Vi Tiểu Bảo thở dài nói:
– Đúng thế! Gã tự nhủ:
– Đã khó khăn như vậy thì chúng ta nên thôi đi, đừng tính chuyện phản Thanh phục Minh nữa. Phàn Cương nói:
– Hoàng đế Thát Đát tuy nhỏ tuổi mà cực kỳ tinh minh mẫn cán, lại biết thu phục nhân tâm, lấy lòng trăm họ. Bách tính trong thiên hạ đối với Tiền triều đã nhạt dần. Nếu còn lằng nhằng mấy năm nữa thì e rằng bọn Thát Đát giữ giang sơn ổn định quá rồi. Vi Tiểu Bảo lại thở dài đáp:
– Đúng thế! Gã nghĩ thầm:
– Tiểu Hoàng đế giữ vững giang sơn cũng chẳng có gì là không hay. Phàn Cương nói:
– Vi hương chủ được tiểu Hoàng đế rất sủng ái mà lại hết lòng tin cẩn. Toàn thể anh em muốn xin Vi hương chủ dự định kế hoạch, đưa mọi người trà trộn vào cung đâm chết Hoàng đế Thát Đát. Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi đáp:
– Cái đó… cái đó không làm được rồi… Phàn Cương hỏi:
– Xin hỏi Vi hương chủ: Cái khó ở trong vụ này ở chỗ nào? Vi Tiểu Bảo đáp:
– Trong Hoàng cung phòng thủ rất nghiêm mật. Ngoài một số đông thị vệ lại còn nào Kiêu Kỵ Doanh, nào là Tiền Phong doanh, nào là Hộ quân doanh, nào là Hỏa khí doanh, nào là Kiện nhuệ doanh, nào là Hổ thương doanh… nhất nhất đều gia tâm bảo giá. Ngay một đoàn thị vệ cũng đã chia ra làm Ngự tiền thị vệ, Càn thanh môn thị vệ, Tam kỳ thị vệ. Vậy mà muốn hành thích Hoàng đế thì thật khó khăn hơn cả lên trời. Quần hùng nghe gã cự tuyệt đã không bằng lòng, lại nghe giọng lưỡi xưng hô một điều Hoàng thượng, hai điều Hoàng đế, rất mực nô lệ, mọi người càng lộ vẻ giận dữ. Phàn Cương liếc mắt nhìn quần hung rồi ngó Vi Tiểu Bảo nói:
– Vi hương chủ! Việc hành thích Hoàng đế Thát Đát dĩ nhiên cực kỳ khó khăn, nhưng do đích thân Hương chủ cầm đầu đại cuộc thì cũng không đến nỗi tuyệt vô hy vọng thành công. Anh em thuộc hạ tiến cung rồi, chẳng một ai cầu sống sót để trở ra, nhưng bất luận trường hợp nào cũng ráng bảo vệ cho Hương chủ được bình yên. Hương chủ đã lập rất nhiều công lớn cho bản hội. Thực tình mười mấy vạn anh em không được một người bằng Hương chủ. Giữa Thiên Địa Hội và bọn Thát Đát Mãn Thanh đã thành thế chẳng đội trời chung. Từ đây cuộc hưng thịnh của bản hội và đại nghiệp phản Thanh phục Minh chỉ còn trông cậy vào Vi hương chủ gánh lấy trọng trách. Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
– Vụ này tiểu đệ nhất quyết không làm nổi. Hoàng thượng sai tiểu đệ trừ diệt Thiên Địa Hội, tiểu đệ không chịu làm. Đó là giữ điều nghĩa khí. Các vị ca ca bảo tiểu đệ hành thích Hoàng đế, tiểu đệ không làm cũng là giữ điều nghĩa khí. Huyền Trinh tức giận hỏi:
– Hương chủ là người Hán sao lại đi giữ nghĩa khí với Hoàng đế Thát Đát? Như vậy chẳng hóa ra Hương chủ là… Hán… Y toan thóa mạ hắn là Hán gian, song y lại nín nhịn. Phàn Cương nói:- Vụ này quan hệ cực kỳ trọng đại, Vi hương chủ khó mà phúc đáp ngay được đó là lẽ thường. Bọn thuộc hạ xin Hương chủ nghĩ kỹ lại rồi sẽ cho bọn thuộc hạ biết sau. Vi Tiểu Bảo đáp ngay:
– Được rồi! Được rồi! Để tiểu đệ nghĩ lại xem sao đã. Từ Thiên Xuyên thấy gã chẳng có chút chi thành thực, liền nói thêm:
– Anh em chỉ mong Vi hương chủ nhớ tới di chúc của cố Tổng đà chúa, đừng quên thảm họa của kẻ vong quốc. Đã là người Hán quyết không làm nô lệ cho bọn Thát Đát. Vi Tiểu Bảo lại đáp:
– Đúng! Đúng! Cái đó thì không thể quên được. Quần hùng đều biết gã nói câu này không phải tự đáy lòng phát ra, đều lẳng lặng. Vi Tiểu Bảo nhìn người kia ngó người nọ cười hỏi:
– Các vị ca ca! Sao các vị lại không nói nữa? Quần hùng vẫn không lên tiếng. Vi Tiểu Bảo thấy cụt hứng, chẳng khác ngồi trên đống gai, liền nói:
– Vậy bữa nay chúng ta hãy tạm chia tay. Tiểu đệ về nghĩ kỹ lại rồi sẽ cùng các vị đại ca thương lượng. Dứt lời gã đứng lên. Quần hùng tiễn chân ra đến đầu ngõ rồi kính cẩn hành lễ từ biệt. Vi Tiểu Bảo về phủ ngồi trong thư phòng phát ngán. Chiều hôm ấy có thánh chỉ tuyên triệu Vi Tiểu Bảo vào Ngự thư phòng triều kiến Hoàng thượng. Nhà Vua vừa ngó thấy Vi Tiểu Bảo, hỏi ngay:
– Phùng Tích Phạm đột nhiên mất tích, vụ này đầu đuôi ra làm sao? Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi nghĩ thầm:- Sao Hoàng thượng lại hỏi ta về vụ này? Gã liền đáp:
– Tâu Hoàng thượng! Đêm hôm xảy ra vụ thất tung Phùng Tích Phạm nô tài cùng Đa tổng quản và bọn Ngự tiền thị vệ ở với nhau một chỗ. Sau nghe nói Thái đô thống ở Tiền Phong doanh phái người đến mời Phùng Tích Phạm. Nô tài không hiểu sao Phùng Tích Phạm lại mất biến. Y là một người ở Đài Loan đầu hàng, hành tung rất cổ quái. Không chừng y ngấm ngầm vận động mưu đồ chuyện bất pháp. Nô tài sẽ điều tra cẩn thận vụ này. Vua Khang Hy mỉm cười nói:
– Hay lắm! Phùng Tích Phạm lạc lõng nơi đâu, ta giao cho ngươi điều tra rõ rệt rồi về báo cáo ngay. Ta đã chuẩn cho người Đài Loan đầu hàng đều được hộ vệ chu đáo mà hắn đột nhiên mất tích một cách hồ đồ là ta thất tín với thiên hạ. Vi Tiểu Bảo trán toát mồ hôi, tự hỏi:
– Lời Hoàng thượng đầy vẻ nghiêm trọng, chẳng lẽ Ngài biết ta giết Phùng Tích Phạm? Gã vội đáp:
– Dạ, dạ! Nhà Vua lại hỏi:
– Sáng nay ngươi đến chơi trong ngõ Ngân Hạnh có vui vẻ không? Vi Tiểu Bảo sửng sốt hỏi lại:
– Tâu Hoàng thượng! Ngõ Ngân Hạnh nào? Rồi gã nhớ tới nơi trú chân của quần hùng Thiên Địa Hội ở trong ngỏ hẻm, ngoài đầu ngõ có hai cây Ngân Hạnh lớn, và gã đoán chắc là ngõ hẻm đó rồi. Hoàng đế đã biết cả tên ngõ hẻm thì còn điều gì giấu ngài được nữa? Gã sợ quá, toàn thân toát mồ hôi lạnh ngắt. Hai chân nhũn ra, gã quỳ mọp xuống, dập đầu tâu:
– Thánh thượng nhìn xa muôn dặm, hiểu hết mọi sự trên thế gian. Dù sao nô tài thủy chung một dạ trung quân.Vua Khang Hy thở dài nói:
– Bọn phản tặc đó bức bách ngươi gia hại ta mà ngươi nhất định không chịu. Kể ra ngươi quả đã trọng điều nghĩa khí, nhưng… nhưng… Tiểu Quế Tử! Ngươi định chơi hai mang suốt đời được chăng? Vi Tiểu Bảo dập đầu binh binh tâu:
– Xin Hoàng thượng xét soi. Nô tài nhất quyết không làm Tổng đà chúa Thiên Địa Hội, Hoàng thượng bất tất phải quan tâm điều đó. Nhà Vua lại thở dài, ngửng mặt lên, ngơ ngẩn xuất thần một lúc rồi thủng thẳng hỏi:
– Ta làm Hoàng đế Trung Quốc, tuy chẳng thể kịp Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang gì gì, nhưng về việc thương yêu trăm họ, chăm lo trị nước so với các Hoàng đế Minh triều trước đây đã có vị nào hơn ta? Hiện nay đã dẹp xong loạn Tam Phiên, lấy lại đảo Đài Loan. Nước La Sát cũng không dám xâm phạm bờ cõi nữa. Từ đây sắp tới thiên hạ thái bình trăm họ an cư lạc nghiệp. Vậy mà bọn phản tặc ở Thiên Địa Hội đòi quy phục họ Chu ở Minh triều, chẳng lẽ trăm họ dưới quyền cai trị của họ Chu được hưởng hạnh phúc hơn ngày nay? Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Cái đó thì ta không thể biết được. Ngoài miệng gã đáp:
– Nô tài thường được nghe nhân dân có câu hát: •Từ ngày Chu đế ra đời, mười năm đói kém đến ngoài chín năm• hiện nay mưa hòa gió thuận, quốc thái dân an. Đức Hoàng thượng là Điểu Sấng Dủy Thang, Chu Hoàng đế bì thế nào được? Vua Khang Hy mỉm cười nói:
– Ngươi đứng dậy đi! Nhà Vua đứng lên đi lui đi tới trong thư phòng một lúc rồi nói:
– Phụ hoàng ta là người Mãn Thanh, nhưng Hiếu Khang Hoàng hậu mẫu thân ta, là người Hán. Vậy dòng máu trong mình ta cũng thuộc về Hán tộc. Ta đối với trăm họ khắp thiên hạ coi đều bằng nhau, quyết chẳng tơ hào thiên lệch người Hán hay người Mãn. Sao bọn chúng căm hận ta hoài, đòi giết ta cho bằng được?Vi Tiểu Bảo tâu:
– Bọn người phản nghịch vô đạo rất đỗi hồ đồ, chẳng bõ cho Hoàng thượng phải quan tâm. Vua Khang Hy gục gặc cái đầu, nét mặt không khỏi lộ vẻ thê lương. Sau một lúc lâu, ngài lại nói:
– Người Mãn Châu có kẻ hay người dở, người Hán cũng có kẻ dở người hay. Hạng người tồi bại ở đời nhiều quá giết không hết được. Ta mong cảm hóa họ đi vào đường chính mà cảm thấy mình không đủ bản lĩnh. Hỡi ơi! Làm Hoàng đế thật là khó quá! Ngài nhìn Vi Tiểu Bảo một lúc rồi bảo gã:
– Ngươi đi đi! Vi Tiểu Bảo lại dập đầu từ biệt rồi lui ra khỏi Hoàng cung. Gã cảm thấy toàn thân mát lạnh, vì vừa rồi gã sợ quá toàn thân ướt đẫm mồ hôi. áo trong áo ngoài đều thấm nước. Vi Tiểu Bảo ra khỏi cửa cung thở phào một cái, bụng bảo dạ:
– Trong anh em Thiên Địa Hội lại có quân gian tế trà trộn vào. Đã hạ sát một tên Phong Tế Trung, thì tên khác lại mọc ra liền. Nếu không làm sao đức Hoàng thượng lại biết cả quần hào yêu cầu ta hành thích Ngài? Nhưng tên gian tế này là ai? Gã về phủ ngồi ngẫm nghĩ hồi lâu mà chẳng tìm ra được manh mối chi hết. Gã lại tự hỏi:
– Hoàng thượng giao cho ta trọng trách điều tra vụ Phùng Tích Phạm lạc lõng nơi đâu. Coi thái độ Ngài, dường như có ý hoài nghi ta nhúng tay vào vụ này, nhưng Ngài chưa có chứng cớ chuẩn đích mà thôi. Ta biết làm cách nào để lấp liếm cho yên chuyện? Gã nghĩ lui nghĩ tới không ra được kế gì, trong lòng rất là phiền muộn. Vi Tiểu Bảo lại nhớ đến ngày trước gã cùng Vua Khang Hy trò chuyện cười đùa, cả hai người cùng khoan khoái trong lòng mà hối tiếc.Bây giờ hai người mỗi ngày một lớn tuổi. Hoàng thượng mỗi ngày một oai nghiêm. Còn gã cũng không dám nói nhăng nói càn. Gã tự hỏi:
– Cái chức Phủ Viễn Đại tướng quân cùng Nhất đẳng Lộc Đỉnh công mình làm chẳng thấy hứng thú gì, thực không bằng hồi còn nhỏ ở Lệ Xuân viện lại được ung dung khoái lạc. Gã nghĩ tiếp:
– Anh em Thiên Địa Hội bức bách ta hành thích Hoàng thượng. Mặt khác Hoàng thượng lại bức bách ta diệt trừ Thiên Địa Hội, Ngài còn hỏi: •Tiểu Quế Tử! Ngươi định chơi hai mang suốt đời được chăng?• Con mẹ nó! Lão gia không làm nữa. Cái gì cũng không làm. Trong lòng gã nghĩ đến năm chữ •Cái gì cũng không làm• gã cảm thấy trong lòng thư thái bất giác thò tay vào bọc móc lấy quân xúc xắc liệng xuống bàn. Vi Tiểu Bảo vừa liệng xúc xắc vừa hô:
– Không làm gì là hay rồi. Gieo thử một quẻ cho ra Mãn Đường Hồng. Bốn con xúc xắc chạy lọc cọc rồi ngả ra ba điểm hồng hướng lên trời. Còn con thứ tư lại thành lục điểm. Thế là đen quá rồi, đen không thể nào đen hơn được nữa. Lúc gã reo xúc xắc đã ráng làm cho cả bốn con ngả xuống theo ý mình mà không được. Gã tức mình chửi luôn một câu:
– Con mẹ nó! Gã lại lượm xúc xắc lên gieo lại. Nhưng lần nào cũng chưa được như ý. Mãi đến lần thứ tám mới thành Mãn Đường Hồng. Vi Tiểu Bảo mừng rỡ nói:
– Té ra ông Trời muốn ta phải làm cho Hoàng thượng bẩy việc lớn rồi mới nghỉ được. Gã lẩm nhẩm tính:- Bẩy việc lớn ta làm đủ rồi. Việc đầu tiên là giết Ngao Bái. Việc thứ hai là cứu mạng lão Hoàng đế. Việc thứ ba là cứu giá Hoàng thượng ở Ngũ Đài Sơn. Việc thứ tư là cứu Thái hậu. Việc thứ năm là giết mụ điếm già. Việc thứ sáu là phá hủy Thần Long giáo. Việc thứ bảy là bắt Ngô ứng Hùng. Việc thứ tám là tiến cử bọn Trương Dũng, Triệu Lương Đống… phá Ngô Tam Quế. Việc thứ chín đánh Nhã Khắc Tát… nhiều quá rồi, nhiều quá rồi. Còn việc nhỏ không kể. Nguyên việc lớn vừa đúng bẩy, không nhiều mà cũng không ít. Gã tự nhủ:
– Những việc nhỏ kể làm quái gì? Những việc đáng kể bảy vụ là đủ rồi. Nói tóm lại lão gia không làm nữa. Chẳng làm quan cũng không tạo phản, nhưng lão gia đi làm gì bây giờ? Gã nghĩ lui nghĩ tới nhận thấy trở về Dương Châu là khoan khoái hơn hết. Vi Tiểu Bảo nghĩ tới chuyện trở về Dương Châu, bất giác trong lòng cao hứng, lớn tiếng gọi:
– Người nhà đâu? Hai tên thân binh chạy vào. Gã sai lấy rượu nhắm tự mình rót uống. Gã vừa uống rượu vừa tính toán dùng cách gì cho khỏi hậu hoạn. Cần nhất là nhà Vua không sai người đến bắt, Thiên Địa Hội cũng không tìm đến bức bách mình phải theo họ tạo phản. Gã tính cả đến việc trong bảy vị phu nhân thì sáu vị chịu nghe lời gã. Nhưng bảo Công chúa theo gã đến Dương Châu thì dù vui vẻ đến đâu, nàng cũng nhất định không chịu. Gã muốn mở kỹ viện ở Dương Châu, lại e Tô Thuyên, A Kha, Phương Di, ba người không nghe theo. Rồi gã tự nhủ:
– Thôi được! Rồi ta sẽ tính dần, tới đâu hay tới đó. Lão gia đã có sản nghiệp mấy trăm vạn lạng bạc, chẳng mở kỹ viện cũng không chết đói. Có điều mình chưa tìm được hướng đi nào cho khoan khoái mà thôi.Tối hôm ấy trong phủ mở gia yến. Bảy vị phu nhân thấy Vi Tiểu Bảo cười nói huênh hoang ra chiều rất cao hứng, trái với những ngày gần đây gã mặt buồn rười rượi. Bảy vị đồng thanh hỏi: Chuyện gì mà vui thế? Vi Tiểu Bảo mỉm cười đáp:
– Thiên cơ bất khả lộ. Công chúa hỏi:
– Hoàng đế ca ca lại thăng quan cho phải không? Tăng Nhu hỏi:
– Chắc đánh bạc được lớn! Câu chuyện Thiên Địa Hội hết phiền phức rồi ư? A Kha nói:
– Thôi lại thấy cô nào nhà người ta coi vừa mắt muốn lấy làm phu nhân phòng thứ tám rồi. Vi Tiểu Bảo chỉ lắc đầu. Sau gã thấy các phu nhân hỏi gắt quá, đành đáp:
– Ta không muốn nói, nhưng các vị nhất định hỏi cho ra, ta đành phải nói vậy. Bảy vị phu nhân dừng lại lắng tai nghe. Vi Tiểu Bảo nghiêm nghị nói:
– Ta làm quan lớn lại phong đến tước công mà một chữ không biết thì còn ra thể thống gì nữa. Bắt đầu từ mai ta muốn đọc sách làm văn, đi thi đỗ Trạng Nguyên rồi làm Hàn lâm. Bảy vị phu nhân ngơ ngác nhìn nhau, nhưng chỉ một lát lại phá lên cười. Ai cũng biết đức phu quân giết người phóng hỏa, trộm cắp lừa gạt việc gì cũng làm được. Trong thiên hạ chỉ có việc duy nhất gã không làm nổi là đọc sách để biết chữ.Sáng sơm hôm sau, quan phủ Thuận Thiên đến bái yết, nói là vâng chỉ dụ của Thượng quan được biết đức Hoàng thượng đã ủy thác việc tra cứu vụ Trung Thành bá Phùng Tích Phạm thất tung cho Vi công gia, nên y đến phủ để chờ sai khiến. Vi Tiểu Bảo chau mày hỏi:
– ở nha môn phủ Thuận Thiên rất đông công sai, bổ khoái, những ngày gần đây đã điều tra được manh mối gì chưa? Tri phủ đáp:
– Bẩm đại soái! Vụ Phùng bá tước thất tung sự tình rất ngoắt ngoéo! Ty chức mấy ngày liền đôn đốc sai bọn sai dịch minh tra ám phỏng mà chưa được manh mối chi hết, nên trong lòng nóng nẩy vô cùng. Bữa nay được tin Hoàng thượng đặc phái Vi công gia chủ trương, ty chức vui mừng quá độ, tưởng chừng được thăng quan liền ba cấp cũng không băng. Y dừng lại một chút rồi tiếp:
– Vi công gia là một bậc đại thần anh minh mẫn cán đệ nhất tại triều đình. Công gia lên ngựa săn sóc ba quân, xuống ngựa săn sóc dân tình. Bất luận việc gì nhiêu khê đến đâu đã lọt vào tay Công gia là lập tức được giải quyết một cách ổn thỏa. Bọn nha môn của ty chức được tin này cũng cực kỳ hể hả. Chúng nói là nay có Công gia chủ trương khác nào chúng được ẩn mình dưới cây cao bóng cả. Vi Công gia đã xuất mã thì đến bọn quỷ La Sát còn phải chạy tơi bời. Lo gì không tìm ra manh mối vụ Phùng Bá tước? Vi Tiểu Bảo nghe tri phủ xiểm nịnh cũng lọt tai, mà thực ra y đổ trách nhiệm lên đầu gã. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Không hiểu thi thể Phùng Tích Phạm hiện giờ chúng dấu ở đâu? Đêm nay ta phải dùng Hóa thi phấn để làm cho tiêu tan, không để họ nắm được chuôi. Ta chỉ cần làm mất hết chứng cứ là chẳng ai đổ tội lên đầu mình được. Đáng lý ta phải nghĩ tới việc làm tiêu tan thi thể từ trước, nhưng mấy bữa nay bận quá quên khuấy đi mất. Viên tri phủ lại nói:- Hàng này Trung Thành bá phu nhân phái người đến nha môn của ty chức ngồi lỳ suốt ngày không chịu trở về. Họ quyết đòi người cho bằng được. Ty chức thật khó bề đối phó. Y ngừng lại một chút rồi tiếp:
– Hôm qua Phùng phủ lại có người đến báo án trình về việc một ả tiểu thiếp của Trung Thành Bá tên gọi Lan Hương, theo một tên mã phu đi trốn rồi. Mụ cuốn gói khá nhiều vàng bạc và đồ trang sức. Nếu Trung Thành Bá không về nhà thì e rằng bọn cơ thiếp tỳ bộc sẽ bỏ đi hết, trong nhà chẳng còn một ai. Vi Tiểu Bảo hắng giọng đáp:
– Không hiểu Phùng Tích Phạm lăn lóc ở chỗ phong lưu đàng điếm nào mà kín thế? Phủ đài hãy phái nhiều nhân lực đến các ổ ăn chơi điều tra kỹ càng lại. Hắn ham mê cờ bạc trai gái không thèm trở về nhà thì có bị vợ nhỏ bỏ đi theo kẻ khác cũng là đáng kiếp. Viên tri phủ nói:
– Dạ dạ! Theo lẽ ra Phùng bá tước có đi thăm thú những nơi liễu ngõ hoa tường thì trong bấy nhiêu ngày cũng nên trở về một lần mới phải. Vi Tiểu Bảo đáp:
– Cái đó khó nói lắm, Phùng Tích Phạm là con quỷ háo sắc chứ chẳng phải hạng người chính nhân quân tử như phủ tôn đâu. Phủ tôn có lần đến những nơi lầu hồng gác tía cũng chỉ một ngày hay nửa đêm là đã trở về trình diện rồi. Tri phủ cười nói:
– Ty chức không dám! Ty chức không dám! Giữa lúc ấy Trung Thành bá phu nhân sai người anh em của mụ đưa đồ lễ đến và nói là kính cẩn dập đầu trước Vi Công gia để tạ ơn Công gia ra sức điều tra vụ án này. Vi Tiểu Bảo dặn thân binh đừng cho họ vào và không nhận lễ vật. Thân binh lại vào báo:- Bẩm đại soái! Người nhà họ Phùng cực kỳ vô lễ. Lúc ra đi hắn không ngớt cười lạt, nói những gì oan oan tương báo, có thù trả thù. Tên thân binh nói tiếp:
– Gia nhân ở Phùng phủ còn bảo đức Hoàng thượng biết chuyện này rồi. Thế nào cũng điều tra ra gốc ngọn. Đừng ai hòng lấy tay che mặt trời, bịt mắt thánh minh thiên tử. Bẩm đại soái! Hắn dám đến đây ngang tàng thì thật là lớn mật! Tiểu nhân muốn tát cho hắn mấy cái bạt tai. Bữa trước có chuyện đổi người ở ngoài pháp trường, tên thân binh này cũng tham dự vào vụ đó, bây giờ nghe giọng lưỡi của người nhà Phùng phủ đầy vẻ gay go, dường như đã đoán ra nội tình, hắn không khỏi ớn da gà. Vi Tiểu Bảo có tật giật mình, nghe thân binh nói bất giác biến sắc tự hỏi:
– Vụ này thật là rắc rối! Không khéo sẽ bị vỡ lở. Con bà nó! Phùng Tích Phạm chính lão gia giết chết rồi. Chẳng lẽ lão gia lại sợ mụ vợ con tử quỷ hay sao? Đột nhiên, gã tìm ra được quyết định, nét mặt hớn hở tươi cười. Gã đứng dậy nói:
– Quý phủ hãy ngồi chơi chờ bản tước một lát. Gã vào nội đường gọi đội trưởng thân binh đến dặn dò cứ thế, cứ thế mà làm. Đội trưởng lãnh mạng đi ngay. Vi Tiểu Bảo trở ra đại sảnh nói:
– Hoàng thượng phái bản tước làm việc này. Chúng ta là phận nô tài phải tận tâm kiệt lực để báo đáp quân thượng. Bây giờ hãy đến Phùng phủ khám nghiệm. Viên tri phủ ngạc nhiên nghĩ bụng:
– Trung Thành Bá mất tích rồi. Trong nhà lão còn gì mà khám xét? Nhưng ngoài miệng y vâng dạ liên thanh. Vi Tiểu Bảo lại nói:- Vụ án này cực kỳ bí ẩn. Chúng ta hãy bắt tất cả già trẻ lớn bé nhà họ Phùng thẩm vấn, không chừng sẽ điều tra được manh mối. Tri phủ đáp:
– Dạ! Công gia dạy rất phải. Ty chức ngu muội thủy chung không hề nghĩ tới điểm đó. Thực ra cái chức tri phủ nhỏ bé khi nào dám đến Trung Thành bá phủ mở cuộc điều tra. Đồng thời ở nha môn phủ Thuận Thiên từ trên xuống dưới ai cũng biết Phùng Tích Phạm là kẻ tử thù của Phủ Viễn Đại tướng quân Vi Công gia. Họ còn đoán chừng Phùng Tích Phạm thất tung, mười phần có đến tám chín là Vi Công gia đã phái người sát hại. Vi Công gia là nhân vật sáng giá nhất tại triều đình hiện nay thì còn ai dám đụng vào? Những người lãnh trách nhiệm tra án không dám dậm chân chỉ mong kéo dài thời gian chẳng bao giờ kết liễu. Viên tri phủ bụng bảo dạ:
– Vi Công gia đã giết Phùng bá tước còn muốn đến làm khó dễ người nhà lão. Phùng phu nhân thật không biết điều. Mụ phái người đến Công phủ nói nhăng nói càn, trách nào Vi Công gia chẳng tức giận? Vi Tiểu Bảo cùng tri phủ Thuận Thiên lên ngồi kiệu lớn có tiền hô hậu ủng dẹp đường từ từ tiến về phía Trung Thành bá phủ. Mấy trăm tên thân binh bao vây xung quanh Phùng gia. Vi Tiểu Bảo tiến vào phủ, tên đội trưởng thân binh liền đến trước mặt bẩm:
– Trình đại soái! Trong phủ Phùng gia cả nam lẫn nữ cộng được bảy mươi chín người, hiện đang ngồi ở Tây sảnh chờ đại soái thẩm vấn.