Lộc Đỉnh Ký

Hồi 209: Hỏa Siêu Đấu Trường Để Dấu Đưa Tin



Đa Long cho là Hoàng thượng quá thương Vi Tiểu Bảo không dành cho thích khách một cơ hội nào gia hại được gã. Vi Tiểu Bảo cũng dập đầu tâu:
– Nô tài dù tan xương nát thịt cũng không đủ báo đáp ơn đức của Hoàng thượng trong muôn một. Gã biết rõ sở dĩ Hoàng thượng dặn dò Đa Long như vậy là muốn giữ thể diện cho gã sau này còn có chỗ dùng tới gã. Nhà Vua mỉm cười phán:
– Ngươi lại thắng ta một bàn nữa. Bắt đầu từ sáng mai chúng ta lại khởi cuộc đánh bạc. Ngươi nên nhớ cái chén cơm bằng vàng phải giữ cho chắc, đừng để rớt bể. Dứt lời ngài ra khỏi điện. Nhà Vua nói hai câu sau dĩ nhiên chỉ có một mình Vi Tiểu Bảo hiểu rõ. Vừa rồi gã ôm Vua cứu giá và được nhà Vua coi là một công lớn. Đêm nay ngài hạ sát xong bọn Trần Cận Nam là gã không còn dính líu gì đến Thiên Địa Hội nữa và lại được Hoàng đế trọng dụng như trước. Trên cái chén cơm bằng vàng kia có khắc bốn chữ “Gia quan tiến tước”. Thế là Hoàng thượng đã tha tội khi quân mà còn hứa hẹn sẽ thăng quan cho gã là đằng khác. Nhưng Vi Tiểu Bảo nghĩ tới đêm nay sư phụ cùng anh em Thiên Địa Hội lâm vào thảm trạng máu rơi thịt nát tan tành mà gã được gia quan tiến tước, lòng càng áy náy vô cùng! Miệng gã lẩm bẩm:
– Làm người mà không biết điều nghĩa khí thì là giống rùa đen hay quân chó đẻ. Đa Long thấy Vi Tiểu Bảo mặt buồn rười rượi, liền vỗ vai gã vừa cười vừa tìm lời an ủi. Lão nói:
– Vi huynh đệ! Hoàng thượng sủng ái như vậy quả là huynh đệ đã khéo tu từ mấy kiếp trước nên nay mới được hưởng phước khí. Trong triều bất luận nhân vật cao cấp nào, từ Thân Vương quốc thích đến tướng quân đại thần, Hoàng thượng chưa bao giờ phái Ngự tiền thị vệ bảo hộ chọ Ai cũng bảo Vi Đô thống chưa đầy hai mươi tuổi mà đã có thể được phong tước Công, tước Vương. Huynh đệ bất tất phải lo ngại điều chi, chỉ cần ở luôn trong cung đừng ra ngoài một bước thì phản tặc có thiên binh vạn mã cũng không đụng được đến một sợi lông chân của huynh đệ. Vi Tiểu Bảo nhăn nhó đáp:
– Chúng ta là phận nô tài chẳng cần phải suy nghĩ chi hết, chỉ tận tâm kiệt lực báo đáp Hoàng ân là đủ. Gã thấy mấy chục tên thị vệ đứng vây quanh mình liền nghĩ tới vụ báo tin cho anh em Thiên Địa Hội thực khó khăn vô cùng. Bất giác gã lẩm bẩm:
– Hoàng thân quốc thích, tướng quân đại thần gì gì lão gia cũng không muốn làm. Chẳng thà tiểu Hoàng đế đá đít lão gia một cái và quát bảo: cút con mẹ nó đi! Quân chó đẻ này! Từ đây đừng hòng thấy mặt ta nữa còn hay hơn, chứ bảo vệ kiểu này thì chẳng khác gì nắm giữ tính mạng của lão gia trong tay. Đa Long hỏi:
– Vi huynh đệ! Hoàng thượng dặn lão huynh đệ đừng có tự ý đi bừa bãi. Bây giờ huynh đệ muốn về chỗ ở trước nghỉ ngơi hay là đến chơi phòng thị vệ? Anh em ở đó đều muốn bồi tiếp huynh đệ một canh bạc được chăng? Lão biết tính Vi Tiểu Bảo thích đánh bạc. Gieo xúc xắc hay đánh bài cẩu là những môn sở trường của gã. Vi Tiểu Bảo chợt động tâm cơ, liền đáp:
– Thái hậu dặn tiểu đệ phải làm ngay một việc khẩn yếu, không thể chậm trễ được, mời Đa đại ca cùng đi với tiểu đệ. Đa Long ra chiều khó nghĩ nói:
– Thái hậu đã giao phó công việc thì dĩ nhiên chúng ta phải lập tức thi hành. Nhưng Hoàng thượng đã ra nghiêm chỉ bảo Vi huynh đệ không được ra khỏi Hoàng cung. Vi Tiểu Bảo cười đáp:
– Đây là việc làm ngay ở trong cung. Đa đại ca bất tất phải quan tâm. Đa Long vững dạ cười nói:
– Chỉ cần Vi huynh đệ đừng ra ngoài Hoàng cung, còn thì tha hồ muốn làm gì cũng được, có thể nói là bách vô cấm kỵ. Vi Tiểu Bảo liền sai bọn thị vệ khiêng cỗ loan kiệu của Thái phi ra Hỏa Siêu trường ở phía Tây cửa Thần Võ. Gã còn dặn:
– Ai mà mở rèm cửa là ta chém đầu lập tức. Đây là chỉ dụ khẩn của Thái hậu. Vụ thích khác tập kích loan kiệu của Thái phi, Đa Long cùng bọn thị vệ đều biết hết. Tuy họ không hiểu rõ chân tướng nội vụ nhưng đều cho là một việc bí ẩn của Thái hậu, trong lòng vẫn hồi hộp không yên. Bây giờ nghe Vi Tiểu Bảo nói khiêng kiệu ra Hỏa Siêu Trường để đốt đi, tức là trút bỏ được một mầm họa lớn. Ai cũng cảm thấy tựa hồ trút bỏ khối đá nặng đeo ở trong lòng. Đa Long liền đi theo Vi Tiểu Bảo áp giải cổ kiệu ra Hỏa Siêu Trường. Dọc đường, máu từ trong kiệu vẫn còn nhỏ giọt. Đến Hỏa Siêu Trường, đoàn thị vệ hạ kiệu xuống. Chúng xếp củi bốn mặt kiệu rồi phóng hỏa. Bọn Đa Long biết trong kiệu có xác chết liền đoán là Thái hậu bí mật xử tư? một vị phi tần nào đó. Việc này xảy ra rất thông thường trong cung, nên không ai dám hỏi nhiều. Vi Tiểu Bảo lượm một cành cây, lại lấy một cục than vẽ hình con sẻ vào. Hai tay gã cầm cành cây nhìn cỗ kiệu lâm râm khấn vái:
– Cao Tôn Giả! Mụ điếm già! Hai vị Ở trên đời không lấy được nhau thì xuống âm cung mà làm vợ chồng hàng ngàn hàng vạn năm. Hung thủ hạ sát hai vị là ba người nhà họ Quy thì họ cùng chết cả rồi. Hai vi đi trước một bước, bọn kia theo gót tới ngaỵ Giả tỷ các vị gặp nhau ở trên cầu hay vọng hương đài thì cứ việc quấn quít nhau đi! Bọn Đa Long thấy Vi Tiểu Bảo máy môi đều đoán là gã cầu chúc cho âm hồn người quá cố được chóng siêu sinh tĩnh độ. Mọi người lại thấy gã lượm đá xếp thành một đống nhỏ rồi cầm cành cây cắm vào, tựa hồ như một nén hương, chẳng ai hiểu đây là kí hiệu gã vẫn dùng để đưa tin tức cho Đào Hồng Anh. Cỗ kiệu và xác chết cháy thành than rồi, Vi Tiểu Bảo liền về chỗ ở của gã ngày trước. Nơi đây đã được bọn thái giám hầu hạ gã đến quét tước sạch sẽ và đem rượu cùng đồ điểm tâm vào. Vi Tiểu Bảo thưởng tiền cho bọn này rồi cùng Đa Long và bọn thị vệ ăn uống. Vi Tiểu Bảo nhìn Đa Long nói:
– Đa đại ca! Các vị hãy ngồi chơi thong thả, tiểu đệ hôm qua phục vụ bên mình Hoàng thượng suốt đêm thực tình bây giờ mệt lắm rồi. Đa Long đáp:
– Vi huynh đệ bất tất phải khách sáo. Cứ việc tùy tiện đi ngủ cho lại sức. Ca ca bảo giá cho huynh đệ Vi Tiểu Bảo nói:
– Cả ngàn vạn lần tiểu đệ không dám lãnh thụ lời nói của đại ca Rồi gả hỏi:
– Đa đại ca! Đại ca muốn được Hoàng thượng thưởng thứ gì cứ nói ra tiểu đệ xin ghi vào lòng hễ gặp lúc Hoàng thượng cao hứng tiểu đệ sẽ thỉnh cầu giúp cho mười phần chắc đến tám có thể sẽ thành công. Đa Long cả mừng đáp:
– Vi huynh đệ vui lòng thỉnh cầu Hoàng thượng cho thì khi nào lại chẳng thành công? Vi Tiểu Bảo nói:
– Việc của Đa đại ca cũng như là việc của đệ có lý nào lại không gắng sức hết lòng Đa Long cười nói:
– Tiểu huynh làm đương sai trong kinh đã lâu ngày thấy thường qua rồi, muốn ra ngoài tỉnh cho biết mùi. Vi Tiểu Bảo vỗ đùi đánh đét một cái, vừa cười vừa đáp:
– Đại ca nói đúng lắm! Mình phục vụ trong kinh, trên đầu còn không biết bao nhiêu vương công, đại thần thì làm sao mà oai phong lẫm liệt được? Cứ ra khỏi kinh thành là tha hổ tự do, thỏa thích, chẳng phải e dè điều chi nữa. Mình chỉ cần đưa ra mấy lạng bạc là khẽ ho một tiếng đã có bao nhiêu người khúm núm hầu hạ, muốn làm trời làm đất gì cũng được. Hai người trông nhau cả cười. Vi Tiểu Bảo về phòng mình rồi, ngồi phệt xuống giường nghĩ bụng:
– Đa Long đã được chỉ ý của Hoàng thượng truyền cho phải coi sóc ta, vậy ta muốn ra ngoài đưa tin cho sư phụ thật khó khăn vô cùng! Ta đành chờ Đào cô tới đây, nhờ cô cô đưa tin là tiện nhất. Nhưng chỉ sợ cô cô đến chậm quá, giả ty? nửa đêm cô cô mới tới đây thì đại pháo đã oanh kích rồi, biết làm thế nào? Gã ngồi xuất thần ngẫm nghĩ, miệng lẩm bẩm:
– Bây giờ đành phải phái thị vệ dùng cách rút mây động rừng. Gã quyết định chủ ý rồi, nhắm mắt ngủ đi hồi lâu. Lúc gã tỉnh dậy thì mặt trời đã xế về Tây. Gã ra khỏi phòng nhìn Đa Long hỏi:
– Đa đại ca! Đại ca có biết bọn phản tặc định hạ thủ tiểu đệ lai lịch thế nào không? Đa Long đáp:
– Cái đó thì tiểu huynh không thể biết được. Vi Tiểu Bảo nói:
– Một toán người là Thiên Địa Hội, một là bọn người ở Mộc vương phủ. Đa Long thè lưỡi ra nói:
– Hai bọn phản tặc này lợi hại phi thường! Trách nào Hoàng đế chẳng quan tâm như vậy. Vi Tiểu Bảo nói:
– Tiểu đệ nghĩ rằng mình lẫn tránh trong cung một vài ngày thì chưa được, chứ chẳng thể lẫn tránh suốt đời. Bữa nay tuy có đại ca bảo vệ, nhưng không trừ tiệt bọn phản tặc thì mối hậu hoa. còn ngấp nghé chẳng biết bao giờ cho hết. Đa Long đáp:
– Đức Hoàng thượng đã bảo sáng mai ngài tuyên triệu vào yết giá, tất là ngài sẽ có mưu kế tuyệt diệu. Vi huynh đệ bất tất phải lo lắng. Vi Tiểu Bảo nói:
– Dạ dạ! Chẳng dấu gì đại ca, trong nhà tiểu đệ có mấy cô chiêu nguyệt thẹn hoa nhường. Tiểu đệ rất thương yêu chúng. Đêm nay bọn phản tặc đến hành thích, bọn chúng không gia hại được tiểu đệ, nhưng chắc chúng sẽ giết hết mấy cô chiêu kia thì thật là…. đáng tiếc và đáng hận. Đa Long mỉm cười gật đầu mấy cái. Lão nghĩ tới cái ngày trước Vi Tiểu Bảo đã nhờ lão làm oai làm phước để hành hạ Trịnh Khắc Sảng chỉ vì một tiểu mỹ nhân. Gã này tuy nhỏ tuổi nhưng quen tính phong lưu hiếu sắc. Trong nhà gã nhất định đã thu nạp khá nhiều cơ thiếp xinh đẹp. Lão nghĩ vậy liền đáp:
– Cái đó dể lắm! Tiểu huynh phái người đến canh gác phủ đệ của Vi huynh đệ là yên. Vi Tiểu Bảo cả mừng chắp tay tạ Ơn nói:
– Trong những cô chiêu ở tệ phủ tiểu đệ thương yêu nhất là là ba ả. Một a? tên gọi Song Nhi, một gã tên gọi Tăng Nhu, còn một gã tên gọi Kiếm Bình. Gã không dám nói rõ Mộc Kiếm Bình vì họ Mộc có thể khiến lão sinh lòng ngờ vực. Gã dừng lại một chút rồi tiếp:
– Ba ả này xinh đẹp lắm, tiểu đệ chẳng yên tâm chút nào. Vậy nhờ huynh phái người đến bảo vệ và đưa tin cho họ biết đêm nay có bọn Thiên Địa Hội cùng Mộc gia đến hành thích vậy họ phải trốn thật lẹ. Hay hơn hết là đại ca phái nhiều người đến canh gác. Hễ thấy bọn thích khách vào thì tóm cổ con bà nó ca? lũ đi. Người anh em nào xuất lực nhiều nhất sẽ được trọng thưởng xứng đáng. Đa Long vỗ ngực cười đáp:
– Vụ này dễ lắm! Đã đến phục vụ tại Vi Bá Tước phủ thì còn tên nào là không hết sức? Lão liền sai tên lãnh đội thị đi phái người đến canh gác. Bọn thị vệ đều biết Vi Tiểu Bảo là tay hào phóng. Ngày thường chẳng có việc gì gã cũng thưởng tiền hàng bảy tám trăm hay một ngàn bạc như không. Lần này chúng đi bảo vệ bọn cơ thiếp sủng ái của gã thì nhất định phần thưởng càng trọng hậu. Những tên được phái đi đều hân hoan vâng lệnh. Kẻ nào không được sai phái đều thở dài sườn sượt, tự than mình vận khí hẩm hiu. Vi Tiểu Bảo đã hơi yên dạ, gã tính thầm:
– Bọn Song Nhi nghe lời báo tin của thị vệ, lại thấy trong cung phái người đến canh gác, tất hiểu rõ là để tróc nã bọn thích khách người Thiên Địa Hội và Mộc Vương phủ. Dĩ nhiên họ sẽ thông tin cho sư phụ ta và anh em trốn tránh. Bất giác gã lẩm bẩm:
– Nếu sư phụ và anh em trốn tránh rồi, nhưng còn Song Nhi, Tăng cô nương, Tiểu quận chúa ba người đó bị đại pháo bắn chết cũng là hỏng bét! Có điều một đội ngự tiền thị vệ vẫn ở trong nhà ta thì những tay pháo thủ ở ngoài nhất định không khai hỏa một cách bừa bãi. Sau gã tự hỏi:
– Nếu Hoàng đế ra nghiêm lệnh cho bọn pháo thủ, tất cả chẳng e dè gì nữa, cứ đúng giờ phát xạ thì làm thế nào? Vi Tiểu Bảo tiếp tục theo đuổi ý nghĩ:
– Tiểu quận chúa và Tăng Nhu có phải chết cũng đành, nhưng Song Nhi đối với ta tình thâm nghĩa trọng, quyết chẳng thể để uổng mạng. Nhưng nếu ta bảo thi. vệ đón Song Nhi ra ngoài thì còn ai báo tin cho sư phụ cùng anh em Thiên Địa Hội. Cái đó mới rầy rà. Ta chỉ cứu một mình Song Nhi mà không giải cứu sư phụ và các anh em là mình trọng sắc khinh bạn, thành quân chó đẻ, loại rùa đen, chứ không phải giống người. Gã ở trong phòng bước vòng quanh suy nghĩ cực khổ mà không tìm được diệu kế gì. Sau hơn nửa giờ, tên lãnh đội thị vệ dẫn nhân thủ đến Bá Tước phủ trở về báo:
– Bọn thuộc hạ chưa tới gần Bá Tước phủ liền bị đội quân ở Tiền Phong doanh cản lại, Người lãnh đội Tiền Phong cho tin ra là họ vâng chỉ của đức Hoàng thượng tới bảo vệ Bá Tước phủ, không phiền đến các vị thị vệ đại nhân. Bọn nô tài muốn tiến vào phủ tìm nội quyến, đội Tiền Phong doanh cũng nhất định cản trở không chọ Họ còn bảo đức Hoàng thượng đã an bài đâu ra đấy. Hắn dừng lại một chút rồi tiếp:
– Về sau chính lãnh đội Tiền Phong doanh đứng ra cản trở, bọn nô tài không làm sao được đành phải trở về bẩm báo. Vi Tiểu Bảo nghe nói trống ngực đánh hơn trống làng, vẻ bồn chồn lộ ra ngoài mặt. Đa Long an ủi gã:
– Vi huynh đệ! Hoàng thượng đã đối xử với huynh đệ thật là chu đáo. Ngài đã phái đội Tiền Phong doanh đến bảo vệ các tiểu mỹ nhân cho huynh đệ rồi. Hà tất phải lo âu? ha ha! Vi Tiểu Bảo đành bật cười mấy tiếng khô khan để đáp lại, nhưng gã nghĩ thầm trong bụng:
– Tiểu Hoàng đế ngồi trong cái gì đó có thể quyết đoán ra ngoài ngàn dặm. Phen này sư phụ cùng anh em ta bị đại họa tới nơi rồi. Nhất định bọn Tiền Phong doanh đã vâng nghiêm chỉ của nhà Vua đến canh gác khắp nơi trong Bá Tước phu? của tạ Chúng thấy hạng bách tính tầm thường mới cho vào để đêm nay bắn chết. Còn hạng văn võ quan viên nhất thiết đều bị chặn lại. Vi Tiểu Bảo lại nghĩ tiếp:
– Một mình Đa Long ở đây dù ta không đánh nổi y, nhưng đột nhiên phóng môn ám khí “Hàm sa xạ ảnh” thì kết quả tính mệnh y chẳng khó khăn gì. Nhưng còn bao nhiêu thị vệ, làm thế nào mà giết hết bọn chúng được? Đáng tiếc là gói mông hãn dược ta đã dùng hết khi vào Trang gia rồi. Gã ngó mặt trời mỗi lúc một thấp, ruột gan bối rối hồi hộp chẳng khác gì kiến bò trên nồi rang. Toàn thân gã nóng như thiêu như đốt mà chẳng nghĩ ra được quyết định nào. Một giờ nữa trôi qua, nhật quang tối dần lại. Vi Tiểu Bảo mở cửa sổ nhìn ra ngoài thấy bảy tám tên thị vệ bước lui rồi lại bước tới, canh giữ cực kì nghiêm mật. Gã nhìn ngang nhìn ngửa vẫn chẳng thấy bóng vía Đào Hồng Anh đâu, bất giác buông tiếng thở dài ngồi thừ xuống cạnh giường, miệng lẩm bẩm:
– Chỉ sợ lúc này đã có nhiều bằng hữu trà trộn vào Bá Tước phủ rồi. Mình chậm một khắc là anh em lên đường tiến về âm phủ dần một bước. Bỗng gã ngó thấy trong góc nhà có lu nước lớn. Lu nước này đặt ở đây từ hồi còn Hải Đại Phú. Ngày đó gã nhờ có lu nước mà giết được Thụy Đống. Gã chợt động tâm cơ, tự nhủ:
– Sao ta không gạt Đa Long tiến vào phòng phóng ám khí giết rồi phóng hỏa lên? Đa đại ca đối với ta rất tử tế. Nếu không có chuyện gì thì chẳng khi nào ta hại mạng ỵ Bây giờ ta đối với y thế này quả có điều tội lỗi. Nhưng tánh mạng sư phụ và hàng trăm anh em ta dĩ nhiên là phải coi trọng hơn tính mạng một mình y. Gã suy nghĩ hồi lâu quyết định chủ ý rồi liền quẹt lửa thắp đèn lên và tính thầm trong bụng:
– Màn mùng là một vật bắt lửa nhanh nhất. Sau khi hạ sát Đa Long, ta phải châm lửa đốt mùng. Giữa lúc ấy bỗng nghe tiếng Đa Long ở phòng ngoài la gọi:
– Vi huynh đệ! Cơm rượu đã dọn rồi. Mời huynh đệ ra ăn uống Vi Tiểu Bảo đáp:
– Anh em mình ăn cơm trong phòng khách! Đa Long đáp:
– Thế cũng hay Rồi lão bảo thái giám đưa cơm rượu vào phòng. Tên thái giám này mới mươi lăm tuổi. Hắn bưng mâm vào phòng nhìn Vi Tiểu Bảo ngỏ lời vãn an rồi mở lồng bàn bày cơm rượu ra. Vi Tiểu Bảo trong đầu óc chợt lóe lên một tia sáng. Hắn chợt nghĩ ra điều gì, liền nói:
– Ông bạn đừng ra ngoài nữa, ở trong này uống rượu với ta. Tên tiểu thái giám mừng rỡ khôn xiết. Y đã biết Vi Bá Tước trước kia đứng đầu phòng ngự thiện, đối với người dưới rất tốt lại đầy lòng nhân từ khoan hậu. Bây giờ y được ngồi bồi rượu là một điều sung sướng. Y hý hửng lại so đũa bày chén. Đa Long đã theo vào phòng. Lão cười nói:
– Vi huynh đệ! Huynh đệ không còn làm đương sai ở trong cung mà Hoàng thượng vẫn không triệt bỏ căn nhà này là ngài thương mến huynh đệ lắm đấy. Ca? những bậc Hoàng thân quốc thích cũng không được ngài ưu đãi đến như vậy. Vi Tiểu Bảo cười đáp:
– Hoàng thượng ưu đãi hay không, tiểu đệ cũng chẳng biết. Có điều hàng ngày ngài bận trăm công ngàn việc quốc gia đại sự thì còn hơi đâu mà để ý đến những chuyện nhỏ nhặt? Gã dừng lại rồi tiếp:
– Nói bằng sự thực thì tiểu đệ có ở chỗ này cũng chẳng hợp lệ chút nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.