Anh sẵn sàng chết thiêu dưới địa ngục để bảo vệ em…
Toàn thân Jodie tê cóng. Chiếc áo khoác của nó ướt đẫm mồ hôi giá lạnh, quá mỏng để có thể bảo vệ nó trước cái rét và quần bó dính bết vào da vì nó không kiểm soát nổi mình lúc gặp Kên Kên. Con bé run lẩy bẩy và thấy người mình như chảy nước, như dần tan ra vì sợ.
– Chào cháu, Jodie.
Nó ngước nhìn lên, hoảng hốt: Mark Rutelli, hai tay đút túi quần, đang bước về phsia nó. Nó muốn báo cho ông biết, bảo ông đừng tiến đến gần, và nhất là đừng nói chuyện với nó!
Vì gã Kên Kên đang theo dõi họ.
Vì mọi thứ sẽ nổ tung.
Để không làm nó bỏ chạy, Rutelli ngồi xuống chiếc ghế băng bên cạnh. Ngay lập tức, ông nhận ra tình trạng thảm hại của con bé.
– Dạo này cháu thế nào rồi? – ông hỏi để mào đầu.
– Không tốt lắm ạ, – Jodie thú nhận.
Giọng nó yếu ớt và đứt quãng, như sắp lịm đi, như ngọn lửa của một cây nến đang leo lét chống chọi với gió.
– Cháu gặp rắc rối phải không?
Thoạt đầu nó ngồi yên, nhưng rồi nó gật đầu và Rutelli nhận thấy nó đang khóc.
– Chú có thể giúp cháu không, Jo?
Giữa hai tràng nức nở nghẹn ngào, nó mới nói nổi:
– Cháu nghĩ… cháu có một quả bom…
– Một quả bom?
– … trên người cháu…
– Cháu nói gì thế?
– … quanh thắt lưng cháu.
Rutelli lắc đầu.
– Để chú xem nào! Ông vừa nói vừa đứng dậy.
Ông bước lại gần ghế băng nhưng nó ra hiệu cho ông đừng đến gần. Đôi mắt cô bé nhuốm đầy vẻ kinh hoàng khiến viên cảnh sát e dè và buộc phải ngồi xuống lại.
Rutelli cố sắp xếp lại các ý nghĩ trong đầu. Chuyện quả bom có vẻ khó tin. Chắc Jodie nói sảng. Nó đang bị sốc thuốc giống như nhiều trường hợp khác mà ông từng gặp trong suốt quá trình công tác của mình. Nếu muốn giúp nó, điều duy nhất hợp lẽ lúc này là gọi một chiếc cứu thương. Ông chuẩn bị phát cuộc gọi qua radio nhưng rồi ông nhìn vào mắt nó. Thông thường, ông luôn tìm cách tránh làm như vậy vì nó có ánh mắt của Grace và điều đó làm ông đau đớn.
Đôi mắt trong trẻo của Jodie ngập lửa, như thể ai đó thiêu đốt mặt biển. Những giọt nước mắt, nỗi sợ hãi, ma túy, sự thiếu ngủ hòa trộn vào nhau. Trên tất cả những thứ đó, Rutelli đọc được một thông điệp, một lời cầu cứu:
Hãy cứu cháu!
o O o
Điên cuồng, gã Kên Kên đấm mạnh nắm tay xuống bàn. Cái gã đàn ông đang nói chuyện với Jodie là ai? Khỉ thật, lẽ ra hắn phải gắn micro để có thể nghe được! Trong cơn phấn khích, hắn vội vã đến mức quên hết cả những nguyên tắc cơ bản. Mất kiểm soát, hắn gõ vài câu lệnh trên bàn phím để điều chỉnh camera quay thẳng vào đứa con gái. Phía sau nó, hắn lờ mờ nhìn thấy cái bóng của Rutelli. Hắn nhíu mày và nheo mắt. Jodie có quen biết gã này không? Không, chắc chắn là không. Chắc là một gã biến thái đang tìm cách tán tỉnh lũ con gái mới lớn trong công viên…
Thế nhưng cuộc nói chuyện giữa chúng dường như kéo dài quá mức chấp nhận được. Gã Kên Kên chần chừ và nhìn sang các màn hình khác. Buổi diễn kịch chuẩn bị bắt đầu và càng lúc càng có nhiều người xúm quanh đài phun nước.
Chỉ hai phút nữa thôi, hắn quyết định và nắm chặt kíp nổ bằng bàn tay run rẩy.
o O o
– Cháu nghĩ hắn đang theo dõi chúng ta?
Jodie thoáng gật đầu.
Bằng một vài lời kín đáo, nó kể cho người cảnh sát nghe những gì nó vừa trải qua: nó đã bị tên ma cô bắt cóc như thế nào và giao tới chỗ gã Kên Kên ra sao.
– Cháu nghĩ hắn đang ở quanh đây à?
Nó lắc đầu. Rutelli không hiểu gì nữa.
– Làm thế nào hắn có thể nhìn thấy chúng ta được?
– Nhờ các camera.
Rutelli quay đầu.
– Camera nào? Quanh đây có cái camera nào đâu.
– Các webcam… – Jodie cố giải thích.
Rutelli gầm gừ trong cổ họng. Ông chịu không hiểu webcam là gì. Từ mười năm nay, ông chẳng quan tâm gì tới tiến bộ công nghệ. Những điện thoại di động, Palm Pilot, e-mail, wifi…: chẳng cái gì trong số dó có chỗ đứng trong cuộc sống của ông. Ông nghĩ lại điều Delgadillo nói trước đó: chắc ông ta không nhầm khi khẳng định rằng Rutelli đã “hết thời”.
Nhận thức ấy càng khiến ông chìm sâu hơn vào cảm giác dằn vặt.
– Xin lỗi chú, – Jodie đột ngột nói và cố nén để khỏi òa lên khóc.
– Sao lại xin lỗi? – Rutelli ngẩng đầu lên hỏi.
– Xin lỗi vì trước kia cháu đã không tin tưởng chú…
– Viên cảnh sát thấy tim mình se lại. Chính ông cũng đang bị dằn vặt bởi những nỗi ân hận.
– Không phải tại cháu, Jodie ạ. Lỗi là ở chú. Chú không biết cách bảo vệ cháu. Lẽ ra chú phải ở bên cháu thường xuyên hơn.
– Cháu đã không cho chú cơ hội, – cô bé lại ăn năn.
Một lần nữa, ánh mắt họ gặp nhau và Rutelli đột nhiên cảm thấy được tiếp thêm một sức mạnh chưa từng có.
– Chú sẽ cứu cháu ra khỏi đây, – ông khẳng định. – Nhưng trước hết cháu phải cho chú biết tên khốn đó đang núp ở đau. Cháu có biết địa chỉ chỗ hắn trốn không?
Lúc này Jodie chợt bàng hoàng nhận ra rằng nó không biết chính xác sào huyệt của gã Kên Kên. Cyrus đã tống nó vào cốp xe và đưa đi, sau đó lại nhốt nó trong một căn phòng tối tăm không cửa sổ. Nó cố suy nghĩ, song nó đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần. Một cơn đau đầu mà nó chưa từng gặp khiến đầu óc nó quay cuồng.
– Cháu không biết nữa… – nó lúng búng.
– Thử cố gắng xem, – Rutelli động viên.
Hiểu rất rõ sự sống của nó có thể sẽ phụ thuộc vào thông tin đó, Jodie cố tập trung, thử huy động hết sức lực nội tại từ tận những góc sâu thẳm mà chính nó cũng chưa bao giờ nghĩ đến, dù nó đã vô cùng yếu mệt.
– Cháu nghĩ… cháu nghĩ là đâu đó ở phía đường Travesrse Road, phía Tây Hyde Pierce.
– Cháu cần phải nói rõ hơn.
– Cháu không biết nữa… cháu không biết nữa.
Rutelli cố không để lộ vẻ tuyệt vọng.
– OK, – ông vừa nói vừa đứng lên để quay lại xe, – chú sẽ tự xoay xở với thông tin đó nhưng chắc chú phải hành động thật nhanh.
– Cháu sợ phải ở một mình, – Jodie thú nhận.
– Chú biết, – ông nói, – nhưng nhất định không được cử động. Chú sẽ quay lại ngay.
Những lúc bình thường ông cũng không phải người biết cách an ủi người khác mà nhất là một đứa con gái đang cơn tuyệt vọng. Thế nhưng chính ông cũng phải ngạc nhiên khi những lời nói cứ tuôn ra một cách tự nhiên:
– Cháu biết sao không? Trong lúc chờ chú quay lại, cháu hãy lập danh sách những thứ cháu muốn thực hiện trước khi đến tuổi hai mươi. Cháu hiểu chứ?
Nó dè dặt gật đầu.
– Và khi những chuyện này kết thúc, chú sẽ giúp cháu lấy lại quãng thời gian đã mất. Chú hứa với cháu.
o O o
– Rẽ phải, – Cyrus chỉ đường bằng giọng run rẩy.
Gã ma cô ngồi ở ghế sau chiếc 4×4, khẩu súng của Grace gí sát thái dương gã Sau cuộc tra hỏi bạo lực, cô đã thuyết phục được gã phải đưa họ tới tận sào huyệt của Kên Kên.
– Tiếp theo thế nào? – Sam hỏi.
– Đi thẳng, rồi ngã tư thứ hai rẽ trái.
Sam bật cầu gạt lên để gạt sạch tuyết bắt đầu tích tụ. Chiếc xe địa hình rẽ vào một lối đi chạy dọc theo một dãy nhà kho.
– Ở đây phải không?
– Đúng, – Cyrus đáp, – nhà xe cuối cùng bên trái.
Vừa đậu ở một khoảng cách khá xa, Sam vừa cho xe chạy chậm dần tới tận cánh cửa tự động.
– Phải có khóa mã, – anh nhận xét, – mày biết không?
– Không, – Cyrus đáp, – thường thì ông ta mở cửa cho tôi khi biết tôi sắp đến.
Grace lên đạn và cương quyết ấn nòng súng vào họng Cyrus.
– Đưa khóa mã cho chúng tao!
Kinh hãi, gã ma cô dang rộng hai cánh tay vẻ bất lực.
– Mày có ba giây. Một… hai… b…
– Dừng lại ngay, Sam gào lên, – gã ta nói thật đấy!
– Làm sao anh biết được?
– Tôi là bác sĩ tâm lý, tôi biết khi nào một người nói dối.
– Tôi không tin.
Mặc dù vậy, cô vẫn rút nòng súng khỏi miệng Cyrus.
– Đi với tao.
Cô lôi xềnh xệch gã thanh niên da đen ra khỏi xe. Cô đẩy gã nằm gí xuống mui xe và lục soát cho tới khi moi ra được chiếc điện thoại di động.
– Số của Kên Kên là gì?
– Tôi không biết, – Cyrus nói dối, – ông ta luôn là người gọi cho tôi trước mỗi khi có hàng.
Grace đưa điện thoại cho Sam. Bác sĩ tra nhanh danh bạ và không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào về số điện thoại của Kên Kên.
Grace ném chiếc điện thoại xuống đất và lấy chân di nát.
– Cút ngay, – cô nói với Cyrus.
– Tôi… tôi được thả?
– Nếu mày tìm cách báo cho hắn, tao sẽ tìm mày xử lý. Mày hiểu chứ?
– Vâng, thưa bà.
Nhưng Sam lại không đồng tình.
– Gã là một tên buôn ma túy, Grace. Chúng ta không bắt hắn sao?
– Anh không phải cảnh sát, anh Galloway ạ.
– Nhưng cô thì có…
– Bỏ đi: chúng ta không đến đây vì việc đó.
Trong khi Cyrus chuồn vội không dám ho he gì, Grace nói thêm:
– Bác sĩ không thể cứu được hết mọi người, cảnh sát cũng không thể bắt hết mọi người. Thế đấy.
– Vậy bây giờ cô định thế nào?
Grace chậm rãi đi một vòng quanh xe, xem xét nó như thể cô đang có ý định mua nó. Chiếc 4×4 thuộc loại xe đắt tiền, đường nét lịch lãm song lại có dáng khỏe mạnh và vuông vức, như kiểu xe quân sự.
Grace quan sát tấm chắn mũi xe rộng, dày và chắc, cắm thẳng đứng xuống giữa hai ngọn đèn pha vuông. Độ rộng của lốp xe, chiều cao ấn tượng của ghế xe: mọi thứ đều góp phần mang lại cho chiếc xe một cảm giác vững chãi và góc cạnh, như thể nó luôn sẵn sàng tấn công.
– Một chiếc xe như thế này đáng giá bao nhiêu? – Grace hỏi.
– Rất đắt, – Sam thừa nhận. – Và nếu cô muốn biết thêm thông tin, thì tôi vẫn chưa trả xong tiền mua nó.
– Thật lạ, – Grace bình luận. – Tôi không thể hình dung được anh lại thích một chiếc xe kiểu này.
Trong thoáng chốc, ánh mắt Sam bối rối và anh thú nhận bằng giọng lạc đi:
– Tôi quyết định mua nó… vào ngày Federica báo cho tôi biết cô ấy có thai. Tôi đã hạnh phúc đến mức vội vàng lao ngay tới salon ô tô đầu tiên mà tôi gặp, như thể việc mua một chiếc xe thật to sẽ mang đến cho tôi một gia đình đông đúc tương xứng. Tôi đã tưởng tượng ra những chuyến dã ngoại cuối tuần, những kỳ nghỉ gia đình trong các công viên quốc gia… Thật ngốc, phải không?
– Đâu có, Sam.
Cô đặt tay lên vai anh tỏ vẻ thông cảm. Sam nhìn chiếc 4×4 vẻ nghĩ ngợi rồi tuyên bố:
– Tôi biết cô đang nghĩ gì, Grace ạ. Và tôi đồng ý làm như vậy.
– OK, – Grace nói, – không mất thời gian nữa nhé.
Rồi họ cùng lên xe và cô ngồi vào chỗ bên cạnh anh.
Anh cho xe lùi vào để có thể lấy đà tối đa. Chiếc xe được trang bị một bộ V8-4,4 lít, loại động cơ mạnh nhất từng có trên một chiếc Land Rover.
– Thắt dây an toàn vào, – anh yêu cầu.
Trên bảng điều khiển có một nút dùng để chọn chế độ lái phù hợp với địa hình. Sam gạt cần điều khiển từ chế độ lái thông thường sang chế độ lái trên đường gồ ghề. Ngay lập tức, hệ thống điều chỉnh lại các thông số về độ treo, công suất và độ bám đường cho tương xứng.
– Tôi vẫn biết sớm hay muộn thì chiếc 4×4 này cũng sẽ được dùng vào việc gì đó, – anh khẳng định trước khi nhấn ga.
Và giống như một con lợn lòi hung hãn, cả chiếc xe địa hình nặng hai tấn lao hết tốc độ tông thẳng vào cánh cửa sắt.
o O o
Kên Kên đang ngây ngất trước những hình ảnh trôi qua trước mắt. Quảng trường Washington là một trong những nơi náo nhiệt nhất thành phố và sự náo nhiệt này khiến hắn choáng ngợp, dù trước đó hắn chưa bao giờ có cảm giác mình đang sống. Hắn say sưa với sự tồn tại của tất cả những con người này, nhấm nháp từng tiểu tiết một: màu tóc của một cô sinh viên, nụ cười của một người mẹ với đứa con, những bước nhảy của hai anh chàng háp rap…
Có lúc, hắn nhắm mắt lại và tưởng tượng ra khung cảnh sau đó. Vụ nổ sẽ gây chấn thương trong chu vi nhiều cây số, tạo ra một tình trạng hỗn loạn. Thoạt đầu sẽ là những khuôn mặt ngơ ngác vì không hiểu sao chiến tranh lại có thể đột ngột xảy ra trong đời họ. Rồi tiếp đến là những cái xác nát bươm nằm la liệt trên mặt đất. Những tiếng kêu gào thảm thiết sẽ nổi lên khắp nơi. Mọi người sẽ bỏ chạy tán loạn, mặt mũi đẫm máu và lục phủ ngũ tạng tung tóe khắp không trung.
Những hình ảnh của một vụ tàn sát kinh hoàng cứ hiện ra trước mắt hắn, từng phân cảnh một, như thể nó đã thực sự xảy ra.
Tất cả có vẻ như rất thật. Một đứa bé gái bị kẹt dưới một chiếc ghế băng gào lên: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Một người đàn ông còn trẻ đứng dậy sau khi bị hất bắn vào đài phun nước. Đầu anh ta chỉ còn một đống thịt nhầy nhụa máu. Cả người rung lên bần bật bởi cơn nức nở, một phụ nữ khiếp sợ nhận ra cô ta đã bị mất một cánh tay.
Tứ phía là những xác chết, là những người bị thương, là nỗi kinh hoàng. Tình trạng hỗn loạn không thể tả nổi. Một khung cảnh tang thương đầy ấn tượng. Nhưng thân thể nằm rải rác trong các vũng máu.
Sự tuyệt vọng sẽ lan tràn khắp nơi, mãnh liệt và khủng khiếp đến nỗi họ không bao giờ có thể quên được.
Hắn có điên không? Có chứ, rõ là thế rồi. Nhưng điều đó thì thay đổi được gì? Sau khi suy nghĩ hồi lâu về câu hỏi ấy, Clarence đi tới kết luận rằng xã hội cần những người như hắn. Những tên tội phạm vĩ đại nhất rất cần cho nhân loại, dù chỉ là để giúp nhân loại hiểu thế nào là cái Xấu. Và chỉ cái Xấu mới có thể khiến cho cái Tốt tồn tại. Vì nếu suy nghĩ cặn kẽ: thì không có bệnh tật, chẳng cần bác sĩ; không có lửa, chẳng cần lính cứu hỏa; không có kẻ thù; chẳng cần lính tráng…
Phải, hắn nghĩ, chỉ cái Xấu mới có thể dọn đường cho cái Tốt.
o O o
Sam phải làm đi làm lại nhiều lần mới đẩy bung được cánh cửa. Sau lần thứ ba, những tấm bản lề của cánh cửa sắt tung ra để mở lối cho chiếc Land Rover.
Kên Kên giật mình khi nghe thấy tiếng va đập phía trên đầu hắn. Cảnh sát ư? Làm sao họ tìm ra được hắn? Liếc mắt nhìn lên màn hình an ninh, hắn nhận ra đúng là hắn đang bị tấn công. Nhưng rồi hắn thở phào nhẹ nhõm khi thấy chỉ có duy nhất một chiếc xe và đó không phải xe cảnh sát.
Điên tiết vì bị quấy rối, hắn vớ lấy một khẩu súng lục tự động cất trong ngăn bàn. Dù những kẻ đột nhập ấy có là ai đi nữa thì họ cũng sẽ phải hối hận vì đã xông vào đây.
Sam lao xuống đoạn đường dốc bằng bê tông và tiến vào một bãi đỗ xe ngầm. Bên trong tối đen như mực. Anh muốn bật đèn pha, nhưng Grace ngăn anh lại để không ai phát hiện ra chỗ họ đứng. Anh vừa tắt động cơ thì một loạt đạn làm lớp kính phía trước nổ tung.
– Cúi xuống, – Grace ra lệnh và kéo tay anh.
Những viên đan rít lên và vãi tung tóe khắp nơi, xé toang bầu không khí bằng những tiếng đổ vỡ đinh tai.
Chiếc 4×4 vẫn đứng bất động chính giữa nhà xe. Grace nhìn Sam. Mặt anh cắt không còn giọt máu.
– Anh ở đây nhé! – cô thì thầm bảo anh.
Cả hai người đang gập mình núp dưới ghế. Súng lăm lăm trên tay, Grace mở cửa xe, cố không gây tiếng động, rồi lăn mình xuống đất.
Một lần nữa, một loạt đạn bay như mưa về phía chiếc xe.
Grace đã trườn được vào một cái hốc bê tông. Áp sát mình vào tường, cô phản công bằng một vài phát súng. Trong một lúc, bầu không khí nặng nề bao trùm nhà xe. Rồi đột nhiên, những tiếng bước chân vang lên trên lối đi. Grace hé mắt nhìn ra khỏi chỗ nấp và thoáng thấy bóng gã Kên Kên đang chạy trốn trong hành lang. Cô giơ súng bắn nhưng không trúng đích. Thế là cô lao ra và bám theo hắn trên lối đi. Cô tiến lên thận trọng. Hành lang ngập trong cảnh tranh tối tranh sáng màu cam, ánh sáng vừa đủ để nhìn thấy một tia sáng mỏng manh phát ra từ sau cánh cửa.
Vẫn ngồi lại trong xe, Sam oằn mình với chiếc áo măng tô để trên ghế sau. Anh lục túi bên trong áo và tìm thấy điện thoại di động. Anh phải liên lạc với cảnh sát càng nhanh càng tốt. Trong bóng tối, anh hầu như không phân biệt được các nút điện thoại. Anh nhấn đại một nút để làm sáng màn hình nhưng chẳng ăn thua. Chết tiệt, anh quên không sạc điện thoại và pin đã cạn sạch! Hôm qua anh đã phát hiện ra, lúc còn ở nhà Leonard McQueen, nhưng anh không mang sạc theo. Anh cay đắng ân hận vì không giữ lại trên mình cái điện thoại của của Cyrus mà trước đó chỉ vài phút họ đã ngu ngốc giẫm nát.
Đến lượt anh bước khỏi chiếc 4×4. Làm sao anh có thể giúp Grace bây giờ? Anh nheo mắt và lờ mờ trông thấy cô ở trước mặt cách anh khoảng hai chục mét. Can đảm và đơn độc, cô tiến sâu vào cái hành lang tối tăm có cánh cửa khép hờ nơi có lẽ Jodie đang bị giam giữ.
Sam lo lắng tột độ. Grace đã quá mạo hiểm khi tiến lên một cách lộ liễu. Chắc chắn tên Kên Kên đang giấu mình sau cánh cửa và chờ đợi, sẵn sàng nã tiesp một loạt đạn nữa. Trận chiến thực sự không cân sức. Khẩu súng lục của tên buôn lậu có thể bắn đạn tự động trong khi Grace chỉ có mỗi khẩu súng công vụ trong tay.
Đột nhiên, Sam nhìn thấy một cái bóng sẫm màu và uyển chuyển đang tiến tới sau lưng Grace và anh cảm giác tim mình thắt lại. Gã Kên Kên đã nấp trong một cái hốc nằm khuất sau tường. Grace đi ngang qua mà không thấy hắn và cái bẫy đang đổ sập lên cô. Anh mở miệng định cảnh báo cô nhưng không một âm thanh nào thoát ra nổi.
– Mày kiếm tao à? – Kên Kên hỏi.
Sững sờ, Grace bất động mất nửa giây trước khi quay phắt lại hết sức có thể. Nhưng đã quá muộn. Gã Kên Kên nhấn cò và Grace, người gập xuống dưới làn đạn, bị bắn tung về phía sau tới vài mét.
– Không!! – Sam hét lên và nhảy bổ vào Kên Kên.
Lợi dụng lúc hắn đang sửng sốt, anh bồi cho hắn một cú đấm móc hàm cật lực khiến hắn lăn ra đất. Bàng hoàng vì cú sốc, tên tội phạm buông rơi khẩu súng. Sam chụp ngay lấy gáy hắn và thúc thêm cho hắn một cú bằng đầu gối nhưng hắn đã thoát được khỏi tay anh. Vẫn nằm sóng soài trên mặt đất, hắn quét chân khiến bác sĩ mất thăng bằng và đến lượt anh ngã lăn ra đất. Cả hai cùng đứng lên một lúc, đối mặt và sẵn sàng lao vào nhau. Sam đã quên nỗi sợ hãi và người anh sôi lên vì căm phẫn. Dưới chân anh, xác Grace nằm ngửa sóng soài.
Đã lâu lắm rồi anh không hỗn chiến với anh nhưng bị cơn giận dữ kích động, anh tấn công trước tiên, đấm túi bụi vào Kên Kên bằng những cú móc hàm song hắn vẫn né được và phản công bằng một cú húc khuỷu trúng ngay trán Sam. Bác sĩ đánh trả bằng một cú đá trúng ngay đối thủ đang trên đà lao xuống. Gã Kên Kên giả bộ ngã gục. Hắn nằm ngửa, vẻ không còn khả năng kháng cự. Sam buông lơi cảnh giác chỉ một giây nhưng thật không đúng lúc, vì Sterling liền co ngay chân ngoắc một phát khiến bác sĩ lại mất thăng bằng.
Lợi dụng ưu thế vừa chiếm được, Kên Kên co gối và thu hết sứ đạp thẳng gót giày vào ống đồng Sam.
Bác sĩ ngã lăn ra đất và rú lên như thể xương chân anh bị gãy nát. Một cú thúc khuỷu cuối cùng giáng xuống vai và hoàn toàn hạ đo ván anh.
– Hiệu quả đấy, đúng không? – Kên Kên kết luận và nhặt khẩu súng lên. – Người Nhật gọi đó là đòn fumikomi. Đòn đó cũng rất hiệu quả nếu muốn đốn gãy đùi hay đập vỡ mắt cá chân…
Nằm dài trên đất, Sam ôm chặt ống đồng để tìm cách làm dịu bớt cơn đau. Nhà xe vẫn chìm trong bóng tối. Kên Kên bật một công tắc đèn để rọi sáng khuôn mặt tù binh mới của hắn trước khi kết liễu anh ta. Với hắn, việc nhìn rõ cái Xấu vào thời điểm hắn kết thúc nó là điều vô cùng quan trọng.
Một luồng sáng chói lòa tràn ngập nhà kho. Sam nhắm mắt lại kinh hoàng. Hóa ra anh sẽ chết như thế này ư, đột ngột, một viên đạn cắm vào đầu, đơn độc trong một kho hàng tối tăm ở Bronx? Quá nghiệt ngã! Anh vẫn chưa chuẩn bị! Sáng nay, anh còn tỉnh dậy bên cạnh Juliette và không một giây nào anh nghĩ hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của đời mình. Tất nhiên, anh không phải người đầu tiên kết thúc cuộc sống vào lúc mọi thứ đang nở rộ, song đó chỉ là niềm an ủi mong manh. Giờ thì anh cảm thấy hơn cả sợ hãi, như thể tim anh đang dâng lên tận cổ họng.
Nhưng Kên Kên vẫn không nổ súng.
Bằng cử chỉ can đảm cuối cùng, Sam mở mắt ra. Đã thế thì cứ nhìn thẳng vào cái chết. Lần đầu tiên anh thấy rõ khuôn mặt của kẻ tấn công anh và anh bàng hoàng nhận ra mình có quen biết hắn.
– Clarence Sterling!
Lúc nãy, khi Cyrus nhắc tới người đàn ông mà gã giao Jodie cho, gã không nói đến tên thật của hắn, mỗi lần gã chỉ gọi hắn bằng cái biệt hiệu sặc mùi chết chóc.
Sam không phải người duy nhất nhận ra đối thủ và Sterling bật lên một tiếng cười lạnh gáy.
– A! A! A!… Galloway…
Anh chậm rãi đứng lên. Trong đầu anh, mọi chuyện lại như nổi lên khỏi mặt nước. Anh mới gặp Sterling một lần trong đời, cách đây mười năm, song anh chưa bao giờ quên được hắn.
Khi giây phút kinh ngạc trôi qua, Kên Kên nhận xét:
– Mày, tao biết mày là ai và mày cũng biết tao là ai…
Clarence Sterling, tên giết thuê mà anh đã trả tiền để hắn trừ khử Dustface. Hồi đó hắn chỉ là một tên nhãi ranh trong khu phố, dù sự hung bạo của hắn đã khiến người ta dè nể.
– … tao chẳng việc gì phải giết mày nữa. Nào! Đứng lên và đi mau!
Sam đứng dậy và buộc phải đi vào hành lang dưới họng súng đe dọa.
Sau lần gặp hụt với Dustface, Sam hiểu rằng tên trùm buôn lậu này sẽ truy đuổi họ – Federica và anh – cho tới khi trừ khử họ xong xuôi. Đã hàng nghìn lần anh trăn trở với ý nghĩ đó trong đầu rồi mới buộc mình phải thừa nhận một điều hiển nhiên: cách duy nhất để bắt đầu một cuộc sống mới là tiêu diệt Dustface. Trong khu phố, người ta vẫn thì thầm truyền nhau tên của một số kẻ dọn dẹp có khả năng thực hiện một hợp đồng. Sam đã dùng sáu ngàn đô la tiền tiết kiệm của anh để giao kết với một trong số những tên đó. Hắn tên là Clarence Sterling. Hai ngày sau, Dustface chết. Chẳng ai biết Sam đứng đằng sau toàn bộ chuyện này. Kể cả cha Powell lẫn Federica. Đó là quyết định của anh và anh hoàn toàn chịu trách nhiệm. Và sáng sáng, khi nhìn mình trong gương mỗi lần cạo râu, anh vẫn tiếp tục trả giá cho điều đó.
Cái giá phải trả bằng máu.
Hai người đàn ông đến cuối hành lang và đi lên một cầu thang bằng sắt dẫn tới một phòng kiểu như phòng làm việc. Sam tin chắc thế nào cũng nhìn thấy Jodie bị trói trong một góc phòng. Nhưng thay vào đó lại là một máy tính với rất nhiều màn hình. Gã Kên Kên ngồi xuống ghế và ra hiệu cho Sam đứng vào một góc.
– Mày sẽ được ngồi hàng đầu với tao! Hãy chống mắt lên mà xem. Sẽ thú vị lắm đấy!
Trên màn hình chính, Sam nhìn thấy Jodie ngồi trên ghế băng. Phía sau, anh nhận ra Quảng trường Washington, song vẫn chưa hoàn toàn hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề.
Rồi anh thấy Sterling vớ lấy điều khiển kích nổ và lúc này anh mới hiểu một vụ tàn sát sắp xảy ra.
– Bắt đầu nhé! – Kên Kên gào lên.
Bằng nỗ lực cuối cùng, Sam lao về phía hắn, nhưng bị hạn chế bởi vết thương, anh thiếu mất sự nhanh nhẹn.
Sterling có đủ thời gian để thấy anh lao đến. Hắn chộp lấy khẩu súng lục vẫn để trong tầm tay với và chĩa thẳng vào người bác sĩ.
– Mày tiêu rồi!
Hắn đặt tay vào cò súng và kéo. Một tiếng nổ vang lên xé tan bầu không khí yên tĩnh trong nhà kho, liền sau đó là một tiếng nổ khác nhấn chìm ngay tiếng nổ đầu như một thanh âm dội lại.
Sam cảm thấy vai mình như vỡ tung. Máu bắn cả lên mặt anh nhưng khi anh nhìn thấy Kên Kên ngã lăn dưới chân anh thì anh mới hiểu đó không phải là máu của mình.
Mệt mỏi, tê liệt đau đớn, tay ôm chặt lấy vết thương, anh bác sĩ ngã sụp xuống song vẫn cố mở thật to mắt.
Đứng ngay ngưỡng cửa là Mark Rutelli đang nhìn bàn tay phải, một khẩu súng lủng lẳng trong tay.
Bàn tay ông không hề run rẩy.
Ông bước vài bước vào trong phòng và kiểm tra để biết chắc Sam không bị thương quá nặng. Rồi ông tiến về phía cái xác của Kên Kên và bắn thêm hai phát đạn nữa như muốn dùng hai phát súng đó để tự giải thoát mình khỏi những năm tháng đau đớn và buồn phiền.
Phía xa, có tiếng hú còi của nhiều xe cảnh sát và xe cứu thương.
Rutelli vòng ra sau bàn làm việc và xem xét dãy thiết bị tin học đã giúp Kên Kên quan sát các con mồi của hắn. Ông nhìn vào màn hình chính. Đôi mắt của Jodie hiện lên trên đó, dường như đang nhìn ông. Ông ghé sát lại gần màn hình và thì thầm:
– Xong rồi… Mọi chuyện từ giờ sẽ tốt đẹp.