Đám nhà báo cắm trại bên ngoài tòa án y như một trại tị nạn đầy những con người lủng củng với trang thiết bị điện tử. Đèn sào, máy phát điện, dây rợ lằng nhằng chạy dọc các hướng trên mặt đất, những gã mặc quần soóc túi hộp vác camera in logo của hãng thông tấn, rồi những người phụ trách âm thanh tay cầm bộ đàm.
Những chiếc xe của các hãng thông tấn đỗ đầy bãi đậu. Các chảo ăng ten vệ tinh giương lên như những bông hoa khổng lồ kỳ lạ đang quay về ánh mặt trời. Các xe bán đồ uống lạnh và cappuccino, bánh kẹp sandwich pita, bánh cuộn, kem tươi, kem que trái cây và áo bowling màu rượu nho in dòng chữ “Hãy trả tự do cho Rob Cole”.
Những phóng viên báo in thì y như đám sói đàn đi đi lại lại, chẳng cần dây rợ hay trang âm ánh sáng gì hết. Các tay săn ảnh vòng những chiếc camera đa chức năng trước cổ, mũ lưỡi trai xoay ngược ra sau và chạy lăng xăng quanh những đám đông để chọn các góc ảnh chưa được chụp. Phóng viên có mặt ở khắp mọi nơi, hút thuốc và nói không ngừng.
Parker nhấn số của Andi Kelly khi anh vừa mới nhìn thấy cảnh này.
– Andi Kelly nghe đây.
– Cái màn này còn quá hồi năm 1994 nữa. – Parker phàn nàn. – Hình như người ta chưa tìm ra cái gì mới kể từ vụ O.J hay sao ấy. Chẳng lẽ không còn gì thú vị hơn để đưa tin sao?
– Những vụ án của người nổi tiếng lúc nào chả “hot”, Parker.
– Thế còn gì nữa nào? Rồi đến sự trở lại của David Lee Roth và mốt tóc dài à?
– Thế giới này đang lao xuống địa ngục không phanh mất rồi. Anh đang ở đâu đấy?
– Ở giữa những thằng cha bán DVD lậu seri tường thuật về Cole và chiếc xe tải của kênh 4. Còn em?
– Trên bờ vực của sự suy sụp đến kinh hoàng.
– Ra đây uống espresso đi.
– Anh trả tiền nhé.
– Thế em đã phải trả tiền bao giờ chưa?
– Ngốc.
Parker mua một suất đúp cà phê espresso cho mình và macchiato caramel với kem đánh cho Kelly.
– Có khi em là biến thể của giống muỗi mắt đấy. – Parker nhận xét.
– Ừ, tuyệt. Anh làm gì ở đây thế?
– Nói chuyện với em chứ còn làm gì nữa. – Miệng nói nhưng ánh mắt anh lướt khắp đám đông, dò tìm bóng dáng của Kyle hay Roddick. Anh hất đầu về phía đám điên rồ kia. – Đi cùng anh, rồi em sẽ không phải bỏ lỡ thứ gì đâu.
Cô khoát tay về phía phòng xử án và nheo mắt.
– Cole thì đang ở trong kia, cố gắng làm ra vẻ tang thương trước ban bồi thẩm. Sẽ hoành tráng lắm, em đoán thế. Lúc nào hắn chả thích phô diễn cảm xúc.
Họ bước xuống phố một đoạn ngắn, cách xa cái đám hỗn độn kia và quan sát.
– Trông anh có vẻ hơi kiệt sức, Kev. – Kelly nói.
– Cả ngày hôm nay là địa ngục.
– Ngày vẫn chưa hết đâu. – Cô nói. – Anh đã gặp mấy ông bạn bên phòng kia chưa?
– Anh sẽ không làm họ cảm thấy hài lòng đâu. – Ánh mắt anh vẫn lướt khắp lượt. Giờ thì anh như gã thợ săn, trí não chạy đua, mạch đập chạy đua, và huyết quản cũng chạy đua nốt. Anh không thể giữ cho mình yên tĩnh được. Anh đổi chân nọ chân kia để kiềm chế, đó là chút hơi nước phì ra khỏi nồi áp suất để giúp nó không bị nổ tung lên. – Anh chẳng tử tế gì lắm đâu. Anh đã cuỗm hết những gì liên quan đến vụ này rồi biến. Có thể ngay cả khi chúng ta đứng nói chuyện thế này cũng đang bị theo dõi rồi.
– Ai đã hạ anh thế? – Kelly hỏi.
– Hả?
– Kỹ năng điều tra bẩm sinh mách bảo em rằng có kẻ nào đó đã chơi không đẹp. – Cô cúi xuống và búng vào ống quần anh, chỗ mà anh đã bị ngã khuỵu gối ở gara nhà Davis. Có một vết dầu mỡ quanh lỗ thủng bị cào rách trên quần. Lớp vải sợi sọc xanh nâu đắt tiền bị lấm đầy bụi.
Đôi mắt Parker mở to như thể lần đầu tiên anh nhìn thấy cái mặt mình vậy.
– À, thằng con… Anh bị ngã lúc rượt bắt thằng Davis. Cái này hiệu Canali đấy.
– Anh đến là ngốc. Tại sao anh lại mặc cái bộ hàng hiệu này để đi đánh nhau?
– Anh là thám tử. Thế đố em biết anh đánh nhau lúc nào nào? – Parker nói, người cúi thấp xuống cong hơn cả cái ống xả mà Davis dùng để nện anh.
– Ồ, chắc chắn là hôm nay rồi.
– Với lại anh ăn mặc như thế này để cải trang nữa. Có ai dám nghĩ anh là cớm đâu nào. Cớm thì chả mặc đẹp được thế đâu.
– Thế anh có kê mấy bộ quần áo này vào thuế không đấy?
– Chắc là ông sếp anh sẽ nói không rồi.
– Hiểu rồi. – Kelly nhún vai. – Cái gì cũng có giá của nó. Thế thực ra là có chuyện gì vậy?
– Anh vật nhau với Eddie Davis ở chỗ của nó. Anh có cơ hội để bắt nó. Rồi nó lại có cơ hội để giết anh. Nó lẩn rồi. Giờ thì tất cả cớm ở cái thành phố này đang đuổi theo hắn. Em chưa biết điều gì làm cho hắn trở nên hấp dẫn đến thế phải không?
– Chỉ trong vòng phút rưỡi kể từ lúc anh hỏi em câu đó ư?
– Cho đến giờ thì anh chỉ biết có thế này. – Parker nói. – Nó là một thằng anh chị hạng bét bị mắc chứng hoang tưởng tự đại. Và nó có một tay luật sư hạng bét có tên là Lenny Lowell.
– Ngạc nhiên quá. Ngạc nhiên quá.
Parker lại lướt quanh đám đông, nhưng chỉ duy có đôi mắt anh là chuyển động. Một gã người chắc nịch mà cả áo sơ mi lẫn cà vạt đều nhàu nát đang đứng rất gần anh hút thuốc. Parker tiến lại gần hắn và chìa thẻ ra.
– Này anh bạn, đi chỗ khác đi. – Anh nói.
Gã kia nhìn anh khó chịu.
– Tôi đứng đây hút thuốc thì sao nào? Anh tự lo việc của mình đi.
Parker nhăn mặt.
– Không, người lỗi lạc ạ. Anh mới nên ra kia mà tự lo việc của mình.
Anh trỏ tay về phía tòa án. Kelly đứng chắn ngay trước mặt anh và cố gắng đẩy anh lùi lại.
– Thôi, Kevin…
Parker quay đi và bước quá lên vài chục mét nữa. Kelly vội vã đuổi theo.
– Anh có thể kiềm chế được một chút không?
Parker không tỏ thái độ gì nữa.
– Một người bạn của anh đã tình cờ nghe thấy Giradello và Kyle nhắc đến tên anh trong một bữa tiệc. Và khách mời danh dự của buổi tối hôm đó là Norman Crowne.
Lông mày Kelly nhíu lại khi cô cố gắng sắp xếp các dữ kiện.
– Một tay luật sư hạng bét như Lowell… một tên giết người mạt hạng như Davis… Và dưới mắt Norman Crowne thì mấy gã này không nhỏ hơn một con kiến.
– Anh nghĩ Lowell và Davis đang tống tiền kẻ nào đó. – Parker nói. – Và anh đoán thằng Eddie bắt đầu không muốn chia chác nữa. Nhưng làm thế nào mà một kẻ khốn nạn như Davis lại có thể liên quan đến ai để mà tống tiền được nhỉ?
– 62 phần trăm những mối quan hệ bắt đầu từ nơi làm việc. – Cô châm biếm, nhưng rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó. – Ôi lạy Chúa tôi. Anh nghĩ có kẻ nào đó thuê Davis giết Tricia Cole à.
– Và cái kẻ nào đó không thể là Rob Cole. – Parker nói. – Hắn cũng không đần đến nỗi cứ ngồi nhà mà chờ cảnh sát đâu. Hắn sẽ phải chạy nhóng lên để đi tìm một người làm chứng chứ.
Kelly cố gắng sắp xếp lại những ý kiến này. Parker bắt đầu đi đi lại lại, đầu óc căng thẳng. Những chiếc xe màu đen đỗ dọc vệ đường và các lái xe vẫn ngồi sau vô lăng. Những cảnh sát đi xe máy của Phòng hình sự Los Angeles ngồi trên yên xe, xe nọ cách xe kia một quãng. Đây là công tác bảo vệ chuẩn bị cho những nhân vật quan trọng sắp rời khỏi phòng xử án. Có ba chiếc Limo, hai chiếc Town Car, một chiếc Cadillac Escalade với cửa kính đen.
Parker tập trung đầu óc vào những chi tiết vô thưởng vô phạt để có thể thở đều và kiềm chế được năng lượng.
Anh đi đi lại lại dọc ba chiếc xe rồi tức thì dừng lại. Đầu tiên thì anh không biết tại sao lại thế, rồi anh lại bước qua chiếc xe cuối cùng.
– Sao thế? – Kelly lại gần.
Dưới góc phải của cửa sổ sau có một miếng dán hình tròn nhỏ màu mận chín với phù hiệu vàng và một dãy chữ số màu đen. Đó là thẻ đỗ xe công cộng theo tháng. Những hình ảnh vụt qua óc anh: Anh bước về phía chiếc Lincoln Town Car, tập trung vào từng chi tiết nhỏ nhất và sắp xếp lại trong trí não, nhưng rồi cuối cùng vẫn xoay về một hướng quan trọng nhất: Eddie Davis. Anh nhớ lại cái màu xanh ngắt của bầu trời, màu xanh của bãi cỏ, chiếc xe màu đen, biển số xe, chiếc thẻ đỗ xe nhỏ dán ở góc dưới của cửa sau. Nó không to quá một phần tư cửa sổ.
Hơi thở của Parker gấp gáp dần và anh cảm thấy một tia sáng kỳ lạ lóe lên khi anh cúi nhìn chiếc xe.
CROWNE 5.