Kẻ Nhắc Tuồng
Chương 31 – Phần 2
Sau đó hắn giải thích lời nguyền đã đè nặng lên những người đàn ông trong gia đình mình. Người lạ mặt lắng nghe chăm chú. Tuy không để lộ tên tuổi, Joseph nói với anh ta hắn giàu có và kể lại nguồn gốc tài sản của mình. Hắn nhắc đến người ông nội táo bạo và có tầm nhìn xa, người đã gieo mầm cho một gia sản khổng lồ, rồi cha hắn, người đã biết cách làm cho di sản đó nhân lên nhiều lần nhờ năng khiếu kinh doanh. Cuối cùng hắn nói về mình, về việc hắn không còn mục tiêu gì, bởi tất cả đều đã đạt được. Hắn ra đời chỉ để truyền lại hai thứ: một gia tài đáng kể và một cái gen chết người.
– Tôi hiểu căn bệnh đã giết chết cha và ông nội cậu là không thể tránh khỏi, nhưng với tiền bạc thì ta luôn có một giải pháp: tại sao cậu không từ bỏ sự giàu có của mình nếu như cậu không cảm thấy đủ tự do?
– Bởi vì em đã lớn lên cùng với nó và em không biết cách tồn tại mà không có tiền, dù chỉ là một ngày. Như anh thấy đấy, dù lựa chọn thế nào thì rốt cuộc em cũng sẽ chết cả thôi.
– Tào lao! – Người lạ mặt nói rồi đứng dậy đi rửa bát.
Joseph cố thử giải thích rõ hơn cho anh ta:
– Em có thể có được mọi thứ mình muốn. Nhưng cũng chính vì thế mà em không còn biết ham muốn là gì nữa.
– Vớ vẩn! Tiền không mua được tất cả.
– Ngược lại, nó mua được đấy. Anh cứ tin em đi. Nếu em muốn anh chết, em có thể trả tiền cho người khác để bọn họ giết anh mà không ai hay biết.
– Cậu đã từng làm thế rồi hả? – Người lạ hỏi, đột ngột trở nên nghiêm trọng.
– Làm gì cơ?
– Cậu từng trả tiền cho ai đó để họ giết người thay mình hả?
– Em thì chưa, nhưng bố và ông em thì có đấy. Em biết mà.
Im lặng bao trùm.
– Nhưng còn sức khỏe, cậu không thể mua được nó.
– Phải. Nhưng khi biết trước mình sẽ chết, vấn đề sẽ trở nên nhẹ nhàng. Anh thấy không: những người giàu có cảm thấy bất hạnh vì họ biết rằng sớm muộn gì họ cũng sẽ phải từ bỏ những gì mình sở hữu. Nào có ai mang được của cải xuống mồ đâu. Còn em thì ngược lại, em không cần phải mất thời gian nghĩ đến cái chết của mình, nó đã được thu xếp hộ em rồi.
Người lạ mặt dừng lại suy nghĩ.
– Cậu nói cũng phải. Nhưng không ham muốn gì hết thì buồn chết. Chắc chắn phải có gì đó thực sự làm cậu thỏa mãn chứ? Vậy ta hãy bắt đầu từ đó.
– Ờ thì… em thích đi bộ. Từ sáng nay, em cũng thích ăn trứng với thịt muối. Và em thích bọn con trai.
– Cậu muốn nói là cậu…
– Em không biết, thật đấy. Em đi với chúng, nhưng không thể nói là thật sự ham muốn.
– Vậy tại sao cậu không thử với phụ nữ?
– Chắc có lẽ em phải thử. Nhưng trước hết em cần phải ham muốn điều đó, anh hiểu không? Em không biết phải giải thích thế nào.
– Tôi hiểu mà. Tôi thấy cậu đã giải thích rất rõ ràng rồi đó.
Anh ta gác cái chảo cùng với những thứ khác lên chiếc ghế đẩu, rồi nhìn đồng hồ đeo tay.
– Đã mười giờ rồi. Tôi phải vào thị trấn. Tôi cần các món phụ tùng để sửa cái máy nướng bánh.
– Vậy em cũng đi đây.
– Không, sao phải thế? Cậu cứ ở đây và nghỉ ngơi chút đỉnh, nếu muốn. Tôi sẽ về sớm, nên ta có thể cùng ăn và tán gẫu thêm một chút. Cậu rất dễ thương, cậu biết không?
Joseph quan sát cái trường kỷ cũ rách. Trông nó đầy vẻ mời gọi.
– Thôi được. – Hắn nói. – Em sẽ ngủ một chút, nếu anh không phiền.
Người đàn ông bật cười:
– Tuyệt!
Rồi anh ta nói thêm khi chuẩn bị ra khỏi cửa:
– Mà này, cậu muốn thứ gì cho bữa tối?
– Em không biết. – Joseph nhìn anh ta. – Làm em ngạc nhiên đi.
Một bàn tay nhẹ nhàng lay hắn. Joseph mở mắt và nhận ra trời đã tối.
– Mệt quên đời, hả! – Người bạn mới vừa cười vừa nói với hắn. – Cậu đã ngủ suốt chín tiếng đồng hồ đấy.
Joseph ngồi dậy duỗi người. Đã lâu rồi hắn không cảm thấy thư giãn như thế. Dạ dày hắn đang kêu réo.
– Đã đến giờ ăn tối rồi ạ? – Hắn hỏi.
– Tôi bắt đầu làm bữa tối: đùi gà nướng than dùng với khoai tây. Cậu thấy thực đơn ổn chứ?
– Tuyệt hảo. Em chết đói đến nơi rồi đây.
– Trong khi chờ đợi, cậu lấy bia mà uống. Ở trên bậu cửa sổ ấy.
Joseph chưa bao giờ uống bia, ngoại trừ chỗ bia mà mẹ hắn bỏ vào trong món punch Giáng sinh. Hắn lấy một lon từ trong lốc sáu và mở nắp, rồi kề môi vào gờ nhôm của nó tu một hơi dài. Món đồ uống lành lạnh nhanh chóng chạy xuống thực quản hắn. Cảm giác thật dễ chịu và mát mẻ. Sau khi làm hơi thứ hai, hắn ợ một cái.
– Chúc sức khỏe! – Người đàn ông hô to.
Bên ngoài trời khá lạnh, nhưng ở trong nhà ngọn lửa tỏa ra một hơi ấm dễ chịu. Ánh sáng từ cây đèn bão đặt trên bàn nhè nhẹ chiếu lên căn phòng.
– Ông già bán đồ đồng nát bảo là cái máy nướng bánh có thể sửa được. Ông ta thậm chí còn chỉ cho tôi vài chỗ. Càng tốt, tôi có thể sửa rồi bán lại nó ngoài chợ.
– Vậy ra anh sống bằng nghề này?
– Ừ, thỉnh thoảng cũng nhờ đến nó. Người ta vứt đi khối thứ còn dùng được. Tôi đi nhặt chúng, sửa chữa rồi bán kiếm tiền. Tôi cũng giữ lại vài món, chẳng hạn như bức tranh này…
Anh ta giơ tay chỉ bức tranh phong cảnh không có khung treo trên tường.
– Tại sao là bức tranh này? – Joseph hỏi.
– Tôi không biết, tôi thích nó. Tôi nghĩ nó nhắc tôi nhớ đến nơi tôi sinh ra, hoặc có thể là nơi tôi chưa từng đến, ai có thể dám khẳng định là mình đã đi hết…
– Anh đã đi nhiều đến thế kia à?
– Ừ, nhiều lắm. – Nói đoạn anh ta trầm ngâm suy nghĩ, trước khi tiếp lời. – Món gà của tôi rất đặc biệt. Rồi cậu sẽ thấy. À mà này, tôi có một bất ngờ dành cho cậu.
– Bất ngờ á? Bất ngờ nào?
– Không phải bây giờ. Để sau bữa tối cái đã.
Hai người ngồi vào bàn. Món gà và khoai tây được nêm nếm rất vừa miệng. Joseph lấy thức ăn hết lần này đến lần khác. Người đàn ông – từ bây giờ đó là cách Joseph gọi anh ta trong đầu – ăn không ngậm miệng và uống ba lon bia. Sau bữa tối anh ta rút cái tẩu đẽo bằng tay và gói thuốc lá ra. Trong khi nhồi tẩu, anh ta nói:
– Cậu biết không, tôi đã nghĩ rất nhiều đến điều cậu nói ban sáng.
– Điều gì cơ?
– Những gì cậu nói về “ham muốn” ấy. Nó làm tôi rất ấn tượng.
– Thật ạ? Tại sao?
– Cậu biết đấy, tôi thì tôi không nghĩ việc biết chính xác thời điểm chết của mình là một điều tồi tệ. Ngược lại tôi thấy đó là một đặc quyền.
– Sao anh có thể nói như vậy được?
– Dĩ nhiên, nó tùy thuộc vào cách cậu nhìn nhận sự việc. Cái ly vơi một nửa hay đầy một nửa. Tóm lại: cậu có thể làm bảng liệt kê những thứ mình thiếu. Hoặc cậu có thể ấn định phần còn lại của đời mình theo hạn định đó.
– Em chưa hiểu.
– Tôi cho rằng việc biết mình sẽ phải chết lúc năm mươi tuổi khiến cậu nghĩ cậu không có chút quyền lực nào trên cuộc đời của bản thân. Nhưng đó chính là chỗ cậu nhầm đấy, bạn ạ.
– Anh định nghĩa chữ “quyền lực” thế nào?
Người đàn ông lấy một nhánh củi trong lò và châm tẩu. Anh ta rít một hơi dài trước khi trả lời:
– Quyền lực và ham muốn luôn đi với nhau. Chúng được hình thành từ cùng một chất liệu đáng nguyền rủa. Cái sau phụ thuộc vào cái trước, và ngược lại. Đó không phải là một thứ triết lý vớ vẩn đâu, mà chính là thiên nhiên đã định đoạt như vậy. Sáng nay cậu đã nói rất đúng: chúng ta chỉ có thể ham muốn thứ mà chúng ta không có được. Cậu nghĩ cậu có đủ quyền lực để có mọi thứ nên cậu chẳng ham muốn gì nữa. Nhưng điều đó là do quyền lực của cậu bắt nguồn từ tiền bạc.
– Vậy còn có những dạng quyền lực khác sao?
– Dĩ nhiên, quyền lực của ý chí chẳng hạn. Để hiểu được thì cần phải đặt nó vào trong thử thách. Nhưng tôi sợ cậu không muốn làm điều đó…
– Sao anh lại nói như thế? Em có thể làm được.
Người đàn ông quan sát hắn.
– Cậu chắc chứ?
– Chắc.
– Tốt. Trước khi dùng bữa tối, tôi đã nói là có một bất ngờ dành cho cậu. Thời điểm tiết lộ nó đã đến. Cậu đi với tôi.
Anh ta đứng dậy và tiến đến một trong số những cánh cửa khép kín ở cuối phòng. Joseph loạng choạng đi theo.
– Nhìn này.
Hắn bước qua ngưỡng cửa vào trong bóng tối và nghe thấy thứ gì đó trong phòng đang thở gấp. Hắn nghĩ ngay đến một con thú và lùi lại.
– Can đảm lên. – Ngườ
Người đàn ông nói. – Nhìn cho kĩ vào.
Joseph mất vài giây để quen với bóng tối. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn bão ở trên bàn chỉ vừa đủ rọi sáng khuôn mặt của thằng bé. Nó đang nằm trên giường, tay và chân bị trói vào thành giường bằng những sợi thừng to. Nó mặc một cái áo sơmi kẻ ô và quần jean, chân trần. Một cái khăn tay buộc ngang miệng làm cho nó không nói được, nên chỉ phát ra những âm thanh khó hiểu giống như tiếng kêu của động vật. Chỗ tóc trên trán nó ướt đẫm mồ hôi. Thằng bé vùng vẫy như một con thú bị nhốt, mắt nó mở to đầy sợ hãi.
– Ai đây? – Joseph hỏi.
– Một món quà tặng cậu.
– Em phải làm gì với nó đây?
– Bất cứ điều gì cậu muốn.
– Nhưng em không biết nó là ai.
– Tôi cũng thế. Nó bắt xe quá giang, tôi cho nó lên xe trong khi quay về đây.
– Ta nên cởi trói và tha cho nó.
– Nếu đó là điều cậu muốn.
– Tại sao em phải muốn chuyện gì khác kia chứ?
– Bởi vì đây là minh chứng cho cái gọi là quyền lực, và việc nó liên quan như thế nào với ham muốn. Nếu cậu muốn thả tự do cho thằng nhóc thì cứ việc. Nhưng nếu cậu muốn điều gì khác từ nó, cậu có toàn quyền lựa chọn.
– Ý anh là chuyện tình dục, đúng không?
Người đàn ông lắc đầu ra vẻ thất vọng.
– Tầm nhìn của cậu hạn hẹp quá. Cậu đang nắm trong tay một sinh mạng người, tạo vật vĩ đại và đáng kinh ngạc nhất của Chúa trời, vậy mà điều duy nhất cậu nghĩ đến là chuyện ấy…
– Em phải làm gì với một mạng người trong tay?
– Hôm nay cậu chẳng đã nói rồi đấy thôi: nếu cậu muốn giết một ai đó, cậu chỉ cần trả tiền cho một người khác để ra tay hộ mình. Nhưng cậu thực sự tin là việc đó đem lại cho cậu quyền cướp đi sinh mạng của người khác à? Tiền của cậu có cái quyền đó, chứ nào phải cậu. Chừng nào cậu còn chưa tự mình làm chuyện đó, thì cậu còn chưa biết được nó có ý nghĩa như thế nào.
Joseph lại nhìn thằng bé đang hoảng hốt thấy rõ.
– Nhưng em không muốn biết. – Hắn nói.
– Tại vì cậu sợ. Sợ hậu quả, sợ bị trừng phạt hoặc sợ cảm thấy có tội.
– Có sợ những chuyện đó thì cũng bình thường thôi mà.
– Không, không phải vậy, Joseph à.
Hắn thậm chí không nhận ra người đàn ông vừa gọi tên mình: hắn còn đang mải lia mắt nhìn từ anh ta sang thằng nhóc.
– Vậy nếu như tôi bảo cậu có thể làm việc đó, việc tước đi sinh mạng của một người mà không ai hay biết thì sao?
– Không à? Vậy còn anh?
– Tôi là người đã bắt cóc thằng bé và mang nó về đây, cậu quên rồi sao? Ngoài ra tôi cũng sẽ là người chôn cái xác.
Joseph cụp mắt xuống.
– Sẽ không có ai biết việc này chứ?
– Nếu tôi bảo là cậu sẽ không bị trừng phạt, liệu như thế có khơi lên ham muốn thử làm chuyện đó trong cậu không?
Joseph nhìn hai bàn tay mình một lúc lâu, nhịp thở của hắn tăng dần trong lúc hắn thấy khoái cảm trong mình dâng lên, một điều hoàn toàn mới mẻ đối với hắn.
– Em muốn một con dao. – Hắn nói.
Người đàn ông đi vào trong bếp. Trong lúc chờ đợi, Joseph nhìn thằng nhóc đang khóc lóc van xin mình qua ánh mắt. Hắn nhận ra mình vô cảm trước những giọt nước mắt câm lặng kia. Sẽ chẳng có ai khóc thương cho cái chết của hắn khi căn bệnh của cha và ông nội mang hắn đi vào năm năm mươi tuổi. Đối với mọi người, hắn vẫn luôn giàu có và không cần sự thương xót dưới bất kỳ hình thức nào.
Người đàn ông quay lại với một con dao sắc. Anh ta đặt con dao vào trong tay hắn.
– Không có gì vui sướng cho bằng việc tước đi một mạng sống. – Anh ta nói với hắn. – Không phải của một người đặc biệt như kẻ thù hoặc người đã hại cậu. Mà là của một người bất kỳ. Điều đó cho cậu quyền lực như Chúa trời.
Anh ta để mặc hắn ở đó và bước ra ngoài, khép cửa phòng lại sau lưng.
Ánh trăng sượt qua những khe cửa chớp đã hỏng, làm con dao trong tay hắn sáng loáng. Thằng nhóc cựa quậy, và Joseph cảm thấy sự lo lắng, nỗi sợ hãi của nó thông qua cả tiếng động phát ra lẫn mùi cơ thể của nó. Hơi thở chua nồng, mồ hôi dưới nách nó. Hắn tiến lại gần giường, chậm rãi, để mặc ván sàn kêu cọt kẹt dưới chân, nhằm làm cho thằng nhóc ý thức được điều đang diễn ra. Hắn chạm lưỡi dao vào ngực nó. Liệu hắn có phải nói gì không đây? Trong đầu hắn trống rỗng. Một cơn rùng mình chạy qua cơ thể hắn và một điều hắn không ngờ tới đã xảy ra: hắn cương lên.
Hắn nhấc con dao lên vài centimet, rồi chầm chậm rê nó dọc theo thân người xuống đến bụng thằng nhóc, và dừng lại. Hắn hít một hơi rồi chầm chậm ấn đầu nhọn của con dao qua lớp vải áo sơmi, cho đến khi nó chạm vào da thịt. Thằng nhóc cố hét lên, nhưng những gì phát ra chỉ là sự mô phỏng khốn khổ của một tiếng thét đau đớn. Joseph ấn con dao thêm vài centimet, lớp da toạc ra như thể bị xé rách. Hắn nhận ra màu trắng của lớp mỡ. Nhưng vết thương chưa chảy máu. Vậy nên hắn ấn dao mạnh hơn, cho đến khi cảm thấy máu ấm trên tay mình và mùi hăng từ trong ruột xộc lên. Thằng nhóc ưỡn người, vô tình làm cho công việc của hắn thuận lợi hơn. Hắn ấn nữa, cho đến khi cảm thấy lưỡi dao chạm vào xương sống. Thằng nhóc giờ chỉ còn là một mớ cơ và xương căng cứng dưới tay hắn. Nó giữ nguyên tư thế ưỡn người trong vài giây. Rồi nó nặng nề rơi trở xuống giường, như một đồ vật vô tri.
Và đúng lúc đó, chuông báo động…
… bắt đầu kêu toáng lên. Bác sĩ và y tá chạy bổ đến bên cạnh người bệnh cùng với thiết bị cấp cứu đặt trên xe đẩy. Bà Nicla cúi gập người, cố lấy lại hơi thở: cú sốc từ những gì trông thấy đã lôi bà ra khỏi trạng thái lên đồng. Mila đặt tay lên lưng Nicla, cố giúp bà thở. Bằng một động tác dứt khoát, bác sĩ mở phanh áo ngủ của Joseph B. Rockford ngay chỗ lồng ngực, làm các cúc áo bay tung tóe trên sàn. Boris suýt nữa thì ngã nhào khi anh lao đến giúp Mila. Tay bác sĩ đặt hai tấm điện cực mà y tá vừa đưa lên ngực bệnh nhân, rồi hét lớn: “1… 2… 3!” trước mỗi lần sốc điện. Goran tiến lại gần Mila.
– Chúng ta đưa bà ấy ra khỏi đây thôi. – Ông nói trong lúc giúp cô đỡ bà tu sĩ dậy.
Trong khi họ cùng Rosa và Stern rời khỏi phòng, Mila quay lại nhìn một lần cuối Joseph B. Rockford. Toàn thân hắn rung chuyển theo từng hồi sốc điện, nhưng bên dưới tấm chăn, cô nhận thấy hình như hắn đang cương cứng.
Đồ khốn nạn, cô nghĩ bụng.
Tiếng bíp của máy theo dõi nhịp tim kéo thành một hồi dài liên tục. Đúng vào lúc đó, Joseph B. Rockford mở mắt. Đôi môi hắn mấp máy nhưng không thốt ra tiếng. Các dây thanh quản của hắn đã bị tổn hại khi bị người ta mở khí quản để giúp thở dễ hơn.
Hắn đã chết. Mớ thiết bị xung quanh cho biết hắn chỉ còn là một đống thịt vô hồn không hơn. Thế nhưng hắn vẫn cố nói. Tiếng lào phào của hắn nghe giống như một người chết đuối đang cố gắng hít không khí một lần cuối.
Việc đó không kéo dài.
Rốt cuộc, một bàn tay vô hình lại lôi hắn đi, và linh hồn của Joseph B. Rockford như bị chiếc giường nuốt chửng, bỏ lại một thân xác trống rỗng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.