Nếu bác hàng xóm của anh đã rất già rồi, bạn bè và người thân đều đã chết sạch, anh nghĩ lại xem ông ấy còn muốn sống tiếp không?”
Tôi vừa nói xong, bầu không khí trong hội trường như đột nhiên giảm vài độ, chắc hẳn do những lời tôi nói quá lạnh.
Thôi xong rồi, không ngờ tôi lại lỡ lời trong trường hợp này.
Tính cách tôi là nếu bối rối tới mức không thể bối rối hơn, sẽ buột miệng lỡ lời.
Phòng họp yên tĩnh trong vài giây, chủ tịch quay đầu sang thư ký ghi chép có vẻ như đang không biết làm sao, nói:
“Câu này của ông Chu phải nghi lại.
Thư ký ghi chép biên bản cuộc họp bừng tỉnh, cúi đầu xuống giấy viết loạt xoạt.
Tôi cứng người một lúc lâu, thấy toàn trường không có động tĩnh gì, vì vậy từ từ ngồi xuống.
Cúi đầu, tay trái che khuất trán, tay phải luồn xuống bàn véo mạnh lên chân trái mấy cái.
Tính cách tôi là nếu đã buột miệng lỡ lời sẽ tự ngược đãi bản thân.
May là ngay sau đó tới phiên một số nhân viên chuyên nghiệp, những ý kiến dưa ra đều đầy vẻ khách quan, vì vậy nhiệt độ buổi họp lại bắt đầu tăng trở lại.
Nếu không phải do không cách nào trốn tránh, tôi nhất định sẽ chui vào góc tường vẽ vòng tròn.
Vốn định viết kết cấu tiểu thuyết để giết thời gian, nhưng giờ da đầu vẫn còn tê dại, hơn nữa suy nghĩ của tôi cũng đã biến thành thủy cầm không ngừng bị tiếng ồn và ánh sáng của nhà máy điện quấy nhiễu.
Vất vả lắm mới họp xong, tôi dùng tốc độ nhanh nhất rời hội trường thành phố, đi thẳng tới quán cà phê kia.
Tôi vội vàng đẩy cửa quán ra, do dùng nhiều sức quá nên cánh cửa va phải một cô gái đang định bước ra.
“Ai da!” Cô kêu lên một tiếng thảm thiết, tay phải xoa xoa trán.
“Xin lỗi.” Tôi lập tức nói.
Cô gái ấy hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái rồi mới đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi quán rồi còn xoay người lại lườm tôi một lần nữa.
Tôi lại cảm thấy bối rối.
“Anh chủ quán ơi, cái…” Tiếng chiếc chuông treo ở cửa còn chưa ngừng, tôi đã vội vàng hỏi.
“Đã đi từ lâu rồi.” Chủ quán không ngừng việc trên tay.
“Cái gì đi rồi?”
“Cô gái vẽ cậu như chó ấy.”
“Tôi không hỏi cô ấy!” Tôi chỉ về phía mình ngồi lúc trước.
“Anh có thấy cặp tài liệu của tôi không?”
“Có.”
Tôi nhẹ nhõm thở phào một hơi, vốn còn đang lo mất cái cặp tài liệu.
Chủ quán đang rửa cốc chén, đưa lưng về phía tôi, xét theo tính lễ phép, tôi cũng ngại giục anh ta.
Sau khi rửa cốc chén và lau khô xong, anh ta quay người lại, vừa vặn mặt đối mặt với tôi.
“Còn việc gì à?” Anh ta hỏi tôi.
Đầu tiên tôi ngạc nhiên, sau đó mới hiểu ý, đành cười khổ đáp: “Có thể trả cặp tài liệu cho tôi được không?”
“Dùng từ ‘trả’ này không được, vì tôi không mượn, làm sao mà trả?”
“Được rồi.” Tôi lại cười khổ: “Có thể ‘đưa’ cặp tài liệu cho tôi được không?”
“Ừ.” Anh ta cúi đầu lấy căp tài liệu từ dưới quầy bar lên, đưa cho tôi.
“Cám ơn.” Sau khi nói xong, tôi xoay người mở cửa quán, định ra về.
“Người viết tiểu thuyết phải sử dụng từ ngữ thật chính xác, nhất là động từ.”
Tôi nghe câu nói này xen giữa những tiếng leng keng của quả chuông, không khỏi quay lại hỏi:
“Làm sao anh biết tôi viết tiểu thuyết?”
“Cảm giác.”
“Lại là cảm giác.” Tôi lại cười khổ lần thứ ba: “Chẳng lẽ trông tôi giống một chú chó đang đi tìm đồ lắm sao?”
“Giờ thì không giống.” Anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Lúc tìm linh cảm thì mới giống.
Sau khi nói xong, anh ta bước ra khỏi quầy bar, tới bên cái bàn mà khách hàng vừa đi khỏi, thu dọn cốc chén.
Tôi đột nhiên cảm thấy anh ta thật giống võ lâm cao thủ quét rác ở chùa Thiếu Lâm, thâm tàng bất lộ.
Tôi rời quán cà phê, qua đường, bước vào trạm xe điện ngầm, lên xe.
Rốt cuộc cũng có thể nhắm mắt lại, buông lỏng đôi chút.
Da đầu không còn tê dại nữa, tóc trên đầu cũng đã an phận, không rục rịch như hồi nãy.
Như mọi cảm giác tê ngứa đều từ từ bốc hơi khỏi cơ thể tôi, cũng tiện tay mang theo một ít oi bức.
Khi mở mắt ra, toàn thân đều cảm thấy mát mẻ.
Về nhà, vừa mở cửa ra bước vào, còn chưa kịp cúi người tháo giày đã thấy hai người trong phòng khách đang đứng nghiêng người về phía tôi: Đại Đông và bạn gái của cậu ta – Tiểu Tây
Tôi còn chưa kịp mở miệng chào đã nghe thấy tiếng Tiểu Tây chỉ thẳng vào Đại Đông quát:
“Anh đáng ghét chẳng khác nào bọn rùa đen chỉ khi cháy rừng và động đất mới chịu chui ra!”
Tôi lại chui vào một trận xung đột khác rồi.
Ba người Đại Đông, Tiểu Tây và tôi cùng cảm thấy bối rối.