Cuộc sống chỉ là một hơi thở
Cuốn sách của Job.
Khi Sam đẩy cánh cửa phòng số 808 . Leonard McQueen đang chuẩn bị kết thúc một ván cờ điện tử.
– Thế nào, ai thắng? – Sam vừa hỏi vừa liếc nhìn các chỉ số của ông cụ.
– Tôi đã để nó thắng, – McQueen đáp.
– Bác để một cái máy thắng mình ư?
– Phải, tôi muốn làm một cử chỉ tình thương. Đôi khi tôi lại như thế lúc tinh thần sảng khoái Anh thì ngược lại, anh không có vẻ khỏe khoắn lắm….
– Ô hay, cháu mới là bác sĩ chứ…
– …và tôi mới là người bệnh ung thư.
– Vừa nói tới đây, ông ho một tràng rũ rượi.
Một thoáng lo lắng sa sầm trong ánh mắt Sam,nhưng McQueen vẫn chấn an anh theo cách của ông:
– Tôi khỏe mà, bác sĩ đừng lo. Tôi sẽ không chết hôm nay đâu.
– Bác làm cháu mừng quá.
– Anh có biết điều gì khiến tôi mừng không?
Sam làm vẻ nghĩ ngợi.
– Cháu không biết…một điếu xì gà La Habana? Một cô thoát y vũ?Một chai vodka?
– Thật ra, tôi muốn uống một ly với anh.
– Thôi nào bác…
– Tôi không đùa đâu bác sĩ ạ. Một vại bia nhỏ giữa những người đàn ông với nhau thôi. Gần đây có một quán cà phê, Portobello…
– Đừng nghĩ tới chuyện ấy nữa, Leonard.
– Thế ai cấm được tôi đi ra đấy chứ?
– Nội quy bệnh viện.
McQueen nhún vai và tiếp tục tấn công:
– Thôi nào bác sĩ, một vại bia cuối cùng giữa anh và tôi, trong một quán bar thực thụ, có nhạc và khói thuốc…
– Bác đứng còn không vững nữa mà, bác Leonard…
– Tối nay tôi rất khỏe! Trong tủ áo có một áo vest và một áo măng tô. Anh đưa chúng cho tôi.
Sam lắc đầu.
Ông cụ McQueen từng là chủ doanh nghiệp, một người chủ thực sự. Trong suôt bốn chục năm, ông đã sáng lập và phát triển nhiều doanh nghiệp. Ông trở nên giàu có từ khi khá trẻ, rồi phá sản và lại lập nghiệp từ đầu. Ông yêu thích rủi ro và nhất là ông có một khả năng thuyết phục đặc biệt mà ông vẫn giữ được dù đang hấp hối vì ung thư trên giường bệnh.
– Đi nào! Chỉ một tiếng thôi. Thử cho tôi một lý do chính đáng nào để từ chối xem.
– Cháu có thể dễ dàng tìm cho bác một lý do, – Sam đáp không hề nhượng bộ. – Lý do đầu tiên là cháu có thể mất việc…
– Vớ vẩn…Tôi hứa sẽ không để anh bị túm.
– Không, nhưng như thế vẫn mạo hiểm…
-…song anh vẫn nhận lời, phải không? Vì anh là một người tốt.
Sam không thể nén cười và McQueen hiểu ông đã thắng.
Thông cáo báo chí – Đại sứ quán Pháp
Cô gái trẻ đồng hương của chúng ta Juliette Beaumont sẽ xuất hiện trong vài giờ tới trước Tòa án Tối cao tại Queens và sẽ sớm được trả tự do. Trên thực tế, cảnh sát New York vừa tuyên bố cô không có liên quan đến vụ tai nạn máy bay đã khiến cả nước Mỹ rơi vào tình cảnh tang tóc cách đây vài ngày.
Chúng tôi rất vui mừng trước kết quả của vụ việc này, nhờ vào sự can thiệp không mệt mỏi của tổng lãnh sự Pháp tại New York và đại sứ quán Pháp tại Washington.
Sam và ông Leonard ngồi vào một góc yên tĩnh ở tận cuối quán cà phê Portobello. Chiếc đèn đặt giữa bàn nơi họ ngồi tỏa ánh sáng êm dịu. Phấn khởi vì ra được tới đây, ông Leonard nhấm nháp từng ngụm nhỏ vại bia của ông, trong khi Sam uống tách cà phê không biết thứ bao nhiêu của anh trong ngày.
– Bác sĩ ạ, ngón tay út của tôi nói cho tôi biết có một người phụ nữ mới trong cuộc đời anh….
– Điều gì khiến bác nghĩ như vậy?
– Đó là những thứ tôi cảm nhận được.
– Chúng ta đổi đề tài được không? – bác sĩ đề nghị.
– Được lám, – McQueen nhượng bộ. – Anh vẫn chưa quyết định sẽ ghé nhà tôi ở Connecticut hả?
– Một ngày nào đó cháu sẽ ghé qua, – Sam hứa.
– Anh nên đến đó với cô bạn gái của anh, cô ấy sẽ thích đấy…
– Bác Leonard!
– Được rồi, được rồi, coi như tôi chưa nói gì cả. Dù sao đi nữa, khi đến đó, anh đừng ngại đảo một vòng xuống hầm rượu nhé.
– Để nếm thử những loại rượu hảo hạng của bác à?
-Phải, có một chai rất đặc biệt, một chai boóc đô cheval-blanc từ năm 1982 mà tôi cất giữ cẩn thận, một loại rượu tuyệt vời, một sự đột phá về mùi vị…
– Cheval-blanc, – Sam nhắc lại bằng thứ tiếng Pháp trọ trọe.
– White Horse, – Leonard dịch lại và nhấp một ngụm bia.
– White Horse à? Cháu tưowrng đó là nhãn hiệu một loại whisky chứ?
McQueen ngước mắt nhìn lên trời.
– Thôi bỏ đi, anh chẳng biết gì cả.
– Phải, – Sam thừa nhận
– Sao cũng được, nhớ uống chai rượu đó cùng cô ấy.
– Cô ấy là người Pháp, – Sam thú nhận.
– Nếu thế thì cô ấy sẽ thích đấy.
Trong vài phút chẳng ai nói gì cả. Theo phản xạ, Sam để tay trong túi áo và lần thấy bao thuốc lá mặc dù biết rõ anh không thể hút được. Cuối cùng, ông McQueen hỏi:
– Sao tối nay anh không ở cùng cô ấy?
– Cháu không thể, bác Leonard ạ.
– Anh cứ nghĩ mình còn thời gian đúng không? Trong cuộc sống người ta luôn tự nhủ như vậy, song…
– Cô ấy đang ở trong tù.
Ngơ ngác, McQueen dừng sững lại giữa chừng.
Sam lắc đầu:
– Cháu sẽ giải thích cho bác.
Rồi rất ngượng ngùng, Sam kể cho ông cụ nghe cú sét ai tình của anh với Juliette, vào cái ngày trời nổi cơn bão tuyết. Anh nói về những ngày cuối tuần kỳ diệu họ ở bên nhau và về những ngập ngừng tránh né của họ tại sân bay. Rồi anh nêu lên thắc mắc của mình:
– Cháu cũng không hiểu vì sao Juliette lị tự xưng là luật sư.
– Thôi đi, – ông McQueen nói, – anh đừng ngây thơ như thế! Cô ấy không nói cho anh cô ấy chỉ là hầu bàn để khỏi bị coi thường trong con mắt của một bác sĩ hào hoa và giàu có.
– Cháu không giàu có, – Sam nổi cau, – cũng chẳng hào hoa. Chỉ có khả năng, như người ta thường nói thôi.
– Hừm…, dù sao đi nữa, đó cũng không phải cách nghĩ theo tâm lý phụ nữ!
Sam làm ra vẻ tự ái rồi cuối cùng đành thú nhận:
– Juliette chẳng phải người duy nhất nói dối. Cháu bảo cô ấy cháu đã có vợ.
McQueen thờ dài.
– Lại là Federica của anh!
Sam xua tay cắt ngang lời ông.
– Có một chuyện cháu phải nói với bác.
– Và dù chưa từng tâm sự với bất kì ai, Sam bắt đầu kể cho ông cụ nghe một vài đoạn trong câu chuyện đau buồn giữa anh và Federica. Ông cụ McQueen nghe rất chăm chú và sự tò mò lúc đầu của ông nhanh chóng trở thành mối đồng cảm thực sự. Bất chấp bản tính ít khi thổ lộ tâm tình, Sam nói không chút ngần ngại. Anh quen Leonard chưa lâu, nhưng ở ông có điều gì đó khiến anh tin cậy. Ông cụ McQueen có vẻ thông thái của những người đã chấp nhận cái chết của chính mình và điều này khiến Sam vừa khâm phục vừa cảm động.
Khi anh kể xong câu chuyện thì trời đã muộn. Trên phố, xe cộ đi lại thưa thớt dần. Quán cà phê chuẩn bị đóng cửa và những vị khác cuối cùng cũng ra về. Hai người đàn ông lặng lẽ quay trở lại bệnh viện. Ông Leonard có vẻ mệt mỏi. Sam đưa ông về tận phòng và giúp ông một cách kín đáo. Lúc chuẩn bị chia tay, ông cụ McQueen chỉ vào chiếc máy ghi âm nhỏ mà Sam luôn cất trong túi áo và được anh dùng để ghi âm lại những chuẩn đoán của mình.
– Tôi nghĩ anh nên cho Juliette nghe tất cả những gì anh vừa nói với tôi.
Trong phòng giam, Juliette ngồi trên giường, lưng tựa vào tường, đầu vùi vào hai lòng bàn tay. Cô mệt mỏi tột độ và vô cùng sợ hãi. Trong đầu cô, hàng loạt các câu hỏi cứ chồng chéo lên nhau.
Cuộc sống là gì? May mắn là gì? Tự do của chúng ta nằm ở đâu trong tất cả những chuyện xảy đến với chúng ta? Giữa ngẫu nhiên và định mệnh thì cái gì thực sự điều khiển cuộc chơi?
Để ép cô phải thú nhận mọi thứ, thanh tra Di Novi đã dọa sẽ giam cô vào trại La Barge, con tàu-nhà tù neo ngoài khơi Bronx. Nhưng cô đã giữ vững lập trường. Trong các phòng giam sát vách, các tù nhân khác, đa số là người da đen và dân Tây Ban Nha, gọi cô là French girl và họ không hiểu nổi tại sao cô lại xuất hiện ở chỗ này.
Dù Juliette thừa nhận đã tẩy sửa ngày trong visa thì điều đó cũng không đủ để kết luận cô là một kẻ khủng bố. Cô đã hành động như vậy vì một người đàn ông. Một người đàn ông nhìn cô bằng cách nhìn khác. Một người đàn ông khiến cô cảm thấy mình khác biệt, rực rỡ và cao quý.
Nếu có thể làm lại…cô cũng sẽ hành động như thế.
Rồi cô nghĩ tới cha mẹ và em gái: dù có được phóng thích và bị trục xuất về Pháp, cô vẫn bị coi như một kẻ ngốc trong nhà. Suy cho cùng, bất kể cô định làm gì đi nữa, không bao giờ cô có thể thực hiện được những tham vọng của mình. Cô muốn trở thành minh tinh màn bạc nhưng rốt cuộc lại trở thành hầu bàn; cô muốn chiếm được tình yêu của một người đàn ông nhưng lại bị tống vào ngục. Cô chỉ được cái hậu đậu…
Cánh cửa phòng giam bật mở và người gác đẩy vào cho cô một khay thức ăn. Cô lết về phía cửa như một con chim gãy cánh. Cổ họng cô khô khốc. Cô mở chai nước khoáng nhỏ và tu một hơi hết nửa chai.
Cô thoáng thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong lòng chiếc khay bằng kim loại: cô đoán chắc nó phải nhợt nhạt, mệt mỏi lắm và đôi mắt cô chắc phải dại đi vì thiếu ngủ. Thật mỉa mai, cô nghĩ lại tất cả những giờ phút trong đời cô đã dùng để làm đẹp cho mình. Tất cả những giờ phút lãng phí để theo đuổi những thị hiếu đương thời về cái đẹp.
Tại sao người ta cứ nghĩ rằng đằng sau một khuôn mặt đẹp nhất định phải ẩn chứa một tâm hồn đẹp? Tại sao người ta lại sống trong một thời đại mà mọi người đều muốn mình trẻ trung và thon thả, mặc dù chỉ sau một thời gian, mọi sự phấn đấu đều trở nên vô vọng?
Cô đã quyết định rồi, cô tự thề với bản thân từ nay trở đi sẽ chỉ sống thật tự nhiên, bất chấp vẻ bề ngoài. Nếu cô nhất định phải giống một ai đó, thì tốt nhất là nên giống chính mình.
Một hồi còi vang lên bác hiệu giờ tắt đèn. Cô quay về giường, vừa lúc bóng đêm trong phòng giam cô yếu dần cho tới khi tắt hẳn.
Nằm trong bóng tối, đột nhiên cô có cảm giác như những con giòi nhớp nháp đang ngọ nguậy trong bụng mình. Tim cô thắt lại, và chẳng mấy chốc cô thấy những giọt nước mắt âm ấm âm thầm tuôn xuống. Co rúm người vì sợ và lạnh, cô biết mình sẽ không thể ngủ nổi. Khi ánh đèn vưà tắt, cô đã bắt đầu nghĩ tới tất cả những người tử nạn trong vụ tai nạn máy bay. Cô còn nhớ chính xác một vài khuôn mặt mặc dù cô mới chỉ đi thoáng đi ngang qua chỗ họ trước khi rời khỏi máy bay. Và mỗi lần cố ngủ, cô đều bị đánh thức bởi những giọng nói cứ gọi cô trong giấc mơ.
Những giọng nói từ dưới mồ, đầy đau đớn và lo âu.
Những giọng nói oán trách cô vì cô vẫn còn sống.
Những giọng nói bảo cô rằng lẽ ra cô phải chết…
Sam chuẩn bị rời khỏi bệnh viện thì một y tá ở phòng cấp cứu gọi anh.
– Bác sĩ Galloway, có một phụ nữ đang chờ anh, – cô vừa nói vừa chỉ vào một bóng người ngồi ở cuối phòng chờ.
– Một bệnh nhân hả?
– Tôi nghĩ không phải.
Sam băng qua tiền sảnh dài và sợ gặp phải Grace Costello thêm một lần nữa.
Một cô gái đang ngồi quay lưng nhìn ra cửa kính, ánh mắt nhìn đăm đắm bóng đêm. Cô quàng chiếc khăn Burberry và mặc áo măng tô vạt thẳng, mái tóc xổ tung lòa xòa trên cổ áo.
Trang phục này, mái tóc này…
– Juliette! – Anh kêu lên và bước lại gần.
Cô gái giật mình quay lại: cô cũng mặc bộ váy và mang những phục trang như thế, nhưng cô không phải là Juliette.
– Bác sĩ Galloway phải không? Tên tôi là Colleen Parker, tôi sống cùng nhà với Juliette.
Hơi lúng túng vì nhầm lẫn, Sam chào cô gái trong khi cô săm soi anh một lượt từ đầu tới chân. Đến lượt mình, Sam nhìn cô kỹ hơn, quan sát những đường nét tinh tế và đôi mắt hơi ánh màu xanh lá của cô. Colleen thực sự đẹp và cô biết rõ điều đó.
– Tôi đã đọc báo sáng nay, – cô giải thích, – và tôi vẫn không thể nào tin được : Juliette bị tình nghi là đã làm nổ máy bay! Cô ấy thậm chí còn không biết cả cách sử dụng lò vi sóng!
Sam lịch sự mỉm cười; cô gái trẻ nói tiếp:
– Luật sư của cô ấy đã giải thích tất cả những gì anh làm cho tôi nghe. Chính anh ta bảo tôi liên lạc với anh.
– Tôi nghĩ có thể sáng mai cô ấy sẽ được thả.
Colleen lắc đầu. Sam đoán cô gái đang nóng lòng muốn đặt câu hỏi và cũng chẳng mất mấy thời gian để cô nói ra điều ấy:
– Anh quen Juliette lâu chưa?
– Không lâu lắm.
– Vài tháng rồi chứ?
– Vài ngày.
Một lần nữa, Colleen chăm chú nhìn anh bác sĩ. Càng nghe anh nói, cô càng hiểu ra điều gì ở anh đã cuốn hút Juliette như vậy: hẳn đó là sự pha trộn khó gặp giữa tính quyết đoán và sự dịu dàng, một tia sáng lóe lên trong ánh mắt khiến lòng người rung động….
– Tôi phải hỏi anh một câu, – cô nói sau khi ngập ngừng hồi lâu.
Sam đưa tay ra hiệu mời cô nói.
– Điều gì đã thúc đẩy anh giúp đỡ một phụ nữ mà cách đây một tuần anh không hề quen biết?
– Đây là một câu chuyện vừa đơn giản vừa phức tạp, – Sam thừa nhận.
Colleen để vài giây trôi qua
– Tôi chỉ biết có một điều vừa đơn giản vừa phức tạp.
– Điều gì?
– Tình yêu.
Vài giờ sau, ở Harlem, vào giữa buổi đêm New York, một bóng người dáng cao ráo đang len lỏi giữa những tòa nhà bằng gạch. Chính khu nhà kho rộng lớn này – cách không xa nơi Clinton cho xây khu văn phòng của ông sau khi rời khỏi Nhà Trắng – nơi cất giữ các hồ sơ giải phẫu tử thi, sau khi các vụ án hình sự được xếp lại hoặc giải quyêt xong.
Grace Costello bước vào sảnh của khu hành chính. Xung quanh tĩnh lặng. Cô nhìn đồng hồ: hơn ba giờ sáng một chút. Đúng như cô dự tính, chỉ còn một đội ít người đang trực ca đêm.
– Xin chào,- cô nói và bước lại gần một nhân viên đang ngáp dài phía sau quầy lễ tân.
– Chào chị, bên ngoài lạnh lắm phải không?
– Phải, – cô vừa nói vừa để lại thẻ và biển tên theo quy định.
Cô cũng biết chính vào lúc này, một camera giám sát đang quay mọi cử chỉ của cô xong cô chấp nhận mạo hiểm. Cô tin là chẳng bao giờ có ai xem lại những đoạn băng này, và suy cho cùng, cũng chẳng có ai có thể nhận ra cô.
– Nếu anh mời tôi một cốc cà phê thì tôi sẽ không từ chối đâu, – cô vừa nói vừa xoa hai tay vào nhau.
– Ở đằng kia có máy pha cà phê kìa…- anh nhân viên nói và chỉ vào máy bán hàng tự động đặt cuối hành lang.
Grace mỉm cười với anh ta và chỉ có cô mới biết được bí ẩn của nụ cười ấy. Một nụ cười có thể làm lung lay những người đàn ông vững vàng nhất. Cô biết đây là vũ khí hoàn hảo của mình và phần nào đó cũng là một vũ khí không chính thống. Nhưng đôi khi cần thì vẫn phải dùng. Và đó chính là tình huống của đêm nay.
– Chờ đã, – anh nhân viên nói, – tôi sẽ mời cô một cốc.
– Anh tốt quá.
– Tên tôi là Robby.
– Rất hân hạnh.
Anh ta rời khỏi bàn làm việc và Grace tranh thủ lẻn ra trước máy tính của anh. Cô gõ tên mình và màn hình hiện lên những thông tin cô cần:
Grace Lauren Costello
Hồ sơ số 1060-679
Cô chép vội những con số này lên một mẩu giấy rồi chờ Robby quay lại để đề nghị anh cho cô xem hồ sơ theo số hồ sơ thay vì đọc tên nạn nhân.
– Tôi chưa bao giờ thấy cô tới đây, – anh ta nhận xét.
– Tôi gặp vài trục trặc nhỏ về sức khỏe mấy năm gần đây, – cô giải thích.
– Nhưng tôi thấy cô khoẻ đấy chứ.
Vài phút sau anh ta quay lại và đưa cho cô một phong bì dày bằng bìa cứng. Đội ơn chúa, anh ta không thấy sự giống nhau giữa hai cái tên.
Sau khi cám ơn anh ta, Grace ngồi vào một góc khuất để nghiên cứu hồ sơ của mình, ý thức được rằng mình đang thử nghiệm một cảm giác mà không một người chết nào từng thử trước cô: tự tra cứu hồ sơ phẫu thuật tử thi của chính mình…
Mặc dù cố hết sức giữ bình tĩnh song cô vẫn không thể ngăn được các ngón tay run lên khi mở trang hồ sơ đầu tiên.
THÔNG TIN CHUNG
Grace Lauren Costello
Giới tính: Nữ – Màu da: Trắng – Tuổi: 38
Chiều cao: 1,79m – Cân nặng : 66kg.
Sáu mươi sáu cân! Mình mà biết điều gì chờ đợi phía trước thì mình sẽ chẳng bao giờ ăn kiêng, cô nghĩ để đỡ thấy hoàn cảnh bi đát.
Cô tiếp tục đọc và cố tìm những chi tiết có thể khiến cô nhớ lại hoàn cảnh dân đến cái chết của cô. Báo cáo nói rõ rằng người ta tìm thấy thi thể cô lúc năm giờ sáng, trong chính xe hơi của cô được đậu trong một con phố nhỏ, cách không xa cầu Manhattan.
Song tất cả những điều này chẳng hề nói cho mình biết mình làm gì ở đó.
Một phong bì có đựng một loạt những tấm ảnh mà cô không dám nhìn. Dù cô là người rất vững tâm, song cái cảm giác siêu tưởng rằng mình đang nhìn xác của chính mình vẫn thật khó chịu. Cô bị giết bởi một viên đạn bắn vào đầu. Bị bắn từ phía sau, viên đạn làm vỡ tung phần bên trái hộp sọ và mắc kẹt trong phần bán cầu não phía trên bên phải: trên là những tấm ảnh, phía sau đầu cô chỉ còn là một đống nhầy nhụa máu.
Phần còn lại của cơ thể cô chỉ mang một vết hành hung duy nhất – một vết bần rất rõ trên gò má – ngoài ra không có dấu vết nào của tra tấn, hãm hiếp hay các vết thương tự vệ. Cô thậm chí không kịp đánh trả hay tự vệ, vì ai đó ngồi sau lưng cô đã bắn nát đầu cô.
Thoạt đầu, suýt nữa cô bỏ qua hai trang cuối cùng, phần báo cáo về chất kích thích gây nghiện, vì tin chắc không thể tìm thấy diều gì thú vị. Và, thậm chí sau khi đã đọc xong, cô vẫn phải buộc mình đọc lại ba lần những thông tin đó, vì điều cô vừa phát hiện ra khiến cô rất băn khoăn: các xét nghiệm mẫu máu của cô cho thấy quả thực đã có dẫu vết của chất heroin trong cơ thể.
Grace ngồi lại một lát trên ghế. Cú sốc này thật khó chấp nhận. Có điều gì đó không ăn khớp. Cả đời cô chưa bao giờ dùng ma túy! Vẫn trong tình trạng choáng váng, cô đứng lên và mang trả hồ sơ cho Robby.
Khi cô ra phố, một cơn gió mạnh và buốt giá tạt qua mặt cô song cô chả quan tâm. Trong đầu cô, ba câu hỏi cứ len lỏi như những con rắn độc. Ai đã giết cô? Vì sao trong máu cô có ma túy? Và tất cả những điều này có can hệ gì đến nhiệm vụ mà người ta yêu cầu cô phải thực hiện ngày hôm nay không?
Sáng thứ Ba.
Lúc 9h30, Juliette được đưa tới tòa án thứ ba của Queens. Trước khi vào phòng, cô tuyệt vọng đưa mắt tìm kiếm một khuôn mặt quen thuộc, nhưng cả trong số những người tham gia xử án lẫn những người tới xem, không hề thấy Collen hay Sam tới dự.
Theo lời khuyên của luật sư, cô nhận tội đã chống lại những người thừa hành luật pháp và vi phạm luật nhập cư.
Cánh sát New York không thể chứng minh được bất cứ mối liên can nào giữa cô gái người Pháp và vụ nổ máy bay, tòa bác bỏ mọi lời cáo buộc cô trong hồ sơ và sau khi thảo luận với chánh án, họ quyết định chỉ phạt cô khoản tiền một ngàn năm trăm đô la.
Sau khi quay lại sở cảnh sát để lấy vật dụng cá nhân, cô được đưa tới phòng nhập cư để họ chuẩn bị hồ sơ trục xuất cô. Trong khi Juliette chờ bị tống cổ về Pháp một cách không thương tiếc, thì một hội đồng bí ẩn nào đó chuyên điều tra về an ninh nội bộ – được thành lập sau sự kiện 11 tháng Chín – đột nhiên bày tỏ ý định thẩm vấn cô trong những ngày tới. Đến mười hai giờ, người ta tạm dừng các thủ tục trục xuất cô và quả là số phận trêu ngươi, cô ra khỏi tòa nhà với quyết định gia hạn đặc biệt visa của cô cho đến sau ngày cô được triệu tập!
Colleen tới đón cô và hai người bạn ôm chầm lấy nhau. Họ vừa chào nhau vừa khóc và trong một hồi lâu, họ gần gũi với nhau hơn bào giờ hết. Họ cùng đi taxi về căn hộ thuê chung. Thời tiết đẹp và khô ráo và chưa lúc nào Juliette cảm thấy ánh mặt trời tràn đầy sinh lực như vậy.
Vừa về đến nơi, cô cho nước nóng rẫy chảy đầy một bồn khiến phòng tắm trở thành một phòng xông hơi. Sau khi cởi bỏ quần áo, cô thả mình vào làn nước đang bốc hơi và để nước ngập tới mức trản cả ra ngoài. Dìm đầu xuống nước, cô nín thở hẳn mộ phút, cố làm đầu óc trở nên trống rỗng để lấy lại sức lực.
Việc bị băt giữ và tạm giam là một thử thách mà cô không được chuẩn bị để đối mặt và cô sẽ không bao giờ quên. Theo thời gian, cô chỉ mong việc này không để lại quá nhiều dấu ấn trong tinh thần cô. Còn hiện giờ, dù gì đi nữa, cô vẫn tống khứ nó ra khỏi đầu óc mình và cô biết ơn Colleen vì đã không hỏi han quấy rầy gì cô.
Cô nhô đầu lên khỏi nước và lấy lại hơi thở. Cô cảm thấy mình như được làm mới, vừa mệt bã lại vừa tràn trề năng lượng, và dường như cô sẽ vừa có thể ngon lành một mạch ba ngày liền lại vừa chạy được mười mấy cây số qua Công viên Trung tâm.
Cô quấn mình trong khăn tắm và đi ra phòng khách với Colleen.
– Cảm ơn cậu đã tới đón tớ.
Colleen chỉ vào chiếc túi du lịch đã cũ đặt trên tràng kỉ.
– Tớ tìm thấy quần áo cho cậu thay đây. Cậu để chúng dưới đáy tủ.
Juliette bắt đầu lục tìm trong túi như tìm trong một chiếc hòm đựng kho báu. Đa số quần áo đều từ thời cô còn là sinh viên và một vài cái từ hồi cô vẫn còn thiếu niên.
– Anh ấy lo cho cậu ghê lắm, cậu biết không.. – Colleen nói với vẻ thản nhiên.
– Ai cơ?
– Cậu nghĩ là ai?
– Tớ không biết…Ông cụ Andrew chín mươi tuổi, hàng xóm của chúng ta?
– Nghe nhé, – Colleen khẽ mỉm cười nói tiếp, – tớ hiểu vì sao cậu bị chinh phục: anh ta thật là…nói như thế nào nhỉ? Đẹp trai cũng không hẳn…xinh trai cũng không..Nói tóm lại, là một người đàn ông thực thụ.
– Tớ hoàn toàn không hiểu cậu đang nói đến ai.
– Được thôi, tùy cậu, bỏ đi.
Juliette tiếp tục lục lọi trong đống quần áo thời trẻ, tìm thứ gì đó có thể mặc được. Cô moi ra một cái áo móc sợi to có điểm những hạt trai và thủy tinh, một ao sơ mi thêu hoa trông còn khá sành điệu và một chiếc quần bạc màu với rất nhiều túi và khóa, cô nhớ mình đã mua nó ở Trung tâm Forum des Halles khi vừa qua kì thi tốt nghiệp trung học.
Vừa làm ra vẻ háo hức trước đống báu vật ấy, cô vừa không ngừng suy nghĩ về những điều Colleen vừa nói. Mới đấy mà cô đã hối hận vì chấm dứt chủ đề này quá sớm và một câu hỏi cứ chực buột ra trên miệng cô: làm thế nào mà cô bạn cùng phòng của cô lại biết Sam Galloway?
– Này cậu…
– Hử?
– Cậu thực sự có dụng ý gì khi bảo anh ấy lo cho cậu ghê lắm?
Colleen giả vờ như không hiểu:
– Có gì đâu, bạn yêu quý. Cậu muốn giữ khu vương bí mật của cậu, điều đó cũng bình thường thôi.
– Đừng tra tấn tớ nữa mà!
Thỏa mãn, Colleen rời mắt khỏi màn hình máy tính.
– Thôi được, tớ đã có một cuộc trao đổi ngắn gọn với Sam Galloway và tớ thực sự tin người đàn ông ấy quan tâm tới cậu.
– Chuyện này phức tạp lắm, cậu biết không: anh ấy là bác sĩ, đã có gia đình… và tớ không nghĩ anh ấy có thể yêu tớ nếu biết rõ tớ là người thế nào.
– Còn tớ thì nghĩ ngược lại, – Colleen đáp và đưa cho cô một cái máy ghi âm nhỏ.
Juliette tỏ vẻ thắc mắc song cô bạn gái vẫn để mặc cô băn khoăn.
– Thôi, kệ cậu nhé. Giờ thì tớ đã yên tâm về phần cậu, tớ có thể đi mua sắm được rồi. Tớ đã tia được một cái váy xinh xắn ở tiệm Saks và tớ nghĩ chắc tớ phải tự chiều mình thôi…
Colleen tế nhị rút lui, Juliette ấn nút play trên máy và giọng nói của Sam, vừa xa xôi vừa gần gũi, vang lên trong căn phòng
Juliette yêu thương…