Chợ cá của nhà Chen cách căn hộ của Parker chừng năm phút. Theo thông tin từ Phòng giao thông thì chiếc Mini Cooper đã tẩu thoát từ hiện trường vụ đột nhập vào nhà Abby Lowell có xuất xứ từ đây. Parker đi vào lối cổng chính và nhận ra rằng chợ vẫn chưa mở cửa. Nhưng ở khu chở hàng đã có hai người đàn ông đang xúc đá bào vào những thùng làm lạnh.
Parker chìa thẻ ra.
– Xin lỗi anh. Tôi đang tìm một người tên là Lu Chen.
Hai người đàn ông ngay lập tức ngẩng lên, kẻ trợn mắt sợ hãi, còn gã kia nheo mắt tỏ ý nghi ngờ. Gã đầu tiên có bộ mặt tròn đần độn như người mắc bệnh đao. Parker tập trung vào gã còn lại.
– Tôi là thám tử Parker, phòng hình sự Los Angeles. Ở đây có người nào tên là Lu Chen không?”
– Thì sao?
Parker mỉm cười.
– Đó là câu hỏi chỉ có thể trả lời có hoặc không. Trừ phi tên anh là Lu Chen.
– Lu Chen là bác của tôi.
– Còn anh là?
– Chi.
– Gì Chi? – Parker hỏi. – Ví dụ như Cher? Hay Prince?
Cặp mắt tối tăm nhìn anh chằm chằm, dường như hắn ta không nhận thấy chút hài hước nào.
– Bác anh có ở đây không?
Chi đâm cái xẻng vào giữa đống đá. Một hành động kiềm chế sự tức giận.
– Tôi sẽ đi xem bà ấy có trong văn phòng không.
– Tôi sẽ đi cùng anh. – Parker nói.
Gã kia tỏ ra khó chịu vì lời đề nghị đó. Mẹ kiếp những kẻ kiếm sống bằng nghề xúc đá.
Chi trèo lên khu bốc dỡ hàng, đứng chống nạnh và trừng trừng nhìn Parker. Hôm nay không phải là ngày thích hợp để mặc đồ Hugo Boss, Parker nghĩ, nhưng đã trót rồi. Parker đu người lên khu bốc dỡ hàng rồi vội vã phủi bụi trên áo, cố không để lộ nét mặt nhăn nhó khi thấy một vệt đất bẩn trên chiếc áo khoác. Người dẫn đường có bộ mặt cáu kỉnh đưa anh đi qua một kho hàng có diện tích khá nhỏ rồi vòng xuống cái hành lang hẹp dẫn tới cánh cửa đề biển VĂN PHÒNG.
Chi gõ cửa.
– Bác ơi? Có một thám tử muốn gặp bác.
Cửa mở và một người phụ nữ nhỏ nhắn mặc quần đen, áo len cộc tay màu đỏ ló ra nhìn họ. Bà ta cũng có bộ mặt cáu kỉnh hệt như thằng cháu, nhưng ở một mức độ thậm chí còn hơn cả sự tức giận.
– Thưa cô, tôi là thám tử Parker. – Parker chìa thẻ ra. – Nếu không phiền, tôi có vài câu hỏi dành cho cô.
– Tôi có thể được biết về chuyện gì không?
– Về chiếc xe của cô. Có phải cô đang sở hữu một chiếc Mini Cooper đời 2002?
– Đúng vậy. – Thằng cháu tỏ ra gắt gỏng.
Lu Chen đưa mắt nhìn hắn.
– Chi, hãy để cô với ngài thám tử đây một mình. Cô biết là cháu có việc phải làm cơ mà.
– Nhiều hơn cả lúc bình thường. – Gã nói. – Cứ như con thoi ấy.
– Thế nhé. – Nghe bà ta nói vậy, thằng cháu liền bỏ đi.
Bà quay về phía Parker.
– Ngài thám tử có muốn dùng trà không?
– Không, cảm ơn cô. Tôi chỉ muốn hỏi vài câu thôi. Chiếc xe có ở đây không?
– Tất nhiên là có. Tôi để xe ở phía sau.
– Cô có ngại không nếu tôi đi xem chiếc xe?
– Hoàn toàn không. Không biết có chuyện gì vậy?
Rời căn phòng chật hẹp bà dẫn anh ra con hẻm đằng sau. Parker chầm chậm đi vòng quanh chiếc xe.
– Lần cuối cùng cô lái nó là khi nào?
Bà ta nghĩ một lúc.
– Ba hôm trước. Tôi có một bữa tiệc từ thiện ở Barney khu Beverly Hills. Rồi dĩ nhiên sau đó thì trời mưa.
– Cả ngày hôm qua cô không dùng đến chiếc xe?”
– Không.
– Có ai khác dùng xe không? Cháu trai cô chẳng hạn?
– Chuyện đó thì tôi không biết. Tôi ở đây cả ngày. Chi cũng vậy, nhưng nó có xe riêng.
– Còn ai giữ chìa khóa chiếc xe nữa không?
Đến đây thì bà tỏ ra lo lắng.
– Chìa khóa treo trong văn phòng của tôi. Có chuyện gì vậy, ngài thám tử? Tôi đã vi phạm luật giao thông à? Tôi chẳng hiểu gì cả.
– Có một chiếc xe được nhận dạng đúng như xe của cô đã rời khỏi hiện trường một vụ án ngày hôm qua. Một vụ đột nhập và tấn công.
– Kinh khủng quá. Nhưng tôi có thể đảm bảo với ngài rằng đó không phải là xe của tôi. Xe của tôi vẫn ở đây mà.
Parker mím môi và cau mày.
– Một nhân chứng đã kịp ghi lại biển số xe. Nó hoàn toàn trùng khớp với chiếc xe của cô.
– Tôi chắc chắn là không phải.
Anh phải công nhận bà ta quả là một người điềm tĩnh. Anh đi dọc theo chiếc xe và gõ quyển sổ vào cái đèn hậu bị vỡ.
– Lúc đang rời khỏi hiện trường, chiếc xe bị một xe tải loại nhỏ đâm vào. Đèn hậu bị vỡ.
– Thật là trùng hợp. Xe tôi cũng bị đâm khi tôi đến bữa tiệc. Khi chuẩn bị đi về tôi mới phát hiện ra chỗ hỏng.
– Người trông xe bảo sao?
– Chẳng có ai ở đó cả.
– Cô có báo cảnh sát không?
– Để làm gì?” – Bà ta nhướn mày. – Để nhận được sự cảm thông của họ à? Theo kinh nghiệm của tôi thì cảnh sát không bao giờ quan tâm đến mấy vụ cỏn con như vậy.
– Còn công ty bảo hiểm thì sao?
– Đòi bảo hiểm cho một hỏng hóc nhỏ như vậy? Tôi sẽ trở thành một kẻ ngớ ngẩn khi đưa ra yêu cầu đó với công ty bảo hiểm.
Parker mỉm cười và lắc đầu.
– Chắc hẳn cô rất khá môn tennis, thưa cô Chen.
– Anh có thể gọi tôi là bà Chen. – Bà ta ưỡn thẳng lưng. Parker ngờ rằng bà ta cao không nổi 5 feet, vậy mà không hiểu sao bà ta vẫn nhìn xuống anh được. – Và tôi chẳng hiểu anh đang nói gì cả.
– Thứ lỗi cho tôi. – Parker nghiêng đầu vẻ cung kính. – Bà Chen, dường như bà có câu trả lời cho tất cả mọi chuyện.
– Sao cơ?
Anh sờ những vết xước trên nước sơn đen bóng loáng của chiếc Mini Cooper.
– Chiếc xe đang rời khỏi hiện trường thì bị một chiếc xe tải loại nhỏ màu bạc đâm phải. Chiếc xe đâm hỏng xe của bà cũng màu bạc.
– Màu bạc là một màu phổ biến.
– Có một điểm thú vị. – Parker nói. – Màu sơn xe luôn được làm một cách đặc biệt. Thí dụ như màu bạc của xe Ford rất khác với màu bạc của xe Toyota, càng không giống màu bạc của xe BMW. Về mặt hóa học thì chúng là duy nhất.
– Hay thật đấy.
– Bà có biết người nào tên là J.C. Damon không? – Parker hỏi.
Bà ta không phản ứng với việc thay đổi đề tài một cách đột ngột này. Parker băn khoăn không rõ điều đó là khôn ngoan hay một tính toán sai lầm. Anh cho rằng một phản ứng quá khích sẽ nói lên nhiều điều hơn.
– Sao tôi lại phải biết người đó?
– Hắn là một tên đưa thư bằng xe đạp cho hãng chuyển phát nhanh Speed. Một thằng nhóc khoảng hai mươi tuổi, tóc vàng, mặt mũi sáng sủa.
– Tôi chẳng cần gì đến một thằng đưa thư.
– Thực ra đó không phải là một câu hỏi. – Parker nhấn mạnh. – J.C. Damon chính là người đã lái chiếc xe rời khỏi hiện trường vụ án.
– Trông tôi giống loại người hay đi lại với bọn tội phạm lắm sao, thưa ngài thám tử?
Parker cố gắng hình dung liệu người phụ nữ này có thể có mối liên hệ gì với một thằng nhóc như Damon, loại khố rách áo ôm sống dưới đáy xã hội. Dường như không thể. Còn chiếc xe. Có quá nhiều điểm quan trọng để có thể coi là trùng hợp, mà những điều bà Chen nói lại chẳng tiết lộ thêm điều gì.
Parker tựa hông vào chiếc xe với một tư thế thật thoải mái.
– Chuyện giữa tôi với bà thôi, tôi cũng không chắc thằng nhóc là kẻ phạm tội. – Anh thú thật. – Tôi nghĩ có thể thằng nhóc đã xuất hiện không đúng nơi, đúng lúc và giờ nó đang vướng vào một mớ bòng bong mà không biết cách gỡ. Chuyện có thể là như vậy.
– Giờ anh lại nói cứ như nhân viên xã hội vậy. – Bà Chen nói. – Chẳng phải công việc của anh là chuyên đi bắt người sao?
– Tôi không thích bắt giữ người vô tội. Trách nhiệm của tôi là tìm ra sự thật. Tôi nghĩ thằng nhóc có thể giúp tôi làm điều đó. – Parker nói. – Và tôi cũng có thể giúp nó.
Ngay từ lúc bắt đầu cuộc trò chuyện bà ta đã tránh nhìn anh, và giờ thì vẻ trầm ngâm hiện rõ trên nét mặt.
– Tôi chắc rằng một người trẻ tuổi trong tình huống đó sẽ rất khó đặt niềm tin vào người khác, đặc biệt là với cảnh sát.
– Đúng, tôi cũng nghĩ vậy. – Parker nói. – Một thanh niên có gia đình hạnh phúc chắc sẽ không phải lâm vào hoàn cảnh đó. Với một số người thì cuộc sống thật khắc nghiệt. Nhưng nếu trong cuộc đời thằng nhóc có một người chìa tay ra với nó… thì điều đó có thể thay đổi mọi thứ.
Một nếp nhăn nhỏ hiện lên giữa hai hàng lông mày của bà ta. Parker đồ rằng bà phải gần sáu mươi tuổi, nhưng lại có một làn da phẳng lì như men sứ. Anh thọc tay vào túi áo khoác và lấy ra tấm danh thiếp.
– Nếu vì một lí do nào đó bà muốn liên lạc với tôi thì xin hãy gọi điện, thưa bà, bất kì lúc nào, ban ngày hoặc ban đêm. – Anh trao danh thiếp cho bà ta. – Trong lúc chờ đợi, tôi e rằng sẽ phải tịch thu chiếc xe của bà.
Mắt bà ta lại lóe lên giận dữ.
– Thật quá đáng. Tôi đã nói với anh là chiếc xe không rời khỏi đây trong suốt ba ngày qua mà.
– Đúng là bà đã nói vậy. – Parker thừa nhận. – Vấn đề là ở chỗ tôi không tin bà. Nó phù hợp với miêu tả, biển số xe, vết va chạm mà tôi đang tìm kiếm. Tôi e là bà sẽ không dễ chịu đâu, bà Chen. Xe kéo sẽ đến và chiếc xe của bà sẽ làm khách của phòng hình sự Los Angeles cho tới khi mọi thủ tục kiểm tra được hoàn thành.
– Tôi sẽ gọi luật sư. – Bà ta tuyên bố.
– Đó là quyền của bà. – Parker nói. – Tôi cũng phải nói với bà rằng nếu kết quả của cuộc kiểm tra đúng như những gì tôi nghĩ thì có thể bà sẽ bị buộc tội tòng phạm.
– Thật lố bịch.
– Tôi chỉ nói để bà biết thôi. Điều đó không phụ thuộc vào tôi. Tôi không muốn phải chứng kiến chuyện đó xảy ra, bà Chen. Bà đã buộc tôi vào tình thế phải coi chuyện này là rất nghiêm trọng.
– Tôi rất vui vì anh đã đánh giá cao tôi đến nỗi coi tôi là một tên tội phạm. – Nói rồi bà ta quay gót và bước về phía văn phòng của mình.
– Tôi chưa bao giờ nghĩ bà là tội phạm, thưa bà Chen. – Parker nói. – Cái đó phụ thuộc vào các cơ quan thẩm quyền. Mà tiện đây, chỗ đậu xe của Barney lúc nào cũng có bảo vệ thưa bà.
Bà ta nhìn anh bằng ánh mắt có thể khiến người khác toát mồ hôi hột. Parker mỉm cười.
– Tôi là khách quen mà.
Không biểu lộ chút cảm xúc, bà ta biến mất vào trong nhà.
Parker thở dài nhìn quanh. Gia đình nhà Chen có công việc làm ăn rất suôn sẻ. Gọn gàng và ngăn nắp. Mọi thứ đều đạt tiêu chuẩn. Anh đã từng mua món tôm hùm ở đây cho một bữa tối lãng mạn với Diane. Chất lượng tuyệt hảo. Có thể anh sẽ thưởng thức món đó thêm một lần nữa sau khi kết thúc vụ này.
Anh đã ra khỏi nhà khi Diane vẫn còn đang say giấc, không quên đặt một quả cam và mẩu giấy trên chiếc gối của anh: Bữa sáng trên giường. Anh sẽ gọi em sau. K
Cảm giác thật tuyệt vời khi được ôm cô trong vòng tay và thức dậy cùng cô. Thường xuyên làm chuyện đó là một ý tưởng hay. Không phải vì anh muốn một cái gì đó lâu dài hay sự ràng buộc về mặt pháp lý. Cả hai bọn họ đều không thích điều đó. Những nguyên tắc và luật lệ sẽ làm thay đổi sự trông đợi và niềm tin vào một mối quan hệ. Nhưng khi cuộc sống ngoài công việc của anh đã được dàn xếp, khi anh cảm thấy hài lòng với một Kev Parker thì sự ổn định và ràng buộc lại trở nên hấp dẫn anh.
Anh lấy điện thoại ra, gọi về tổng đài để cử một chiếc xe đen trắng đến túc trực bên chiếc Mini Cooper cho đến khi anh nhận được công lệnh.
Trong lúc chờ đợi, anh quan sát những tòa nhà bên kia con hẻm. Có rất nhiều cửa sổ trông ra nhà kho của nhà Chen và thậm chí lúc này có vài cặp mắt đang liếc ra ngoài. Ngay khi chiếc xe đen trắng lăn bánh đến, tin tức sẽ lan ra khắp khu phố Tàu trong nháy mắt.
Nếu khai thác ở những người hàng xóm, có thể anh sẽ tìm ra ai đó đã nhìn thấy sự biến mất của chiếc Mini Cooper hoặc đã thấy nó rời đi hay quay lại. Nhưng Parker không định làm vậy. Anh không muốn biến bà Chen thành kẻ đối địch hoặc khiến bà ta nghĩ vậy. Chẳng cần thiết để lộ chuyện của bà với những người hàng xóm rồi kéo theo đó là những chuyện ngồi lê đôi mách.
Tự nhiên, cảm giác có người đang theo dõi khiến Parker rùng mình. Không phải từ phía trên mà ngay đằng trước. Mắt anh lướt qua dãy nhà kho, mặt kia con hẻm, cuối cùng dừng lại chỗ những tấm gỗ được chất thành đống sau lưng tòa nhà bên cạnh.
Parker đút hai tay vào túi áo, anh không đi về phía đống gỗ mà băng qua hẻm nơi những bó hoa irit màu tía và những bông hướng dương vàng đang được chuyển vào cửa sau của một hàng hoa.
Anh thong thả bước dọc theo con hẻm, đống gỗ vẫn nằm ngoài tầm mắt của anh. Khi đi qua chúng, anh mới liếc nhìn.
Một bóng người nhỏ thó liền thay đổi tư thế để nhìn theo anh, nó nấp giữa chồng gỗ và bức tường gạch.
Parker quay lại và nhìn thẳng vào kẻ theo dõi nhỏ bé. Một thằng nhóc quãng chừng tám, chín tuổi lọt thỏm trong chiếc áo dài tay màu đen bạc màu, cái mũ trùm đầu che gần hết khuôn mặt, đôi mắt màu xanh trợn tròn khi anh nhìn nó.
– Này nhóc…
Thằng nhóc chạy vụt đi trước khi Parker kịp nói hết câu, và một cuộc đuổi bắt diễn ra. Nhanh như sóc, thằng bé lẩn qua dãy nhà kho, nhằm thẳng hướng một thùng rác lớn màu xanh. Parker chạy hết tốc lực phía sau nó, phanh gấp theo đà rồi trượt mười feet trước khi anh có thể đổi hướng.
– Nhóc. Đứng lại. Cảnh sát đây. – Parker hét lên, chiếc cà vạt lật ra sau, bay phấp phới như cờ.
Thằng bé quặt trái vào một bãi đỗ xe nằm giữa những tòa nhà xếp thành hình chữ U. Parker nhận ra không còn đường nào ngoại trừ cửa sau của tòa nhà trung tâm. Cánh cửa đang đóng.
Những chiếc xe đỗ san sát. Parker vòng đằng sau những chiếc xe, miệng thở hổn hển. Anh đặt tay lên bụng và nhăn mặt khi nhận ra rằng mình đang vã mồ hôi. Chiếc áo sơ mi của anh vẫn còn những nếp gấp sau khi lấy từ tiệm giặt là. Anh mặc nó chưa nổi hai giờ đồng hồ và lại phải mang đến giặt lại thôi.
Anh thoáng thấy chỏm tóc vàng hoe và chiếc quần jeans xanh lách vào giữa chiếc Mazda màu xanh và chiếc Saturn trắng, thằng nhóc cúi lom khom khiến thân hình trông càng nhỏ bé.
– Được rồi, nhóc. – Parker nói. – Ra đây nào. Chú hứa sẽ không bắt cháu đâu, không xích tay, không súng…
Tiếng sột soạt phát ra từ lớp sỏi dưới những chiếc xe, đôi giày màu đen biến mất dưới một chiếc Volvo. Parker vẫn ở đằng sau những chiếc xe, chậm rãi đi lại.
– Chú chỉ muốn hỏi cháu vài câu thôi. – Parker nói. – Chúng ta có thể bắt đầu với câu hỏi tại sao cháu lại bỏ chạy như vậy. Chú sẽ cho cháu một món quà. Nói để cháu biết, từ giờ nếu cháu bỏ chạy, cảnh sát sẽ đuổi theo. Khi ấy bọn chú chẳng khác nào những con chó săn đâu.
Anh lần theo những âm thanh phát ra từ phía bên kia bãi xe. Anh cúi xuống gầm một chiếc BMW X5 màu trắng với biển số 2GD4U. Cặp mắt to màu xanh trố mắt nhìn anh với chiếc mũi tròn dính đầy đất.
– Chú là Kev Parker. – Anh chìa tấm huy hiệu cho thằng nhóc nhìn. – Phòng hình sự Los Angeles. Còn cháu là…?
– Cháu có quyền giữ im lặng.
– Đúng vậy, nhưng cháu không bị bắt. Có lí do gì khiến chú phải bắt cháu sao?
– Bất kì điều gì cháu nói có thể được dùng để chống lại cháu.
– Cháu bao nhiêu tuổi rồi? – Parker hỏi.
Thằng nhóc suy nghĩ một lúc, cân nhắc nên hay không nên trả lời.
– Mười tuổi. – Cuối cùng nó cũng thốt lên.
– Cháu sống gần đây à?
– Chú không thể bắt cháu phải nói chuyện với chú. – Thằng nhóc nói. – Cháu biết tất cả các quyền chống lại việc buộc tội theo luật hiến pháp sửa đổi lần năm.
– Đúng là một chuyên gia pháp lý. Ấn tượng đấy. Cháu vừa nói tên cháu là gì nhỉ?
– Cháu chẳng nói gì cả. Chú đừng cố lừa cháu làm gì. – Thằng nhóc nói. – Cháu xem hết các trò của cảnh sát rồi.
– À, cháu hiểu bọn chú đấy nhỉ.
– Thêm nữa, cháu thông minh hơn chú nhiều. Cháu nói thế không phải để làm chú buồn hay gì đâu. – Nó tỏ ra nghiêm túc. – Vì cháu có chỉ số IQ 168, trên mức trung bình rất nhiều.
Parker cười thầm trong bụng.
– Này nhóc, cháu thú vị thật. Sao cháu không chui ra khỏi đó? Cháu có thể giải thích về định lý Pitago cho chú được không.
– Trong tam giác vuông, bình phương cạnh huyền bằng tổng bình phương 2 cạnh góc vuông. Theo Pitago và những người theo thuyết Pitago, – Nó nhắm mắt khi tiếp tục nói một cách vụng về. – người đã phát triển một số nguyên tắc toán học cơ bản và thiên văn học, bắt nguồn từ thuyết cân bằng vũ trụ, ông cũng tin vào thuyết luân hồi, sự biến đổi không ngừng của vạn vật và ý nghĩa thần bí của những con số.”
Parker chỉ nhìn nó mà không nói gì.
– Cháu đọc rất nhiều sách đấy. – Thằng bé nói.
– Chú cũng thấy vậy. Thôi nào, thiên tài, – Parker nói và chìa tay ra. – máu trong người chú dồn hết lên não rồi đây này. Ra khỏi đó đi trước khi chú bị đột quị.
Thằng nhóc bò lồm cồm ra khỏi chiếc xe như một con cua, nó đứng dậy và cố gắng phủi sạch bụi trên người. Ống tay áo phải dài hơn cánh tay nó đến sáu inch. Chiếc mũ rơi ra đằng sau để lộ mớ tóc vàng bù xù.
– Cháu chưa bao giờ coi mình là thiên tài. – Nó thú nhận một cách khiêm tốn. – Chỉ là cháu biết nhiều thứ thôi.
– Sao cháu không đến trường? – Parker hỏi. – Cháu đã biết hết mọi thứ nên họ cho cháu ra trường à?
Thằng nhóc kéo ống tay áo lên và ngó xuống chiếc đồng hồ quá khổ so với nó, như thể một cái đĩa đựng thức ăn buộc trên tay vậy.
– Mới bảy giờ ba mươi tư phút.
– Trường cháu chắc gần đây hả?
Thằng nhóc nhăn mặt.
– Cháu sống gần đây, hoặc cháu là người chính xác đến từng li thời gian. – Parker nói. – Cháu rất tinh ý, lại thông minh. Chú cá là cháu biết nhiều chuyện xung quanh đây.
Thằng nhóc nhún vai, mắt dán xuống đất.
– Cháu có ra đa. – Parker nói. – Cháu có thể lẩn vào bất kì nơi nào, nhìn thấy, nghe thấy mọi thứ mà không ai để ý.
Lại một cái nhún vai nữa.
– Sao cháu lại theo dõi chú nhỉ?
– Cháu không biết.
– Chỉ là giải thích thôi mà. Hay cháu có tật chuyên đi theo dõi các cô gái đấy?
Khuôn mặt bé nhỏ nhăn nhó.
– Tại sao cháu lại phải làm thế chứ? Các cô gái là rất khó hiểu.
– Được rồi, thế cháu muốn làm gián điệp chứ gì. Có phải thế không?
– Không hẳn thế, chỉ là cháu rất tò mò thôi.
– Như thế không có gì sai trái cả. Cháu có biết gia đình nhà bà Chen không? Khu chợ cá ấy?
Nhún vai.
– Thế cháu có biết cậu nào tên là J.C Damon sống quanh đây không? Cậu ta làm nghề đưa thư.
Đôi mắt mở to.
– Anh ấy bị sao à?
– Kiểu thế. Chú cần nói chuyện với cậu ta. Chú nghĩ cậu ấy đang có một số thông tin có thể giúp chú trong một cuộc điều tra quan trọng.
– Về vụ gì vậy? Án mạng à?
– Một vụ mà chú đang phụ trách. – Parker nói. – Chú nghĩ cậu ta có thể đã nhìn thấy điều gì đó.
– Nếu chỉ có thế thôi thì sao anh ấy không đến gặp chú mà khai báo?
– Bởi vì cậu ấy sợ. Giống cháu ấy, cứ chạy trốn vì nghĩ chú là kẻ thù. Mà chú có phải thế đâu.
Parker có thể thấy rõ thằng bé đang đấu tranh tư tưởng.
– Chú không phải kẻ xấu đâu. – Parker nói. – Cháu biết rồi đấy, có nhiều người cứ mắng mỏ trước rồi mới hỏi han sau. Có mấy cảnh sát cũng kiểu như thế và họ đang truy tìm Damon. Thế nên cậu bé ấy mà gặp chú trước thì tốt hơn.
– Họ sẽ làm gì với anh ấy?
Parker nhún vai.
– Chú không biết. Chú không điều khiển được họ. Nếu họ cứ cho rằng cậu bé ấy có tội thì ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra nào.
Thằng bé nuốt nước miếng một cách khó nhọc. Nó cũng tóc vàng, mắt xanh, mặt mũi dễ coi. Đúng như Parker đã miêu tả về Damon cho bà Chen. Thằng bé này dứt khoát đã đứng sau nhà bà Chen và nghe lén. Sự quan tâm của nó đã vượt quá trí tò mò của một đứa trẻ rồi.
– Họ có bắn anh ấy không? – Thằng bé hỏi.
Parker nhún vai.
– Mọi điều tồi tệ đều có thể xảy ra. Chú không nói là họ sẽ làm thế, nhưng…
Anh rút từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp đưa cho thằng bé. Nó chộp vội lấy như thể đó là một chiếc còng đang chuẩn bị chụp vào tay nó vậy. Nó nhìn tấm danh thiếp rồi ngước nhìn Parker, sau đó nhét vào túi áo.
– Nếu cháu có nhìn thấy anh Damon quanh đây… – Parker nói.
Một chiếc xe cảnh sát đã rẽ vào con hẻm và dừng ngay sau cửa hàng nhà Chen. Một nhân viên cảnh sát bước ra và gọi anh.
– Thám tử Parker?
Parker giơ tay lên. Tức thì thằng bé vọt mất như một con sóc.
– Mẹ kiếp. – Parker hét lên và vọt theo sau thằng bé.
Nó lượn vòng ra sau mấy tòa nhà. Không thoát được rồi, Parker nghĩ bụng và theo nó sát nút. Chỉ còn một góc hẹp giữa hai tòa nhà, những tia nắng mặt trời rọi qua đó mảnh như một tia laze. Thằng nhóc chạy vòng ra đầu dãy ô tô. Parker cắt góc, nhảy lên và trượt theo thằng bé qua mũi xe Foord Taurus. Anh xém chộp được nó nhưng lại bị vấp ngã.
Thằng nhóc chạy vụt về phía tòa nhà. Nó chạy qua khe hẹp giữa hai tòa nhà.
Parker chửi thề, đổi hướng, miệng thở hổn hển và cũng lao vào ngõ hẻm. Mạng nhện giăng đầy mặt anh, gạch tường cào rách chiếc áo vest. Thằng bé đã thoát ra đầu ngõ bên kia và biến mất khi Parker chỉ còn cách chục bước chân.
– Này, ông thám tử? – Một nhân viên cảnh sát gọi với từ bãi đậu xe.
Parker quay lại, mặt mũi nhăn nhó, dứt mạng nhện ra khỏi áo.
– Tôi có thể giúp gì được cho anh không vậy?
– Có. – Parker đáp. – Gọi điện đến hãng Hugo Boss bảo cho tôi gửi lời xin lỗi.