Hồ
Chương 05
Hắn nói, việc học không thể nào dừng lại được nên hắn thử tách đầu óc mình ra khỏi thân xác, không ngờ kết quả học tập càng ngày càng tiến bộ đến nỗi khiến hắn say mê và suýt chút nữa thì đánh mất thân xác.
“Nhờ thế mà tớ thấm thía một điều là thân xác bao giờ cũng phản ứng chậm hơn đôi chút so với thời điểm não đưa ra chỉ thị.” Nakajima nói.
“Chậm như thế nào?”
“Ban đầu, khi ra mệnh lệnh ám thị, mọi việc khá đơn giản, tớ thiết lập sao cho chức năng cơ thể được đưa về mức thấp nhất và chuyển phần năng lượng đó lên não. Mọi việc thuận lợi khiến tớ có lẽ đã tự tin thái quá. Nhưng, biết giải thích thế nào nhỉ, dần dà có cái gì đó giống như gia tốc đã giành mất quyền kiểm soát, đến nỗi mặc dù tớ đã ra lệnh dừng lại để hấp thu dinh dưỡng và cử động chân tay song mọi thứ chỉ có thể dừng lại một cách từ từ theo quán tính giống như chiếc đu quay vậy. Ngay từ đầu tớ đã không tính tới độ trễ ấy nên gần như bỏ mặc cơ thể mình và chỉ chút nữa là không kịp. Bởi vậy mà tớ suýt chết.”
“Nakajima này, tớ biết cậu làm được điều đó, nhưng nên dừng lại đi. Cơ thể sẽ quá tải đấy. Hậu quả sau này đâu có nhỏ, phải không?” Tôi nói.
“Ừ, biết thế nên tớ không còn học bằng cách ấy nữa. Bây giờ thì chỉ năng nhặt chặt bị thôi.” Nakajima cười.
Ghê thật đấy, chỉ năng nhặt chặt bị mà lên được cao học, không ai hướng dẫn mà tự viết luận văn, tra cứu số liệu, đọc các sách vở có liên quan, đúng là một kẻ có khiếu học hành. Tôi chỉ còn biết khâm phục.
“Cắm đầu cắm cổ vào học, bỗng một ngày tớ nhận ra rằng: với đà này, chắc chắn mình có thể học hết chương trình tiến sĩ, và nếu cứ chuyên cần viết luận văn thì sẽ lấy được bằng tiến sĩ. Tớ nghĩ, nếu được thế mình sẽ tìm một công việc ở Nhật Bản, biết đâu có thể đầu quân cho một viện nghiên cứu nào đó đáp ứng được điều kiện. Thế nhưng cứ ở mãi Nhật Bản và sống tiếp như hiện nay, tớ chẳng thấy có gì tốt đẹp phía trước, nên tớ đang hơi đắn đo. Tớ dần cảm thấy cần phải đi ra ngoài. Ngày xưa vì phải vật lộn để sống nên tớ chẳng có thời giờ suy nghĩ về điều này.” Nakajima bình thản nói.
“Về điều ấy thì tớ không rõ, nhưng một khi đã làm được việc kia thì cái gì mà Nakajima chả làm được. Bất cứ cái gì. Nếu cậu có ý định.” Tôi nói.
Đi ra ngoài tức là đi ra nước ngoài, phải chăng có nghĩa là hai chúng tôi sẽ chia tay nhau? Tôi thầm nghĩ.
Chẳng hóa ra, đối với Nakajima, nhà tôi chỉ là chốn nương tạm cho tới khi thoát khỏi Nhật Bản thôi sao…
Tuy nhiên, tôi cảm thấy đó chưa phải là chuyện để bàn vào lúc này.
Mặc dù nói muốn đi gặp bạn nhưng vẻ mặt Nakajima thì trái ngược hẳn, trông quá u buồn, nên tôi mới hỏi:
“Cậu nhất định phải gặp người bạn ấy bây giờ sao?”
Nakajima đáp:
“Không phải vậy, mà tớ nghĩ, nếu là bây giờ thì tớ có thể gặp được.”
“Ý cậu là, nếu có tớ đi cùng?”
“Phải… Nếu có một người tính tình vui tươi như cậu đi cùng.”
“Nhưng mà tớ cũng chẳng vui tươi được như cậu nghĩ đâu. Có lẽ vậy.”
Không phải tôi bực mình, thực sự thế, mà là tôi thấy có lỗi với hắn.
Rất có thể Nakajima chỉ đang phóng đại quá mức nét tính cách dứt khoát, điềm nhiên tôi thể hiện khi sống cùng với hắn, hoặc vẻ bề ngoài vui tươi tôi thừa hưởng từ mẹ mà thôi. Nếu vậy, và nếu sau này hắn phát hiện ra mặt tối tăm, u ám ở tôi thì người cảm thấy bị phản bội nặng nề chính là hắn.
“Tớ biết. Vì vậy mà dù cố gắng thế nào tớ cũng không diễn đạt được điều mình muốn nói, nhưng tớ cho như thế là vừa đủ. Cách nói này làm cậu khó chịu, nhưng tớ cho liều lượng như thế là lý tưởng.”
Có lẽ tôi đã hiểu ra điều hắn muốn nói.
Nếu dùng cách nói khác, người như Nakajima chắc chắn có thể biểu đạt được chính xác câu chuyện vắt kiệt thân xác cho học hành của hắn, về sự phân bổ cảm xúc trong tính cách của tôi. Nhưng có lẽ vì hắn phải hạ thấp mức độ cho phù hợp với tôi, thành ra mọi sự diễn đạt mới trở nên mơ hồ.
Tuy vậy, tôi nghĩ rằng cứ để Nakajima nói ra điều gì đó vào lúc này sẽ tốt cho hắn nên quyết định tiếp tục lắng nghe và cố làm ra vẻ chưa hiểu.
“Bởi lẽ, điều Chihiro coi trọng nhất là tình yêu, phải không nào? Mặc dầu vậy, nhưng cậu không hề có ý định kiểm soát người khác.” Nakajima nói.
“Cũng chưa chắc đã coi trọng đến thế.” Tôi đáp.
“Nhưng cậu luôn rất quý trọng người mẹ đã mất của mình đúng không? Tất nhiên, tớ nghĩ những chuyện vướng bận trong lòng thì gia đình nào mà chả có, song, như một lẽ hết sức bình thường, tình yêu và sự thù ghét là ngang nhau, cậu đồng ý không nào? Bất chấp ước lượng của cậu cho kết quả nào lớn hơn.”
“Đúng, điều đó thì đúng.”
“Cậu cũng đâu có ghét bố phải không?”
“Ừ, tớ không ghét. Mà ngược lại, tớ nghĩ mình thương ông. Tớ có cảm giác, bù đắp lại những thiếu hụt về địa vị pháp lý, tớ được ở trong một môi trường dễ dàng bày tỏ tình yêu hơn so với các gia đình thông thường khác. Bởi không có khuôn khổ nào ràng buộc, nên mỗi người trong gia đình tớ đều đã nỗ lực bày tỏ theo cách riêng của mình.”
“Đúng vậy, chính cái đặc điểm ‘không cho rằng gia đình là một cái gì đó đương nhiên’ của cậu khiến tớ thấy an tâm. Cậu nhìn mọi người đúng như bản chất của họ, cậu cũng không đòi hỏi tớ phải thế này hay thế kia, mà nhìn tớ bằng con mắt bình thường, phải không nào?” Nakajima điềm tĩnh nói.
“Tớ thích điều này ở cậu. Tớ rất nhạy cảm, tới mức bệnh hoạn, với bạo lực nên cảm nhận được ngay. Trong khi hầu hết mọi người thường gây ra những bạo hành nho nhỏ với người khác, mặc dù không định thế. Chihiro thì rất ít khi như vậy.”
“Còn Nakajima thì sao?” Tôi hỏi.
“Giờ tớ mới nói thật, trước khi mẹ mất, lúc nào tớ cũng cảm thấy nặng nề. Mẹ chẳng nghĩ đến ai khác ngoài tớ, vì thế bố mới phát chán mà bỏ đi.” Nakajima nói. “Nặng nề lắm, nhưng dạo phải sống xa nhà một thời gian dài vì nhiều chuyện, tớ luôn thấy nhớ mẹ, ấy vậy mà khi về sống cùng thì lại luôn thấy nhớ mẹ, ấy vậy mà khi về sống cùng thì lại luôn bị tình yêu của mẹ, người đẻ ra tớ, đè nén… chẳng hạn, tớ chỉ đi ra ngoài một chút là nhất định mẹ sẽ hỏi bao giờ về, nếu về trễ một tẹo thôi, mẹ tớ sẽ vừa khóc vừa đợi. Kiểu người như thế đấy.”
“Hơn nữa, tớ sống trong trạng thái bình thường chưa được bao lâu thì mẹ mất, khiến lòng tớ càng lúc càng rối loạn. Khía cạnh lý tưởng, cùng với áp lực gây ra bởi một thứ giống như sự đắm đuối phụ nữ đều hằn sâu trong lòng tớ dưới lớp vỏ là hình tượng của người mẹ.”
“Tuy nhiên, khía cạnh lý tưởng thì thật là vĩ đại, tới nỗi cảm thấy mình như bị nuốt chửng và quá nhỏ bé, khiến tớ nghĩ nếu không có mẹ thì tớ đã không ở đây lúc này. Tớ nghĩ suốt cuộc đời này, mình không thể bày tỏ hết nỗi niềm biết ơn với mẹ, kể cả nếu bà vẫn đang còn sống.”
“Mẹ con tớ từng có một giai đoạn tồi tệ. Cũng từng có giai đoạn lạc lối vào một mê cung vô phương hóa giải, giống như đôi trai gái yêu nhau vậy. Dạo ấy, cả hai đều phải thường xuyên đến bệnh viện, tinh thần kiệt quệ, nên mẹ con tớ, theo gợi ý của bác sĩ, đã tới sống ít lâu ở ngôi nhà nhỏ của một người họ hàng. Hai mẹ con lặng lẽ sống suốt một thời gian dài trong ngôi nhà trống tênh và cũ nát ở vùng thôn dã ấy. Mùa hè thì mát nhưng mùa đông lạnh không tưởng nổi, tớ lúc nào cũng gần như chết cóng. Tuy vậy, phong cảnh rất đẹp, lúc nào cũng trông thấy hồ, có nét gì đó vừa buồn vừa đẹp.”
“Hiện giờ, người bạn trong câu chuyện tớ kể lúc nãy đang sống ở đấy, nên tớ muốn tới thăm, nhưng cứ mỗi lần định đi là những kỉ niệm cũ lại hiện về làm tớ vã mồ hôi lạnh như thế này. Mấy năm gần đây, đã vài lần định đi nhưng lại lấy nê chuyện này chuyện nọ, xong rồi thôi. Tớ không rõ cái gì khiến mình sợ hãi: kỉ niệm với mẹ hay ký ức với người bạn.”
“Nếu nó gợi lại những điều nặng nề thì đi làm gì chứ?” Tôi nói. “Đi vào khi mình có thể đi được, lúc mà mình tự nhiên muốn đi, như thế cũng được chứ sao?”
Nghe thế, Nakajima bỗng tỏ ra buồn bã.
“Nhưng như thế tớ sẽ không gặp được người bạn ấy. Sẽ không bao giờ gặp được.”
“Lần gặp gần nhất là bao giờ?” Tôi hỏi.
“Lần cuối tớ đi cùng với mẹ, khi ấy bà vẫn còn sống… nên chắc là cách đây khoảng mười năm. Có thể xa xưa hơn cũng nên. Thỉnh thoảng tớ cũng thử gọi điện thoại, nhưng mà…” Nakajima trả lời.
“Nhưng cậu muốn gặp trực tiếp chứ gì?”
“Tớ muốn gặp trực tiếp. Đó là những người tớ muốn gặp nhất trên đời này. Tớ không thể ngăn mình muốn gặp họ. Nó thường trực trong tớ. Gần đây, kể từ khi sống cùng Chihiro, tớ càng muốn gặp, tới mức không thể kìm lòng được nữa.” Nakajima nói.
“Cậu nói họ, có nghĩa là nhiều người?” Tôi hỏi lại.
“Ừ, hai người sống ở đó đều là những người bạn cũ, một người anh trai và một cô em gái.” Nakajima đáp.
Tôi không biết Nakajima định đưa mình tới đâu, song tôi rất tin tưởng ở hắn. Tin đến từng thớ thịt. Hàng ngày, khi nhìn thấy nhau, nếu trong hắn có điều mâu thuẫn dù chỉ thoáng qua, tôi sẽ lập tức nhận ra. Dù tâm hồn Nakajima có những gai góc, nhưng trong mắt tôi hắn luôn thành thật.
“Được, vậy thì đi nhé. Có xa không?”
“Phải chuyển qua tàu điện, chắc mất chừng ba tiếng.”
“Tốn nhiều tiền không?”
“Tớ mời cậu đi nên sẽ chi tiền.”
“Không cần đâu, tớ cũng thích đi mà.”
“Tớ sẽ chịu toàn bộ chi phí đi lại.”
“Thôi nào, hiện tớ đang khá dư dật đấy. Lại vừa có công việc mới.” Tôi cười.
“Tại sao cậu có gan đi cùng tớ tới một nơi chưa biết?” Nakajima hỏi với vẻ ngạc nhiên. “Nếu là tớ, thì tớ chịu.”
“Thì bởi đó là nơi mà Nakajima rất muốn đi mặc dù chẳng dễ dàng gì với cậu, không phải vậy sao?” Tôi đáp. “Tất nhiên tớ sẽ đi cùng, nếu không ai khác ngoài tớ có thể đi cùng. Vì bây giờ ngày nào cậu cũng ở nhà tớ. Và vì ngày nào tớ cũng gặp cậu, nhất là việc gặp cậu xuất phát từ ý muốn của tớ.”
Nếu tôi thực sự đang yêu thì chắc đã không thể nói được những lời như thế. Hoặc tôi sẽ cố tình trêu ngươi để cho hắn phải sốt ruột, hoặc sẽ không thể diễn đạt sao cho rành mạch. Trong lời lẽ của tôi lúc này chỉ có sự quý mến. Nói cụ thể hơn, mà điều này thì tôi chưa hiểu rõ lý do, tôi sợ phải làm hắn bị tổn thương hơn nhiều lần so với việc làm tổn thương bất kỳ người bình thường nào khác. Chỉ nghĩ tới điều đó thôi tôi đã rùng mình và cảm thấy như bị một tảng đá nặng đè lên ngực.
“Cảm ơn cậu.” Nakajima khẽ nói.
Hôm sau, chúng tôi lên tàu điện hướng về phía Bắc.
Sau khi xuống tàu ở một ga nhỏ, chúng tôi đi bộ ròng rã trong tiết trời còn se lạnh nhưng cũng chỉ ở mức khiến da mặt tê tê.
Thỉnh thoảng, ánh nắng lạnh lẽo lại lọt xuống qua kẽ mây.
Nhiều cây cối cuối cùng cũng bắt đầu nảy lộc. Những nụ mầm đang dần trở nên căng mập, ở bất cứ một cành cây xám xịt nào cũng lác đác những sự mập mạp đầy nhục cảm như thế thở phập phồng. Không khí trong lành khiến tôi cảm thấy người sảng khoái. Sự huyên náo trước nhà ga của một thị trấn thôn quê nhanh chóng tắt ngúm, chỉ có hai người bước đi qua những góc phố quê rất đỗi bình thường. Vẫn còn tuyết trên những ngọn núi xa. Sự phối màu khô khan giữa những vệt trắng loang lổ và đám cây cối màu nâu thoai thoải tiếp nối nhau dưới bầu trời xanh ngắt.
Cuối cùng chúng tôi cũng tới được một hồ nước không lớn lắm.
Vì là ngày thường nên chẳng có một ai. Hồ nước im ắng, ngay cả âm thanh cũng như bị hút vào đó. Mặt hồ như gương, gió thổi tới làm gợn lên những con sóng li ti. Chỉ có tiếng chim đang vọng tới lúc trầm lúc bổng.
“Cạnh ngôi đền đằng kia.” Nakajima chỉ tay. “Là nơi bạn tớ đang sống.”
Tôi nhìn thấy một cái cổng torii nhỏ màu đỏ ở bờ hồ bên kia.
Ngẩng lên, tôi thấy Nakajima đang mồ hôi ròng ròng nhưng mặt thì trắng bệch.
“Nakajima, cậu không sao chứ?” Tôi cầm lấy tay hắn.
“Không sao, thời khắc này là khó khăn nhất. Nhưng khi gặp rồi thì sẽ không sao.”
Bàn tay Nakajima lạnh đến phát sợ.
Tôi tự hỏi: rốt cuộc, thể xác và tâm hồn hắn đã phải hứng chịu những điều gì?
Tự nhiên hai chữ đáng thương hiện lên trong đầu tôi. Biết nói sao khác được. Mặc dù hiểu rằng thương hại chẳng có ý nghĩa gì, nhưng tôi thấy hắn tội nghiệp vô cùng. Hình ảnh một Nakajima nhỏ bé vừa sống xa gia đình vừa gắng gượng gây dựng con người mình mới đáng thương làm sao.
Ngay cả tôi cũng nhận thấy trong hắn đang diễn ra một cuộc giằng co dữ dội.
Đối với tôi, trước mắt là phong cảnh bờ hồ đầu xuân khoan khoái, là một cuộc dạo chơi thong dong, còn hắn thì không thấy thế, hắn khổ sở như ở dưới địa ngục, tựa như mỗi bước đi lại kéo lê theo xiềng xích.
“Nakajima này, dừng lại chút đã.” Tôi bảo.
“… Ừ.”
Nakajima đứng lại, vẻ bồn chồn không yên, người toát đầy mồ hôi.
“Ngồi xuống một lúc.” Tôi bảo.
Nakajima tỏ vẻ khó chịu vì dường như hắn muốn kết thúc giây phút này càng nhanh càng tốt. Hắn chỉ chực xô ngã tôi để lao về phía trước. Tôi biết rõ điều đó. Cảm giác kháng cự truyền sang tôi một cách mãnh liệt. Nhưng rồi vì tôi, hắn miễn cưỡng ngồi xuống.
Chỉ ở giai đoạn đầu của tình yêu người ta mới chịu đựng điều mình không thích vì người kia. Tới khi cả hai biết rõ điều mình không thích thì tự nhiên họ sẽ không còn làm thế nữa. Tôi biết điều đó, nên tự nhủ đây chính là lúc mình có thể yêu cầu hắn làm vậy.
Tất nhiên, đó chẳng qua là lý lẽ thêm vào, xét cho cùng thì tôi vẫn luôn là kiểu người hành động rồi mới suy nghĩ.
Tôi ngồi xuống cùng Nakajima, ôm chặt lấy hắn. Im lặng, một lúc lâu. Tiếng thở của Nakajima phập phồng chỗ cổ tôi. Tóc Nakajima có mùi bụi. Bầu trời xa tít, đẹp tới mức khiến tôi tự hỏi: tại sao chỉ tâm hồn con người là không có tự do? Cơn gió băng qua hồ nước lạnh giá, pha lẫn hơi hướm của mùa xuân dịu ngọt.
Tôi giữ yên như thế một lúc lâu cho tới khi hơi thở và mồ hôi của Nakajima lắng xuống.
Tư thế của chúng tôi chắc chắn mang một vẻ gì đó quẫn bách, chứ gợi cảm thì không. Hoàn toàn không có chỗ cho điều ấy lúc này. Tôi ôm hắn trong lòng mà cảm thấy chúng tôi như hai kẻ đang níu chặt lấy nhau trên bờ miệng vực.
“Sớm hay muộn, chắc chắn hắn sẽ biến mất.”
Vào giây phút ấy, tôi tin chắc là như thế. Hắn muốn buông xuôi cho nhẹ lòng trước sự lôi kéo, giành giật từ phía bên kia. Bằng cảm giác của cơ thể, và từ sâu thẳm linh hồn mình, tôi biết rằng tình yêu dù mạnh mẽ đến đâu, thế giới này dù đẹp đẽ nhường nào cũng không thể gánh đỡ nổi sức nặng của mong muốn ấy trong lòng hắn.
“Nhưng ký ức này sẽ không biến mất.”
Tôi tự nhủ. Nếu ngay cả điều đó cũng không còn nữa thì hắn sinh ra trên đời này vì cái gì? Tôi nhòa lệ.
“Cảm ơn cậu, tớ ổn rồi.”
Rõ ràng là hắn chưa ổn, vậy mà vẫn cố nói thế với tôi, bằng một giọng khản đặc.
Sau đó hắn siết chặt tay tôi rồi lạnh lùng hẩy ra.
Đi thêm một lát, tôi chợt thấy xây xẩm mặt mày. Phải chăng ban nãy khi ôm ghì lấy Nakajima, vì dồn nhiều sức quá nên mình bị thiếu máu? Tôi cảm thấy hơi tức thở, cứ như vừa lây sự khó ở của Nakajima.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.