Diane ngồi trên chiếc ghể ở góc phòng thẩm vấn, hai tay ôm đùi, má tì trên đầu gối. Không phấn son, không chút tự chủ. Parker chưa từng thấy ai trông yếu đuối đến vậy. Không phải vẻ yếu đuối của một đứa trẻ phó mặc cho số phận mà là một phụ nữ trưởng thành không còn chút khả năng tự vệ.
Parker đóng cửa lại rồi ngồi xuống mép bàn.
– Chào em.
– Chào anh. – Cô nói nhỏ, như thể giọng nói phát ra từ một căn phòng khác.
Cô kéo hai bên ống tay chiếc áo len màu đen xuống đến khi chỉ còn thấy mấy đầu ngón tay thò ra. Cô dùng chiếc áo để thấm những giọt nước mắt phút chốc lại rơi xuống. Ánh mắt cô đảo quanh căn phòng màu trắng, không dừng lại ở bất kì điểm nào được hơn vài giây. Cô không nhìn anh.
– Em có lạnh không? – Anh hỏi và tuột chiếc áo khoác ra.
Nếu cô có nói không thì cũng chẳng sao. Anh muốn tìm một lí do để được chạm vào cô. Anh khoác chiếc áo lên vai cô và khẽ chạm lên má cô.
– Ai đang giám sát? – Cô hỏi và nhìn sang tấm gương hai chiều treo trên bức tường ở phía bên kia căn phòng.
– Chẳng có ai cả. Chỉ có hai chúng ta. Em có luật sư không?
Cô lắc đầu.
– Anh sẽ lo chuyện đó.
– Kev, anh không phải…
– Xong rồi.
Cô thở dài và quay đi.
– Cảm ơn anh.
– Vậy là… em đã thuê Eddie Davis giết Tricia Crowne-Cole và dàn dựng để Rob Cole chịu tội. – Parker hỏi mà cảm thấy cơ thể như kiệt quệ, anh nghĩ giọng nói của anh không thể vang xa hơn chiếc ghế bên cạnh – Em sẽ phải chịu một bản án cao vì đã dan díu với người có vợ.
Cô quay đi và nhắm mắt lại. Âm thanh duy nhất còn lại trong căn phòng là tiếng rè rè phát ra từ chiếc đèn huỳnh quang. Đã khá muộn. Parker chuyển cô đến Phòng Trung tâm trước khi Phòng Chống cướp của giết người kịp ra tay. Cuộc tranh chấp “lãnh thổ” sẽ còn được hoãn lại đến sáng mai. Ngủ đêm trong phòng tạm giam nào chẳng giống nhau. Nhưng sẽ không ai thẩm vấn cô mà không có sự hiện diện của luật sư.
– Chỉ có chúng ta, Diane. – Anh nói. – Anh có mặt ở đây không phải với tư cách một cảnh sát. Chết tiệt, thậm chí đến giờ này ngày mai anh cũng không còn là một cảnh sát nữa. Anh chính là anh thôi. Bạn của em.
– Trong đầu em cứ vang lên điều đó. – Cô thì thầm. – Đó không phải là em. Em không thể tin được đó lại chính là em. Em quá khôn ngoan, quá độc ác. Em quá tỉnh táo để xét đoán một con người. Em suốt ngày nghe lũ bạn khóc lóc vì gã này gã kia, vì những hứa hẹn thề thốt cũng như những lời bào chữa mà họ cố nghĩ ra khi những lời hứa đó không được thực hiện. Và em đã nghĩ, Có chuyện gì với cô ta vậy? Cô ta thật ngu ngốc. Người phụ nữ có lòng tự trọng mà như thế à? Cô ta thật đáng thương. Và rồi em đã tìm ra. Đó là sự điên rồ. Điên dại, si mê, niềm vui sướng không thể kiềm chế. Nó giống như một loại ma túy.
– Đó là cái gì?
– Tình yêu. Người ta viết rất nhiều về nó nhưng không mấy ai thực sự tin vào nó. Em đã luôn muốn thử cái cảm giác đó và tìm thấy một người có chung cảm giác với em.
– Cole nói với em là hắn ta cảm thấy thế à?
– Chưa từng ai khiến anh có cảm giác ấy ngoài em. Không ai hiểu anh như em. Anh chưa từng được yêu ai giống như yêu em. – Cô hé môi cười. – Em biết. Em biết. Có chuyện gì với cô ta vậy? Cô ta thật ngu ngốc. Giờ nhìn lại, em vẫn nghĩ vậy. Em thật đáng thương. Nhưng em tin vào tất cả những điều hắn ta nói bởi em cũng cảm thấy như vậy. Em nói những điều đó và em thực lòng. Em muốn tin rằng hắn cũng thật lòng. Lẽ ra em không nên gặp hắn.
Cô lại tựa cằm lên gối, ánh mắt vô định.
– Hắn ta là một diễn viên. – Anh nói – Hắn ta diễn vai đó lâu lắm rồi.
– Một chàng trai đáng thương bị hiểu lầm. – Cô nói. – Nạn nhân của sự nổi tiếng. Mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân không tình yêu. Cuối cùng anh ta cũng tìm được tình yêu của đời mình. Giá mà cả hai được bên nhau. Nhưng em đã kết hôn… hắn cũng có vợ… và Tricia thật ‘yếu đuối’. Rồi đột nhiên em không còn là người phụ nữ đã có chồng nữa… và mọi chuyện trở nên khó khăn, hắn nói rằng Tricia gần như muốn tự vẫn… hắn có bổn phận… hắn phải hi sinh bản thân… và làm điều đúng đắn…
Cô khép mắt lại. Những chiếc đèn huỳnh quang vẫn kêu vo vo. Parker nghĩ rằng có thể cô đã thiếp đi nhưng anh kệ cô thế. Không lâu nữa mọi thứ sẽ thay đổi, cô sẽ bị người ta vây quanh, sẽ không còn những cuộc trò chuyện lúc đêm khuya khi chỉ có hai người trong căn phòng như thế này nữa.
Cô khe khẽ hát mấy nhịp bài hát mà cô đã nghe trên radio. “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại xảy ra với tôi. Những chuyện như thế này chỉ có thể xảy ra với loại con gái bỏ đi.”
– Tại sao lại phải giết Tricia? – Parker hỏi. – Tại sao không phải là Cole? Hắn đáng phải chịu như vậy.
– Anh không biết được cảm giác tức giận của em đâu. – Cô thì thầm. – Cuộc hôn nhân của em đã đứng bên bờ vực khi gặp Rob. Em cô đơn và yếu đuối. Hắn ta biết cách dày vò những cảm giác đó. Và rồi Joseph chết… Cảm giác tội lỗi thật kinh khủng. Không phải vì em đã gây ra cái chết của anh ấy mà vì em không phải là một người vợ tốt, em đã lừa dối anh ấy. Và Rob cũng biết phải làm gì với những cảm giác ấy.
– Em tin hắn ta. Em trao cho hắn tất cả những gì em có. Sao hắn dám nhận món quà đó rồi phá nát chứ?
Người cô run lên. Cô nhắm mắt, cố gắng cưỡng lại nỗi đau thầm kín mà anh biết rằng chính anh cũng không thể hình dung ra được. Anh chờ đợi khoảnh khắc đó qua đi với sự nhẫn nại của một người biết rằng sắp có chuyện không hay xảy ra mà không thể làm gì được.
– Rồi một hôm, em bước vào thang máy của tòa nhà Crowne. Em đến đó vì khoản tiền trợ cấp của Joseph. Và Tricia xuất hiện. – Cô nói. – Chỉ có em và cô ta đi lên tầng cao nhất của tòa nhà. Cô ta đứng nhìn em với bộ dạng bảnh chọe, hợm hĩnh.
– Cô ta biết sao?
– Vâng. – Cô phá lên cười dù không cảm thấy chút hài hước nào. – Cô ta biết. Cô ta biết mọi chuyện. Cô ta biết những điều mà lẽ ra không thể biết nếu không được tận mắt chứng kiến.
Máu trong người Parker trở nên lạnh toát khi anh hiểu ra hàm ý điều cô vừa nói.
Diane mỉm cười.
– Anh biết đấy. Em không phải là trò chơi của một mình Rob Cole. Em là trò chơi của cả hai bọn họ.
– Ôi Chúa ơi. – Parker thốt lên. Anh rùng mình vì cảm giác buồn nôn.
Những giọt nước mắt lăn tròn trên má Diane như những viên ngọc trai.
– Cô ta nói với em bằng giọng điệu mà em chưa bao giờ được nghe. ‘Anh ta luôn quay lại với tôi.’ Trông cô ta chẳng có vẻ gì là yếu đuối cả.
Parker có thể hình dung ra cảnh tượng đó trong đầu. Diane chắc hẳn sẽ vờ như không nghe thấy bởi cô là người biết kiềm chế và kiêu hãnh. Trong khi lòng cô cảm thấy như tan nát.
– Vài ngày sau em nhận được một gói hàng. Một cuộn băng video ghi lại cảnh em và Rob trên giường, hắn ta nói với em những điều em muốn nghe, muốn tin. Rồi chúng đến, cả hai bọn chúng, Tricia và Rob, diễn lại y như cảnh đó rồi cuối cùng phá lên cười với nhau.
Tim Parker như thắt lại khi nghĩ tới cảnh tượng tàn nhẫn đó. Diane rời khỏi ghế và bắt đầu đi lại, hai tay vòng quanh người như thể đang bị trói.
– Trong em như tan vỡ. Dường như có gì đó từ bên trong, một vết thương mưng mủ vỡ ra và chất độc lan khắp cơ thể. – Cô nói. – Em bắt đầu uống rượu. Rất nhiều. Một tối nọ em đến quán bar và khóc lóc với người phục vụ quầy rượu. Một người đàn ông ngồi gần đó nghe thấy. Hắn ta nói rằng có thể giúp em, với một cái giá.
– Eddie Davis. – Parker nói.
– Giờ nghĩ lại, em không thể tin được rằng chuyện đó đã xảy ra. Em không thể tin rằng mình đã thuê một kẻ giết người, đã nghĩ ra một kế hoạch và thực hiện theo kế hoạch đó. Tất cả giống như một cơn ác mộng kì lạ.
– Em mời Rob đến nhà ăn tối đúng vào cái đêm Tricia bị giết. Em nói với hắn là để nói chuyện và dàn xếp mọi thứ giữa bọn em. Rằng sẽ không có chuyện gì khó chịu ở đây cả. Hắn thực sự nghĩ hắn và em vẫn có thể làm bạn. Hắn đã nói ra điều đó đúng vào cái ngày hắn than khóc rằng không thể bỏ rơi Tricia yếu đuối đáng thương, rằng cảm xúc của hắn đối với em đã thay đổi, rằng chuyện quan hệ chăn gối thì vẫn rất tuyệt nhưng những thứ khác thì đã kết thúc. Nhưng tại sao bọn em lại không thể làm bạn? – Cô nhếch mép. – Sao những thằng đàn ông lại nghĩ rằng có thể xảy ra chuyện đó chứ? Chúng lôi kéo phụ nữ, lừa dối, đối xử với cô ta chẳng khác nào một con chó, để rồi cuối cùng biến cô ta thành một trò tiêu khiển. Thật hoang tưởng. Tàn nhẫn.
Parker im lặng. Không thể bào chữa cho những gì Rob Cole đã làm.
– Mọi chuyện rất dễ dàng. – Ánh mắt cô trống rỗng khi cô soi vào tâm trí mình và nhìn những trang kí ức đang được mở ra. – Hắn uống rất nhiều, lúc nào cũng vậy. Đó là một phần vở kịch của Rob, rằng sức ép khiến hắn phải tự điều trị để vượt qua tất cả. Em đã bỏ một chút GHB vào ly cuối. Không nhiều. Chỉ đủ để đảm bảo rằng khi về đến nhà, hắn sẽ say đứ đừ. Em chắc rằng hắn thậm chí không nhận ra ảnh hưởng của chất ma túy. Hắn chỉ nghĩ rằng hắn đã uống quá nhiều.
– Đến tối muộn em nhận được cuộc gọi đến hiện trường một vụ giết người.
– Tricia?
– Davis đã giết cô ta khi Rob ở ngay trong nhà. Hắn dàn cảnh giống như Rob đã làm điều đó.
– Cole không có chứng cứ ngoại phạm vì hắn ta ở đó và hắn cũng không thể nói với ai rằng hắn vừa vui vẻ với người tình trước khi xảy ra vụ giết người. Hắn không ngu đến vậy. Hắn phải biết rằng em sẽ được triệu tập như một nhân chứng chứng thực, và em sẽ đóng đinh hắn.
Cẩn thận, điềm tĩnh, khôn khéo. Anh sẽ dùng những từ đó để miêu tả về Diane, nhưng không phải trong hoàn cảnh này.
– Tuy nhiên tại sao em giết Tricia? – Parker hỏi. – Sao không phải là Rob? Hắn mới là kẻ trực tiếp gây ra tội ác.
– Bởi vì nếu hắn được chết một cách nhanh chóng thì chưa đủ để trừng phạt. Tống hắn vào tù… nơi hắn sẽ phải thức dậy mỗi sáng và đối mặt với một cuộc sống địa ngục, nơi hắn sẽ không còn lợi thế vì là Rob Cole nữa, sẽ không được làm bất kì điều gì hắn muốn mà không sợ hậu quả.
Cô nói đúng. Danh tiếng của Rob Cole, vẻ ngoài quá hoàn hảo với thái độ vênh váo sẽ không giúp gì được cho hắn ở một nơi như San Quentin. Hắn sẽ bị biến thành một tấm bia mà không thể cưỡng lại.
– Còn vụ tống tiền?
– Xảy ra ngay sau đó. Em có tiền. Joseph để lại cho em một cuộc sống khá đầy đủ. Davis cho rằng hắn đáng được thưởng thêm vì đã hoàn thành công việc một cách xuất sắc. Em đã trả cho hắn. Nhưng rồi hắn lại muốn nữa. Hắn gửi cho em bức ảnh chụp em đang trả tiền cho hắn. Phiên tòa sắp đến. Tất cả mọi người đều nói rằng Giradello sẽ thằng một cách dễ dàng, nhưng Davis nói rằng có thể hắn sẽ làm hỏng mọi chuyện.
– Bằng cách tự nhận tội? – Parker nói.
– Hắn không quan tâm. Hắn nói rằng hắn sẽ biến mất, hắn sẽ chui xuống đất. Nhưng điều đó không thể ngăn hắn phát tán những bức ảnh và câu chuyện kia. Hắn thực sự thích thú với ý nghĩ khiến tất cả mọi người đều biết rằng hắn đã giết Tricia và sau đó bỏ trốn. Hắn nghĩ hắn có thể bán câu chuyện này cho các nhà làm phim trong khi sống một cuộc đời đầy náo nhiệt.
– Em đưa cho hắn chiếc Lincoln của Joseph. Nhưng thế vẫn chưa đủ.
Cô đến trước tấm kính tối màu và soi vào hình ảnh phản chiếu của chính mình.
Và rồi đến người tình của cô nữa, Parker nghĩ, điều tra vụ án, lắp ghép câu chuyện lại với nhau, chắp nối hai tội ác tưởng như không hề liên quan. Cái vụ lớn của anh. Giờ anh muốn vứt hết tất cả những thứ này đi.
– Em đưa cho bọn chúng 250.000 đô la để đổi lấy toàn bộ những thước phim nhưng rồi tình hình trở nên xấu hơn, càng lúc càng tồi tệ…
Cô vẫn không rời mắt khỏi hình phản chiếu của mình trong gương, như thể cô đang cố nhận ra một người mà cô không thể nào nhớ ra nổi.
– Em chỉ muốn hắn phải trả giá. – Cô khẽ nói với vẻ căng thẳng. – Em muốn cả hai bọn chúng trả giá vì những gì chúng đã làm với em. Em muốn Rob bị trừng phạt. Em muốn hắn phải đau khổ giống như em.
Sự kiềm chế cuối cùng đã không còn, nước mắt cô rơi như mưa. Tiếng khóc nức nở như từ sâu thẳm tâm hồn. Tiếng khóc như có cái gì đó đang chết ở trong lòng.
Parker xoay cô lại và khẽ ôm lấy cô như một đứa trẻ. Những điều cô đã làm không giống với người phụ nữ mà anh vẫn biết. Như cô đã nói, người phạm những tội ác đó hẳn không thể là cô. Và người phụ nữ mà anh biết cuối cùng sẽ phải trả giá. Anh không thể làm gì ngoài việc ôm cô vào lòng và ở bên cô khi những con quỉ trong cô đang cấu xé bằng những chiếc móng vuốt sắc nhọn của chúng.