Tôi không tài nào đợi được nữa, đợi nữa tôi sẽ phát điên lên mất.
Liếc thấy trong góc lối đi có một cái giường cáng, tôi dìu Lý San Lam ra đó, để cô ấy nằm lên trên.
Tôi đẩy chiếc giường vào trong, mới đi được bảy tám bước, một nam bác sĩ trẻ tuổi đã đi tới.
“Đau bụng à?” Anh ta nhìn Lý San Lam đang nằm trên giường.
“Vâng.” Tôi gật đầu.
“Có phải đau vụng bụng dưới bên phải không?” Anh ta nói, “Nếu đau vùng bụng dưới bên phải…”
“Không phải là viêm ruột thừa.” Tôi lỗ mãng ngắt lời anh ta.
Anh ta giật mình, đần mặt ra nhìn tôi. Tôi nhận thấy mình quá bốc đồng, cũng rất thất lễ, bèn nói:
“Xin lỗi.”
“Không sao.” Anh ta lại cười cười, “Tôi có thể hiểu được tâm trạng anh.”
Anh ta đeo ống nghe cúi người kiểm tra sơ qua Lý San Lam, cân nhắc một hồi, tháo ống nghe xuống nói:
“Nhìn điệu bộ đau của cô ấy rất giống với viêm ruột thừa, nhưng nếu đã không phải là viêm ruột thừa, ờ…”
Anh ta gọi một cô y tá đến, đưa Lý San Lam vào phòng cấp cứu theo dõi.
Lấy một ít máu, truyền dịch, treo một cái biển nền đỏ chữ đen trên giường bệnh: Cấm ăn.
“Cô ấy bị làm sao vậy?” Tôi hỏi.
“Theo dõi trước đã.” Anh ta nói, “Còn phải xem kết quả thử máu.”
Bác sĩ đi rồi, tôi đứng bên giường bệnh nói với cô ấy:
“Đã bảo cô đừng có ăn mấy cái đồ quá hạn, cô lại không nghe.”
“Bây giờ anh cứ phải nói những lời này à?” Cô ấy mở mắt nói.
“Đây là cơ hội giáo dục.” Tôi nói.
Cô ấy hứ một tiếng, nhắm mắt lại.
Một lát sau cô ấy lại mở mắt ra, nói: “Người anh ướt hết rồi.”
“Không sao, một lát là khô.” Tôi nói.
“Sau lâu như vậy anh mới xuống dưới phòng tôi?”
“Cô gõ trần nhà nhẹ quá, cách quãng lại lâu, tôi còn tưởng mình nghe nhầm.”
“Anh mà xuống muộn mấy phút nữa, e là tôi chết mất.”
“Nói linh tinh.” Tôi nhìn đồng hồ, “Đã hơn nửa tiếng rồi, cô vẫn còn sống sờ sờ ra đó còn gì.”
“Đây là thái độ nói chuyện với người bệnh sao?”
Tôi cười, nhìn xung quanh, mấy chục cái giường đều có bệnh nhân.
“Còn đau lắm không?” Tôi hỏi.
“Đỡ hơn một chút rồi, nhưng vẫn rất đau. Bác sĩ bảo sao?”
“Bác sĩ bảo cô rất đẹp.”
“Đúng.” Cô ấy thản nhiên cười, “Đây mới là thái độ nói chuyện với bệnh nhân.”
Tôi nhẹ nhõm thả lỏng tâm trạng, lúc này mới cảm giác được nước mưa và mồ hôi đang dính bết trên người.
Tôi và cô ấy đều là người chọn khổng tước, mặc dù lý do lựa chọn không giống nhau, nhưng đều vì chọn khổng tước mà bị xem là ham hư vinh.
Cô ấy không nói gì nữa, chỉ nhìn lên trần nhà, cứ như trần nhà là một dải biển xanh thẳm vậy.
Sau đó cô ấy quay sang tôi. Hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, không nói gì.
Rất lâu sau, cô ấy bỗng mở miệng: “5169.”
“Hả?”
“5169, mật mã thẻ rút tiền của tôi.”
Cô ấy nói xong, chỉ vào tôi mỉm cười.
Tôi bỗng sực hiểu, cảm thấy ý thức của cô ấy có lẽ đã bắt đầu mê man.
Vội quay người lại đâm ngay vào cột truyền dịch cạnh giường, cái cột lắc lư hai cái tôi mới dựng nó lên được.
Sau đó cuống cuồng chạy đi tìm vị bác sĩ kia.