Hãy Cứu Em

CHƯƠNG 23



Chúng ta chỉ tồn tại vì những người chúng ta yêu mến và chẳng vì gì khác.
BỆNH VIỆN ST.MATTHEW
– Thưa cô, cô không thể vào khu vực đó được!
Grace Costello vừa đi vòng qua quầy lễ tân của khoa cấp cứu. Cô lại gần tấm bảng ghi chép các ca bệnh đang được xử lý để tìm tên của Sam.
– Khu vực này dành riêng cho nhân viên! – hai nhân viên bảo vệ vừa cảnh cáo vừa tiến về phía cô.
Họ chuẩn bị túm lấy tay cô thì cô chìa ra trước mắt họ tấm thẻ thần kỳ rồi cài nó lên ve áo.
– Cảnh sát đây! Tôi tìm bác sĩ Galloway, có việc khẩn cấp.
Connie nhìn lịch rồi nói:
– Tầng hai, phòng 203.
Grace bước bốn bậc một lên cầu thang và đi vào căn phòng nơi Sam đang hoàn tất việc băng bó cho một cậu bé vừa nghịch dại bằng cách diễn lại một đoạn trong Chương trình Jacka[1].
Vừa thấy cô tiến đến, bác sĩ đã ngước mắt lên trời, nhưng Grace không để anh có thời gian nổi giận:
– Tôi cần anh giúp đỡ, Galloway ạ.
Ngạc nhiên vì lời đề nghị đó, anh nhìn cô chăm chú hơn.
– Chuyện gì xảy ra với cô vậy? – anh vừa nói vừa chỉ vào những vết bầm tím do dùi cui để lại.
– Không có gì nghiêm trọng.
– Khoan đã, cô chảy máu rồi…
Ngạc nhiên, Grace đưa tay vuốt vành xương lông mày: một dòng máu đang chảy dọc bên thái dương. Đầu cô bị đập xuống đất lúc cô quần nhau với mấy viên cảnh sát, nhưng cô không nghĩ là mình bị thương.
– Cô ngồi xuống đi, tôi sẽ băng lại, – Sam đề nghị sau khi xong việc với bệnh nhân.
Grace cởi áo khoác ra và ngồi xuống ghế. Sam lấy một miếng gạc rồi bắt đầu sát trùng vết thương cho cô.
– Ai làm cô bị thương thế này?
– Hai viên cảnh sát, nhưng giá anh thấy được tôi đã hạ họ như thế nào.
Sam không thể nín cười trước thái độ kiêu hãnh ấy của cô, anh hiều rõ hơn vì sao Rutelli chưa bao giờ dám thú thật tình cảm của mình với người phụ nữ kiêu hãnh và quả cảm này.
– Không cần phải tỏ ra cứng rắn trước mặt tôi, cô biết đấy.
– Tốt quá, vì tôi đang cần anh, mà tôi lại chẳng muốn quỳ gối xin xỏ.
– Cần tôi để làm gì?
– Để tìm lại con gái tôi.
Giọng cô đã biến đổi, gần như không lộ rõ nhưng Sam tin anh thoáng nhận thấy sự yếu đuối ở Grace Costello.
– Cô đã gặp lại con gái?
– Tôi không cố ý: nó giật túi của tôi cách đây nửa tiếng.
– Đúng là một gia đình đặc biệt! – anh thở dài.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt trách móc.
– Chuyện này nghiêm túc đấy, anh Galloway. Tôi đang lo lắng thực sự. Trong ánh mắt nó có cái đó, anh hiểu không…
Anh nhíu mày:
– Cái gì?
– …cái ánh đờ đẫn và lo lắng mà đôi khi người ta vẫn thấy ở các con nghiện.
– Nhưng làm sao cô có thể tình cờ gặp con bé được?
Grace kể lại cho an một cách chi tiết hoàn cảnh của cuộc hội ngộ ngăn ngủi với Jodie và khi nghe, Sam không thể ngăn mình xúc động.
– Sao cô không thử tìm con bé nói chuyện? – anh đề nghị.
Cô nói nhỏ:
– Vì tôi đã chết, anh Galloway ạ, tôi cứ nghĩ thời gian phải khiến anh hiểu ra vấn đề rồi chứ.
– Đối với một người chết, thì cô có một vết thương thật đẹp, – anh vừa nói vừa kiểm tra vết thương của cô sau khi sát trùng. – Tôi phải khâu hai mũi.
Trong khi anh chuẩn bị đồ nghề, Grace nói tiếp:
– Tôi muốn anh giúp tôi tóm Jodie và nói chuyện với nó.
– Nói gì với nó bây giờ?
– Anh sẽ tìm được điều gì đó, tôi tin tưởng ở anh.
– Tại sao lại là tôi?
– Bởi vì nó cần được điều trị và anh là bác sĩ. Và cũng vì…
– Sao?
-…bởi vì tôi chỉ có mỗi anh, Sam ạ. Đối với tất cả mọi người tôi đều đã chết và tôi phải tiếp tục như thế. Tôi không được quyền can thiệp vào cuộc sống của mọi người vì bất cứ lí do gì.
Cô ngước mắt lên nhìn anh. Trong ánh mắt cô là niềm hy vọng xen lẫn nỗi sợ hãi bị từ chối. Trong vài giây, người phụ nữ trong Grace chợt vượt lên trên người cảnh sát, và Sam cảm động trước vẻ mạnh mẽ pha lẫn nữ tính ở cô.
Grace không để thái độ lúng túng kéo dài :
– Ái, nhẹ tay thôi chứ, – cô vừa nói vừa nhảy dựng lên. – anh cố tình hay sao thế?
– Phải, tôi rất thích nhìn thấy cô đau đớn.
– Được, rất hân hạnh vì đã mang lại cho anh sự thích thú nhỏ nhoi trong ngày, nhưng giờ thì tôi đợi một câu trả lời: anh có giúp tôi hay không?
Phớt lờ câu hỏi, Sam tìm cách biết thêm thông tin:
– Hiện nay con gái cô đang ở đâu?
– Nếu biết thì tôi đã không cần anh giúp đỡ.
– Cô mới là cảnh sát, – anh nói, – còn tôi chỉ là bác sĩ thôi.
Cô không nói gì. Anh suy nghĩ vài giây, rồi góp ý:
– Nếu cô muốn tìm Jodie, tôi nghĩ chúng ta sẽ phải nhờ đến một người….
Grace nhíu mày. Sam rút từ trong ví tấm danh thiếp mà Rutelli đã đưa anh và cho Grace xem. Cô phản đối ngay lập tức:
– Hãy để Mark đứng ngoài chuyện này, được chứ?
– Nghe này, cô bảo tôi rằng Jodie có một cái còng đeo lủng lẳng trên tay. Chi tiết ấy không thể không thu hút sự chú ý. Ai đó nhìn thấy có lẽ sẽ báo cho cảnh sát và Rutelii sẽ biết.
– Chưa chắc. Anh biết rõ là anh ấy đã bị giáng chức.
Sam cố thuyết phục:
– Nếu chúng ta thông báo cho ông ấy biết, tôi tin chắc ông ấy sẽ giúp được chúng ta bằng cách này hay cách khác. Ông ấy là một cảnh sát tốt, đúng không?
– Tốt nhất, – Grace đáp không hề do dự.
– Nếu vậy hãy để tôi gọi cho ông ấy. Điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc chúng ta tự thử mình làm điều gì đó.
Grace vẫn lưỡng lự. Sam liền đẩy cô vào thế phải quyết định.
– Người đàn ông này phát điên vì cô, Costello ạ, nhưng điều đó thì tôi nghĩ chắc cô phải biết rồi chứ.
Grace không trả lời song có điều gì đó chợt lấp lánh trong mắt cô. Không phải nước mắt. Chỉ là một thoáng sắc màu hồi tưởng và nuối tiếc.
Sam tiếp tục:
– Sau cái chết của cô, có điều gì đó đã tắt ngấm trong Rutelli.
– Anh đừng tưởng tôi không nhận ra điều đó. Chẳng việc gì phia xoáy sâu thêm mũi giao vào vết thương lòng của tôi để khiến tôi thêm ân hận. Tôi muốn nhắc anh nhớ là tôi bị ám sát. Tôi không được chọn điều đã xảy đến với tôi!
Sam nhìn cô thương cảm. Đây là lần đầu tiên anh thấy Grace thật sự là một con người. Chắc chắn cô cũng không khác anh là mấy và nếu gặp gỡ trong hoàn cảnh khác có lẽ họ có thể làm bạn của nhau. Một câu hỏi chợt lóe lên trong tâm trí anh:
– Ai giết cô, Grace? Cô có biết không?
Câu hỏi như treo lơ lửng, bay lượn vài giây trong bầu không khí êm ả của bệnh viện, cho tới khi cửa bật mở và Janice Freeman bước vào cùng một bệnh nhân.
– Tôi cứ tưởng trong phòng không có ai…
– Tôi xong rồi đây, – Sam nói, – nhưng tôi cần xin chị cho tôi nghỉ một ngày.
– Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, – Janice cắt ngang, – phòng chờ đang chật ních bệnh nhân và tôi nhắc anh rằng anh vừa nghỉ chiều hôm qua…
– Tôi không hề xin chị cho nghỉ một ngày nào trong suốt hai năm liền tôi làm việc ở đây!
– Nếu vậy cứ tiếp tục thế đi.
– Việc này rất quan trọng, – anh năn nỉ.
– Tôi đã nói vơí anh là không, anh Galloway ạ, tôi còn phải điều hành cả một khoa.
Grace sốt ruột. Vẫn trong tư thế một một đệ tử của những phương thức dùng cơ bắp, cô đứng xen vào giữa hai bác sĩ và nói với bà trưởng khoa đầy quyền uy.
– Cảnh sát New York. Chúng tôi đang điều tra một vụ án tế nhị và chúng tôi yêu cầu bác sĩ Galloway giúp đỡ
Jodie bước xuống đường tàu tại một trong các ga phía Nam Bronx. Đôi môi nó run rẩy và trán nóng hầm hập. Nó cảm thấy yếu tớ đến mức nó quyết định đến thẳng nhà Cyrus, dù biết rất rõ đó là một sai lầm. Nó không có tiền và gã sẽ chẳng bỏ lỡ cơ hội tấn công nó quyết liệt với chiêu bài tạm ứng của gã. Nhưng khi đói thuốc thì người ta là như vậy: không thực sự thuộc về bản thân mình nữa. Mà thuộ về con quỷ bên trong đang gặm nhấm ruột gan và liên hồi hành hạ người ta. Và điều đó chẳng liên quan gì tới chuyện ý chí hay lý trí cả.
Jodie băng qua khoảng sân nằm lọt thỏm giữa nhưng tòa nhà tồi tàn và bẩn thỉu rồi đi tắt qua một bãi đất hoang được bao quanh bởi hàng rào thép gai. Từ vài năm gần đây, nhờ vào tiền quỹ công, một vài nơi đã được tu sửa lại, trong đó có khu Hyde Pierce. Trên các phương tiện truyền thông, người ta nhắc rất nhiều đến tinh thần sáng tạo cũng như những nỗ lực của dân cư trong khu phố nhằm tái thiết môi trường an ninh. Nói vậy, nhưng khu vực phía nam Bronx này vẫn luôn là một trong những xó xỉnh nghèo nàn nhất cả nước. Rất hiếm người muốn sinh sống tại đây, và nếu muốn lang thang dạo chơi thì tốt nhất là nên chọn một nơi khác.
Như bị một thế lực ác độc điều khiển từ xa, nó đến trước dãy nhà nơi Cyrus sống. Trên mặt tiền cả khu nhà giá thuê rẻ mạt này, có một bức graffiti tối tăm vẽ cảnh một tù nhân đứng sau song sắt đang nhìn một chú chim bồ câu bay. Bên dưới là nhũng chữ cái khắc nghuệch ngoạc như cảnh báo: ”Địa ngụ là nơi không còn chỗ cho hy vọng.” Một khẩu hiệu hay song chưa bao giờ ngăn cản được ai thoát khỏi con đường nghiện ngập…
Khi Jodie lao vào cầu thang, nó chạm chán một trong các khách hàng của Cyrus, một cái bóng, gày gò và đầy thương tích, trước kia từng là một phụ nữ nhưng bây giờ trong chẳng còn giống cái gì nữa cả.
Vẫn kịp để không lên trên đó, biết không…. một giọng nói trong đầu đang thì thầm với nó.
Đó quả là một lời thì thầm khó chịu, một tiếng cười khẩy ác ý, cợt nhả trước nỗi đau của nó mà nó không sao kiểm soát được. Song mọi sự là thế đấy: đến cảm giác ăn năn tội lỗi cũng là mọt trong những đòn tra tấn.
Mày sợ,đúng không? Giọng nói khẳng định. Tao biết là mày sợ mà.
Jodie cố cướng lại không nghe theo giọng nói.Nó bước lên các bậc thang như một cáu máy, cố gắng không nghĩ ngợi gì nữa. Dù sao thì nó cũng chẳng còn sức mà chống cự. Nó cảm thấy lạnh, lạnh đến mức nó ao ước được cuộn mình trong một tấm chăn và chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn.
Nhưng giọng nói không chịu buông tha nó:
Mày là một con nô lệ, mày biết chứ? Một con nô lệ bẩn thỉu thối tha.
Nó đã đến trước căn hộ của Cyrus. Nó nghe thấy cái thứ nhạc không thể chấp nhận được ấy, mạnh đến nỗi làm cánh cửa rung lên.
Mày có cảm giác là mình đau khổ nhiều lắm rồi, đúng không? Nhưng nếu mày đẩy cánh cửa này ra, mày lại dấn thêm một bước nữa vào bóng tối.
Jodie dừng lại trong vài giây, như để tự thuyết phục mình rằng nó vẫn làm chủ được số phận.
Nào, nhanh lên, vào đi, giọng nói thúc giục. Nhưng chuyện đó sẽ còn tệ hơn cả điều mày tưởng tượng, cứ tin tao đi.
Nó muốn ấn lên một cái nút để có thể dập tắt những nỗi đau đớn của mình. Nó cảm thấy hai chân bủn rủn và nó còn dồn hết sức lực còn lại đập vào cánh cửa: – Tao đây, Cyrus.
Có tiếng động trong ổ khóa. Rồi cánh cửa bật mở và Jodie bị hút vào bên trong giống như rơi xuống vực thẳm.
Bước cạnh nhau, Sam và Grace đi lên con phố dọc theo bệnh viện. Tay cầm di động, Sam đang mải nói chuyện với Rutelli. Anh muốn biết liệu gần đây viên cảnh sát có tin tức gì về Jodie không.
– Chuyện đó liên quan gì tới anh? – Rutelli hỏi, ngờ vực.
– Tôi nghĩ Jodie đang gặp nguy hiểm.
– Con bé gặp nguy hiểm từ mười năm nay rồi: từ khi nó mất mẹ.
Một bức màn buồn bã che phủ ánh mắt Grace, cô vẫn theo dõi cuộc nói chuyện nhờ vào một tai nghe.
– Ông có biết con bé sống ở đâu không? – Sam hỏi.
– Nó bỏ trốn khỏi trại dành cho trẻ phạm tội cách đây sáu tháng, – viên cảnh sát giải thích. – Từ đó, không thể nào tìm được nó. Mới đây, có người thấy nó gần khu Nam Bronx nhưng tôi không có địa chỉ chính xác và rất khó có thể đi tuần ở đó mà gặp được một chút may mắn.
– Ông hãy nghe tôi nói: sáng nay Jodie suýt nữa thì bị hai viên cảnh sát tóm gọn.
– Ở chỗ nào?
– Cạnh khu East Village. Nó thoát được, dù một trong hai người họ đã bắt đầu lồng được còng tay vào tay nó.
– Khỉ thật, sao anh biết những chuyện đó.
– Không quan trọng, ông Rutelli ạ.
– Anh lại gặp cô ấy, đúng không?
– Ai?
– Người phụ nữ tự xưng là Grace, anh đã gặp lại cô ấy phải không ?
Sam đưa mắt hỏi Grace, nhưng cô lắc đầu và giơ bàn tay lên ra hiệu cho anh kết thúc cuộc nói chuyện.
– Tôi buộc phải gác máy đây, ông Rutelli. Hãy gọi cho lại cho tôi nếu ông có tin tức gì đó.
Chiếc taxi bọ kẹt cứng giữa dòng xe ùn tắc, sốt ruột, Juliette yêu cầu người lái xe thả cô ở đoạn Murray Hill. Cô đi bộ còn nhanh hơn và không khí lạnh buốt có lẽ sẽ giúp những ý nghĩ của cô trở nên sáng sủa.
Vẫn bàng hoàng trước tin mình có thai, cô không thể kiềm chế nổi sự phấn khích. Nếu trái tim đang mách bảo cô hãy tận hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc ấy, thì lý trí lại khuyên cô không nên quá vui mừng.
Cô nghĩ tới tất cả những gì mình vừa trải qua mấy ngày gần đây. Đúng là có những thời kỳ mọi thứ đều biến động nhanh chóng trong cuộc sống. Đứa trẻ này đã được hình thành trước đó một tuần, vào một đêm bão tuyết, với một người đàn ông mà cô mới quen được vài giờ.
Cô cố gắng sắp xếp lại trật tự trong thâm tâm. Liệu đây có phải thời điểm thích hợp để sinh con không ? Chắc chắn là không. Liệu có thời điểm nào thực sự là thích hợp không? Lý tưởng mà nói, cô vẫn luôn tự nhủ rằng cô sẽ làm mẹ khi cô có một công việc ổn định, một căn hộ của riêng mình và được sống chung với ai đó. Vậy tại sao không chờ luôn tới lúc nạn nghèo ở Châu Phi kết thúc hay Chúa cứu thế hồi sinh?
Đương nhiên, cô vẫn trắng tay và cuộc sóng của cô cũng chẳng phải là một tấm gương về sự ổn định. Đương nhiên, thế giơi này vẫn hỗn loạn và hành tinh đang chết dần chết mòn bởi nạn ô nhiễm, nhưng cuộc sống còn ý nghĩa gì đâu nếu không có trẻ con?
Lúc này có hai câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu cô. Cô có nên nói với Sam về việc cô có thai hay không? Và nếu có thì anh sẽ phản ứng như thế nào?
Một chiếc ô tô bóp còi inh ỏi để xin đường xe suýt đâm phải người cô và người lái xe lớn tiếng mắng mỏ. Để tránh không bị xe nghiền nát, cô lục trong túi và lôi ra đôi kính cận. Cô vừa đeo kính vào thì thoáng nhìn thấy Sam bên kia đường.
Tim cô đập dồn dập. Cô định gọi và giơ tay vẫy anh thì chợt nhận ra anh đi cùng một người phụ nữ. Thoạt tiên cô không nhìn rõ cô ta lắm. Mặt trời đứng bóng chói chang trên phố rọi vào mắt cô. Juliette đứng lùi sang bên để quan sát Grace rõ hơn. Cô ta cao ráo, tóc nâu, trông nhanh nhẹn và kiêu hãnh với đôi giày cao cổ. Một chiếc quần jean bó sát đôi chân thon thả và một chiếc áo khoác da rất vừa vặn khiến cô ta có dáng vẻ vừa quyến rũ vừa ung dung.
Để không bị phát hiện, Juliette không sang đường nữa mà giấu mình sau mặt tiền của một cửa hiệu.
Người phụ nữ này là ai? Một đồng nghiệp?Một người bạn? Một người tình?
Trong giây lát, mọi vui mừng trước cái tin có thai trong cô biến mất để nhường chỗ cho một nỗi buồn bất chợt.
Mặc dù cố gắng lăm nhưng Juliette vẫn không thể rời mắt khỏi người mà cô đã coi là đối thủ của mình. Dường như có môi đồng cảm kỳ lạ nào đó gắn kết Sam và cô ta lại. Hai người đang say sưa trao đổi với nhau. Rồi, người phụ nữ kia đặt bàn tay lên cánh tay bác sĩ để kéo anh vào một quán cà phê. Vì họ ngồi gần cửa ra vào nên Juliette có thể tiếp tục quan sát họ qua cửa kính.
Thật lạ vì người phụ nữ này như hút hết ánh sáng vào mình. Người cô ta tỏa hào quang. Ở cô ta có điều gì đó không thể nắm bắt được, một dáng vẻ gợi nhơ tới Catherine Zeta-Jones nhưng cũng gợi nhớ tới girl next door[2] khiến người ta có cảm giác tin cậy, Dù sao đi nữa, cô ta cũng là một phụ nữ New York đích thực, Juliette chắc chắn như vậy. Cô đoán cô ta rất quyến rũ, và cũng rất có cá tính. Kiểu phụ nữ có khả năng làm chủ số phận của mình.
Trong khoảnh khắc, Juliette tự hỏi vì sao cô cảm thấy giận giữ và bực bội. Có lẽ vì người phụ nữ này hơn hẳn mình: cao hơn, đẹp hơn, tự tin hơn. Nhìn cô ta ngồi cạnh Sam, cô thấy trong mình dấy lên những nghi ngờ về khả năng quyến rũ của chính mình.
Thế là để tự trấn an, cô nghĩ tới lời nhắn mà anh đã ghi âm lại cho cô, tới bức thư tình anh viết cho cô sáng nay, tới những giờ phút đầy đam mê mà họ vừa cùng nhau trải qua.
Nhưng điều đó không làm dịu được nỗi đau trong cô.
Ngồi bên cửa sổ, Sam và Grace suy nghĩ về những gì họ có thể làm để tìm lại Jodie.
– Nếu con gái cô nghiện thật thì chắc nó phải từng tới bệnh viện hoặc trung tâm nào đó.
– Anh nghĩ thế ư?
– Giữa các cơn sốc thuốc và những cuộc săn tìm chất gây nghiện, có rất nhiều con nghiện được đưa tới trạm cấp cứu. Tôi có thể tra cứu các hồ sơ nhập viện để xem có dấu vết gì của Jodie không.
– Anh được quyền làm thế không?
– Lý thuyết thì không. Tuy nhiên tôi vẫn có thể gọi vài cú điện thoại. Tôi quen biết các bác sĩ ở hầu hết các bệnh viện: những người tôi gặp qua các chuyến công tác tình nguyện sang Châu Phi hoặc Balkans. Nhờ đó mà tôi có các mối quan hệ : nếu tôi yêu cầu, chắc họ sẽ không từ chối giúp đỡ đâu.
– Tốt lắm, nhưng có lẽ nên làm theo thứ tự. Mark nói người ta từng nhìn thấy Jodie lang thang ở Bronx.
– OK, tôi gọi cho tổng đài để lấy số điện thoại của các bệnh viện gần khu đó.
 
o O o
 
– Không hả? Không một dấu vết gì của Jodie Costello? Cậu chắc không? Thôi đành vậy Alex, cảm ơn cậu.
Sam gác máy. Anh vừa gọi xong cú điện thoại thứ năm nhưng không có kết quả gì. Vậy mà anh đã kỳ vọng rất nhiều khi gọi cho Alex Stiple, một bác sĩ anh quen ở Nigeria trong chiến dịch tiêm vắc xin phòng bệnh bại liệt. Stiple là bác sĩ nỗi trú trưởng khoa cấp cứu bệnh viện Mount Crown, bệnh viện lớn nhất Bronx, và Sam đã thực sự tin rằng anh sẽ tìm thấy manh mối gì đó khi gọi tới đây.
Anh nhận thấy sự thấy vọng thực sự hiện lên trên gương mặt Grace và tìm cách trấn an cô:
– Chúng ta sẽ làm được, – anh khẳng định, – tôi tin chắc chúng ta sẽ tìm được Jodie
Để tăng thêm phần thuyết phục, anh định bấm tiếp một số điện thoại nữa thì di động đổ chuông.
– Galloway nghe, – anh nói khi nhấc máy.
– Sam? Em Juliette đây…
– Anh muốn gọi cho em mấy lần nhưng không có số. Thế nào, buổi khám sức khỏe của em ra sao?
– Khá tốt.
– Em đang ở đâu?
– Trên Đại lộ Công viên. Em có thể qua gặp anh được không? Chúng ta sẽ ăn trưa cùng nhau….
– Anh bảo này, anh rất muốn vậy, nhưng không thể được. Hiện đang có dịch cúm, ở đây bận ghê lắm. Mọi người nghe vô tuyến đưa tin về dịch cúm gà và họ nháo nhác cả lên. Tụi anh phải trấn an họ. Anh bị kẹt ở khoa cấp cứu đến hai giờ chiều rồi sau đó lại tiếp tục về phòng khám.
– Anh đang ở đâu?
Sam ngần ngừ. Dù không muốn nói dối nhưng giờ không phải là lúc nói với cô về Grace Costello. Anh sẽ kể hết cho Juliette nghe …sau này, khi nào anh biết chắc mọi nguy hiểm đã lùi lại sau lưng họ.
– Anh ở đâu à? Ờ, thì đang làm việc.
– Ở bệnh viện?
– Phải, ở bệnh viện, – anh đáp, không mấy thoải mái.
Grace nhìn anh một cách lạ lùng, như thể cánh báo anh một điều gì đó.
– Thế lúc em gọi thì anh đang làm gì?
– Anh đang ngồi với một bệnh nhân, – anh đáp, – một bé gái sáu tháng tuổi.
– Em bé bị bênh gì?
– Viêm tiểu phế quản.Một loại bệnh viêm phế quản thường thấy ở các bé sơ sinh và…
– Em biết bệnh viêm phế quản. Em bé bệnh nhân ủa anh tên gì?
– Ừm,…Maya. Nghe anh này, giọng em lạ quá, Juliette ạ. Em có chắc là mọi chuyện ổn không?
– Không, mọi chuyện không ổn chút nào.
– Sao vậy?
– Vì anh nói dối em.
– Làm gì có chuyện đó, – anh tự vệ.
– ANH NÓI DỐI EM! – cô hét lên và dùng lòng bàn tay đập hai cú vào lớp cửa kính mặt tiền của quán cà phê.
Tất cả khách hàng giật nảy mình và cùng lúc với Sam, họ đưa mắt nhìn về phía kính cửa.
Juliette đứng đó, ngay sau lớp tường bằng kính. Sam nhìn cô sững sờ. Cô thì thầm điều gì đó với anh và nhìn cách cô mấp máy môi, anh đoán được điều cô muốn nói:
I don’t trust you anymore.[3]
Bác sĩ đứng lên và chạy vội ra khỏi quán cà phê. Nhưng Juliette bỏ chạy. Anh tìm cách giữ cô lại.
– Khoan, chờ anh đã!
Cô gái lao xuống lòng đường và huơ tay vẫy một chiếc taxi.
– Juliette! Nghe anh nói, được không? Ít ra cũng để anh có cơ hội giải thích với em chứ!
Chiếc taxi dừng lại bên cạnh cô gái người Pháp, cô chui tọt vào bên trong xe và không buồn đưa mắt liếc nhìn Sam. Anh bác sĩ chạy theo và đập vào cửa xe song vô ích. Chiếc taxi tăng tốc và hòa vào dòng xe cộ.
– Quỷ tha ma bắt! – Sam chán nản buông một câu.
Rồi anh quay lại và thấy Grace dang hai tay tỏ vẻ bất lực.
– Tôi rất tiếc, anh Galloway.
– Còn cô nữa, đủ rồi.
Anh chuẩn bị buông thêm một câu thì chuông điện thoại đổ dồn. Anh vội vàng nhấc máy, tin chắc là Juliette gọi lại cho anh.
– Nghe này em yêu, anh có thể giải thích hết với em! Dù thế nào đi nữa thì mọi chuyện hoàn toàn không phải như em tưởng tượng đâu…
– Tớ cũng muốn tin cậu lắm, – giọng Alex Stiple đáp lại, – nhưng tớ không chắc là cậu đang tìm cách thuyết phục tớ…
– Alex hả? Xin lỗi cậu, tớ nhầm cậu …với một người khác.
– Phụ nữ đấy! – Stiple thở dài. – Kiểu gì thì rồi họ cũng nắm chúng ta đằng chuôi, đúng không?
– Phải, – Sam đồng tình và đưa mắt nhìn Grace ra vẻ thiếu thiện cảm, – cậu nói không sai chút nào…
– Sao cũng được, nếu cậu vẫn còn quan tâm thì chúng tớ đã tìm thấy Jodie Costello.
– Thật không? – Sam vừa nói vừa giơ ngón tay cái về phía Grace.
– Cũng khá mất thời gian vì không phải cô bé là người được điều trị, mà cách đây ba tháng, cô bé tới đây cùng một cô bạn bị sốc thuốc. Tớ có địa chỉ nếu cậu cần.
– Đọc cho tớ đi, – Sam vừa đáp vừa lấy bút từ túi trong áo vest ra.
Như thời còn đi học anh viết vào lòng bàn tay địa chỉ mà bạn anh cho.
Sau khi cảm ơn bạn, Sam gác máy. Anh đã lấy lại được chút bình tĩnh.
– Chúng ta đi thôi, – anh vừa nói vừa quay lại phía Grace. – Xe của tôi đậu cách đây không xa, nhưng với tình trạng giao thông thế này thì tốt nhất nên khần trương lên.
Sam quả quyết rảo bước về phía bãi đậu xe bệnh viện. Lúc anh đi trước Grace được khoảng năm mươi mét thì nghe tiếng cô gọi:
– Có một điều cần làm cho rõ, anh Galloway!
– Điều gì vậy?
– Anh hãy tin rằng tôi rất cảm kích trước sự hỗ trợ của anh, – cô vừa khẳng đinh vừa đi đến chỗ anh, nhưng ngay cả khi anh giúp tôi thì cũng sẽ không có chuyện trao đổi đâu.
– Cô đang nói về chuyện gì? – anh nhíu mày hỏi.
– Tôi về đây là để mang Juliette đi cùng tôi và điều đó sẽ không thay đổi, anh hiểu chứ?
Trong vài giây, anh không trả lời như thể anh vẫn không tin nổi chuyện này bất chấp những tình tiết rối rắm xảy đến dồn dập. Grace lưỡng lự nhìn anh chăm chú. Giống như bị năng lượng của anh thôi miên. Người đàn ông này có cái gì đó rất dễ gây xúc động trong cách anh kiên tâm làm điều tốt.
– Cô khẩn trương lên, chúng ta sẽ tìm thấy con gái cô, – anh chỉ nói vậy và giơ cánh tay, ngón trỏ chỉ vào đồng hồ đeo tay để Grace hiểu họ còn rất ít thời gian.
Một nụ cười nham hiểm nở trên khuôn mặt Cyrus. Đứng trước gã, Jodie đang nài nỉ gã cho nó chút gì đó. Gì cũng được: viên, bột, heroin… Nó không có tiền nhưng nó có thể trả bằng cách khác…
Gã sường điên. Gã vẫn luôn biết sẽ có một ngày Jodie phải cầu xin gã. Các con nghiện đều như thế cả : thoạt đầu, lũ con gái đứa nào cũng đến tìm gã với vẻ cứng cỏi nhưng khi đã thực sự sa ngã, chúng quay lại bò bằng bốn chân, bỏ qua mọi thể loại tự trọng và sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Còn nữa, cái con bé Jodie này trong mới ngon lành chứ. Có thể nó hơi gầy một chút, tại tất cả thứ của nợ mà nó đã nốc… nhưng trông vẫn ngon làm sao.
Hiếm khi gã phấn khích như thế. Gã chẳng hề thấy thương hại hay thông cảm cho cái con bé đang hoảng loạn này. Cyrus sống trong một thế giới chỉ tồn tại các kiểu tương quan lực lượng. Nhưng trước khi hành sự nghiêm túc, gã phải vờn con bé này một chút. Gã ra lệnh cho nó ngồi lên ghế dài và cởi áo trấn thủ ra. Nó miễn cưỡng tuân theo, gã sáp lại và xé tan áo nó bằng cách giật cổ áo hình chữ V.
– Cho tao xem cái khuyên rốn của mày.
Bị tấn công, Jpodie lập tức tỉnh cơn vật vã. Nó hét lên một tiếng và tìm cách thoát ra. Nhưng Cyrus đã chồm xuống người nó với bàn tay như gọng kìm, gã chít lấy cổ họng nó.
– Vội vàng gì, Babe-o-rama.
Jodie nghẹt thở. Nó tuyệt vọng tìm cách thoát. Chỉ với một bàn tay, gã da đen bóp cổ nó, siết chặt ngón tay cái và ngón giữa quanh họng. Jodie thiếu không khí. Nó cảm thấy một luồng máu sôi sục hai bên tai. Cyrus siết mạnh thêm và Jodie tưởng nó sắp ngất xỉu. Gã thừa cơ hất nó ngã và đè dí nó xuống đất. Ngay lập tức gã nhảy lên người nó, ngồi chồm hỗm trên lưng nó. Gã cảm thấy một cơn thèm muốn trỗi dậy trong mình, nhưng Jodie chống cự quyết liệt khiến gã buộc phải chú ý.
– Nằm im!
Gã chặn đầu gối lên cột sống để nó không cựa quậy được, điều này chẳng mấy khó khăn vì gã nặng gấp đôi con bé. Rồi gã bẻ quặt tay nó ra phía sau. Có tiếng kêu rắc và Jodie ré lên đau đớn.
– Mày có câm ngay không! – gã gào lên rồi táng cho nó một cái tát đủ mạnh để hạ cả một tay đô vật
Đầu Jodie đập xuống đất và nó gần như bất tỉnh. Chân tay nó cứng đờ và các thớ thịt căng đơ, như thể nó đang rơi vào trạng thái tê liệt. Cyrus liền nhân đó tháo khăn buộc đầu của gã ra và nhét vào miệng con bé. Gã rất muốn tiếp tục trò chơi của mình song gã còn vài dự định khác với con bé này.
Khi tỉnh lại, Jodie đã bị bịt miệng và trói chặt. Cyrus vác nó lên vai đi xuống cầu thang như vác một bao xi măng. Đến sân, gã mở cốp chiếc xe Lexus đời mới nhất, ném Jodie vào không chút nương tay rồi ngồi vào ghế lái.
Vừa lái xe, gã vừa rút chiếc điện thoại di động mới coóng ra rồi nhấn một số điện thoại để báo là gã đang trên đường tới.
– Mày có thứ tao yêu cầu không? – một giọng hỏi.
– Có, thưa ông chủ, – Cyrus trả lời.
Rồi gã gác máy.
Gã ma cô vung tay và nhăn mặt vì đau: con khốn này đã cào gã bật máu và để lại một vêt rách da dài hơn mười phân. Lẽ ra gã phải cho nó một cái bạt tai rồi sau đó mới xử lý nó. Nó chỉ đáng được hưởng thế thôi.
Nếu gã chịu dừng lại trong cơn hăng tiết, thì đó không phải là vì gã thương cảm gì Jodie, mà chỉ là vì gã đã dự tính cho nó những thú vui khác.
Dù sao đi nữa, ở cái nơi mà gã đưa nó tới, cũng chẳng mấy người có thể quay trở về.
Chú thích
[1] Một Chương trình bị phê phán rất nhiều của kênh MTV trong đó bốn người diễn lại những pha mạo hiểm trong khung cảnh cuộc sống thường nhật.
[2] Cô gái nhà bên, cũng là tên một bộ phim của đạo diễn Luke Greenfiled.
[3] Em không còn tin anh nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.