Jimmy Chew kêu lên như thể anh ta vừa bị một cái que xiên qua người. Parker thoáng do dự. Anh bỏ mũ xuống và chìa tay ra. Abby Lowell nhìn nó như thể cô nghĩ rằng anh không bao giờ rửa tay sau khi đi cầu.
– Xin chia buồn với cô, cô Lowell. – Parker nói. – Tôi rất tiếc khi nghe tin này.
Cô gái nhướn đôi lông mày xinh đẹp.
– Chứ không phải tiếc vì đã nói câu vừa rồi à?
– Đó cũng phải là chuyện gì đặc biệt. Chắc cô không ngạc nhiên khi các cảnh sát hay nói chuyện về những luật sư biện hộ như thế.
– Không. – Chất giọng khỏe và hơi trầm khàn đặc biệt sẽ giúp đỡ cô khi nói trước phiên tòa. Ánh nhìn héo hắt vẫn không nao núng. Cô vẫn chưa nhìn cái xác của người cha. Cô ta ngẩng cao đầu để tránh nhìn vào ông ta, Parker nghĩ vậy. – Tôi đang học trường luật. Vì thế anh nên nghĩ ra một cách xúc phạm khác để miêu tả tôi.
– Cô Lowell, tôi có thể đảm bảo với cô rằng chúng tôi xử lý mọi vụ án như nhau và không quan tâm đến việc nạn nhân là ai hay đã làm gì.
– Tôi chẳng tin tưởng mấy vào điều này, ông thám tử ạ.
– Tôi đã xử lý gọn đến 86% các vụ việc.
– Thế còn 14% còn lại?
– Tôi vẫn đang giải quyết nốt. Tôi sẽ điều tra cho đến khi nào ra vấn đề thì thôi. Tôi không quan tâm nó sẽ mất của tôi bao nhiêu thời gian, cho dù lúc đó tôi có trở thành một ông già gù lưng đi chăng nữa. Chẳng có gã cảnh sát hình sự nào trong thành phố này cừ hơn tôi.
– Thế tại sao cậu không làm với chúng tôi nhỉ, Parker?
Bradley Kyle, thám tử chuyên về các vụ cướp của giết người là thành viên của đội đặc nhiệm Phòng cảnh sát Los Angeles, tài năng nhưng kiêu ngạo. Parker biết điều này vì trước đây anh đã từng là một thành viên của nhóm, thậm chí còn tài năng và kiêu ngạo hơn cả hắn, không bao giờ chịu bước chân vào sảnh Trung tâm Parker. Hồi ấy anh hay nói đùa rằng người ta lấy tên anh để đặt cho tòa nhà. Cái sự ngông nghênh ấy lại chính là định mệnh. Hồi ức đang bốc hơi lên từ trong người anh như một nồi acid bỏng rát.
Parker quắc mắt nhìn Kyle đang bước về phía anh.
– Gì thế? Có tiệc à? Cậu lại có tên trong danh sách khách mời à, Bradley? Hay cậu chỉ chạy nhắng lên thế thôi?
Kyle lờ đi và bắt đầu quan sát hiện trường. Người đi cùng anh ta, một gã béo đến rụt cổ, tóc vàng, đeo kính gọng sừng cứ hí hoáy ghi chép mà chẳng nói năng gì. Parker nhìn họ trong giây lát với một cảm giác đang cuộn lên trong bụng. Những cảnh sát đặc nhiệm phụ trách những vụ cướp của giết người không cần phải nhúng mũi vào những vụ như thế này. Họ lo những vụ quan trọng hơn, giống như vụ O.J., Robert Blake, rồi Rob Cole – những kẻ giết người nổi tiếng ở LA.
– Đừng có chen vào hiện trường của tôi, Bradley. – Parker nhấn mạnh cái tên, kéo dài giọng ra, biết rằng Kyle sẽ rất khó chịu về điều đó.
Anh ta muốn được gọi là Kyle hoặc chí ít thì cũng là Brad. Bradley là cái tên kiểu thợ uốn tóc chứ không phải tên của những thám tử chuyên nghiệp.
Kyle liếc nhìn anh.
– Ai bảo đấy là hiện trường của cậu?
– Cú điện thoại của tôi, thằng giết người của tôi. – Parker tiến về phía tay thám tử trẻ.
Kyle lờ đi và ngồi xổm xuống đất để quan sát hung khí. Đó là một chiếc cúp bowling cũ kỹ, giờ dính đầy máu và tóc và da đầu Lenny Lowell.
Kyle tiếp tục con đường tiến thân của mình ở đội cảnh sát đặc nhiệm trong khi Parker bị sa thải khỏi đó. Giờ thì anh ta tranh thủ tiến ra ánh đèn sân khấu bất cứ khi nào có thể.
Kyle là một gã điển trai, một khuôn mặt kiểu màn bạc, nước da rám nắng. Anh ta có một cơ thể cường tráng nhưng vẫn gọn gàng. Parker cũng ngồi xuống bên cạnh.
– Cậu làm cái quái gì ở đây thế? – Anh hỏi khẽ. – Phòng đặc nhiệm mà cũng quan tâm đến một gã rẻ tiền như Lenny Lowell cơ à?
– Người ta cử chúng tôi đi đâu thì chúng tôi đi đấy. Đúng không, Nai? – Kyle ngó lên người đồng nghiệp đi cùng. Con nai càu nhàu và vẫn tiếp tục ghi chép.
– Cậu bảo sao? – Parker hỏi. – Cậu nói cậu thụ lý vụ này à? Tại sao? Thậm chí vụ này không cần ghi chép cũng làm được mà. Khách hàng của thằng cha này thì toàn là dạng cặn bã.
Kyle đứng lên, giả đò như không nghe thấy gì. Ruiz đang đứng sát anh ta. Đi đôi giày cao gót kỳ cục, cô cao đến ngang mắt anh chàng.
– Thám tử Kyle, – Cô thì thầm bằng giọng của những cô gái trò chuyện trong đường dây điện thoại sex trong khi chìa tay về phía trước. – Tôi là thám tử Renee Ruiz. Tôi thích công việc của anh.
Cô ta vẫn nói bằng tông giọng như kiểu cô ta vẫn thường nói “Em thích anh vào sâu hơn nữa”. Parker thì chẳng quan tâm quái gì đến vẻ gợi tình của cô ta. Anh đứng thẳng lên và nhìn cô đồng nghiệp với ánh mắt lạnh lẽo.
– Thực tập sinh Ruiz, cô đã vẽ sơ đồ hiện trường chưa?
Cô ta nhìn Parker bằng vẻ giận dữ và xấc xược, sau đó lại đá ánh mắt gợi tình về phía Kyle và bỏ đi với dáng vẻ của một phụ nữ biết chắc chắn rằng anh chàng phía sau đang dán mắt vào mông mình.
– Quên đi Kyle. – Parker nói. – Cô ta sẽ nghiền nát cậu ra như thịt đông. Hơn nữa, cô ta quá cao so với cậu.
– Xin lỗi các quý ông. – Abby Lowell xen vào, chìa tay cho Kyle. – Giá mà tôi có thể tham gia cái trò chơi vặt vãnh của các ngài. – Tôi là Abby Lowell. Nạn nhân là cha của tôi.
– Tôi rất tiếc thưa cô Lowell.
– Anh thuộc đội đặc nhiệm săn bắt cướp. Tôi đã nhận ra anh trên các bản tin.
– Vâng, – Kyle trông có vẻ giống diễn viên sân khấu phòng trà hạng hai đang rất hài lòng vì có người đến xin chữ ký.
Parker tưởng rằng Abby Lowell sẽ nói “Ơn Chúa anh đã ở đây” nhưng cô lại nhìn thẳng vào mắt Kyle.
– Thế anh ở đây làm gì?
Kyle ngẩn mặt.
– Xin lỗi?
– Thôi nào, ông thám tử. Cả đời tôi quanh quẩn với công việc của cha tôi. Khách hàng của ông và những tội ác mà họ phạm lẽ ra phải luôn được các ông theo dõi. Thế ông nghĩ chuyện gì đã xảy ra ở đây? Ông có biết điều gì mà tôi không biết không?
– Một người đàn ông bị giết hại. Chúng tôi là những cảnh sát hình sự. Thế cô có biết điều gì mà chúng tôi không biết không? Vậy cô nghĩ đã xảy ra chuyện gì?
Abby Lowell nhìn những đống hỗn độn như thể lần đầu tiên nhìn thấy nó. Giấy tờ rải rác khắp mọi nơi, chiếc ghế bị đổ nhào, có lẽ là do vật lộn, cũng có thể là sau khi tên giết người lục lọi khắp trong phòng.
Parker nhìn kỹ cô gái, chắc rằng đằng sau khuôn mặt điềm tĩnh kia hẳn đang có những xung động ghê gớm. Anh có thể đọc được điều đó trong mắt cô, qua đôi môi thoáng run rẩy. Sợ hãi, choáng váng, cố gắng điều khiển cảm xúc. Cô khoanh chặt cánh tay về phía trước như để giữ chính mình, giữ cho đôi tay không bị run rẩy. Cô cũng tránh không nhìn xuống mặt đất.
– Tôi không biết. – Cô nhỏ nhẹ. – Có lẽ là một tay khách hàng bất đắc chí nào đó, hoặc thành viên gia đình một nạn nhân trong vụ nào đó mà cha tôi đã thắng cuộc. Hay một kẻ nào đó đã muốn thứ gì mà Lenny không chịu đưa.
Ánh mắt của cô dừng lại trên kệ tủ ở đằng góc bàn làm việc của cha cô. Một chiếc két sắt hình lập phương màu đen rộng chừng 40 cm vuông dựng sát trong hộc, cánh vẫn mở.
– Cha tôi để tiền trong cái két kia.
– Anh đã kiểm tra két chưa, Parker? – Kyle hỏi bằng giọng quan cách.
Parker quay sang Jimmy Chew.
– Jimmy, lúc cậu mới đến có ngó vào cái két không?
– Sao chứ, thám tử Parker, tất nhiên là có rồi. – Chew cũng nhại theo cái giọng quan cách, nhưng mắt không nhìn Kyle. – Khi chúng tôi đến cách đây 19 giờ 14 phút, chúng tôi đã giữ nguyên hiện trường và gọi cho đội đặc nhiệm. Lúc quan sát căn phòng này, đồng nghiệp của tôi đã nhìn thấy cái két đang mở mà chỉ còn có mấy thứ tài liệu. Tuy nhiên chúng tôi chưa kiểm tra tài liệu đó.
– Không có tiền à? – Parker hỏi.
– Không thưa ngài, không có tiền. Nhưng cũng không trống rỗng.
– Tôi biết trong đó có tiền mà. – Abby Lowell kêu lên. – Rất nhiều khách hàng hay thanh toán cho cha tôi bằng tiền mặt.
– Ngạc nhiên thật. – Jimmy Chew lẩm bẩm và rút lui về công việc của mình.
– Ông ấy không bao giờ đế dưới 5000 đô la trong két. Thường thì còn nhiều hơn. Ông để nó trong một cái cặp của ngân hàng.
– Cha cô có khúc mắc gì với các khách hàng của mình không? – Kyle hỏi.
– Ông ấy chẳng bao giờ kể chuyện cho tôi về các khách hàng, thám tử Kyle ạ. Ngay cả những luật sư vô lương tâm nhất thì vẫn có những nguyên tắc nghề nghiệp nhất định.
– Tôi không có ý đó, cô Lowell. Tôi đại diện cho các cảnh sát xin lỗi cô nếu bất kỳ người nào trong số chúng tôi có ý đó. Tôi chắc rằng cha cô là người rất có tư cách.
Và ông ta giữ tư cách đó trong cái lọ sau tủ buýp phê, cạnh những củ hành muối và cá hồi đóng hộp 10 năm tuổi chưa bao giờ được mở ra, Parker nghĩ bụng. Anh đã từng chạm trán Lenny Lowell trong phòng xử án. Thận trọng và nguyên tắc, Lowell có thể sẽ công kích chính mẹ đẻ của mình nếu như điều đó khiến cho thân chủ vô tội.
– Chúng tôi sẽ phải xem hết hồ sơ các khách hàng của Lowell. – Kyle nói.
– Chắc chắn rồi. Nếu như có ai đó định viết lại Hiến pháp. – Những thông tin đó phải được bảo mật.
– Thế danh sách khách hàng thì sao?
– Tôi vẫn còn đang đi học nhưng không ngốc nghếch. Trừ phi tòa án chỉ định tôi làm việc đó, còn thì anh không thể lấy đi bất cứ thông tin bảo mật nào từ căn phòng này được.
Màu đỏ tía lan dần từ cổ cồn trắng của Kyle lên đến tận mặt.
– Cô có muốn chúng tôi điều tra ra vụ này không, cô Lowell? Hay là có lý do nào khiến cô không muốn chúng tôi làm điều đó?
– Dĩ nhiên là tôi muốn các ông tìm ra thủ phạm. – Cô ngắt lời. – Nhưng tôi cũng biết rằng giờ tôi phải chăm nom cho các khách hàng của cha tôi và làm bài tập mà ông giao một cách tốt nhất. Nếu tôi giao cho các anh những thông tin tuyệt mật kia, điều đó có thể khiến những vụ việc của cha tôi quay trở lại tòa, vô hình chung là thỏa hiệp với tòa án và tôi chấm dứt sự nghiệp của mình. Tôi không muốn mình bị tước quyền luật sư ngay từ trước khi vượt qua kỳ sát hạch gia ngập ngành, thám tử Kyle ạ.
– Cô không cần phải thỏa hiệp với chính mình, cô Lowell. Tên và địa chỉ thì chẳng có gì phải bảo mật. – Parker nói bằng giọng ôn hòa. – Và chúng tôi cũng không cần thiết phải xem hết các tài liệu của cha cô. Biên bản các vụ vẫn còn nguyên đấy thôi. Lần cuối cùng cô nói chuyện với cha mình là khi nào?
Anh nhận thấy lợi thế khi lôi kéo Abby Lowell về phía mình hơn là cứ dồn cô vào thế đối nghịch. Cô gái không phải túyp phụ nữ yếu đuối, dễ bị kích động, sợ sệt cảnh sát như Kyle vẫn nghĩ thế. Cô sẵn sàng cho anh ta đo ván ngay lập tức.
Cô gạt mồ hôi trên trán bằng bàn tay sơn móng hơi run rẩy, cùng lúc một tiếng thở dài não nề thoát ra, y như một kẽ nứt trên giáp sắt.
– Tôi vừa nói chuyện với cha tôi lúc sáu rưỡi. Chúng tôi còn hẹn nhau đi ăn tối ở Cicada. Tôi đến đó trước, gọi đồ uống, rồi gọi điện cho cha. Ông nói có thể ông sẽ đến muộn một chút. – Giọng cô nghẹn lại, mắt mờ lệ. Nhưng dường như cô đang cố nuốt nước mắt vào trong. – Ông ấy bảo còn đang đợi người phát chuyển hàng đến.
– Ông ấy còn nói gì nữa không?
– Không.
– Lúc ấy mà chờ người phát chuyển hàng thì quá muộn.
Cô nhún vai.
– Có thể ông cần chuyển gấp thứ gì đó cho khách hàng.
– Cô có biết ông sử dụng dịch vụ gì không?
– Bất cứ dịch vụ nào có thể chuyển giao hàng nhanh nhất và rẻ nhất.
– Nếu chúng ta tìm ra được công ty đó thì văn phòng của họ sẽ cung cấp địa chỉ và gói hàng được giao. Có thể lấy được tên của người đưa hàng nữa. – Parker nói. – Cô có biết sau đó người đưa thư có đến không?
– Không, tôi đã nói với ông rồi. Lúc nói chuyện với cha tôi thì ông vẫn đang ngồi đợi.
Parker liếc về chiếc két và cau mày.
– Ngốc thật đấy, – Cô nói như đọc được ý nghĩ trong đầu Parker. – Đúng như ông nói, văn phòng của họ sẽ cho biết tên của người phát chuyển nhanh.
Điều này không lấy gì làm chắc chắn, Parker nghĩ bụng. Những người làm nghề phát chuyển bằng xe đạp thường sống một mình và không ổn định, họ lập dị, sống ngày nào biết ngày đó, tay làm hàm nhai. Họ rong ruổi hàng ngày trên đường phố, chẳng lo lắng gì cho tương lai, cũng không quan tâm đến bất kỳ ai khác, chẳng khó khăn gì để hình dung ra những kẻ như vậy sẽ nhảy dựng lên khi nhìn thấy một thứ giá trị.
Có thể một tay đưa thư nghiện ngập nào đó đến lấy gói hàng và liếc thấy chiếc két đang mở của Lowell, mới nảy dã tâm giết Lowell, lấy tiền và biến mất trong bóng đêm, rồi lặn một hơi. Có thể giờ này gã đã bắt một chuyến xe buýt lên Las Vegas trong khi họ thì cứ đang đứng đây mà bàn bạc.
– Tôi chưa thể kết luận được điều gì, cô Lowell. Nhưng tôi vẫn phải cân nhắc đến tất cả các khả năng.
– Thế ai đã gọi cho 911? – Anh quay sang Jimmy Chew.
– Một người vô danh.
– Lúc ấy xung quanh đây có cửa hàng cửa hiệu nào mở cửa hay nhà dân nào sáng đèn không?
– Đêm hôm qua thì không. Chỉ có trạm gas 76 và một tiệm đổi tiền ở cuối phố, bên kia đường, và tiệm giặt tự động 24/24 giờ nữa.
– Thử qua tiệm giặt hỏi xem có ai biết gì về chuyện này không?
– Họ đóng cửa rồi.
– Cậu vừa nói họ mở 24/24 cơ mà.
– Nhưng mà trời đang mưa. – Chew nói bằng giọng hồ nghi. – Tôi và Stevie đã qua đó lúc 6h50 mà cửa vẫn khóa. Với lại họ cũng không muốn mở cửa 24/24 giờ nữa sau khi một cô nhân viên trực đêm của họ bị cướp và cưỡng hiếp hồi nửa năm trước.
Kyle cười điệu.
– Anh cộng tác với hàng xóm tốt đấy, Parker.
– Tội phạm là tội phạm, cho dù là hàng xóm kiểu gì đi nữa, Bradley. – Parker nói. – Điểm khác biệt duy nhất chỉ là cậu không thể khai thác thông tin về kẻ giết người ở đây được.
Anh quay sang Abby Lowell.
– Cô được thông báo về cái chết của cha mình như thế nào, cô Lowell?
Cô nhìn anh như thể cô biết rằng anh đang muốn lôi kéo cô.
– Một nhân viên cảnh sát đã gọi cho tôi.
Parker nhìn Chew, anh ta giơ tay ra dấu phủ nhận, sau đó lại nhìn sang đồng nghiệp của Chew, người này cũng lắc đầu.
– Có ai đó đã gọi cho cô vào máy cầm tay?
Abby Lowell đưa mắt nhìn hết người nọ sang người kia vẻ nghi ngờ.
– Vâng, sao cơ?
– Thế người gọi nói gì?
– Nói rằng cha tôi đã bị giết và tôi nên đến văn phòng của ông. Thì sao nào?
– Cho tôi xem điện thoại của cô một chút được không?
– Tôi không hiểu. – Cô rút máy điện thoại ra khỏi túi áo khoác một cách lưỡng lự.
– Vì phòng cảnh sát hình sự Los Angeles sẽ không bao giờ nói với cô qua điện thoại theo cách như vậy, cô Lowell ạ. – Parker nói. – Một cảnh sát hay một thám tử sẽ đến gặp cô để thông báo.
Đôi mắt cô gái mở to.
– Ý anh muốn nói rằng chính cái tên giết người đó đã gọi điện cho tôi?
– Cô nhận được cuộc gọi lúc mấy giờ?
– Khoảng 20 phút, lúc tôi đang ở nhà hàng.
– Cô còn lưu lại danh sách cuộc gọi không? – Parker hất đầu về chiếc điện thoại đang nằm trong tay cô gái.
– Có chứ. – Cô bấm máy và để màn hình hiển thị những cuộc gọi đã nhận được. Bàn tay cô run rẩy. – Tôi không nhận ra số nào nữa.
– Cô cũng không nhận ra giọng nói sao?
– Không. Dĩ nhiên là không rồi.
Parker giơ tay.
– Tôi mượn được không?
Abby Lowell đưa cho anh chiếc điện thoại, rồi rụt nhanh tay lại như thế đấy là một loài bò sát sống. Parker kiểm tra số điện thoại, nhấn một nút để gọi lại nhưng đầu dây bên kia không trả lời.
– Lạy Chúa tôi. – Cô con gái của Lenny Lowell thở hổn hển. Cô đưa tay lên miệng để cố chặn vài giọt lệ đang tuôn.
Parker quay sang Chew.
– Thử đi tìm chủ tiệm giặt xem nào. Hỏi xem lúc đó ai đang trực và họ đóng cửa lúc mấy giờ. Tôi cũng muốn biết liệu có ai lảng vảng gần đây vào khoảng giữa 6h30 và 7h50 không. Cho dù một con chuột cống chui vào qua cửa sau mà có người nhìn thấy thì tôi cũng muốn có thông tin.
– Đã nhận, thưa ông chủ. – Chew nhại lại nụ cười điệu của Kyle.
Parker đi về phía bàn làm việc của nạn nhân. Cuốn gài danh thiếp vẫn đang đóng. Anh gảy nhẹ cái bìa bằng một đầu bút rồi quay sang kỹ thuật viên lấy dấu vân tay.
– Cynthia, tôi muốn cô lấy giùm các dấu tay ở cả trong và ngoài cái giá này. Tất cả các danh thiếp, nhưng ưu tiên cái này trước.
Đó là danh thiếp của Abby Lowell. Phía dưới tên của cô là số điện thoại nhà, số di động và địa chỉ.
– Cứ tiến hành và thu thập những thông tin cơ bản cho chúng tôi, Parker. – Kyle cũng bước đến chiếc bàn làm việc. – Nhưng đừng để xảy ra sơ xuất, nếu không anh sẽ bị loại đấy.
Parker trừng mắt nhìn anh ta, cùng lúc đó một giọng nói cất lên từ cửa trước.
– Parker, hãy nói với tôi là nạn nhân của anh bị đau tim. Tôi cần một cái chết tự nhiên đơn giản để có thể về nhà được. Trời thì mưa thế này.
Diane Nicholson, giám định pháp y của hạt Los Angeles, 42 tuổi, trông giống một chai rượu gin ướp lạnh. Thái độ làm việc của cô khiến cớm ở cả thành phố này đều khiếp vía và tôn trọng. Không ai có thể làm ăn cẩu thả ở hiện trường của Nicholson.
Cô dừng lại ngay khi bước chân qua cửa và nhìn xuống cái xác của Lenny Lowell.
– Ồ, mẹ kiếp.
Thái độ này thể hiện sự thất vọng hơn là ghê sợ. Trên đời chẳng có gì làm cô sốc được cả. Cô nhìn Parker bằng đôi mắt vô cảm, chẳng biểu lộ điều gì, sau đó nhìn sang Kyle và dường như bị xúc phạm bởi ánh mắt của anh ta.
– Parker là một thám tử tài ba, Bradley. Chừng nào một kẻ nào đó quan trọng hơn anh nói không phải như thế thì tôi sẽ truyền đạt lại cho Parker.
Cô không chờ phản ứng của Kyle. Những gì anh ta nói cô sẽ chẳng quan tâm. Cô làm việc cho phòng giám định pháp y. Những nhân viên ở trung tâm của Parker hẳn sẽ nhảy dựng lên khi bắt gặp một án mạng, còn Diane Nicholson thì không.
Cô xỏ đôi găng tay latex vào và quỳ gối xuống để khám nghiệm tử thi. Túi quần của Lenny Lowell có 43 xu, một vỉ kẹo cao su Chiclet, và một thẻ cá cược ở trường đua ngựa Santa Anita.
– Ông ấy giữ nó để cầu may.
Giọng nói mạch lạc và mạnh mẽ. Parker nhìn Abby Lowell, nhìn đôi mắt cô lại ngập đầy lệ khi cô nhìn thấy mẩu giấy nhỏ trong tay Nicholson. Lần này cô không cố gắng chặn dòng lệ lại nữa. Nước mắt thấm đầy mi và lăn xuống hai gò má. Khuôn mặt cô trắng bệch. Nước da trở nên trong suốt như sứ. Parker tưởng cô ta sắp ngất nên ra hiệu cho Kyle.
– Chiếc vé. – Cô cố gắng ép một nụ cười để mỉa mai trò chơi đó, nhưng đôi môi hơi run rẩy. – Ông ấy mua để cầu may.
Parker khẽ chạm vào tay cô.
– Cô có người bạn nào đó qua ở cùng không, cô Lowell? Tôi sẽ bảo một nhân viên cảnh sát đưa cô về. Mai tôi sẽ gọi lại và sắp xếp thời gian để cô qua sở cảnh sát và nói nhiều hơn về cha mình.
Abby Lowell giật mạnh tay ra, mắt không nhìn anh mà dán xuống sàn, chỗ đôi giày da của cha cô.
– Đừng giả bộ lo lắng cho tôi, ông thám tử. – Cô nói bằng vẻ cay đắng. – Tôi không muốn nhận lòng thông cảm giả tạo của ông. Tôi sẽ tự đi về được.
Không ai nói gì khi cô gái bước ra khỏi cửa, vội vã xuống sảnh và khuất sau cánh cửa.
Nicholson nhét chiếc vé may mắn của Lenny Lowell vào một phong bì phòng khi cần đến. Cô phá tan sự im lặng.
– Tôi nghĩ là ông ta sẽ thắng cuộc nếu còn có cơ hội.