NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ TREO TƯỜNG

CHƯƠNG 19



Giáo sư Purdy giận dữ quát vào máy điện thoại:
– Ai đấy? Cái gì? Ông ta đang ở dưới nhà à? Bảo ông ta mai hãy đến. Thôi được, cho ông ta lên đây!
Vị Giáo sư quay sang cô thư ký đánh máy Sheila Webb, nhăn nhó:
– Cứ chốc chốc lại phải ngưng lại! Kiểu thế này thì làm việc sao được? Cô Sheila, ta đến chỗ nào rồi nhỉ?
Sheila chưa kịp trả lời thì đã có tiếng gõ cửa. Vị Giáo sư khảo cổ học phải cố dứt khỏi dòng suy nghĩ đang hướng về ba ngàn năm về trước.
– Mời vào! – Ông gắt. – Vâng, mời vào! Có chuyện gì thế?
– Xin giáo sư tha lỗi tôi đã làm giáo sư phải tạm ngừng công việc. Chào cô Sheila!
Cô gái đã đứng lên, và thanh tra Hardcastle cảm thấy hình như trong mắt cô ta có thoáng một chút lo âu. “Hay mình tưởng tượng?” Ông tự nhủ.
– Có chuyện gì vậy? – Vị giáo sư khảo cổ sẵng giọng hỏi.
– Tôi là thanh tra cảnh sát Hardcastle. Cô Sheila đây đã biết tôi.
– Tôi hiểu, tôi hiểu, – Vị giáo sư nói.
– Tôi muốn được nói chuyện với cô thư ký của ông.
– Vội thế kia à? Đúng lúc tôi đang cần cô ấy. Đến đúng cái đoạn quan trọng nhất. Thôi đành, tôi nhường cô Sheila cho ông trong mười lăm phút, thôi được, có thể hơn một chút, nhưng tối đa là nửa giờ. Ôi, sáu giờ rồi này!
– Tôi vô cùng lấy làm tiếc, thưa giáo sư Purdy,- Viên thanh tra nhắc lại lần nữa.
– Không sao, không sao. Nhưng có chuyện gì vậy? Hẳn là một tai nạn giao thông?
– Nghiêm trọng hơn, thưa giáo sư.
– Mà phải rồi, cô Sheila không có ô tô riêng nên không thể đâm vào ai, – Vị giáo sư nói và nhìn cô gái vẻ thông cảm. – Tôi nhớ rồi, đến đây cô ấy phải đi xe buýt. Vậy là chuyện gì đấy, ông thanh tra?
– Về một cô gái, tên là Edna Brent, – viên thanh tra quay sang Sheila. – Cô đã biết tin rồi chứ?
Ông có cảm giác mắt cô gái giống mắt một người nào đó ông đã gặp. Vầng trán nhăn lại, cô nói:
– Vâng, Edna Brent thì tôi biết rất rõ. Bạn ấy có chuyện gì vậy, thưa ông?
– Vậy là cô chưa biết, tôi thấy rõ như vậy. Trưa nay, cô đi ăn ở đâu, cô Sheila?
Cô gái đỏ mặt.
– Ông thanh tra hơi tò mò quá đấy. Tôi ăn trưa với một người bạn trai, tại một quán ăn của người Hoa.
– Sau bữa ăn, cô không quay về Trung tâm phải không?
– Có chứ. Tôi quay về đấy, nhưng người ta bảo tôi rằng Giáo sư Purdy đợi tôi ở khách sạn Curlew vào hai giờ rưỡi.
– Cô Sheila nói đúng, – Vị giáo sư gật đầu. – Và chúng tôi làm việc từ lúc đó đến giờ.
– Vậy là cô không biết chuyện xảy ra với cô Edna Brent?
– Edna gặp phải chuyện gì ạ? – Sheila lo lắng hỏi. – Edna bị tai nạn gì? Bị ô tô cán phải không?
– Đúng là cô ấy gặp tai nạn,
Viên thanh tra ngưng lại, chăm chú nhìn Sheila để dò xét thái độ.
– Cô ấy bị giết. Kẻ nào đã thắt cổ cô ấy trong một trạm điện thoại công cộng.
– Trạm điện thoại công cộng?
Vị giáo sư kêu lên, bắt đầu quan tâm đến sự việc.
Cô Sheila thì há hốc miệng, trong một lúc không thốt lên được lời nào, mắt mở to nhìn viên thanh tra, và ông này càng thấy cặp mắt rất giống mắt một người nào đó mà ông chưa nghĩ ra. Tuy nhiên, ông vẫn thầm nghĩ: “Cô em đóng kịch tài lắm!”
Vị giáo sư thì miệng vẫn lẩm bẩm:
– Lạy Chúa tôi! Bị thắt cổ chết trong một trạm điện thoại công cộng… Sao tôi nghe cứ có vẻ khó tin thế nào ấy, rất khó tin! Chưa bao giờ tôi lại nghĩ, người ta có thể gây án mạng trong một trạm điện thoại công cộng. Và tội nghiệp cô gái kia!
– Edna bị giết? Sao có thể như thế được? Tại sao người ta lại giết nó kia chứ?
– Cô Sheila! Cô biết hôm kia, cô Edna có đến nhà tìm cô không? Cô ấy đến nhà bà dì cô, và đã ngồi đấy đợi cô khá lâu, sau không chờ thêm được nữa mới đi.
Vị giáo sư vội nói:
– Lỗi tại tôi! Bao giờ cũng là lỗi tại tôi! Hôm ấy, tôi nhớ rồi, tôi đã giữ cô Sheila làm việc thêm với tôi rất lâu. Tôi rất tiếc. Cô nhớ phải nhắc tôi về giờ giấc đấy. Kẻo khi làm việc là tôi không còn nhớ gì nữa. Tôi thành thật nói điều đó với cô.
– Dì tôi có kể chuyện Edna đến. Nhưng tôi chủ quan, cho rằng chuyện chẳng quan trọng. Có lẽ hôm đó Edna rất cần gặp tôi. Hẳn nó đang có chuyện rất buồn hoặc rất lo.
Viên thanh tra nói:
– Hiện chúng tôi chưa biết gì, và hẳn chúng tôi sẽ không bao giờ biết, nếu như cô không thành thật kể ra với chúng tôi, thưa cô Sheila Webb!
– Tôi ư? Nhưng tôi có biết gì đâu mà kể?
– Cô ít ra cũng đoán được cô Edna muốn gặp là về chuyện gì chứ?
– Hoàn toàn không, – Sheila nói.
– Trong lúc cùng làm việc ở Trung tâm, chẳng lẽ cô Edna không thổ lộ chút nào với cô sao?
– Không, hoàn toàn không! Mà tôi nghĩ có lẽ bản thân Edna cũng không ngờ câu chuyện lại diễn ra như thế này. Hôm qua tôi không đến Trung tâm. Tôi được cử đến làm việc cả hai buổi cho một nhà văn, ông ta là khách hàng quen biết của Trung tâm chúng tôi. Tôi tuyệt đối không hề có một ý nghĩ nào về vấn đề Edna có thể thổ lộ ra với tôi. Sau khi dì tôi nói, chính tôi cũng rất ngạc nhiên, Edna đến tận nhà dì tôi tìm tôi để làm gì?
– Rất có thể cô Edna muốn nói riêng với cô, chứ không muốn nói công khai ở cơ quan. Một chuyện gì đó hết sức tiêng tư, chỉ có thể nói giữa hai cô với nhau? Cô có nghĩ như thế không?
Sheila run rẩy đáp:
– Hẳn là thế, thì Edna mới cất công tìm tôi như vậy.
– Cô Sheila, cô không thể giúp chúng tôi được sao?
– Tôi rất tiếc là không biết gì để có thể kể ông nghe. Và tôi cũng rất đau đớn thấy Edna Brent gặp tai họa. Quả thật tôi không biết tí gì hết.
Vị giáo sư nói:
– Tôi thấy cô run rẩy, tôi rót một ly sherry cô uống xong sẽ trấn tĩnh lại được đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.