Hồ

Chương 11 (Hết)



“Tớ tự kỷ ám thị để sao cho khi nhìn thấy một vật thì mình sẽ nhớ đến một người nào đó. Đang ở Izu nên tớ chợt nảy ra ý nghĩ: biển nhất định phải ở quanh đây, thế là tớ bắt đầu tự ám thị để hễ dừng trước biển và trông thấy biển là sẽ nhớ đến mẹ. Còn lại để mặc cho họ làm gì thì làm. Dù sợ, nhưng cách đó thực tế rất hiệu nghiệm.”

“Mấy tháng sau, tớ chợt nhớ ra mẹ ở trước biển giữa đêm khuya khi được đưa ra ngoài tập thiền định. Và phải mất thêm vài ngày nữa để nhớ ra rằng đây là Nhật Bản và hình như mình đã bị bắt cóc. Trong cái tập hợp người ấy còn có rất nhiều đứa trẻ khác tham gia cùng với cha mẹ chúng giống như anh em Mino, khiến tớ đã suýt chấp nhận và hòa mình vào đó. Theo hệ tư tưởng của tổ chức, mẹ Mino không ở chung phòng với anh em Mino, nhưng tớ thì ngủ cùng với họ. Nắm tay nhau, theo kiểu cá mòi đóng hộp.”

“Ban ngày cũng có đủ dạng giáo viên tới dạy, bọn tớ sẽ thảo luận và học tập. Cả người lớn cũng tham gia.”

“Thoạt đầu khi nhớ ra, tớ hoảng loạn, gần như bị điên, nhưng trải qua một vài ngày giữ kín, tớ dần dần quan sát tình thế mà mình đang lâm vào. Rồi tớ đưa ra những suy đoán gần với thực tế nhất để cuối cùng quyết định đào tẩu.”

“Tớ nghĩ hồi đó nếu mình phát điên thì cũng chẳng có gì là lạ.”

“Bên trong mình, tớ nổi loạn và đấu tranh.”

“Con người, một cách bản năng, luôn tìm cách lẩn trốn về phía dễ chịu hơn, về phía không có đau đớn.”

“Vì vậy, tớ không muốn tin những người ở cùng họ hằng ngày là kẻ xấu, và bởi thế đầu óc tớ luôn tự động tư duy theo hướng coi những thứ mình nhớ ra là không có thật. Chỉ đơn giản là tớ không muốn chia tay với anh em Mino, vả lại tớ sợ phải trả lời câu hỏi: nếu tớ đào thoát thành công và cảnh sát tìm đến thì anh em Minosẽ ra sao? Khi ấy, suy nghĩ của tớ càng lúc càng trượt theo chiều hướng xấu.”

“Đây là nước ngoài ư? Không, chắc chắn là Nhật Bản. Bắt cóc là điều xấu, mình phải làm gì đó. Không, mình không được phép tố cáo những con người tốt bụng ấy. Mình ở đây đã bao lâu rồi? Chắc là lâu khủng khiếp? Mẹ có còn sống không? Mình không còn hiểu gì nữa. Người hiện lên trong đầu mình có phải mẹ không? Không, không phải, mà là ảo ảnh mình tạo ra do thèm khát một nhân dạng được gọi là mẹ… Cứ như vậy, mọi thứ trộn lẫn vào nhau và tấn công tớ. Mọi thứ trong đầu tớ, không phải những thứ có tính bề ngoài, tan ra từng mảnh như bị tróc tận rễ, và tinh thần trở nên bất ổn.”

“Tớ bèn quyết định hỏi ý kiến Mino.”

“Vào nửa đêm, Mino trả lời với một giọng rất nhỏ: ‘Tớ nghĩ, có lẽ điều Nobu nói là đúng. Tớ thì không biết rõ vì đã sống cùng những người ở đây từ khi vẫn còn đỏ hỏn, nhưng tớ chắc Nobu đã bị bắt tới đây. Hơn nữa, mẹ Nobu không ở đây cũng là một điều lạ. Với lại, đây là Nhật Bản. Chắc chắn đấy. Mặc dù có vẻ như mọi người cố tình không nói ra chuyện này.’”

“Mino đã dám nói ra ý kiến của mình, bất chấp việc có thể xảy đến với anh em cậu ấy. Theo một nghĩa nào đó, hành động ấy có thể phải đánh đổi bằng cả tính mạng, thế nên suốt cuộc đời này tớ luôn kính trọng Mino. Vậy mà, tớ đã không thể nào đến gặp cậu ấy được.”

“Việc Chii phải nằm liệt giường và việc tớ luôn thấy đau mỏi khủng khiếp không phải do tổn thương tâm lý. Mà do gan bị hủy hoại vì dùng thuốc quá liều. Mino đã khỏe lại nhiều, nhưng như vậy chưa thể gọi là một sức khỏe bình thường.”

“Mẹ Mino bị ung thư gan và mất ngay sau khi tổ chức đó giải tán.”

“Căn nhà hiện Mino đang ở trước đây được dùng làm kho chứa hoặc nơi tiếp khách của ngôi đền. Có một dạo hai mẹ con tớ sống ở đấy, khi mẹ Mino mất, mẹ con tớ quyết định xin cho anh em họ được ở miễn phí, mong họ có thể sử dụng chỗ ấy vĩnh viễn. Và còn vì một điều tớ vẫn chưa hiểu rõ, đó là liệu việc tớ làm có tốt cho họ không? Đôi lúc tớ vẫn nghĩ, nếu sau khi trốn thoát tớ không báo cảnh sát, cứ để họ sống như thế ở đó suốt đời biết đâu lại tốt hơn cho họ? Bởi vậy mà tớ muốn làm những điều có ích cho cuộc sống mới của họ và bảo vệ họ khỏi người đời. Về điều này, mẹ tớ cũng có cùng suy nghĩ.”

Cánh tay Nakajima khoanh chặt trước ngực, con đường mọi khi sao có vẻ bồng bềnh, dị dạng.

Tôi chỉ biết lắng nghe câu chuyện của hắn trong lúc nện bước xuống mặt đường.

“Thành viên của tổ chức này vốn không sống ở đấy, có vẻ như đó là thời kỳ mà bọn họ đang lang thang khắp nước Nhật để tìm một nơi ổn định, thành thử nhiều người gia nhập rồi lại rời bỏ. Những gương mặt không quen bỗng nhiên xuất hiện, hoặc những người mới lúc trước còn ở đó bỗng đâu biến mất đã trở thành chuyện thường, nên việc bỏ trốn không có gì là khó.”

“Điều tớ sợ nhất là đi mãi mà không đến đâu, hoặc giả thoát ra được đến chỗ có người thì lại hóa ra là một đất nước xa lạ, ngôn ngữ không thông, mọi điều mình tưởng là đã nhớ ra rốt cuộc chỉ là ảo giác thì sao? Không có hộ chiếu, thì đằng nào mình cũng không thể trở về ‘ngôi nhà’ mà mình mong tưởng. Mình sẽ phải quay lại đó và tiếp tục sống. Một cách vô vọng. Nếu điều đó là sự thật thì sao? Tớ không thể ngăn mình nghĩ như vậy.”

“Nếu đúng vậy thì tớ thực sự muốn chết quách đi cho rồi.”

“Đấy là nếu tớ cho rằng những điều giống như giấc mơ nhỏ nhoi mà mình đang ấp ủ không còn tồn tại trên thế gian này nữa. Chứ không phải mẹ tớ chính là giấc mơ đâu đấy nhé. Hoàn cảnh ra đời, hương vị tự do của cuộc đời được xây đắp từ niềm hy vọng và tình yêu mà mẹ dồn cho tớ, những điều này chính là tất cả những gì trong đứa trẻ là tớ dạo ấy.”

“Đầu óc quay cuồng, mắt mũi tối tăm, tớ chỉ muốn nằm lăn ra tại chỗ.”

“Nhưng tớ có Mino. Lời nói của Mino, như một chỗ dựa, đã khắc vào đầu óc tớ như một hiện thực khi ấy.”

“Mino đối với tớ là một chỗ dựa vững chắc. Mino còn bảo: tớ nghĩ đây là một nơi có tên là Shimoda của Nhật Bản, chẳng ai nói ra nhưng tớ tin là như thế. Nếu cậu ấy không cho tớ biết điều đó dựa trên những suy đoán của mình, hẳn là tớ đã bất an hơn thế nhiều.”

“Mino bắt đầu phát hiện ra nhiều điều từ rất sớm nhờ những thông tin có được từ cô em gái kỳ lạ kia. Trong lòng, Mino sợ rằng nếu người lớn biết được năng lực kỳ dị của em gái thì địa vị của mẹ cậu ấy trong tổ chức ngày càng trở nên vững chắc và anh em cậu ấy sẽ phải ở lại lâu dài trong tổ chức đó. Vì thế, cậu ấy luôn cố gắng giấu người lớn những chuyện em gái nói, nhưng việc đó thật khó khăn. Thế nên tớ chỉ còn cách giải thoát anh em cậu ấy. Nhưng tớ không hiểu hành động này đối với anh em họ có xứng đáng được gọi là giải thoát hay không nữa. Bởi lẽ, mẹ họ, có lẽ bố họ cũng vậy, là những người trong tổ chức. Sự tổn thương hay tuyệt vọng của họ hẳn nhiên sâu sắc hơn tớ bội phần.”

“Tớ nghĩ, chính điều Mino làm cho tớ, cái hành động cao cả ấy, đã phá vỡ sự ổn định của cậu ấy. Và còn phá vỡ cả sự ổn định của em gái cậu ấy nữa. Cứ cho rằng đó vốn chỉ là sự ổn định giả tạo thì vào thời điểm ấy, nó vẫn là một thứ chắc chắn có thật. Mọi thứ sau đó đã thay đổi. Song sự thay đổi này là điều mà bản thân cậu ấy mong muốn, cho dù chỉ là vì muốn cứu tớ và Chii, và chính hành vi của sự yêu thương này đã luôn khiến cậu ấy mỉm cười cho tới tận bây giờ.”

“Tớ chỉ nghĩ đến những lời của Mino và về mẹ, một lòng đi xuyên rừng.”

“Không ngờ là có nhiều người lại cho rằng, cảm giác khi được giải thoát khỏi trạng thái tẩy não là sự khoan khoái hay tỉnh táo, nhưng không phải vậy. Cậu sẽ cảm thấy sao mà rã rời, mờ mịt, ê chề. Thực tế là như vậy. Một tâm trạng như thể từ giờ trở đi sẽ chẳng còn bất cứ điều gì tốt đẹp nữa. Tâm trạng này kéo dài rất lâu, nhưng trên con đường núi tối đen khi ấy, tớ chỉ còn biết gắng hết sức. Sống chết làm sao giữ cho mình là một khối thống nhất, để đừng bị vỡ vụn thành muôn mảnh.”

“Cuối cùng tớ cũng nhìn thấy ánh sáng, tim bỗng đập mạnh, đầu đau như búa bổ, tớ không sao ngăn mình tưởng tượng ra rằng tất cả những câu chuyện đáng sợ mà mình từng nghe sẽ giáng xuống ngay bây giờ. Nhưng tớ vẫn bước tới. Và ra đến một chỗ có ánh điện như thể vừa rơi tõm xuống. Tớ không biết đấy là đâu, nhưng cảm thấy có thứ gì rất đẹp đang chăm chú nhìn mình trong cái không gian được bao quanh bởi những thanh gỗ, vậy là tớ lảo đảo tiến về phía ấy và nhận ra có một chuồng ngựa, năm chú ngựa đứng chen vai đang nhìn về phía tớ.”

“Chẳng hiểu sao khi phát hiện ra tớ bầy ngựa không hề hoảng sợ cũng không lồng lên, chúng chỉ đứng im quan sát. Những đôi mắt đen và bộ lông bóng mượt ấy đã khiến tớ hoàn toàn bình tâm. Tớ đưa tay ra chạm thử vào lũ ngựa mà không sợ bị cắn. Tớ chỉ định sờ thôi vì thấy chúng đẹp quá. Da chúng thật ấm áp, chúng tỏa ra mùi của loài vật, cái cảm giác của bộ lông vừa cứng, vừa như thảm cỏ mới dễ chịu làm sao, và thế là tớ ứa nước mắt. Bầy ngựa chỉ nhìn tớ thôi chứ chắc chẳng nghĩ ngợi gì đâu, nhưng những đôi mắt đẹp tựa hồ nước ấy đã khiến tớ như bị hút vào trong.”

“Cả đời này tớ biết ơn chúng.”

“Bầy ngựa, bằng ánh mắt hoang dã ấy, đã trả tớ về như cũ, giúp tớ bình ổn.”

“Tớ xốc lại mình… À phải rồi, đó là một câu lạc bộ cưỡi ngựa cỡ nhỏ. Tớ gõ cửa tòa nhà câu lạc bộ. Bên trong, vài người vừa cưỡi ngựa xong đang cùng vợ chồng ông chủ uống cà phê và trò chuyện thân mật ý chừng sửng sốt khi nhìn thấy tớ, nhưng bà chủ chắc là đã lập tức nhận định rằng bộ dạng của tớ như thế thì không phải chuyện đùa. Bà ấy mời tớ vào, để tớ ngồi xuống chiếc ghế trong cùng rồi rót cà phê. Từ người bà tỏa ra mùi của mẹ, thậm chí át cả mùi cà phê. Một mùi thơm tựa như mùi tanh nồng của một người mẹ không chịu rời mắt khỏi đứa con, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến con trước tiên. Tớ nhớ cái mùi ấy quá nên đã không cầm nổi nước mắt.

‘Cô chú là người Nhật phải không? Đây đúng là Nhật Bản phải không? Cô chú làm ơn hãy gọi cảnh sát. Bây giờ cháu thực sự không thể nhớ nổi tên mình là gì. Cháu bị bắt cóc.’”

“Tớ vừa khóc vừa lặp lại mỗi một câu như thế.”

“Thế rồi những vị khách ở đó thốt ra rằng, họ biết tớ, họ đã từng thấy mẹ tớ trên ti vi, và ông chủ liền gọi điện thoại cho cảnh sát.”

“Bà chủ bảo, chuyện cụ thể như thế nào cứ để sau đã, rồi mang cà phê và cơm cà ri lại cho tớ. Cơm lốc nhốc những thịt, tớ nhớ cả thịt. Vì ở trong núi tuyệt đối không được phép ăn thịt.”

“Bởi thế, tớ nghĩ sinh vật học được gọi là mẹ ấy luôn tìm cách ủ ấm cho những kẻ bị lạnh, ban phát thức ăn cho những kẻ đói bụng, bất chấp hoàn cảnh có như thế nào. Tớ đã nhớ được ra, mẹ là như thế. Theo một cách thức gần gũi và sống động. Tớ muốn khóc khi nghĩ rằng, giờ thì mình cứ việc nhớ lại cũng không sao, nhưng nước mắt không chảy ra được. Lòng tớ chỉ có thể mở ra một cách từ từ.”

Chúng tôi đã đến ngôi trường nên câu chuyện của Nakajima phải tạm dừng trong lúc chào bác bảo vệ.

Bước vào cổng nhỏ, tôi mới hỏi Nakajima.

“Sau khi trở về, cậu và mẹ liền dọn tới ngôi nhà bên hồ nước đó à?”

Nakajima gật đầu. Nhịp chuyện chậm dần.

“Tớ sắp mười tuổi rồi, thế mà từ dạo trở về, ngày nào mẹ cũng ngủ chung đệm và ôm chặt tớ trong lòng. Suốt ba tháng ròng, hễ ngủ dậy, nhìn thấy mặt tớ là bà lại khóc ầm lên. Tớ vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác bị kìm kẹp như thể biết rằng có ai đó đang nhìn mặt mình dù nhắm mắt. Tớ biết rằng cứ mở mắt ra là thế nào cũng bắt gặp gương mặt đang khóc của mẹ nên luôn làm ra vẻ đang ngủ. Nói về sự nặng nề ấy à, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy còn nặng nề gấp bội so với một kẻ bí ẩn như tớ bây giờ. Nó kinh khủng đến nỗi, bố tớ phải phát chán và bỏ đi thì cậu biết rồi đấy.”

Nakajima cười.

“Lo sợ mẹ sẽ phát điên lên mất, tớ ra sức vật nài, thế là trong suốt một thời gian dài bà đã theo tớ tới trung tâm tư vấn tâm lý mà thật ra chỉ mình tớ phải đi. Ngay cả ở trong một tình cảnh như vậy, bà vẫn căng mình ra bảo vệ tớ mỗi khi đám truyền thông tìm đến, lại còn viện cớ là để lấy lại thời gian đã mất, bà đã cùng tớ tới rất nhiều nơi, đôi khi cùng với bố tớ nữa, như công viên giải trí chẳng hạn.”

“Nghe nói ban đầu trông mặt tớ hoàn toàn vô cảm, làm gì cũng cứng đơ, nhưng đó chẳng qua là vì tớ không biết cách biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài mà thôi. Trong lòng ngổn ngang những suy tư, vậy mà chẳng cách nào bộc lộ được. Tuy vậy, mỗi ngày trôi qua lại có cái gì đó dần dà được ủ ấm, rồi băng tan. Tớ lại yêu quý mẹ một lần nữa, và dần dần trở về là chính mình. Cái quá trình ấy, tớ vẫn nhớ lắm.”

“Khi đã phần nào ổn định, bác sĩ khuyên nên sống yên tĩnh một thời gian, vậy là mẹ con tớ đến ở bên hồ nước.”

Chắc hẳn chính vì những trải nghiệm ấy mà Nakajima đã hạ quyết tâm mạnh mẽ hơn người thường, đó là sẽ không đặt gánh nặng lên tôi cũng như lên bất cứ ai, là sẽ tự làm lấy những việc của mình.

Tôi nghĩ bụng. Còn câu chuyện của Nakajima vẫn tiếp diễn.

“Tớ đâu có bị ngược đãi tồi tệ gì, chỉ là bởi những kẻ muốn tạo ra giống người siêu việt ép buộc tớ tu hành mà thôi. Thành thử, xét về mặt nào đó, tớ thấy tất cả đều tốt bụng, cơm lúc nào cũng ngon vì sẵn đồ biển, ngày nào cũng vui vẻ vì được chơi đùa cùng chúng bạn, duy chỉ có điều, những người lớn ở đó đều đồng chất, họ không phải những thực thể giàu cảm xúc và sắc thái như ở với mẹ tớ.”

“Cuối cùng, tớ đã học được rằng logic và điềm đạm khác hẳn với đồng chất và lặng lẽ. Đồng chất là trạng thái chỉ đạt được khi đánh mất mình.”

“Sau khi thoát ra khỏi trạng thái trên tớ lại bị tình yêu của mẹ mình nuốt chửng, tình yêu thấm sâu vào tớ như một món canh mùi vị đậm đặc. Tớ cảm thấy dòng chảy tình cảm của bà giống như một tấm áo có quá nhiều nếp gấp không cần thiết.”

“Nhưng, tớ nghĩ rốt cuộc mẹ chia tay bố và chết sớm là tại tớ. Cảm giác đó hoàn toàn không phải cái gì phi khoa học, mà tớ nghĩ nó hết sức bình thường. Đó là kết quả của việc sử dụng năng lượng với một chủ ý rõ rệt, như là cái giá phải trả để giành lại tớ. Phần được dùng hết ấy đã bị tước đi khỏi cuộc đời bà, tớ có cảm giác như vậy. Ngay cả giờ đây tớ vẫn tin rằng, mẹ tớ đã lường trước hậu quả khi sử dụng sức mạnh ấy.”

“Tất nhiên tớ cũng không nghĩ là mình sẽ sống lâu đến vậy, bởi thế mà tớ đã từng thực sự tin như một lẽ dĩ nhiên rằng, mình đã tặng mẹ cả mạng sống của mình, sao mẹ lại không nhận lấy… Nhưng rồi tớ ngộ ra rằng, mình không thể cầu nguyện điều ấy từ một nơi sâu thẳm như mẹ. Mẹ đã vận đến giọt sức lực cuối cùng trong cơ thể, từ tận tủy xương, hòng kéo về phía mình cái sợi tơ mong manh nối liền với tớ.”

“Quá nhiều chỗ trong con người tớ đã bị hủy hoại, thế nên từ rất lâu rồi tớ không cảm thấy mình còn có thể sống tiếp cho ra hồn được nữa. Nhưng nhờ có mẹ mà cuộc đời tớ rốt cuộc đã lấy lại thăng bằng, rồi trở nên tốt đẹp tự bao giờ.”

“Chỉ có điều, giữa lúc mẹ đôn đáo và tả tơi tìm tớ, thì tớ lại đang đánh chén sashimi, cười cợt với bạn bè, nếm trải thú vui tình dục, đây là điều duy nhất cho tới nay vẫn làm tớ cảm thấy hơi buồn.” Nakajima nói.

Hắn bảo kể những chuyện thế này sẽ làm hắn khóc mất, và hắn khóc thật.

Hai mẹ con Nakajima ngày nào cũng ở bên nhau như cặp tình nhân, ngõ hầu giành lại quãng thời gian đã mất. Quãng thời gian ấy cuối cùng đã trở thành những ngày tháng đẹp đẽ nhất, những kỉ niệm tuyệt vời nhất trong cuộc đời họ. Tôi tin sẽ chẳng có gì tốt đẹp hơn thế sẽ đến với Nakajima nữa. Chính vì luôn ôm ấp những điều tuyệt diệu trong lồng ngực mà sống, nên ở hắn có một vẻ đau buồn và ung dung riêng.

“Nhưng cảm xúc chẳng là gì cả. Tớ hiểu rõ điều này. Giống như kỉ niệm đẹp đẽ nhất về cuộc sống ở bên hồ nước chính là mẹ, kể từ khi sống với mẹ, vùng biển mà tớ vẫn thường bơi cùng Mino và Chii dần trở thành một điều vui vẻ… Biển Shimoda lúc nào cũng có sóng lớn, đôi lúc khiến chúng tớ chẳng còn nhìn thấy nhau. Chúng tớ cười lăn lộn mà chẳng vì điều gì, rồi ngã chổng kềnh, bị những con sóng nuốt gọn, và bơi cho tới lúc đứt hơi.”

“Nó chẳng có ý nghĩa gì nhiều hơn là việc gọi ra từ bộ não, hay con tim, hay từ đâu đó một số lượng vô hạn các kết hợp được gom lại trong một vùng có tên ‘những điều tốt đẹp’, hoặc các kỉ niệm được tập hợp dưới tiêu đề ‘những điều cay đắng’.”

“Mối quan hệ máu mủ giữa mẹ và tớ chẳng vì một kết cục tồi tệ mà có gì thay đổi. Việc tớ nắm tay mẹ thong dong thả bộ ven hồ, việc tớ và anh em Mino cười lăn lộn trên bãi biển, việc ngắm nhìn hải âu, đều chẳng có gì thay đổi. Không xấu, không tốt, chỉ có quang cảnh là vĩnh viễn ở đây, bên trong tớ, với cùng một khối lượng, tớ nghĩ như thế. Dĩ nhiên là có một dạng bộ lọc cảm giác kiểu như màu hồng của trời chiều, hay khi tâm trạng u uẩn thì cảnh sắc cũng trở nên tăm tối, nhưng cái gì thực tế đã ở đó thì không hề thay đổi. Đơn giản là đã từng có những thứ như vậy.”

“Nhưng chắc gì đó đã là một kết cục tồi tệ. Quả thật cuộc đời này tớ đã bị băm vằm bởi hàng loạt những ngẫu nhiên nho nhỏ, và được chắp nối lại một cách thiếu nguyên tắc bởi một bàn tay dư thừa nhiệt huyết. Vì thế mà tớ thành ra một kẻ vá víu kỳ quặc. Nhưng cuộc đời tớ chắc chắn có thật. Bất chấp nó là một cuộc đời méo mó, kiệt sức, yếu ớt và tràn ngập cảm giác tội lỗi thì vẫn có cái gì đó bên trong nó. Nó lúc nào cũng là một thứ tuyệt vời hơn mọi cảm xúc của tớ.”

Nakajima lầm rầm kể, giống như một người phải khó khăn lắm mới quyết định được việc nói ra.

Với một kẻ chưa từng bị hủy hoại như tôi, việc chấp nhận thật dễ dàng. Dù đi tới nơi đâu trên thế giới này thì con người nhìn chung vẫn vậy thôi. Đâu cần phải tha thứ cho bằng hết mọi lỗi lầm mới có thể yêu thương. Nghĩ như thế, ta sẽ dễ dàng bỏ qua với một tiêu chuẩn bớt khắt khe hơn.

Chẳng hạn như mẹ và bố tôi, mẹ chỉ là một mama quán bar phẫu thuật thẩm mỹ không biết chán, chết trẻ, chưa cưới nhưng có con ngoài giá thú, vụng về, không biết tính toán; bố lúc nào cũng tỏ ra huênh hoang ở cái quán Ý quê một cục ấy. Mọi thứ chỉ có thể bắt đầu nếu tôi biết bỏ qua những điều như thế.

Với Nakajima việc đó hẳn sẽ khó khăn hơn. Bởi biên độ của mọi thứ đều quá rộng so với hắn.

Nhưng biết đâu một ngày kia trong hắn sẽ có cái gì đó dần dần thay đổi, khi hắn đã quen với một thực tế rằng: cuộc sống là những chuỗi ngày lặp lại tẻ nhạt và ở bên mình lúc nào cũng vẫn là con người ấy thì chỉ có sự bay bổng của con tim nhỏ bé mới ít nhiều đem lại sắc màu cho thế giới.

Có đèn chiếu sáng, lại thêm vầng trăng mười tư khá tỏ, nên bức tranh tường dù nhìn xa nhưng vẫn rất rõ ràng. Màu sắc tất nhiên không thể nét như ban ngày, song phần góc tranh như chìm dần vào trong bóng tối thì lại toát ra một vẻ thật thần bí.

“Xem này, tớ đã vẽ vào trong tranh mọi điều cậu vừa kể đấy.” Tôi nói, pha lẫn chút tự hào.

“Chà, đây là tranh cậu vẽ hả!” Nakajima thốt lên, rồi chăm chú nhìn vào bức tường. Hắn để lộ vẻ mặt giống như khi đang miệt mài học tập làm tôi thấy vui vui.

Cảm thấy tự hào, hay có thể bật cười, hay vươn người ra hoặc thu người lại một cách tự nhiên, những điều đơn giản ấy thật quan trọng.

Có lẽ chính tôi cũng đang dần gượng dậy một cách vững vàng sau bao chuyện.

Tôi sẽ đứng dậy trước, để rồi xòe bàn tay ra cho hắn trên con đường mà hai đứa sẽ đi. Giống như lần đầu tiên tới nhà Mino, chúng tôi đã xích cơ thể lại gần nhau một cách bản năng, mà chẳng cần đến một mưu mẹo nào.

Tôi nhìn vào bức tranh và chậm rãi giải thích cho hắn.

Trong sân trường tối đen, không một bóng người, giọng tôi vang lên trầm thấp.

“Đây là cậu, Nakajima. Đang đủng đỉnh ăn chuối dưới bóng cây này. Đây là mẹ Nakajima, lúc nào cũng tươi cười bên cạnh Nakajima. Còn đây là hồ nước, đây là đền thờ. Và đây là Mino. Cậu ấy đang cười trong lúc pha hồng trà. Người hơi nhỏ thó, cậu thấy chưa? Tiếp theo là Chii. Đang nằm trên giường có trướng rủ. Cô ấy là nàng công chúa khỉ ngủ trong rừng, cho dù chẳng ai hiểu được ý nghĩa nhưng đây là một thế giới hạnh phúc. Không ai phá vỡ được. Và mặc dù không ai biết ý nghĩa của nó là gì, nhưng bức tường sẽ đập vào mắt mọi người, rồi cuối cùng bị phá và biến mất khỏi thế giới này. Thế nhưng, hình ảnh các cậu trong niềm hạnh phúc sẽ vẫn còn đọng lại chút ít trong tiềm thức của mọi người. Cũng được đấy chứ?”

Nakajima lặng lẽ gật đầu.

“Dạo gần đây tớ hơi mau nước mắt,” vừa nói hắn vừa sụt sịt nên tôi không nhìn sang hắn. Cái quái gì thế, đằng này đâu vẽ vì tình yêu, mà vì tình nguyện, tôi rủa thầm trong bụng. Đáng lẽ phải có cảnh chàng trai cảm động ghì siết lấy cô gái, còn cô gái thì đang khóc lóc mới phải chứ?

Và chúng tôi cứ đứng mãi như thế trước bức tranh tường, cho đến khi toàn thân lạnh cóng.

Sau này, mỗi lần nghĩ về bức tranh, ắt hẳn tôi sẽ nhớ lại sự việc của đêm nay.

Dù chúng tôi đang làm gì và ở đâu.

“Này, tớ không biết phải hỏi thế nào cho khéo, nhưng theo Chihiro, anh em họ có bất hạnh không?”

Im lặng suốt dọc đường về, cuối cùng Nakajima cất giọng khàn khàn hỏi tôi như thế trong lúc vẫn bước đi.

Tôi quyết định suy nghĩ một cách nghiêm túc.

Nếu tôi nói dối lúc này thì mọi thứ sẽ trở thành dối trá.

Những thứ có thể nhìn thấy trên bề mặt, thế rồi những thứ có thể nhìn thấy ở bên dưới lớp vỏ. Hồng trà ngon tuyệt, căn phòng đầy bụi, hồ nước long lanh ngoài cửa sổ…

Tôi cố gắng gom góp vô vàn các ấn tượng xếp chồng thành muôn lớp giống như bánh mille-feuille vào làm một. Đoạn trả lời câu hỏi của hắn.

“Không bất hạnh. Chắc chắn. Nhưng cũng không hạnh phúc. Tớ thấy họ có lúc bất hạnh và cũng có lúc hạnh phúc.”

“Tốt quá.” Nakajima tỏ ra trút được một gánh nặng.

Xét theo nghĩa nào đó, đối thoại với hắn cũng giống như một trò ăn thua thực sự, nhưng tôi không ghét. Mà còn thích là đằng khác.

“Chihiro đúng như tớ nghĩ, là một trong số thực sự không nhiều những người ít có bạo lực tinh thần.” Nakajima nói.

“Làm gì có chuyện đó. Tớ chắc chắn cũng mang trong mình những thứ đáng sợ chứ tưởng, con người ai mà chả vậy.” Tôi nói.

“Tớ đâu bảo là không có. Mà là ít. Với tớ như thế là đủ. Tớ quá sợ bị đánh mất cậu, nên đã cố ngăn mình tiến gần cậu hơn. Nhưng mặc kệ tất cả, cậu vẫn ở bên tớ mỗi ngày; mặc kệ chuyện của người khác, cậu vẫn sống trong thế giới của riêng mình. Cậu vận động đôi tay và cơ thể, vẽ tranh với những đường nét khúc chiết khiến tớ cảm thấy yên lòng. Nhưng cậu lạc quan quá, chính điểm này của cậu khiến tớ ngần ngại đôi chút. Tớ sợ phải tin. Nhưng lại bị cuốn hút. Tớ muốn phá tan tất cả, nhưng vì yêu cậu nên không thể.”

Nakajima nói, cuối cùng hơi nở một nụ cười.

“Thật tốt là cậu đã nói ra.” Tôi nói, trong lòng thực sự nghĩ như vậy.

“Vớ vẩn quá, làm sao mình có thể đi Paris cùng Chihiro được chứ.” Nakajima nói như một đứa trẻ.

“Được thôi, sao cậu không đi mà đi một mình?” Tôi cười.

“Không sao, tớ sẽ sang một mình và chờ cậu. Nhưng còn một việc khác, cậu có thể cùng tớ tới Shimoda một ngày nào đó được không? Tớ muốn một ngày kia trở lại nơi ấy, tìm đến câu lạc bộ cưỡi ngựa nọ để cảm ơn những người ở đó, và nhất là bầy ngựa. Nhưng, bây giờ thì chưa được. Không phải tuyệt đối không thể, nhưng tớ vẫn chưa nghĩ tới.”

“Vậy khi nào từ Paris trở về, chúng mình sẽ đi luôn. Nếu vào mùa hè, chúng mình còn có thể bơi cùng nhau.”

Chúng tôi vừa nói chuyện vừa thong thả bước qua những dãy phố quen thuộc, chẳng giống như nói chuyện vui, và tất nhiên cũng chẳng giống như nói chuyện buồn. Trong câu chuyện có cảm giác yên tâm, nhưng không hiểu sao cũng có một sự căng thẳng khó tả. Mỗi một cuộc trò chuyện như thế này, mà có thể một ngày nào đó sẽ không còn nữa, thật là quý báu; một cảm giác như thể khoảnh khắc này đã ở đây như một kỳ tích.

Tại sao đang ở cùng nhau mà lại xa xôi nhường này?

Một cảm giác cô độc dễ chịu như khi rửa mặt bằng nước lạnh.

“Nhưng trước đó chúng mình phải tới hồ nước, gặp anh em Mino cái đã. Để còn ngắm hồ nước được tô điểm trong sắc hoa anh đào nữa chứ.” Tôi nói.

“Ừ, cậu sẽ đi cùng tớ chứ?” Nakajima hỏi lại.

“Cứ làm đi làm lại nhiều lần, rồi sẽ ổn thôi. Tất cả mọi chuyện.” Tôi trả lời.

Mặc cho tình thế vô cùng chênh vênh của hai chúng tôi, mặc cho sự kết hợp yếu ớt, giống như những kẻ đi trên mặt băng mỏng, chỉ cần một người ngã thì sẽ kéo người kia ngã theo, tôi đã nói ra điều ấy với niềm xác tín.

Hai đứa chúng tôi khi ấy tựa như đang bừng sáng ở trên mây.

“Ừ, tớ nghĩ anh em Mino cũng sẽ rất vui.” Nakajima nói. “Biết đâu, một ngày nào đó, mình sẽ bắt gặp Chii đứng dậy được và đi loanh quanh.”

Chuyện ấy có lẽ là bất khả, nhưng ấp ủ một hy vọng mong manh cũng đâu có gì là xấu. Chẳng ai cấm sức nóng nhỏ nhoi từ niềm hy vọng sưởi ấm cho những bàn tay và đôi chân giá lạnh.

“Trước mắt, về đến nhà tớ sẽ pha hồng trà bằng nước ngon. Tất nhiên là không thể ngon được như Mino đâu đấy.” Tôi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.