Hồ Sơ Tâm Lý Tội Phạm
Chương 29: Nhìn Thấy Đầu Lâu
Dưới sự hiệp trợ của Phùng Văn Hạo, Tiểu Hắc bán thuốc phiện cho hắn bị bí mật bắt giữ, vì thế chuỗi tập thể quán bar đêm buôn bán các loại thuốc kích thích và thuốc phiện, bị tổ phòng chống ma túy thị cục âm thầm khóa lại, đợi thời cơ thích hợp sẽ thu bắt toàn bộ. Tiểu Hắc đã chứng thực thời gian Phùng Văn Hạo mua thuốc phiện, như vậy hiềm nghi của hắn cuối cùng được giải trừ, nhưng hắn cần tiếp nhận cưỡng chế cai nghiện nửa năm.
Dưới đề nghị của Hàn Ấn, tổ chuyên án hiện tại đã đình chỉ động tác tiếp tục điều tra toàn diện, ngược lại tập trung kiểm tra lại những kẻ tình nghi từng tiếp xúc, hơn nữa đối với một vài người không có chứng cứ vắng mặt phải tiến hành điều tra trọng điểm.
Bởi vì trong nhiệm vụ giám thị Phùng Văn Hạo xuất hiện thất trách, Diệp Hi quyết định điều Khang Tiểu Bắc khỏi tổ chuyên án. Tính tình Diệp Hi bây giờ càng ngày càng cứng rắn, một mặt cai trị hà khắc dần lộ rõ, mặc cho Khang Tiểu Bắc khóc lóc nỉ non trăm điều năn nỉ cũng không chút động lòng, vẫn duy trì quyết định ban đầu. Bất đắc dĩ, Khang Tiểu Bắc phải dày mặt đi năn nỉ Hàn Ấn, hy vọng Hàn Ấn có thể xin giúp cậu ta, để cậu ta tiếp tục ở lại tổ. Ấn tượng của Hàn Ấn với thằng nhóc này không tồi, hơn nữa hai người phối hợp vô cùng trôi chảy, cho nên trước tìm đến Diệp Hi, để cô cho Khang Tiểu Bắc một cơ hội nữa, cũng cam đoan sẽ tự mình trông coi cậu ta. Diệp Hi đương nhiên phải nể mặt Hàn Ấn, cho nên cuối cùng Khang Tiểu Bắc hữu kinh vô hiểm ở lại tổ.
Về đêm, ngoài cửa sổ mưa phùn liên miên, bên trong phòng, ngọn đèn ố vàng.
Trên giường, trên mặt đất, trên bàn, bày đầy ảnh hiện trường bằm thây, đủ loại góc độ, đủ loại tàn chi, máu me dị thường. Nếu có ai thình lình vào phòng, nhất định sẽ cho rằng nơi này có một sát thủ biến thái, nhưng đây lại là phòng trong nhà khách Hàn Ấn ở. Lúc này, anh ngồi ở đầu giường, khi thì nhìn chăm chú vào bức ảnh nào đó suy tư hồi lâu, khi thì nhặt lên hồ sơ vụ án đặt bên chân lật xem từng tờ, anh đang tìm đáp án “Đầu lâu dựng thẳng về phía nam”.
Đây là hành vi sáng tạo duy nhất của hung thủ trong vụ án bằm thây đầu tiên, hơn nữa kéo dài đến lần gây án thứ hai, nói vậy phương thức này với hung thủ mà nó có ý nghĩa phi phàm, nếu có thể giải thích được đầy đủ, đối với “Án bằm thây 1. 4” mà nói nhất định sẽ có một đột phá nhảy vọt. Nhưng vài giờ đã trôi qua, trong đầu Hàn Ấn không có chút lóe sáng nào, một chút đầu mối cũng không có, anh ngắm nhìn đồng hồ quả quýt trên tường, tiện tay cầm lên thẻ phòng đặt trên bàn rời khỏi phòng.
Anh muốn dùng thực dụng để mô phỏng, có lẽ sẽ nhận được chút linh cảm.
Khoảng 10 giờ 30 tối, Hàn Ấn đến phòng pháp y thị cục, vừa vặn Cố Phi Phi trực ban, anh không cần tốn nhiều miệng lưỡi giải thích.
“Đã trễ thế này còn chạy lung tung làm gì? Bên ngoài mưa cũng không biết mang ô.” Cố Phi Phi thấy cả người Hàn Ấn ướt sũng, nửa trách móc, nửa quan tâm nói.
Hàn Ấn cười cười, nói: “Biết cô đang trực ban, cố ý đến thăm hỏi chút.”
“Thôi đi, tôi mới không tin đấy.” Cố Phi Phi bĩu môi, “Nói đi, muốn gì nào?”
“Tôi muốn xem đầu của Vương Lỵ và Điền Mai một chút.” Hàn Ấn nói vào chính đề, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Tối mịt rồi đến đây chỉ để xem cái này, có muốn lát nữa tôi cho anh một bao mang về không?” Cố Phi Phi mang theo giọng điệu trêu ghẹo nói.
“Không cần, không cần, là thế này. . .” Hàn Ấn vội vàng xua tay cười, giải thích đại khái một chút.
“Ồ.” Cố Phi Phi đứng dậy ngoắc tay với Hàn Ấn, “Vậy đến đây đi, trong phòng giải phẫu.”
Hàn Ấn theo Cố Phi Phi vào phòng giải phẫu, giúp cô chuyển hai đầu lâu từ trong
tủ lạnh ra, mặt phía nam, dựng thẳng song song đặt trên bàn giải phẫu. Trên hai đầu lâu đều phủ một lớp sương trắng, tản ra sương mù lành lạnh, Hàn Ấn và Cố Phi Phi đứng đối diện nhìn thẳng vào, ai cũng không lên tiếng.
Qua một lát, Hàn Ấn lắc đầu, trên mặt lộ vẻ uể oải, anh thong thả bước qua lại trước mặt đầu lâu, miệng nhịn không được lẩm bẩm: “Đây là một loại thói quen của ‘ngươi’ sao? Hay có liên quan đến ngọn nguồn kích thích ban đầu của ‘ngươi’? ‘Ngươi’ muốn họ nhìn cái gì? Chẳng lẽ vì ‘Ngươi’ ở phía nam của thành phố này. . .”
Thấy dáng vẻ lo lắng trăm tư khó giải của Hàn Ấn, Cố Phi Phi cũng sốt ruột theo, cô kề sát mặt vào hai cái đầu đánh giá một trận, sau đó lại vòng đến sau sọ đặt cùng tầm mắt với chúng.
Cô theo tầm mắt đầu lâu nhìn lại, thở dài một tiếng, nói: “Hầy, các cô rốt cuộc nhìn thấy gì chứ?”
Đột nhiên, cô thoáng sửng sốt, hình như đã thấy cái gì đó, dồn dập nói, “Chờ một chút, tôi thấy rồi!”
Hàn Ấn vội vàng ngừng bước, xoay người nhìn Cố Phi Phi, “Nhìn thấy gì?”
“Anh!” Cố Phi Phi kéo dài giọng, trầm thấp nói.
“Tôi?” Hàn Ấn giật mình, lập tức cúi đầu chớp mắt, vỗ mạnh hai tay, hưng phấn reo lên, “Đây là tình hình lần đầu tiên hung thủ nhìn thấy đầu Duẫn Ái Quân, hắn nhất định nằm ngay trong thầy trò đại học Cố Đô nhận diện xác năm đó!”
Thình lình tỉnh ngộ, khiến tâm tình Hàn Ấn kích động, anh vòng sang phía Cố Phi Phi, không cầm lòng nổi ôm cô mừng rỡ, Cố Phi Phi rất bất ngờ, thân thể cứng đờ, lạnh lùng nói: “Tính làm gì đó?”
“Cái gì, cái gì? Đây xem như chúc mừng hai ta hợp tác ăn ý! Không thì cô nghĩ sao chứ?”
“Nếu có ý gì khác, tôi sẽ vặn gãy hai tay anh.” Giọng Cố Phi Phi vẫn lạnh lùng, nhưng vẻ hưng phấn trên mặt thì giống Hàn Ấn, cô khẽ vỗ nhẹ lưng Hàn Ấn, chúc mừng anh rốt cuộc tiến thêm một bước tập trung người tình nghi.
Hưng phấn qua đi, hai người nhanh chóng trở lại phòng làm việc pháp y, tìm ra ghi chép nhận xác năm đó. Phát hiện ký tên xác nhận thân phận vụn xác không ngờ là Dư Mỹ Phân, việc này có chút không hợp lẽ thường, theo lý hẳn phải do giáo viên ký chữ này. Hàn Ấn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã khuya rồi, nhưng không quản được nhiều như vậy, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó Trường Lâm, anh cho rằng Phó Trường Lâm hẳn là hiểu rất rõ tình hình nhận xác năm đó.
Trong điện thoại, giọng Phó Trường Lâm ngay từ đầu có chút lơ mơ, hiển nhiên chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, mà khi ông nghe được Hàn Ấn nói về phát hiện mới, giọng lập tức vang dội ngay.
Phó Trường Lâm trong điện thoại giới thiệu: Năm đó vừa vặn là ông phụ trách tiếp đãi học sinh và giáo viên đại học Cố Đô đến nhận xác, vốn nhóm thầy trò đã ở phòng khác thấy qua một ít quần áo của nạn nhân, cơ bản đã xác nhận thân phận xác, nhưng một nữ sinh trong đó mãnh liệt yêu cầu tận mắt nhìn thấy thi thể, vì vậy Phó Trường Lâm mới đưa cô ta tới phòng giải phẫu. Có thể là muốn cho cô ta thấy rõ chút, pháp y đặt đầu lâu trên một cái bàn nhỏ, Phó Trường Lâm đặc biệt cẩn thận nhớ lại, lúc ấy đầu Duẫn Ái Quân đặt dựng thẳng, hơn nữa mặt chính là hướng phía nam.
Gác máy, Hàn Ấn kể lại lời Phó Trường Lâm cho Cố Phi Phi. Cố Phi Phi suy nghĩ một chút, chần chờ nói: “Pháp y phụ trách kiểm nghiệm xác năm đó tôi từng hỏi qua tình hình, anh ta đã qua đời do bệnh, vậy thấy phương thức đặt đầu lâu cũng chỉ còn lại Phó Trường Lâm và Dư Mỹ Phân. . .”
“Không phải Phó Trường Lâm!” Hàn Ấn lập tức thốt lên cắt ngang lời Cố Phi Phi, “Nếu là ông ta gây án, động cơ của ông ta chỉ có thể là hy vọng thông qua bắt chước gây án khiến cảnh sát chú ý, từ đó lần nữa tiến hành điều tra ‘Án bằm thây 1 .18’, vậy ông ta chỉ cần làm một vụ án là đủ rồi, hơn nữa tuổi tác cũng không tương xứng.”
“Vậy thì là Dư Mỹ Phân rồi.” Cố Phi Phi dừng một chút nói, “Nhưng tôi nghe đội trưởng Diệp nói anh đã đưa cô ta vào sắp xếp điều tra vụ án rồi mà!”
“Nếu là Dư Mỹ Phân, tất cả đặc tả nhằm vào hung thủ của tôi sẽ bị phủ định toàn bộ, nhưng loại xác suất này rất nhỏ, đặc thù vụ án vô cùng rõ ràng, hành vi của hung thủ không phải người ẩn náu ở thâm sơn nhiều năm như Dư Mỹ Phân có thể làm được. Đương nhiên lý luận trên không thể tuyệt đối loại trừ khả năng cô ta là hung thủ, nhưng tôi càng có khuynh hướng hung thủ là người bên cạnh cô ta!” Giọng điệu Hàn Ấn kiên định nói.
“Ý anh nói, Dư Mỹ Phân từng miêu tả tường tận tình hình mình nhìn thấy đầu lâu cho người bên cạnh, mà kẻ đó chính là hung thủ?” Cố Phi Phi thở dài thật sâu, tiếp tục nói, “Thật không ngờ Dư Mỹ Phân lại trở thành nhân vật mấu chốt nhất của cả hai vụ án bằm thây, xem ra lúc này quan trọng nhất là dốc toàn lực tìm được cô ta!”
Hàn Ấn gật đầu, nhấn điện thoại di động, lần này là gọi cho Diệp Hi. . .Ngoài cửa sổ mưa phùn chẳng biết đã lặng lẽ ngừng lại từ khi nào, trong bóng đêm mây đen đang dần tản đi, xem ra ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời ánh nắng xán lạn, chỉ mong “Án bằm thây 1. 4” cũng sẽ nghênh đón ánh ban mai như vậy!
Ngày kế, hội nghị thường kỳ tổ chuyên án.
Hội nghị vừa bắt đầu, Vũ cục trưởng đột nhiên xuất hiện ở phòng hội nghị, sắc mặt ông nghiêm trọng, Diệp Hi nói khẽ bên tai vài câu, liền tiếp nhận quyền chủ trì hội nghị, tất cả mọi người có thể cảm giác được sẽ có quyết định trọng đại nào đó phải tuyên bố. Tim Hàn Ấn thoáng cái treo ngược lên, lo lắng cục trưởng nhịn không được áp lực từ phía trên, cần tìm ra một “kẻ chết thay” để phụ trách cục diện phá án bất lợi trước mắt, kẻ chết thay này tất nhiên là Diệp Hi, mà cô cũng rất có khả năng liên đới bị đá khỏi vụ án.
Cục trưởng dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn quanh hội trường một vòng, hắng giọng một cái, trầm giọng nói: “Thông qua thảo luận của đảng ủy cục, được thị ủy đồng ý, quyết định thông báo xã hội tình hình hướng đi cụ thể của vụ án mạng liên hoàn này.” Cục trưởng dừng một chút, nói tiếp, “Tôi biết việc này sẽ mang đến khó khăn rất lớn cho công tác phá án của tổ chuyên án, đủ loại quấy nhiễu và áp lực đến từ các giới xã hội có thể vì thế mà tăng lên, nhưng chúng ta không thể để quần chúng bị thương tổn nữa, chúng ta có trách nhiệm nhắc nhở đông đảo thị dân, nhất là các nữ đồng chí tan ca tối, nhất định phải chú ý an toàn bản thân, chú ý cách ăn mặc, chú ý kết bạn mà đi. . .”
Hóa ra là mình đã quá lo lắng, những lời khẳng khái của cục trưởng khiến trái tim lơ lửng của Hàn Ấn thả xuống, nhưng tâm tình vẫn phức tạp như cũ. Trên tình cảm, chính phủ thành phố J cùng với cảnh sát dũng cảm gánh chịu áp lực, có thái độ trách nhiệm với sự an toàn của thị dân, khiến anh khâm phục từ đáy lòng; Nhưng trên lý trí, như cục trưởng Vũ nói, sẽ mang đến khó khăn nhất định cho công tác phá án. Hung thủ trong lần thứ hai gây án đã biểu lộ ra dấu hiệu phạm tội thăng cấp rất nhanh, mà kể từ đó chỉ e dục vọng phạm tội của hung thủ sẽ càng thêm tăng vọt, “Biểu hiện” dục vọng cũng sẽ mãnh liệt chưa từng có. Vậy từ đó về sau trong gây án, phụ nữ có dung mạo, quần áo đỏ, tóc xoăn dài, với hắn mà nói rất có thể đều không quan trọng nữa, quan trọng là làm thế nào nắm cục diện trong tay, làm thế nào chi phối xếp đặt phá án của cảnh sát. Đương nhiên, dấu hiệu hành vi phạm tội của hắn sẽ không xảy ra thay đổi, bởi vì đó là chữ ký của hắn, hắn cần vạn người chú ý, hắn cần nói cho thế nhân biết, đó là kiệt tác của hắn.
Cục trưởng Vũ tuyên bố xong quyết định thì lui về phía sau, Diệp Hi tiếp tục chủ trì hội nghị, cô tuyên bố: “Các tổ lập tức ngừng các nhiệm vụ trong tay, tập trung cảnh lực tìm kiếm bóng dáng Dư Mỹ Phân. Liên hợp cảnh lực các phân cục, các sở cảnh sát, áp dụng điều tra trải thảm trong khu vực dày đặc nhà thuê của thành phố, đối với tất cả điền sản trung gian tiến hành phỏng vấn, xâm nhập xã khu, xâm nhập hộ gia đình, cẩn thận điều tra. . .”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.