Kẻ Nhắc Tuồng
Chương 1
Một địa điểm trong vùng phụ cận W., ngày 5 tháng 2.
Tưởng như ông được một con bướm khổng lồ đưa đi trong đêm tối. Bay dựa theo trí nhớ, nó đập đôi cánh bụi bặm, khéo léo tránh những ngọn núi im lìm như những gã khổng lồ nằm cạnh nhau.
Trên đầu họ, bầu trời mượt như nhung. Còn phía bên dưới là tán rừng rậm rạp.
Viên phi công quay sang ông và giơ tay chỉ một khoảng trống rộng hoác trên mặt đất nom như một miệng núi lửa.
Chiếc trực thăng rẽ sang hướng ấy.
Bảy phút sau, họ hạ cánh xuống bên cạnh quốc lộ. Con đường đã bị phong tỏa, cảnh sát đang giám sát khu vực. Một người đàn ông mặc comlê xanh khom người đi dưới cánh quạt trực thăng còn đang quay tít đến đón vị khách vừa đến, nhọc nhằn giữ lấy chiếc càvạt đang bay phần phật.
– Giáo sư Gavila, chúng tôi đang đợi ông. – Anh ta hét toáng lên để át tiếng động cơ.
Goran Gavila không đáp.
Đặc vụ Stern nói tiếp:
– Mời ông theo lối này. Trên đường đi tôi sẽ giải thích.
Hai người men theo một lối đi mấp mô, bỏ lại tiếng gầm rú của chiếc trực thăng đang cất cánh rồi mất hút trong màn đêm đen như mực.
Màn sương mù như một tấm vải liệm phủ lên các quả đồi, những mùi hương hỗn độn của khu rừng chung quanh họ được làm dịu bớt đi bởi làn hơi ẩm ban đêm lạnh lẽo lướt qua da thịt.
– Bảo đảm với ông vụ này không hề đơn giản. Ông cứ nhìn tận mắt rồi sẽ thấy.
Đặc vụ Stern đi trước giáo sư Goran vài bước để mở đường xuyên qua các lùm cây, miệng vẫn tiếp tục nói trong khi mắt không nhìn xung quanh.
– Mọi chuyện bắt đầu từ sáng nay, tầm mười một giờ. Hai cậu bé dắt chó đi dạo theo con đường mòn vào rừng. Chúng trèo lên đồi rồi tới một trảng đất trống. Con chó giống Labrador, ông biết đấy, giống ấy ưa đào bới… Tự nhiên nó phát cuồng lên vì đánh hơi được một thứ gì đó. Nó đã đào một cái hố, và thế là cái đầu tiên xuất hiện.
Ông Goran tập trung bám theo Stern trong khi hai người đi sâu vào đám cây cối càng lúc càng rậm rạp trên một sườn đồi cao dần. Ông để ý thấy ống quần của Stern hơi bị xước ở chỗ đầu gối, chứng tỏ hôm nay anh ta đã đi qua đi lại theo lối này nhiều lần.
– Dĩ nhiên là bọn trẻ bỏ chạy ngay lập tức và báo cho cảnh sát địa phương. – Stern tiếp lời. – Họ liền đến đây khảo sát vị trí và các ngọn đồi, lùng tìm manh mối, tóm lại là làm theo đúng quy trình. Thế rồi một người đề nghị tiếp tục đào bới để xem còn gì khác hay không… và cái thứ hai xuất hiện! Đến nước này thì họ phải cầu viện chúng tôi. Bọn tôi có mặt tại đây từ lúc ba giờ đêm. Chúng tôi vẫn chưa biết dưới này có bao nhiêu cả thảy. Đây, ta đến nơi rồi…
Trước mặt hai người mở ra một trảng đất trống được chiếu sáng bởi các luồng đèn rọi. Đúng là một miệng núi lửa. Hương rừng đột ngột biến mất, chỉ còn thứ mùi chua nồng đặc trưng xộc thẳng vào mũi hai người. Goran ngẩng đầu, để cho mùi chua tràn vào mũi. Mùi phenol, ông tự nhủ.
Rồi ông nhìn thấy chúng.
Những cái hố nhỏ nằm theo một vòng tròn, cùng khoảng ba chục người đàn ông trong bộ áo liền quần màu trắng đang đào bới dưới ánh đèn halogen ma mị. Họ được trang bị xẻng nhỏ và cọ để có thể làm sạch bụi đất một cách nhẹ nhàng. Vài người săm soi đám cỏ, trong khi những người khác chụp ảnh và lập danh sách mọi thứ tìm thấy. Những thao tác của họ chính xác, thành thục như bị thôi miên trong sự im lặng trang nghiêm chỉ thi thoảng bị gián đoạn bởi những tiếng đèn flash.
Goran nhận ra hai đặc vụ Sarah Rosa và Klaus Boris. Chánh thanh tra Roche nhìn thấy ông và lập tức sải những bước dài tiến lại chào, nhưng chưa kịp mở miệng thì Goran đã hỏi độp luôn:
– Có bao nhiêu cả thảy?
– Năm. Dài năm mươi, rộng hai mươi, sâu năm mươi centimét… Theo ông, người ta chôn gì trong những cái hố như thế?
Một thứ gì đó trong mỗi cái hố. Cùng một thứ.
Nhà tội phạm học nhìn ông ta, chờ đợi.
Câu trả lời đến ngay lập tức:
– Một cánh tay trái.
Goran quay ra nhìn mấy người mặc đồ bảo hộ trắng đang lúi húi làm việc giữa cái nghĩa địa lộ thiên quái gở. Lòng đất chỉ cung cấp những mảnh thịt đã bị phân hủy, nhưng nguồn gốc của thứ tội ác ma quỷ này chắc hẳn phải xảy ra đâu đó trước thời điểm phi thực tế và lửng lơ này.
– Là chúng à? – Goran hỏi. Nhưng lần này ông đã biết quá rõ câu trả lời.
– Theo phân tích mẫu ADN, chủ nhân của các cánh tay là những bé gái da trắng, tuổi từ chín đến mười ba…
Những bé gái.
Thanh tra Roche nói huỵch toẹt câu vừa rồi chẳng chút ngập ngừng như thể nhổ đi một bãi nước bọt đã ngậm quá lâu trong miệng.
Debby. Anneke. Sabine. Melissa. Caroline.
Mọi chuyện bắt đầu trước đó hai mươi lăm ngày, khi mục tin vắn của tờ báo địa phương đề cập đến vụ mất tích của một nữ sinh trong trường trung học dành cho con nhà giàu. Lúc đó ai cũng tưởng nó chỉ là một vụ bỏ nhà đi bụi. Học sinh nữ mất tích tên là Debby, mười hai tuổi. Các bạn học của em còn nhớ đã nhìn thấy em ra về sau buổi học. Trong ký túc xá, mọi người chỉ nhận ra sự vắng mặt của cô bé vào lúc điểm danh buổi tối. Vụ việc có vẻ giống với những chuyện mà người ta chỉ dành cho vài hàng ở trang trong và lặng lẽ trôi vào quên lãng, trong khi chờ một kết cục vui vẻ, dễ đoán.
Nhưng sau đó, đến lượt vụ mất tích của Anneke.
Nó xảy ra trong một khu làng nhỏ có những ngôi nhà gỗ và một nhà thờ trắng. Anneke mới mười tuổi. Lúc đầu người ta tưởng cô bé đi lạc trong rừng, vì em thường đạp xe đi dạo trong đó. Toàn bộ dân làng đã tham gia tìm kiếm, nhưng vô hiệu.
Trước khi kịp hiểu được chuyện gì đang thực sự diễn ra, sự việc lại tái diễn.
Nạn nhân thứ ba tên là Sabine, bé gái nhỏ nhất, mới lên bảy. Vụ mất tích xảy ra trong thành phố vào một tối thứ Bảy. Bố mẹ Sabine dẫn em đi hội chợ như rất nhiều gia đình khác. Sabine trèo lên vòng xoay ngựa gỗ đầy con nít. Mẹ cô bé nhìn thấy con mình ở vòng đầu tiên và vẫy tay. Vòng thứ hai, bà lại vẫy tay. Đến vòng quay thứ ba thì cô bé biến mất.
Đến lúc ấy, người ta bắt đầu cho rằng ba bé gái mất tích trong ba ngày liên tục là một điều không bình thường.
Việc tìm kiếm đã diễn ra rất quy mô. Truyền hình bắt đầu vào cuộc. Mọi người bỗng chốc bàn tán về một hay nhiều gã loạn óc, thậm chí cả một băng cuồng sát. Nhưng không có manh mối nào cho phép thu hẹp đối tượng điều tra. Cảnh sát đã thiết lập một đường dây nóng để tiếp nhận thông tin, kể cả nặc danh. Họ nhận được hàng trăm cuộc gọi và mất hàng mấy tháng trời để xác minh toàn bộ, nhưng vẫn chẳng truy ra được tung tích của các bé gái. Thêm vào đó, những vụ mất tích xảy ra tại nhiều địa phương khác nhau và các cảnh sát khu vực không tài nào thống nhất được phạm vi trách nhiệm điều tra.
Đơn vị điều tra hình sự do thanh tra Roche đứng đầu lúc ấy mới vào cuộc. Tìm người mất tích không thuộc phạm vi điều tra của họ, nhưng tâm lý hoảng loạn leo thang buộc họ phải đặt ra ngoại lệ.
Roche và cả đội đang điều tra thì một bé gái thứ tư mất tích.
Melissa là cô bé lớn nhất, mười ba tuổi. Cũng như đối với mọi bé gái ở tuổi ấy, bố mẹ Melissa áp dụng lệnh giới nghiêm vì sợ con mình sẽ trở thành nạn nhân của tên cuồng sát đang làm cả nước lên cơn sốt. Nhưng lệnh cấm lại rơi vào ngày sinh nhật của Melissa, và dĩ nhiên tối hôm đó cô bé đâu chịu ngồi nhà. Cùng với đám bạn, Melissa đã bày ra một kế hoạch để trốn ra khỏi nhà đi chơi bowling. Các cô bạn đều đến nơi cả, chỉ có Melissa là không.
Từ lúc đó, một cuộc săn lùng trong náo loạn và tự phát bắt đầu diễn ra. Người ta động viên nhau vào cuộc, sẵn sàng đòi lại công lý. Cảnh sát chặn đường kiểm soát khắp nơi. Việc kiểm tra những cá nhân từng bị kết án hoặc nghi án trong các vụ lạm dụng trẻ em được siết chặt. Các bậc cha mẹ chẳng dám cho con em mình ra khỏi nhà dù là để đến trường. Nhiều trường học đã phải tạm nghỉ vì thiếu học sinh. Mọi người chỉ ra khỏi nhà khi thật cần thiết. Sau một thời điểm nhất định trong ngày, ngoài đường vắng tanh vắng ngắt.
Trong vài ngày liền không thấy xảy ra vụ mất tích nào nữa. Nhiều người cho rằng các biện pháp để phòng đã phát huy tác dụng và khiến tên điên loạn kia chùn tay. Nhưng họ đã nhầm.
Vụ bắt cóc bé gái thứ năm là vụ ly kỳ nhất.
Nạn nhân tên Caroline, mười một tuổi. Em bị bắt cóc ngay tại giường khi đang ngủ trong căn phòng sát phòng bố mẹ mà cả hai không hề hay biết.
Năm bé gái bị bắt cóc trong vòng một tuần. Sau đó là mười bảy ngày không có tin tức.
Cho đến hôm nay.
Cho đến năm cánh tay chôn dưới đất này.
Debby. Anneke. Sabine. Melissa. Caroline.
Goran nhìn một vòng những cái hố. Một vòng tròn ghê rợn được kết bằng những cánh tay. Tưởng như ông có thể nghe thấy điệu nhạc múa vòng.
– Kể từ lúc này, đã rõ đây không phải là mất tích đơn thuần. – Thanh tra Roche vừa nói vừa ra hiệu mời mọi người đến để nói vài lời.
Như thông lệ, Rosa, Boris và Stern đến nhập hội với hai người, mắt cắm xuống đất, tay chắp sau lưng.
Thanh tra Roche lên tiếng trước:
– Tôi đang nghĩ đến kẻ đã đưa ta tới đây, tối hôm nay. Kẻ đã gây ra tất cả chuyện này. Chúng ta có mặt ở đây vì hắn muốn thế, vì hắn đã hình dung ra như thế. Và hắn đã bày ra tất cả chuyện này cho chúng ta. Bởi vì, các bạn ạ, tất cả tấn tuồng này là dành cho chúng ta. Chỉ cho chúng ta mà thôi. Hắn đã chuẩn bị nó rất kĩ lưỡng và khoái trá thưởng thức khoảnh khắc này, phản ứng này của chúng ta. Để cho chúng ta phải kinh ngạc, cho chúng ta biết ai “vĩ đại và mạnh mẽ”.
Mọi người gật gù tán thành.
Dù là ai, thủ phạm của vụ này cũng đã chuồn êm không ai hay biết.
Thanh tra Roche, người từ lâu đã coi Gavila như một thành viên của đơn vị, nhận thấy ông có vẻ lơ đãng, mắt đờ ra như thể đang chìm trong một dòng suy nghĩ nào đó.
– Thế còn ông, thưa tiến sĩ, ông nghĩ sao?
Goran thoát ra khỏi sự im lặng và chỉ nói vỏn vẹn hai từ:
– Lũ chim.
Lúc đầu chẳng ai hiểu mô tê gì.
Ông tiếp tục nói tỉnh như không:
– Lúc đến đây tôi không để ý, giờ mới nhận ra. Lạ lắm. Hãy lắng nghe…
Tiếng hót của hàng ngàn con chim đang tràn ngập cả khu rừng.
– Chúng hót kìa. – Rosa kinh ngạc thốt lên.
Gora quay về phía cô, gật gù.
– Tại mấy cái đèn pha… Lũ chim tưởng là ánh sáng của bình minh. Thế nên chúng hót. – Boris nhận xét.
– Mọi người có nghĩ điều này mang một ý nghĩa nào đó không? – Goran nói tiếp, đưa mắt nhìn toán cảnh sát. – Thật ra là có đấy… Năm cánh tay bị chôn vùi. Những mảnh thịt. Không thi thể. Có thể nói là, không có sự tàn nhẫn thực sự trong tất cả chuyện này. Không thi thể, không có khuôn mặt. Không có khuôn mặt tức là không có cá nhân, thậm chí không có con người. Chúng ta chỉ phải tự hỏi những bé gái hiện đang ở đâu. Vì các em không nằm dưới mấy cái hố này. Chúng ta không thể nhìn vào mắt các em. Không thể nhìn nhận các em như những người bình thường như chúng ta được. Bởi làm gì có con người trong chuyện này. Đó chỉ là những bộ phận… Không có sự thương hại. Hắn không cho phép chúng ta có được cảm xúc đó. Hắn chỉ dành cho ta sự sợ hãi. Chúng ta không thể thương xót những nạn nhân nhỏ tuổi này. Hắn muốn chúng ta chỉ biết các em đã chết… Mọi người có thấy chuyện này có ý nghĩa không? Hàng ngàn con chim trong đêm tối, bị dụ cho hót lên chung quanh một nguồn sáng kỳ dị. Nhưng đó là sản phẩm của ảo giác. Hãy cảnh giác trước các ảo thuật gia: đôi khi, cái ác lừa mị chúng ta bằng hình thứcgiản đơn nhất.
Mọi người lặng thinh. Thêm một lần nữa nhà tội phạm học đã nắm bắt được một điều mang tính biểu tượng, dù nhỏ nhưng lại rất quan trọng. Điều mà những người khác thường không thể nhìn thấy, hay trong trường hợp này là cảm thấy. Những chi tiết, đường nét, sắc thái. Bóng tối bao quanh các sự việc, và cái ác đang rình rập trong quầng tối.
Mọi tên sát nhân đều có một kế hoạch cụ thể, nhằm mang lại cho chúng sự thỏa mãn, thậm chí niềm kiêu hãnh. Cái khó nhất là hiểu được thế giới quan của chúng. Chính vì lẽ đó mà Goran có mặt ở đây. Vì lẽ đó mà họ đã vời ông đến. Để ông xử lý tội ác không thể lý giải này bằng các kiến thức khoa học vững vàng của ông.
Đúng lúc đó, một kĩ thuật viên mặc đồ bảo hộ trắng đến gần nhóm người và báo cáo trực tiếp với chánh thanh tra bằng vẻ hoang mang ra mặt:
– Thưa thanh tra, có một vấn đề… Giờ chúng ta có những sáu cánh tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.