Tắc đường.
Giờ cao điểm.
Giờ cao điểm thường kéo dài tới 4 tiếng hoặc có thể hơn. Ai ai cũng cố gắng len lỏi giữa dòng xe cộ để trở về nhà trước khi bầu trời nở ra như một túi nước khổng lồ và từ đó mưa bắt đầu ào xuống. Cả ngày hôm nay thành phố bị đè nén dưới bầu trời âm u nặng nề. Hoàng hôn vô tận u tịch lọt xuống những hẻm bê tông len giữa các tòa nhà chọc trời. Người ta đang chờ đợi một điều rất tồi tệ của thời tiết.
Đôi bàn chân dận lên bàn đạp. Những ngón tay xiết chặt trên ghi đông. Những đầu ngón tay tê liệt. Đôi mắt dán vào khoảng trống giữ chiếc Jag và chiếc xe tải của hãng FedEx. Những khuôn hình chữ nhật này như muốn nổ tung lên. Mắt cá chân trơ ra như đá tảng. Cảm giác kiệt sức. Đôi mắt khô khốc và đau nhói sau cặp kính bơi. Một chiếc túi đầy những bản vẽ thiết kế đựng trong ống hình trụ bằng bìa các tông lủng lẳng trên lưng.
Âm thanh của chiếc radio đang đeo trên đùi giống như tiếng súng nổ trong thinh không hay giọng nói chát chúa của Eta Fitzgerald, người điều vận ở tổng đài. Nó không biết tên thật của cô ta. Người ta gọi cô là Eta bởi vì đó là những gì người ta phải nghe suốt cả ngày, ngày nọ qua ngày kia: ETA? ETA, 16 phải không? Đang gọi Jace, ETA? 20 thì thế nào, cưng?
Nó có ba phút để đến phòng thiết kế nằm trên tầng 17 của tòa nhà sắp đến giờ đóng cửa. Tay bảo vệ là một kẻ đểu cáng. Hắn khóa cửa đúng 6 giờ khi 3 kim chập một và không có vẻ gì là thông cảm với bất kỳ người nào muốn vào bên trong. Hắn ta là kẻ có thể quay lưng lại với chính mẹ đẻ của mình, nếu như hắn có một người mẹ, Jace ngờ là như vậy. Trông hắn giống như mấy thứ thực vật đang tua tủa mọc lên trong sân. Một thứ nấm độc.
Nó nhoài người sang phải và cắt ngang đầu chiếc Jag.
Nó bấm còi khi dận pedal để bánh sau có thể cách đầu xe kia vài phân. Đúng lúc đó đèn vàng, nhưng chiếc xe tải của FedEx vẫn chạy cố. Nhân có chiếc xe tải vọt lên che cho xe của mình, Jace gò lưng đạp và theo đó đi dấn qua ngã tư.
Nó là bậc thầy trong việc lái xe qua điểm mù trên camera. Nếu có người nào đó đằng sau tay lái nhìn ra được thì cũng chỉ thấy nó lướt qua như một con bọ đậu trên cửa kính xe. Những gã lái xe FedEx thường rất điềm tĩnh. Kiểu dễ gây thiện cảm. Nó và họ đều là những người đưa thư. Cả hai là những đường dây kết nối giữa người này với người kia, những kẻ chẳng thèm liếc mắt xem họ là ai trừ phi họ giao thư muộn.
Tòa nhà kia rồi. Jace ngoái lại kiểm tra, rồi nhanh chóng vượt sang phải chiếc xe tải và rẽ vào một con hẻm, bấm còi. Nó tấp vào lề đường ngay trước cái bình cứu hỏa và sau đuôi chiếc Cadillac đang đậu ở vạch đỏ. Cửa sau xe bật mở đúng lúc chiếc xe đạp của nó vọt qua.
Rác rưởi.
Jace bẻ mạnh tay ghi đông sang phải và mông bị văng sang trái trong khi chiếc xe đạp đổ kềnh xuống đất. Bà già vừa chui ra khỏi xe hét lên và ngã nhào trở lại vào chiếc Cadillac. Bánh trước của chiếc xe đạp đâm sầm lên vỉa hè.
Jace vẫn giữ nguyên vị trí như con rận dán trên lưng chó. Nó đã phanh nông hơn mình tưởng, chỉ đủ để tránh được vụ lộn xộn.
Đừng sợ. Quên nỗi sợ đi nào. Nước đá kìa, Công ty Thép J.C kìa. Tập trung vào. Bình tĩnh.
Nó vẫn dán mắt về phía mục tiêu của mình và nhìn thấy tên bảo vệ đang bước ra cửa, tay cầm chùm chìa khóa.
Rác rưởi.
Sợ hãi. Không phải sợ vụ va chạm vừa rồi mà sợ tên kia không mở cửa. Khách hàng sẽ không thèm quan tâm đến lý do giao hàng chậm chễ hay việc người đưa thư hút chết vì cánh cửa xe Cadillac vừa rồi. Nếu kiện hàng không được giao đúng hẹn thì sau đó sẽ… quỷ tha ma bắt.
Nó dựng chiếc xe đạp cách cổng vào 10 feet, phát ốm lên vì ý nghĩ rằng ngay khi ra khỏi tòa nhà thì xe đã biến mất rồi, nhưng thậm chí không còn thời gian để khóa xe nữa. Nó nhào đến bên cổng, vấp ngã và lăn lông lốc như một viên cuội, cánh tay và cẳng chân đau điếng. Ống đựng bản vẽ văng ra khỏi túi và lăn xuống vỉa hè.
Không còn thời gian để định hình mức độ hư hại và những vết bẩn trên mẫu catalogue nữa.
Nó cố đứng lên, rồi lại sảy chân ngã tiếp trong khi cố với những bản vẽ đang lăn ra xa theo đà. Tay bảo vệ đểu giả thản nhiên nhìn qua cửa kính. Khuôn mặt xám xịt gồ ghề của hắn nhăn nhúm với vẻ khó chịu cay độc. Hắn tra chìa khóa vào ổ rồi quay đi.
– Này. – Jace hét lên, lao đánh sầm vào cửa kính. – Gượm đã.
Tên bảo vệ giả đò như không nghe thấy gì. Đồ con hoang. Còn một phút nữa mới đến 6 giờ và thằng cha này chẳng nghĩ gì hơn là nhanh nhanh chóng chóng chuồn đến khu Pomona, Valley hay bất cứ vùng ngoại ô nhơ nhớp nào mà hắn vẫn chui ra chui vào hàng đêm. Nó không thể kiếm đâu ra ba phút nữa để có thể giao hàng đúng hẹn. Cố gắng cất bước quay đi là điều duy nhất có thể làm được trong tình trạng khốn khổ này.
– Đồ thối tha. – Jace hét lên.
Nó đã định đá vào cánh cửa nhưng may thay câu rủa xả kìm lại được, nếu không khó mà tránh khỏi việc bị lôi ra tòa. Không phải vì sợ mà vì nó không quen với việc nghỉ ngơi ngày ba bữa. Trong cuộc đời Jace Damon, nghỉ ngơi là khái niệm thừa.
Tung tẩy chiếc ống các tông trên tay, nó giật mạnh chiếc xe đạp khỏi vỉa hè và trèo lại lên xe. Lối vào tầng hầm bãi đậu xe của tòa nhà ở phía bên kia. Cánh cổng mắt cáo đã đóng lại nhưng ngay khi một chiếc xe hơi vọt qua, nó cũng lỉnh theo được. Nếu như Chúa Trời có mặt trên thiên đường, nó vẫn nghi ngờ điều đó ngoại trừ những lần cần ông ta khủng khiếp, thì may ra vẫn còn một người nào đó ở lại văn phòng trên tầng 17. Hy vọng đó sẽ là Lori, cô nàng lễ tân có mái tóc vàng hoe tính tình xởi lởi và cô ta sẽ cho nó một thanh kẹo Snicker vẫn giấu dưới đáy ngăn kéo. Từ sau bữa sáng đến giờ nó chưa được miếng gì vào bụng, mà bữa sáng chỉ vỏn vẹn có chiếc bánh mì cũ và một thanh sô cô la Power Bar ăn trộm được ở cửa hàng.
Nó dừng lại ở bên phải lối vào gara, với một khoảng cách an toàn để không bị ai trông thấy khi họ đi xuống dốc. Nó đã học được cách lẩn ra khỏi tầm ngắm của những chiếc camera theo dõi từ lâu rồi. Những kỹ năng sinh tồn này là sở trường của những đứa trẻ lang thang.
Radio lại xì xoẹt. “16? Cậu vẫn ở ngoài à? Đang gọi Jace. Đang gọi Jace. Này, Chiến binh cô độc, cậu ở đâu? TIỀN đang cắn đít tôi đây này.
Tiền là từ mà Eta dùng để chỉ khách hàng. Người ở phòng thiết kế đang hét qua điện thoại với cô ta.
– Tôi đang lên cầu thang. – Jace đáp lời. Nó cứ tắt bật radio, tắt rồi lại bật.
Một chiếc Chrysler màu xanh lục trông có vẻ bẩn thỉu vừa thỏ mũi ra khỏi gara. Tên bảo vệ ngồi sau tay lái. Jace chìa ngón tay giữa khi hắn ta cua một vòng và đâm phải chiếc xe đạp khiến nó trôi xuống dốc.
Một cậu thanh niên Hàn Quốc ngồi sau quầy vé nhìn chằm chằm khi Jace khua tay rối rít để ngăn những chiếc xe khác cán phải xe đạp. Nó phóng thẳng xe xuống khu vực cầu thang máy và nhảy tót xuống xe ngay khi cửa thang vừa mở ra, cùng lúc những nhân viên ăn vận đẹp đẽ cũng bước ra ngoài, chắc họ vừa thoát được bộ đồng phục ám lên người cả ngày. Một người phụ nữ tóc vàng đội mũ chụp và mặc áo mưa in hình con báo tặng cho nó cái nhìn như thể nó là một cục phân chó, rồi tức thì túm chặt chiếc túi vào mình khi bước tránh qua người nó.
Jace cố gắng nhe răng cười.
– Mọi việc thế nào?
Bà ta xịt mũi và quầy quả bước đi. Những nhân viên mặc đồng phục công sở luôn nhìn những người đưa thư bằng xe đạp với một vẻ cảnh giác và nghi ngờ thấy rõ. Những tay đưa thư là những kẻ lang thang đầu đường xó chợ, ngang ngược, những công dân không được xếp hạng. Chúng ăn mặc lôi thôi và làm ô uế khu vực công sở sang trọng, trật tự này. Hầu hết những người làm nghề đưa thư như Jace đều có hình săm trên người và lúc nào cũng dán mắt quanh những bảng thông báo tìm việc.
Jace không biết người ta đang đánh giá về mình. Nó mặc những gì nó kiếm được từ các trại cứu tế, quần soóc túi hộp, áo thun dài đã cắt ống tay thả ngoài quần và áo pull tay dài. Tóc nó xòe ra lún phún khỏi khe hở của chiếc mũ sắt. Rồi lại thêm cả chiếc kính bơi khiến nó trông như người hành tinh khác.
Nó kéo cặp kính bơi xuống và đưa tay dụi hạt bụi đang đọng ở mắt trong khi dắt xe vào cầu thang rồi nhấn mạnh vào số 17. Nó có thể ngửi thấy cái mùi của chính mình, mùi mồ hôi thiu thiu và bẩn thỉu. Nó đã đưa được 23 gói hàng trong ngày hôm nay và cảm thấy tất cả những gì bẩn thỉu nhất của thành phố này đang bám vào người mình. Nó bị trầy đầu gối sau cú ngã trên vỉa hè ban nãy. Máu vẫn tuôn ra chầm chậm. Những giọt máu đặc quánh chảy xuống ống chân trần rồi thấm vào gấu quần màu ghi xám.
Lát nữa nó sẽ về nhà và tắm vòi hoa sen. Cái ngày hôm nay sẽ được giải thoát như thể nó vừa chui lên từ vũng bùn và rồi nhanh chóng trở lại thành thằng nhóc da trắng tóc vàng. Nó sẽ chơi đùa hai tiếng với thằng em trai Tyler, rồi sẽ chúi mũi vào những cuốn sách cho đến khi ngủ gục trên sách, để rồi ngày hôm sau lại bắt đầu công việc vào lúc 5h30 sáng với những viên đá tảng trong thùng lạnh ở khu chợ cá phố Tàu nơi nó và thằng em đang ở.
Đời mình cứt thật.
Có lần nó tự cho phép mình thừa nhận cái thực tế phũ phàng đó. Làm thế nào để thay đổi điều này? Nó không có kế hoạch làm thế nào để bám lấy những điều to lớn mà nó đã dự định, chỉ có ba điều thôi: thay đổi, cải thiện và tương lai.
Nó có tương lai. Tyler có tương lai – Jace chắc như vậy và sẽ tiếp tục nghĩ như vậy. Và cái tương lai của chúng sẽ tốt hơn gấp ngàn lần những gì mà từ lúc ra đời đến giờ chúng phải hứng chịu. Giờ chỉ còn là vấn đề thời gian, sự tập trung và cầu nguyện nữa mà thôi.
Thang máy báo hiệu và cửa thang mở ra. Văn phòng môi giới bất động sản nằm ở sảnh dưới bên tay trái. Phòng 1701. Phòng thiết kế chính. Cô tiếp tân dễ thương Lori đã về mất rồi, thế là đi tong cơ hội được ăn những chiếc kẹo Snickers miễn phí. Ông trưởng phòng ngồi sau chiếc bàn của cô ta, đang hét lên trong điện thoại. Ông ta ngừng ngay lại và ném phịch ống nghe xuống ngay khi nhìn thấy Jace bước vào với những ống bản vẽ.
– Ồ, muộn quá đồ khốn. – Ông ta hét lên. – Bà mẹ trẻ 8 tuổi của tao đi bộ đến đây cũng còn nhanh hơn.
– Xin lỗi. – Jace đáp, tay đưa cho ông ta tờ đơn kiểm kê hàng.
Nó chẳng tỏ vẻ hối hận hay giải thích gì hết vì theo kinh nghiệm, nó biết điều đó cũng chẳng ích gì. Vấn đề duy nhất đối với ông trưởng phòng bây giờ là ông ta đã nhận được bản thiết kế và xong việc của mình.
Ông trưởng phòng chộp tờ khai từ tay nó, ngoáy vội một chữ ký và quẳng trả lại. Không cảm ơn, không boa, không gì hết. Nếu là cô tiếp tân Lori thì hẳn là cô ấy đã nhìn thấy những vết chầy xước trên đầu gối nó, sẽ lấy cho nó một chiếc băng gạc và tỏ vẻ cảm thông bằng vài thanh Snickers. Tất cả chỉ là tưởng tượng mà thôi. Chí ít thì trong tưởng tượng, nó cũng sẽ có cơ hội đưa một cô bạn gái nào đó đi dạo ở một chỗ tử tế.
Lúc xuống phố, nó quay bộ đàm về tổng đài để báo tin hàng đã được giao. Nó sẽ phải quay về trạm trong vòng 15 phút nữa và mất nửa tiếng đồng hồ để ghép hóa đơn giao hàng với những nhân viên của Eta, đó là công việc ấn định thêm đối với những người đưa thư. 7h15 thì nó có thể đứng dưới vòi hoa sen được rồi.
– 16 đang về trạm. Jace đang về trạm. Đã lấy được hóa đơn ký nhận từ thằng sếp cứt đái.
– Tuyệt. Rồi cậu sẽ lên thiên đường.
– Tôi không tin là có thiên đường.
– Này cưng, cậu nên tin tưởng vào một thế giới tốt đẹp hơn.
– Rồi. Đấy là bãi biển Malibu. Tôi sẽ kiếm được một ngôi nhà ở đó khi nào tôi giàu có và nổi tiếng.
– Và tôi sẽ trở thành người giữ ví cho cậu, sẽ mang tặng cho cậu hẳn một hộp đường mật, nhóc ạ.
Eta nặng ngót nghét 200 pound, móng tay sơn màu mận chín dài tới 3 inch và tóc thì tết bện thừng như thần rắn Medusa.
– Thế thì nàng phải xếp hàng sau Claire Danes và Liv Tyler.
– Này cưng, tôi có thể mang những cô nàng da trắng gầy giơ xương ấy ra để đánh chén cho bữa trưa và lấy giò của họ để làm tăm xỉa răng.
– Eta, đừng dọa tôi chứ.
– Rồi, tôi còn điều khiển được cậu và bắt cậu chạy thêm một vòng nữa cơ. Sẽ thế nào nhỉ?
Một tiếng rên thoát lên từ nơi sâu thẳm nhất trong người Jace.
– Thôi đừng. Không phải tối nay. Gọi người khác đi.
– Nhưng mà mọi người về hết rồi. Còn mỗi cậu thôi, Chiến binh cô độc ạ, cục cưng, cậu là người giỏi nhất.
Cô ta đọc địa chỉ giao và nhận rồi nói thêm rằng nó có thể dùng tiền boa để mua tặng cô ta một chiếc nhẫn kim cương.
Jace ngồi trên yên xe đạp, dưới ánh đèn đang tỏa ra từ lối vào gara và nhìn trân trối vào dòng ghi chú có tên và địa chỉ với ý nghĩ duy nhất hướng về khoản tiền boa mà bất kỳ người nào sẽ quẳng cho nó.
Khi nó gập tờ giấy lại thì trời đã bắt đầu đổ mưa.