HIỆP KHÁCH HÀNH
Hồi thứ ba mươi hai: Đinh Bất Tứ đột nhiên xuất hiện
Người đàn bà tức giận nói:
Ngươi tự nhiên chui vào trong thuyền của chúng ta, tất không phải là hạng người tử tế. Bản cô nương phải chém chết ngươi đi cho rồi!
Nàng nói xong vận thêm nội lực vào bàn tay.
Thạch Phá Thiên thấy sau cổ bị đau rát, lớn tiếng la:
Không, không phải tại hạ tự mình nhảy sang thuyền này. Người ta liệng tại hạ vào đây đó.
Người đàn bà nói:
Ngươi cút ra mau! Sao ngươi dám chui vào đống chăn đệm của ta?
Thạch Phá Thiên định thần lại, quả nhiên chàng nhận thấy trên ngực mình có đắp chăn mà dưới lưng lại có đệm, mặt úp lên gối. Trong chỗ chăn đệm này còn có hơi nóng hổi, rõ ràng có người nằm đã lâu.
Nguyên Đinh Đang nhân lúc con thuyền nhỏ đi sát bên thuyền mình ngẫu nhiên nàng liệng Thạch Phá Thiên đúng vào chỗ này ở trong khoang thuyền. Theo lời thiếu nữ nói thì đây chính là chỗ ngủ của nàng, thế mơi thật rầy rà.
Giả tỷ lúc này tay chân Thạch Phá Thiên không bị trói, thì chàng đã vuột dậy chuồn ra rồi. Khốn nỗi người chàng bị điểm huyệt chưa ai giải tỏa cho. Dù chàng chỉ muốn giơ tay lên cũng không được, chứ đừng nói đếnchuyện cử động nữa. Chàng đành năn nỉ:
Tại hạ không nhúc nhích được. Xin cô nương đẩy tại hạ ra, cô nương muốn liệng thì liệng, muốn đá thì đá cũng được, tại hạ chẳng dám kêu ca chi hết.
Bỗng nghe thanh âm một bà già lên tiếng:
Thằng lỏi khốn kiếp nói lăng nhăng gì vậy? Chém chết gã phứt đi cho rồi!
Nhưng nhưng ới! Nếu cứ để gã đây mà chém chết, máu me dây hết ra chăn đệm của con thì làm thế nào?
Giọng nàng nói tỏ ra rất nóng nảy, rất băn khoăn. Mụ già tức giận quát lên:
Mi làm cái quỷ gì vậy? Sao không chui ra còn nằm mãi đấy?
Trời ơi! Tại hạ có nhúc nhích được đâu? Tại hạ bị ngươi ta điểm huyệt Linh Đài, kiềm chế huyệt Huyền khu. Hơn nữa toàn thân bị gò ngang trói dọc chằng chịt, không thể nào di chuyển người đi được nửa tấc thì biết làm thế nào? Vị cô nương hay thái
thái nào đó! Xin lại đây mau! Tại hạ nằm đây thực không tiện chút nào.
Tiếng thiếu nữa gắt lên:
Thái thái nào đâu. Ta là một vị cô nương… ta cũng không cử động được. Nhưng nhưng ơi! Nhưng nhưng mau tính cách nào đi! Gã này đúng bị người ta trói thực. Thạch Phá Thiên cũng la lên:
Lão thái thái! Tại hạ van xin lão thái thái dời gót vào đây lôi tại hạ ra. Tại hạ thật là đắc tội với cô nương đây. Trời ơi! Thế này thì tại hạ có tội lớn lắm!
Mụ già tức giận quát lên:
Quân khốn kiếp! Bây giờ mà ngươi còn nói chuyện bài bây được ư?
Nhưng nhưng! Nhưng nhưng kêu nhà đò ở đằng lái vào đem gã ra có được không? Mụ già vội nói:
Không được! Không được! Nếu để nhà đò tiến vào khoang thuyền một bước thì liệu chúng ta còn sống được chăng?
Thạch Phá Thiên sinh lòng ngờ vực, tự hỏi:
Chẳng lẽ vị thái thái kia cùng cô nương đây cũng đều bị người trói chặt, không nhúc nhích được hay sao?
Mụ già vừa tức giận, vừa nóng nảy, chửi mắng luôn miệng:
Quân khốn kiếp! Quân khốn kiếp! Sao mi không đi thuyền nào khác lại bổ nhào đâm vào thuyền này? Giết phứt gã đi! Chăn đệm bị dây máu thì có gì quan hệ? Chẳng sớm thì muộn đằng nào chẳng giết gã?
Thạch Phá Thiên vội la lớn:
Không giết được! Không giết được! Máu tại hạ tanh tưởi vô cùng! Chăn đệm thơm tho thế này để máu dơ bẩn dây vào ư? Huống chi… huống chi trong chăn đệm có xác chết là một điều không hay!
Bỗng nghe đánh vèo một tiếng. Thạch Phá Thiên biết là lưỡi dao kề cổ mình đã có người rút ra rồi. Chàng mừng thầm trong dạ, tự nhủ:
Tiểu cô nương này có vẻ nhát gan, mình phải hăm cô mới được.
Lúc này tại hạ không nhúc nhích được, nếu bị cô nương giết chết, tại hạ nhất định sẽ biến thành quỷ nhập tràng, nằm ỳ ra bên mình cô nương lại càng khủng khiếp hơn. Lúc sống tại hạ không nhúc nhích được, thì chết đi biến thành quỷ nhập tràng dĩ nhiên cử động mạnh. Hai bàn tay lạnh toát như băng của Quỷ nhập tràng sẽ bịt chặt lấy cổ cô nương.
Thiếu nữ nghe Thạch Phá Thiên nói vậy quả nhiên sợ hết hồn, nàng vội la lên:
Ta không giết ngươi! Ta không giết ngươi!
Ngừng một lúc, nàng cất tiếng gọi:
– Nhưng nhưng ơi! Nhưng nhưng có nghĩ được biện pháp nào đem gã này ra không?
Mụ già đáp:
Ta đang nghĩ cách đây. Con đừng nói nhiều nữa! Trời đã tối mịt trong thuyền chẳng nhìn rõ gì hết.
Thạch Phá Thiên tuy nằm cùng chăn đệm với thiếu nữ, nhưng còn may ở chỗ lúc Đinh Đang liệng chàng vào trệch sang một bên, chứ không trúng đè lên trên thiếu nữ. Trong bóng tối, Thạch Phá Thiên chỉ nghe tiếng nàng thở cấp bách, tỏ ra vừa bồn chồn, vừa sợ hãi.
Đã khá lâu mà mụ già vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào.
Đột nhiên trên sông có hai tiếng còi thét lên lanh lảnh nghe chói tai.
Tiếng còi chưa dứt, trên sông đã nổi lên một trận cười ha hả do làn gió đưa lại, đúng là thanh âm một lão già quắc thước.
Lão già vừa cười vừa cất tiếng gọi:
Tiểu Thúy! Ta đợi ngươi suốt một ngày một đêm sao bây giờ ngươi mới đến đây? Cô kia hoảng hốt gọi:
Nhưng nhưng! Lão quỷ sứ đã đến đó! Biết làm thế nào bây giờ?
Mi đừng lên tiếng nữa. Ta đang đề tụ chân khí hễ nhúc nhích được một chút là ta nhảy xuống sông để khỏi bị lao yêu quái làm nhục.
Cô bé nói:
Nhưng nhưng! Như vậy không được!
Ta đã bảo mi đừng quấy nhiễu ta nữa. Mi có theo ta không? Cô bé ngần ngừ một chút rồi đáp:
Cháu… cháu theo nhưng nhưng để cùng chết với nhau. Mụ già nói:
Thế thì được.
Mụ dứt lời rồi im tiếng.
Thạch Phá Thiên đã hai lần nếm mùi tẩu hỏa nhập ma. Chàng nghĩ bụng:
Té ra lão thái thái cùng tiểu cô nương đây đều vì luyện nội công mà bị tẩu hỏa nhập ma đến nổi không nhúc nhích được nữa. Ngờ đâu địch nhân lại đuổi đến nơi giữa lúc này thì thật là khó quá!
Tiếng lão già từ khu hạ lưu lại vang lên:
Phen này ngươi muốn đấu kiếm cũng hay mà đấu quyền càng tốt. Đinh lão tứ này nhất định bồi tiếp cho đến cùng. Chúng ta có tỷ đấu suốt ba ngày ba đêm lại càng khoan khoái. Tiểu Thúy sao ta hỏi ngươi không trả lời?
Câu này vừa dứt thì thanh âm đã gần lại thêm mấy chục trượng.
Một lúc sau, bỗng nghe vang lên trên không mấy tiếng loảng xoảng rồi tiếp theo một tiếng “bõm” vang lên dường như vật gì nặng rớt xuống.
Nguyên con thuyền kia đi tới có người liệng neo bằng sắt buộc dây lòi tói xuống để cho thuyền đậu lại.
Thạch Phá Thiên thấy người mình nghiêng đi vì con thuyền lắc lư.
Nhà đò ở đằng lái la lên:
– Trời ơi! Ai làm gì thế này? Làm gì thế này?
Thuyền tròng trành mạnh. Thạch Phá Thiên không tự chủ được, bị lăn té vê mé hữu.
Cô bé cũng lăn theo dựa vào người chàng.
Thạch Phá Thiên nói:
– Cái này! cái này cô nương
Chàng định bảo cô bé đừng tựa vào mình. Nhưng chàng nghĩ lại cô ta cũng chẳng khác gì mình, tức là không nhúc nhích được. Nên chàng đang nói dở câu liền ngừng lại.
Tiếp theo chàng cảm thấy đầu thuyền chúi xuống. Có người đã nhảy qua thuyền mình.
Con thuyền lại nghiêng ngửa một lúc rôi mới ngừng lại.
Lão già đứng ở mũi thuyền lên tiếng hỏi:
Tiểu Thúy! ta đã đến đây! Chúng ta động thủ nữa chứ? Nhà đò ở đằng lái la lên:
Lão làm gì mà quấy phá dữ vậy? Cả hai con thuyền bị đắm hết bây giờ. Lão già tức giận mắng:
Quân chó má kia! Mi có câm miệng ngay không?
Lão rút mỏ neo lên. Hai con thuyền băng băng trôi theo dòng nước.
Nhà đò thấy lão thần lực ghê người. Cái neo quấn dây lòi tói nặng đến hàng trăm cân mà lão kéo phăng phăng coi nhẹ như không. Y sợ cứng lưỡi không dám nói nữa. Lão già lại cười nói:
Tiểu Thúy! Ta ở đầu thuyền đợi ngươi để khỏi mắc phải cạm bẫy của ngươi. Ta không chui vào khoang để rước vạ vào mình đâu.
Thạch Phá Thiên và hai người đàn bà nghe lão nói vậy thì yên tâm được một chút. Cả ba người đều bụng bảo dạ:
Hắn chưa tiến vào khoang thuyền được lúc nào thì hay lúc ấy.
Kéo dài thời gian chưa chắc đã hay. Bà già mà ngưng tụ chân khí được là lại cắp cô bé này nhảy xuống sông tự vẫn.
Chàng chưa gặp hai bà cháu lần nào. Mụ già lại muốn giết chàng, nhưng chàng bản tính lương thiện, không nhẫn tâm thấy hai người bị thảm tử.
Lúc này tai cô bé kề vào miệng Thạch Phá Thiên, chàng khẽ bảo cô:
Cô nương! Cô bảo nhưng nhưng đừng gieo mình xuống sông tự tử nữa.
Cô bé ngập ngừng:
– Người không chịu đâu. Người nhất định tự tử rồi.
Cô động mối thương tâm, khôn ngăn giọt lệ tuôn rơi. Thậm chí không sao nín được, cô khóc nức nở. Nước mắt cô chảy ướt cả mặt Thạch Phá Thiên, rồi cô nghẹn ngào nói:
Ta có điều lầm lỗi để nước mắt chảy vào mặt ngươi. Nguyên cô này là người nhã nhặn hiểu lễ nghĩa. Thạch Phá Thiên khẽ buông tiếng thở dài nói:
Cô nương bất tất phải khách khí, mấy giọt nước mắt có gì đáng kể? Cô bé vừa khóc vừa nói:
Ta không muốn chết, song lão đứng đầu thuyền kia hung dữ lắm. Nhưng nhưng bảo là thà chết đi còn hơn để lọt vào tay lão. Ta để nước mắt chảy vào mặt ngươi thật lấy làm áy náy. Ngươi đừng giận ta nhé! Sao ngươi cũng khóc thế?
Thạch Phá Thiên đáp:
Tại hạ nghe cô nương khóc mà mới động mối thương tâm, không nhịn được nên cũng khóc theo.
Giữa lúc ấy, bỗng nghe trên sạp thuyền có một tiếng bịch nhè nhẹ. Đầu khoang thuyền kia có một bóng người ngồi dậy.
Thạch Phá Thiên lúc trước nằm sấp, mặt úp xuống gối, nhưng vì thuyền xô, chàng nghiêng người lên nên nhìn rõ.
Vừa trông thấy có người ngồi dậy, Thạch Phá Thiên trống ngực đập thình thình. Chàng run lên nói:
Cô cô nương! Nhưng nhưng cô ngồi dậy rồi đó.
Cô bé “ủa” lên một tiếng, muôn níu lấy Thạch Phá Thiên nhưng đên một ngón tay cũng không cử động được. Tuy cô bồn chồn trong dạ mà cũng không làm thế nào được.
Sau một lúc, Thạch Phá Thiên lại la lên:
Bà ta đang với tay ra nắm lấy cô đó. Cô bé vội la hoảng:
Ngươi bảo nhưng nhưng đừng chụp lấy ta, ta sợ lắm!
Giữa lúc ấy, cô thấy sau lưng bị rít chặt lại, hai bàn tay đã chụp xuống lưng cô.
Thạch Phá Thiên kêu rầm lên:
Lão thái thái! Thái thái đừng nắm lấy cô, cô không muốn gieo mình xuống sông tự tử đâu. Có ai cứu người không? Lại cứu người ngay!
Lão già đứng trên đầu thuyền nghe trong khoang thuyền có thanh âm một chàng trai trẻ thì rất lấy làm kỳ vội hỏi:
Gã nào làm gì mà la ó om sòm?
Lão nào mau cứu người. Lẹ lên! Lão thái thái không đánh nổi lão, nên muốn gieo mình xuống sông tự tử.
Lão già giật mình kinh hãi, vung chưởng đánh ra để hất một nửa tấm mui thuyền lên.
Đồng thời lão vươn tay phải tới chụp lấy cánh tay mụ già.
Mụ già ngưng tụ công lực hàng nửa ngày trời bây giờ lại bị tiêu tan hết. Lão già kia vừa chụp tới, mụ đã ngã lăn ra.
Lão già nắm lấy huyệt mạch mụ rồi thò tay ra giữ lấy lưng mụ. Lão thất kinh hỏi:
Tiểu Thúy! Ngươi luyện công bị tẩu hỏa ư? Sao không bảo trước mà cứ gắng gượng chống chọi hoài?
Mụ già thở hồng hộc nói:
Buông tay ta ra! Đừng hỏi gì đến ta. Cút mau đi!
Kinh mạch của ngươi chạy ngược đường rất là nguy hiểm. Nếu không sớm cứu trị thì e rằng ngươi sẽ thành tàn phế. Ta đến giúp ngươi một tay đây
Mụ già tức giận nói:
Nếu ngươi còn đụng vào mình ta một lần nữa thì dù ta không cử động được, cũng quyết cắn lưỡi tự tủ ngay tức khắc.
Lão già biết mụ cương liệt, mụ nói sao làm vậy. Lão vội la lên:
Thủ thái âm phế kinh, Thủ thiếu âm tâm kinh và Thủ thiếu đường tam tiêu của ngươi đều rối loạn cả rồi. Cái đó… cái đó…
Mụ già ngắt lời:
Ngươi cố tình thắng ta. Bây giờ ta luyện công bị tẩu hỏa thì hay lắm rồi còn gì? Như vậy là hợp với tâm nguyện ngươi.
Lão già nói:
Chúng ta không nói đến chuyện đó nữa. A Tú! Mi làm sao vậy? Khuyên ngăn nhưng nhưng mi đi chứ! Sao mi… mi lại ngủ chung với một gã trai? Gã là tình lang mi hay là tiểu nữ tế?
A Tú cùng Thạch Phá Thiên sợ hãi đồng thanh đáp
Không! Không phải đâu. Chúng cháu đều không nhúc nhích được.
Lão kia rất lấy làm kỳ mà lại tức cười. Lão với tay ra kéo Thạch Phá Thiên. Ngờ đâu chàng bị trói bằng dây buồm chặc cứng chàng không co lưng không duỗi tay được. Chàng bị lão kéo liền như cây gỗ đứng dựng lên.
Lão kia sợ hết hồn giật nảy mình lên. Nhưng lão định thần nhìn rõ lại liền bật lên tràng cười ha hả nói:
A Tú! Mi trồng cây cột trong đống chăn đệm hay sao? A Tú vội đáp:
Không phải đâu! Gã ở ngoài vào đó. Không phải cháu giấu gã ở đây. Lão già lại hỏi:
Sao mi cũng không cử động được cứ ngay người ra như vậy?
Mụ già la lên:
Ngươi mà thò một ngón tay đụng vào A Tú thì ta quyết liều mạng với ngươi. Lão già buông tiếng thở dài nói:
Được rồi! ta không đụng vào người y.
Nhà đò! Quay thuyền đi rồi giương buồm lên! Hễ ta bảo dừng thuyền thì dừng lại ngay! Người lái đò không dám trái ý lão, liền dạ một tiếng rồi từ từ quay thuyền lại. Mụ già tức giận hỏi:
Ngươi làm gì vậy?
Ta đưa ngươi lên núi Bạch Loa để điều dưỡng cho mau khỏi. Mụ già nói:
Ta thà chết chứ không chịu lên núi Bạch Loa. Ta đã thua ngươi đâu mà ngươi bức bách ta phải theo ngươi đến chỗ ổ chó chỗ tổ quỷ!
Lão kia nói:
Chúng ta đã ước hẹn tỷ võ trên sông Trường Giang. Ngươi thắng thì ta phải đến nhà ngươi quỳ gối chắp tay mà ngươi thua thì ngươi phải về nhà ta. Bây giờ ngươi tự luyện nội công đến nổi bị tẩu hỏa nhập ma, hay ngươi không thắng nổi ta cũng vậy, thế nào ngươi cũng phải lên núi Bạch Loa một chuyến mới xong.
Mụ già tức giận như người phát điên la rầm lên:
Không đi! Không đi! Ta nhất định không đi!
Ngươi không đi thì cũng phải đi. Bữa nay đâu có thể tùy ý ngươi được? Thạch Phá Thiên không nhịn được nữa, hỏi xen vào:
Bà ta đã không chịu đi, sao lão còn cưỡng ép bà làm chi?
Ai mượn mi chỏ miệng vào? Thúi lắm! Lão xoay tay lại tát vào mặt chàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.