Hồ Sơ Tâm Lý Tội Phạm
Chương 5: Đặc Tả Phạm Tội
Ngựa không ngừng vó trở lại nhà khách, Hàn Ấn tiện tay lưu phân tích tình tiết vụ án vào trong báo cáo. Kỳ thực đêm qua điều tra hiện trường vứt xác, anh đại khái đã có phán đoán với tính chất của hai vụ án, buổi sáng tiến hành nghiên cứu nạn nhân cùng với hình thức hung thủ chọn nạn nhân xong, càng khẳng định — Án bằm thây “1. 18” năm 1996, án bằm thây “1. 4” năm 2012, không giống cùng một hung thủ gây án.
Căn cứ:
Trước tiên nói về án “1 .18”. Hàn Ấn chia hành vi của hung thủ trong toàn bộ vụ án thành bốn bước: Cưỡng hiếp, giết người, bằm thây, vứt xác.
Phân tích cụ thể, vì sao ngòi nổ là cưỡng hiếp? Điểm ấy đối với tổ chuyên án năm đó mà nói, chỉ có thể xem như suy đoán, nhưng Hàn Ấn có thể từ trong phân tích làm chứng cứ đưa ra khẳng định. Đó chính là hung thủ tại sao muốn tiến hành xử trí đặc biệt toàn bộ cơ quan sinh dục của nạn nhân thậm chí vị trí xương chậu. Phân tích của tổ chuyên án năm đó, phần xác có thể bị hung thủ dùng cách chôn để che giấu, mà thông qua khám nghiệm hiện trường, Hàn Ấn tin chắc hung thủ đã ném tất cả bộ phận thậm chí còn có dụng cụ gây án xuống sông Cổ Giang nước chảy mãnh liệt. Đây là một phương pháp hoàn mỹ để tẩy sạch chứng cứ phạm tội, đồng thời cũng thể hiện suy nghĩ chín chắn, tư duy kín đáo, cá tính cẩn thận đặc thù của hung thủ.
Giết người chắc chắn ý muốn diệt khẩu, điểm này không có gì đáng nói. Mà bằm thây đương nhiên là để thuận tiện vứt xác, che giấu, nhưng tại sao phải chặt nhỏ như vậy? Tại sao phải dùng nước sôi ngâm nóng? Tại sao phải xếp nội tạng ngay ngắn? Vì sao gấp quần áo? Những vấn đề này khiến người thường khó mà hiểu được, cuối cùng phân tích là tâm lý biến thái, kỳ thực không phải vậy.
— Bằm thây cẩn thận là vì dụng cụ có hạn. Tính cách hung thủ cẩn thận, cho nên sau khi giết người, không dám liều lĩnh mua dụng cụ bầm thây chuyên nghiệp, vì vậy đành phải lấy vật liệu có sẵn, dùng dao phay và cưa tay trong nhà là chính. Nhưng dao phay hiển nhiên không cách nào trực tiếp cắt thi thể thành khối vụn, nhất là thi thể đã cứng và đóng băng. Vì vậy hắn đành phải áp dụng khoét thịt trước, sau đó mới dùng biện pháp ngu dốt cưa xương cốt. Mà thịt sau khi đóng băng, cũng dễ dàng cắt lát, lại vì hạn chế do diện tích cắt thịt của dao phay có hạn, nên khiến chúng ta có nhiều cảm giác tinh vi.
Đương nhiên trong này sẽ có một quá trình tâm lý: Đối với một người bình thường mà nói, sau khi giết người, nhất định sẽ sợ, tiếp theo đó là hối hận, dưới sự quấy nhiễu của hai loại tâm tình này, xuất phát từ bản năng tự đồng cảm, tâm lý hung thủ sẽ nảy sinh oán giận với người chết, thế nên thời gian tiến hành bằm thây khi ấy càng thêm quả cảm và tinh vi, mượn để phát tiết bất an. Nhưng sau khi phát tiết, sẽ nảy sinh áy náy với nạn nhân, đặc biệt nạn nhân là người hắn quen biết lúc trước, loại tâm tình này sẽ theo bản năng thể hiện trên việc gấp quần áo nạn nhân ngay ngắn. Mà nội tạng ngay ngắn trong túi nylon, thật ra là lo lắng vết máu thấm ra ngoài để lại chứng cứ phạm tội.
Về phần dùng nước sôi nấu thi thể nhiều lần, có liên quan tới một thường thức khá đơn giản trong cuộc sống, hơn nữa pháp y Cố Phi Phi đã giải thích rất rõ. Trong sinh hoạt hằng ngày, từ trong tủ lạnh lấy một khối thịt đông ra, nhất định phải chậm một chút, chờ nó hơi rã đông rồi mới cắt. Hàn Ấn phân tích, sau khi hung thủ giết người, ngay từ đầu đã không biết nên xử lý thi thể thế nào, mà có thể cách một ngày hoặc hai ngày sau mới quyết định bằm thây. Năm đó vừa vặn gặp một năm mùa đông lạnh nhất của thành phố J, thi thể đã đông đặc rồi, hung thủ lại không cách nào chờ rã đông tự nhiên, vì thế dùng nước sôi trợ lực, qua nhiều lần, thi thể tự nhiên sẽ xuất hiện dấu hiệu ửng đỏ như bị nấu sôi.
Xử lý xong thi thể, bước cuối cùng là vứt xác. Về phần số lần vứt xác, sử dụng phương tiện giao thông, như Hàn Ấn đã phân tích đêm qua, tổng cộng hai lần: Trước ngồi xe buýt đến núi Hổ Vương vứt đầu, sau đó dùng xe đạp một lượt ném các bộ phận còn lại. Trước đến phân tích lần thứ hai vứt xác: Khởi điểm là hiện trường gây án, hung thủ sau khi vượt qua khoảng cách an toàn tâm lý bắt đầu vứt xác, khoảng cách an toàn tâm lý này, không có trị số xác định, chủ yếu vẫn là phải căn cứ vào hoàn cảnh, phương tiện giao thông, và sức lực các loại để quyết định, trên lý thuyết đương nhiên là càng xa càng tốt, nhưng cũng có vứt xác khu phụ cận, ví dụ như một án bằm thây nào đó năm ngoái, hung thủ cứ để vụn xác ở tiểu khu của mình. Nói trở lại vụ án này, vứt xác khởi điểm là hiện trường gây án, điểm cuối là bên sông Cổ Giang, đây là hung thủ xác định rõ, còn lại lựa chọn có chứa tính tùy tức nhất định, chủ yếu là căn cứ vào trọng lượng, tính bí mật và phương tiện đi đường để quyết định, tuyệt đối chưa nói tới cố ý vứt xác ở khi thành phố nhộn nhịp, ý đồ khiêu chiến cảnh sát. Như vậy ý đồ lần đầu tiên vứt xác trên núi Hổ Vương, đương nhiên là cần che giấu thân phận nạn nhân, hoặc cố hết sức kéo dài thời gian điều tra thân phận nạn nhân. Về phần nghi vấn vì sao hung thủ không vứt đầu ở sâu trong rừng rậm núi Hổ Vương, kỳ thực đáp án rất đơn giản, đó là căn nguyên con người sợ hãi bóng tối và nguy hiểm rình rập. Hàn Ấn đêm qua từng đùa giỡn thử thăm dò Khang Tiểu Bắc, bảo cậu ta nghe thấy tiếng động sâu trong rừng cây, với tư cách là hình cảnh mang súng cũng lộ vẻ sợ hãi, huống hồ hung thủ lẻ loi một mình, hắn là ác ma giết người, nhưng cũng không phải là ma quỷ thật sự.
Còn nữa, trong bản án trải qua những phân tích đối với việc hung thủ am hiểu kết cấu cơ thể người, biết giải phẫu học, có thể từng có nghề nghiệp liên quan, Hàn Ấn thấy không chắc phải vậy, hành vi bầm thây dài đến hơn một tuần lễ, thấy thế nào cũng không tính là chuyên nghiệp.
Xác nhập bốn bước, tính chất của án “1. 18” đã rất rõ ràng, tức là do bạo lực cưỡng hiếp, dẫn đến cục diện mất khống chế, tiến tới giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích. Trong bản án, toàn bộ động tác của hung thủ, theo biến hóa bình thường trong lòng mà thể hiện, cũng không phải hành vi phạm tội đánh dấu.
Cái gì là phạm tội đánh dấu? Là chỉ phạm tội gây ra do cần thỏa mãn tâm lý nào đó hoặc phương diện tình cảm nào đó mà thực hiện hành vi đặc thù nào đó, đây là một loại hành vi kẻ phạm tội không cần thiết thực hiện trong lúc tiến hành phạm tội, có tính độc lập nhất định. Mà trong vụ án “1. 4” năm 2012, hành vi đánh dấu gần như tràn ngập toàn bộ vụ án.
Trong vụ án “1. 4”, bản thân việc cố ý mô phỏng hành vi vứt xác đã là một loại hành vi đánh dấu.
Thông thường mô phỏng gây án có chừng ba loại động cơ: Loại thứ nhất, động cơ rõ ràng. Hung thủ ý đồ dời đi ánh mắt của cảnh sát, quấy nhiễu mạch suy nghĩ phá án, cuối cùng đạt được mục đích thoát khỏi lưới pháp luật. Đối với án “1 .4” mà nói, hung thủ mô phỏng vụ án trước trị số nguy hiểm quá cao, vứt xác nơi phố phường nhộn nhịp, mạo hiểm là muốn đạt lợi ích lớn hơn, cho nên hắn mô phỏng động cơ vứt xác, cũng không thuộc về loại hình thứ nhất này.
Loại thứ hai, loại động cơ mang tính tâm lý. Đến từ sự sùng bái mù quáng của kẻ sau đối với kẻ trước, kỳ vọng giành được độ chú ý giống nhau, do vậy nhận được cảm giác thành tựu. Loại mô phỏng phạm tội này, hung thủ chú trọng hơn đến thủ pháp phạm tội, đối với việc chọn lựa nạn nhân không có loại hình cố định. Nhưng án “1. 4” , hung thủ biểu hiện ý yêu mến đối với áo khoác màu đỏ, hơn nữa trước khi bầm thây từng hóa trang cho nạn nhân Vương Lỵ, Hàn Ấn tin tưởng Vương Lỵ nhất định còn có phương diện khác hấp dẫn hung thủ, tỷ như: Tóc, vóc dáng, khuôn mặt, một vị trí nào đó trong ngũ quan vân vân, nói chung, hung thủ chọn nạn nhân là có hình tượng cụ thể. Vậy có thể đến từ một người phụ nữ đã phá vỡ giá trị quan của hung thủ, cũng là nguồn gốc kích thích gây nhiễu tâm lý ban đầu của hắn. Có lẽ hắn đã theo dõi Vương Lỵ nhiều ngày, hoặc chỉ là vừa khéo đụng phải, vì vậy Vương Lỵ trở thành con mồi đầu tiên hắn triển khai trả thù phái nữ.
Loại bỏ hai loại trước, Hàn Ấn cho rằng vụ án này phù hợp loại động cơ thứ ba — Hung thủ trong khi giết người cảm nhận được khoái cảm. Đây cũng là một loại động cơ mang tính chất tâm lý. Trước khi triển khai luận chứng, Hàn Ấn phải tóm tắt lại chút, kết luận của phần mở đầu báo cáo này làm ra như thế nào.
Đúng như pháp y Cố Phi Phi nói, hai vụ án cách nhau 16 năm, hung thủ hoàn toàn có thể từ thủ pháp nghiệp dư trở nên chuyên nghiệp, từ cưỡng hiếp giết người diễn biến thành sát thủ biến thái, như vậy Hàn Ấn làm sao phán đoán hai vụ án không phải cùng một hung thủ gây nên chứ? Đương nhiên đây là một suy nghĩ tổng hợp chứng cứ bao gồm cả kiểm nghiệm tử thi, chứng cứ vật chứng và chứng cứ hành vi, nhưng Hàn
Ấn căn cứ vào một thứ quan trong trong vụ án này đưa ra phán đoán, đó là chứng cứ ẩn hình.
Như thế nào là chứng cứ ẩn hình? Gồm có chứng cứ mà bản thân hung thủ biết và cảnh sát thông qua phân tích suy đoán ra. Như vậy chứng cứ ẩn hình của vụ án này chính là thái độ xử lý khác biệt của hung thủ đối với hai bộ phận sinh dục của nạn nhân.
Án “1. 18”, hung thủ áp dụng phương thức xử lý mang tính che giấu đặc thù với bộ phận sinh dục, việc này thể hiện một loại cẩn thận tự bảo vệ mình, đồng thời cũng bại lộ chuyện cưỡng hiếp, nói cách khác, thể hiện phương thức hung thủ đạt được khoái cảm là có tiếp xúc xác thịt. Mà án “1. 4”, hung thủ cùng vứt bộ phận sinh dục và nội tạng, không phải hành vi cố ý bảo vệ, chứng tỏ hung thủ và người chết không có tiếp xúc bộ phận sinh dục, đương nhiên cũng không có nghĩa đây không phải cùng một tính chất phạm tội, chẳng qua phương thức hung thủ nhận được khoái cảm là bằm thây.
Tóm lại, với chứng cứ bên ngoài trước mắt cộng thêm phân tích phương thức hung thủ đạt được khoái cảm, Hàn Ấn cuối cùng đưa ra kết luận rõ ràng.
Kết luận rõ ràng, nói ngược lại động cơ. Hung thủ tại sao cảm nhận được khoái cảm trong án bằm thây “1. 18”? Trước tiên nhất định là đến từ áo khoác đỏ kích thích, một cái nữa đương nhiên là bằm thây. Hung thủ vào năm 1996, hẳn đang ở vào giai đoạn ảo tưởng bạo lực nhiễu loạn trong lòng, khi hắn vô số lần ảo tưởng sẽ đối với một ai đó, hoặc một nữ giới tiến hành trả thù dằn vặt, thủ đoạn bằm thây của hung thủ trong án “1. 18” đã cung cấp cho hắn một loại cách thức, hắn hòa nhập loại phương thức này vào trong ảo tưởng của mình, kết quả thu được một loại khoái cảm trước nay chưa từng có. Đối với kẻ phạm tội biến thái, cố chấp và truy cầu sự hoàn mỹ là điểm giống nhau của chúng, thế nên cuối cùng có một ngày khi hắn chuyển hóa ảo tưởng bạo lực thành hiện thực, sẽ bằng lòng chịu mạo hiểm cực lớn để cố gắng tuân theo cách thức của hung thủ trong án bằm thây “1. 18”, để nhận được loại khoái cảm thậm chí vượt hẳn ban đầu của hắn. Hàn Ấn tin tưởng, theo sự trưởng thành của hắn, các vụ án sau này có thể sẽ cho thấy tính sáng tạo độc đáo nào đó.
Từ trưa trở lại nhà khách, Hàn Ấn liền cắm đầu vào trong báo cáo, khái niệm thời gian và không gian vứt xác, đặt mình vào hình ảnh tưởng tượng trong đầu, tái hiện tình cảnh vụ án phát sinh. Trong hình ảnh, anh sắm vai những nhân vật khác nhau, khi thì chia ra thành hai hung thủ, khi thì lại biến thành người đứng xem tỉnh táo, lấy góc nhìn người tham dự đi vào khai quật tâm lý phạm tội thật sự của kẻ giết người.
Chạng vạng tối.
Diệp Hi nghe nói Hàn Ấn làm báo cáo đến cơm trưa và cơm chiều cũng không hề ra ăn, liền đến quán ăn gói chút thức ăn mang đến phòng. Ngửi được mùi cơm, Hàn Ấn mới phát giác dạ dày trống rỗng, anh bảo Diệp Hi tự xem trước báo cáo, đợi anh ăn cơm xong sẽ giải thích cặn kẽ cho cô. Kết quả ăn cơm xong rồi, Diệp Hi đã ôm máy tính xách tay tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.
Từng rèn luyện tại cơ sở Hàn Ấn rất rõ ràng sự gian khổ khi làm hình cảnh, là một nữ hình cảnh càng phải nỗ lực nhiều hơn. Nếu không phải tâm lực quá mệt mỏi, Diệp Hi sao lại ngủ quên trong phòng của một người đàn ông độc thân? Ngực Hàn Ấn giống như bị đâm nhói một cái, anh đã lâu chưa đau lòng vì một cô gái như vậy.
Anh không nỡ đánh thức Diệp Hi, khẽ rút máy tính trong tay cô ra, Diệp Hi xem chừng cũng không cầm cự nổi nữa, không hề giãy giụa ngoan ngoãn theo anh dìu nằm dài trên giường. Hàn Ấn giúp cô cởi giày ra, kéo mền đắp cho cô, tắt đèn phòng, chỉ chừa một ngọn đèn ngủ trên bàn trà. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô gái thản nhiên ngủ, người đàn ông canh giữ bên giường trầm tư, đêm cô quạnh cũng chảy ra một tia ấm áp.
Không biết qua bao lâu, hình ảnh ấm áp bị một hồi chuông điện thoại di động chói tai cắt ngang, Diệp Hi nhắm mắt từ trong túi áo lấy điện thoại di động ra đặt bên tai, tùy tiện ừ hử vài câu rồi ném điện thoại sang một bên.
“Ôi, chẳng biết sao bất cẩn mà ngủ quên mất.” Diệp Hi vuốt mắt, ngượng ngùng cười cười với Hàn Ấn bên cạnh giường.
“Cô quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.”
“Tôi đã ngủ bao lâu?”
Hàn Ấn nhìn đồng hồ quả quýt trên tường, “Khoảng hai giờ rồi.”
“Anh vẫn luôn trông chừng tôi như vậy, muốn làm gì?”
Hàn Ấn biết Diệp Hi đang nói đùa, nhưng trên mặt vẫn không nhịn được mà nóng bừng, bình tĩnh lại, cũng đùa giỡn chậm rãi nói: “Tôi đang nghĩ, nên tiền gian hậu sát cô, hay là tiền sát hậu gian đây?”
“Có gì khác biệt chứ?” Diệp Hi hỏi.
“Cô là đội trưởng hình cảnh rồi mà bây giờ còn hỏi tôi câu này?”
Diệp Hi một tay vuốt trán, lẩm bẩm nói: “Gần đây dùng não quá độ, đầu óc đều biến thành gỗ rồi, anh cứ trực tiếp trả lời đi.”
“Nếu chỉ là vụ án đặc biệt, như vậy cái trước phần nhiều vì cục diện không khống chế được mà xung động giết người, cái sau thì lại là loại giết người biến thái, có tính kéo dài không biết được.” Lời ra khỏi miệng, Hàn Ấn liền hối hận, bầu không khí vốn đang vô cùng tốt, không chú ý lại bị anh vòng đến vụ án.
“Không hổ là dân chuyên nghiệp, một câu nói đã khái quá được tính chất cao độ của hai vụ án.” Vừa nói về vụ án, Diệp Hi lập tức tràn đầy tinh thần, chống người dựa vào đầu giường, “Kể về hung thủ một chút xem?”
Hàn Ấn gật đầu, trầm ngâm chốc lát nói: “Khi cô ngủ tôi một mực cân nhắc, vì sao hung thủ bây giờ lại nảy sinh ảnh hưởng lớn với án “1. 18” như vậy? Chỉ vì ‘Áo khoác đỏ’, ‘Phương pháp bằm thây’ phù hợp với ảo tưởng của hắn sao? Hắn thông qua con đường nào nghe ngóng được những điều này? Là báo chí, tin tức truyền hình, hay người khác kể? Như vậy hắn cũng hoàn toàn có thể thông qua những con đường ấy, biết được những vụ án còn tàn nhẫn hơn, ví dụ như: Jack the Ripper, Thược Dược Đen vân vân, nhưng vì sao hắn lại cứ phải mô phỏng án bằm thây “1. 18″ chứ? Tôi nghĩ đó là vì hắn tự nhận là có thể xây dựng mối quan hệ nào đó với án bằm thây ‘1. 18’, nói cách khác hắn nhất định đã tự mình trải qua vụ án kia. Hắn có thể vì án bằm thây ‘1. 18’ mà từng chịu đựng sự vặn hỏi của cảnh sát, hoặc từng thấy nạn nhân Duẫn Ái Quân, hoặc từng có tiếp xúc gần gũi với Duẫn Ái Quân, thậm chí là bạn của cô ấy, bạn cùng lớp, bạn cùng trường vân vân. . . .”
“Vòng tới vòng lui, vẫn không vòng qua được án bằm thây ‘1. 18′”. Nghe xong Hàn Ấn nói, Diệp Hi nhíu mày, vẻ mặt phiền muộn nói, “Xem ra phán đoán của tôi với tính chất vụ án là đúng, nhưng lại chọn sai hướng điều tra, lãng phí hai tháng vô ích. Thật như lời anh nói, nếu bản thân tự trải qua, năm đó mấy trăm cư dân đầu tiên tại hiện trường vứt xác và phụ cận đại học Cố Đô đều từng bị thẩm tra, còn có giáo viên học sinh xung quanh trường ‘đại học Cố Đô’, thậm chí còn có thể coi như trên mấy nghìn cảnh viên tham gia phá án, phạm vi này quá mức khổng lồ.”
“Cô đừng vội, tôi vừa nói chỉ là phần đầu của ‘Chân dung’, kế tiếp tôi sẽ hạn chế nhỏ dần.” Hàn Ấn thấy Diệp Hi có chút sốt ruột, vội xoa dịu cô nói, “Nếu hung thủ tự mình trải qua án bầm thây ‘1. 18’, tuổi tác hắn năm ấy hẳn phải giống Duẫn Ái Quân, vậy hiện giờ ít nhất phải ngoài 35 tuổi. Hắn là một người đàn ông không có tiếng tăm gì, công việc không thành đạt, cuộc sống rất bình thường, chán ghét phái nữ mức độ tương đối, hoặc không cách nào giao hợp bình thường, căn bản gây án là để tiến hành trừng phạt nữ giới, từ đó giải phóng tâm trạng và tình dục bị đè nén.
“Hung thủ nghiêm phạt nữ giới là có hình tượng cụ thể, hẳn là đến từ một người phụ nữ nào đó hắn từ xưa tới nay oán hận tận đáy lòng. Thông qua hình ảnh của Vương Lỵ, tôi cho rằng người phụ nữ kia có thể hơn 30 tuổi, tướng mạo trưởng thành, thường trang điểm rất dày, còn uốn tóc để dài sang một bên có chút ‘lỗi thời’ giống Vương Lỵ. . . .”
“Không phải lỗi thời đâu à! Đó là kiểu uốn phục cổ thập niên 80 lưu hành nhất năm nay.”
Diệp Hi tuy rằng để tóc ngắn, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cô thích tóc đẹp, nhạy cảm với trào lưu mới, đây gần như là điểm chung của tất cả phụ nữ. Mà Hàn Ấn vừa rõ ràng nói một câu ngoài nghề, cho nên Diệp Hi nhịn không được xen mồm cắt ngang lời anh.
Hàn Ấn cười, “Thế thì càng đúng rồi, đó là một hình ảnh nữ giới trưởng thành những năm cũ, mà thông thường ảo tưởng bạo lực đa phần bắt đầu ở thời kỳ trưởng thành của một người, cho nên tôi cho rằng người phụ nữ mà hung thủ luôn oán hận chính là mẹ hắn. Hung thủ hẳn là lớn lên trong gia đình đơn thân, cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, mẹ trong mắt hắn đại biểu cho toàn thể nữ giới. Nếu trong quá trình trưởng thành, hắn từng bị mẹ ngược đãi, phản bội, hoặc đột ngột qua đời bỏ lại mình hắn, như vậy định nghĩa nữ giới trong lòng hắn chính là mặt tiêu cực. Thế nên sau khi trưởng thành hắn vô cùng chán ghét quần thể thế này, không dễ kết nối cùng các cô gái, cho dù cuối cùng có kết hôn, tôi tin hiện nay tình trạng hôn nhân tràn ngập nguy cơ, hoặc đã kết thúc bằng ly hôn. Hiện giờ hắn có thể đang chia phòng ngủ với vợ, hoặc sống một mình, hoặc dưới áp lực kinh tế phải dọn về nhà và ở cùng mẹ, song hắn sẽ cần có một không gian tương đối độc lập. Nếu như là cái sau, mẹ hắn có thể sẽ trở thành đối tượng cuối cùng hắn làm hại.
“Từ khi Vương Lỵ mất tích đến khi mảnh thi thể xuất hiện trên phố, khoảng cách thời gian là từ rạng sáng ngày 1 tháng 1 đến rạng sáng ngày 4 tháng 1, đây vừa vặn là ngày nghỉ chung, cho nên tôi cho rằng hung thủ là loại người có công việc bình thường sáng chín chiều năm. Biểu hiện thường ngày của hắn, khiêm tốn, trầm ổn, tôn trọng mọi người, có rối loạn ám ảnh cưỡng chế dạng lo lắng, thiếu tự tin, thiếu sức sáng tạo, sâu trong nội tâm ẩn giấu sự tự ti sâu đậm, tự ti đến mức ngay cả tìm kiếm khoái cảm cũng phải bắt chước kẻ khác. . . .”
(Tiêu: Sáng chín chiều năm là câu miêu tả giờ làm việc của phần lớn công nhân xí nghiệp, thời gian này cũng là thời gian làm việc chuẩn của Mỹ, sáng 9 giờ có mặt chiều 5 giờ tan ca.)
“Thầy có thể khẳng định hung thủ chắc chắn là đàn ông sao?” Diệp Hi hỏi.
“Nếu động cơ bằm thây không phải đơn thuần che đậy tai mắt mọi người, vậy ý nghĩa giết chóc quá độ hoặc khuynh hướng hành xác, thông thường động cơ đều là để phát tiết tình dục, cho nên hung thủ là nam giới có khả năng cực kỳ cao. Nếu là phụ nữ, vậy không chỉ là vấn đề tâm lý, có thể phải liên quan đến loại bệnh tâm thần phân liệt vấn đề lý tính.”
“Tôi hiểu, chúng ta phải điều tra phạm vi lớn chỉa mũi nhọn vào kẻ tình nghi nam giới, đồng thời cũng phải đặt trọng điểm điều tra tình trạng tâm thần có vấn đề với phái nữ, cũng phải làm chút điều tra tương ứng, đúng không?” Diệp Hi tổng kết hỏi.
“Có thể nói là vậy, nhưng tôi vẫn khá nghiêng về vế trước, nếu quả thật là cái thứ hai, vậy ngoại trừ một điểm hữu dụng là dính dáng với Duẫn Ái Quân ra, còn lại những miêu tả tội phạm đã làm đều không thành lập.” Hàn Ấn nhấn mạnh nói.
“Khả năng phụ nữ gây án quả thực khá nhỏ, phương diện năng lực và sức lực cũng là vấn đề.” Diệp Hi bỗng vỗ đầu một cái, như nhớ tới gì đó nói, “Xem trí nhớ tôi này, nói đến phụ nữ mới nhớ tôi tới đây làm gì, tôi là muốn nói cho anh biết kết quả của đội kỹ thuật đến núi Hổ Vương kiểm tra hôm nay. Những dấu chân kia ít nhất thuộc về năm người, trong đó còn có một nữ giới, vết bánh xe vẫn còn đang kiểm tra.”
“Quần thể? . . . . Phụ nữ? . . . . ” Hàn Ấn lẩm bẩm, rơi vào im lặng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.