Ngoài tấm biển nhỏ ghi số nhà, ngôi nhà số 20 phố Wilbraham Crescent này còn có một tấm biển nhỏ nữa, đề: Biệt thự Diana, vẻ ngoài của ngôi nhà không gây được cảm tình: hàng rào sắt và cánh cổng ken quá xít, còn dàn hoa tầm xuân thì không ai sang sửa, trông um tùm, có vẻ được dùng làm một thứ bảo vệ.
Trong vườn, các bụi cây mọc vô tổ chức, và không khí nồng nặc mùi nước đái mèo. Tường nhà loang lổ, các ống máng méo mó. Chỉ riêng cánh cửa vào nhà mới được sơn lại, màu tươi, nhưng không đủ át đi toàn bộ dáng vẻ thảm hại của khung cảnh xung quanh. Không có chuông điện, chỉ có một đầu sợi dây để kéo chuông bên trong.
Khi viên thanh tra kéo sợi dây, vọng ra một tiếng “leng-keng” như từ đâu xa lắc.
Colin nhận xét:
– Biệt thự gì mà giống như lô cốt ấy.
Hai người đứng chờ. Lát sau họ nghe thấy những âm thanh rất lạ từ trong nhà đưa ra: giống như một kiểu tụng kinh trầm bổng, nửa như nói, nửa như hát.
– Khốn khổ, nếu như… – Thanh tra Hardcastle vừa định nói câu gì đó thì…
Tiếng uốn éo trầm bổng nghe đã rõ hơn: “Đừng, con yêu quý của ta, Chou-chou! Kìa, Mi-mi nữa, yên nào. Cả Cléopatre nữa. Để yên cho ta, các con yêu quý của ta…”
Tiếng khóa cửa bên trong, rồi tiếng mở cửa ngoài. Trước mặt hai người hiện ra một phụ nữ dáng quý tộc, mặc tấm áo nhung dài quết đất màu xanh lá cây đã bạc. Đầu bà ta chải theo kiểu được coi là “mốt” cách đây ba chục năm: tóc quấn lên rất cao, hết sức cầu kỳ, thành như một kiểu kim tự tháp màu vàng úa. cổ bà ta quấn một dải lông thú màu da cam xỉn, loang lổ.
– Bà là phu nhân Hemmings? – Thanh tra Hardcastle dè dặt đánh bạo hỏi?
– Vâng, chính tôi. Yên nào, tia nắng bé bỏng của ta…
Bây giờ, viên thanh tra mới nhìn thấy, ra không phải tấm khăn quàng cổ bằng da thú, mà là một con mèo. Mà không phải chỉ có một con. Ba con nữa đang “meo-meo” từ nhà trong kéo ra quấn chặt gấu váy của bà già quý tộc, giương những cặp mắt tròn xoe nhìn khách. Hai vị khách thấy xộc vào mũi một thứ mùi nằng nặng của loài mèo.
– Tôi xin tự giới thiệu: Thanh tra cảnh sát Hardcastle.
– Mời vào, Phu nhân Hemmings nói. – Ôi, tôi lầm rồi, không phải vào đây, mà vào phòng kia!
Nhưng khi bà ta mở cửa phòng bên trái, hai vị khách lại thấy trong phòng này bốc ra một mùi còn nặng hơn.
Trong phòng này, trên bàn, trên các ghế, đâu đâu cũng thấy những chiếc lược cũ dính đầy lông. Và trên mấy cái gối cũ kỹ, còn sáu con mèo nữa.
– Tôi sống với những con mèo thân thiết này. Chúng đáng yêu lắm và nghe hiểu mọi điều tôi nói với chúng đấy.
Viên thanh tra cảnh sát dũng cảm tiến lên. Khôn khổ thay, ông ta lại dị ứng với loài mèo. Và tất nhiên đám mèo kia quây lấy ông ta, con nhẩy lên đầu gối, con bấu vào gấu quần, cọ bộ lông xù một cách âu yếm. Nhưng viên thanh tra cắn răng cố giữ bình tĩnh.
– Tôi muốn hỏi phu nhân vài câu, được không ạ? Thưa phu nhân, về vụ…
– Ông cứ tự nhiên, – phu nhân Hemmings nói. – Tôi sẵn sàng cho ông thấy tất cả. Thức ăn cho chúng, nơi chúng ngủ. Năm con ngủ trong phòng cùng với tôi, bảy con khác dưới này. Cá cho chúng ăn đều là loại cá cao cấp và nấu rất ngon, do chính tay tôi nấu cho chúng.
– Chúng tôi đến đây vì chuyện khác, thưa phu nhân, về vụ việc đáng buồn ở nhà bên cạnh nhà phu nhân. Hẳn phu nhân đã biết?
– Nhà bên cạnh? Ông thanh tra định nói về việc con chó của ông Joshua?
– Không phải đâu, thưa phu nhân, vụ bên số nhà 19. Tại đấy hôm qua người ta phát hiện thấy xác chết một người đàn ông.
– Thật à? – bà già quý tộc lịch sự hỏi nhưng không hề quan tâm một chút nào, mắt vẫn chăm chú nhìn đàn mèo của bà.
– Tôi muốn biết trưa hôm qua phu nhân có ở nhà không, thời gian từ một rưỡi đến ba rưõi?
– Có, tôi ở nhà. Tôi thường đi chợ mua thức ăn từ sáng sớm, để về làm bữa điểm tâm cho chúng, sau đó tôi không đi đâu nữa cho đến lúc đi ngủ. Tôi bận chải lông và tắm rửa cho chúng.
– Phu nhân không nhận thấy gì lạ ở nhà bên cạnh? Xe cảnh sát đến, rồi xe cấp cứu của y tế, phu nhân không nghe thấy gì, nhìn thấy gì sao?
– Đáng tiếc là tôi không bao giờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhất là hôm qua, tôi bận xục xạo ở tận cuối vườn kia để tìm con Arabella bị lạc. Đấy là con mèo trẻ nhất: thì ra nó leo lên cây rồi không sao xuống được. Tôi đem đĩa cá ra nhử nó, nhưng nó nhát, khốn khổ con bé. Cuối cùng, mệt quá tôi đành quay vào nhà. Thế là ông thấy có lạ không? Nó nhảy ngay xuống, chạy theo tôi vào nhà.
Bà ta nhìn lần lượt hai người khách, đợi phản ứng của họ.
– Vâng, may quá, – thanh tra Hardcastle nói lấy lòng, nhưng lưỡi cứng đơ lại.
– May sao, thưa ông, – bà quý tộc ngạc nhiên.
Colin vội đỡ lời:
– Tôi rất yêu mèo và rất hiểu tính tình của chúng. Điều phu nhân vừa kể rất đúng với bản chất loài mèo. Chúng yêu chủ đến mức quên cả sợ, cho nên thấy phu nhân vào nhà, nó bèn nhẩy liều xuống để theo phu nhân.
Bà già nhìn Colin, thấy anh này không có vẻ cảnh sát, nhưng bà không để lộ ra. Bà ta chỉ nói rất khẽ:
– Chúng biết hết, hiểu hết, ông có thấy như vậy không?
Một con mèo giống Ba Tư lấy chân cào lên đầu gối viên thanh tra, hình như móng của nó xuyên qua lớp vải vào đến da ông. Viên thanh tra co rúm người lại, ông vội vã đứng lên.
– Phu nhân có thể cho tôi ra xem chỗ cuối vườn ấy được không ạ?
Colin nhếch mép cười.
– Được chứ! Để tôi dẫn ông ra, – phu nhân Hemmings vừa nói vừa đứng lên.
“Khăn quàng cổ” của bà tụt ra: con mèo nhỏ trườn xuống đất, và theo bà già ra ngoài. Cả lũ mèo định ùa ra theo. Bà già ngăn chúng lại.
– Ông vui lòng đóng chặt cửa lại, thưa ông…, – Bà nói với Colin đi sau cùng. – Hôm nay trời trở gió, tôi sợ đàn mèo bị cảm. Nhất là mấy thằng bé khốn kiếp kia nữa. Để mèo ra sân là rất nguy hiểm.
– Mấy thằng bé nào, thưa phu nhân? – Hardcastle hỏi.
– Mấy thằng con trai ông Ramsay ở sau lưng nhà tôi ấy. Hệt giống cướp Hắc Y. Chúng mỗi đứa một cái súng cao su, chỉ rình bắn lũ mèo của tôi.
Phía bên này, khu vườn càng hoang tàn hơn.
Bụi rậm mọc bừa bãi. Cây cối không ai chăm sóc.
– Mất công vô ích. – Colin lẩm bẩm.
Mà đúng vậy. Bị bức tường rào và đám cây rậm rạp ngăn trở, khiến ở bên này không thể nhìn thấy gì bên nhà bà Pebmarsh.
Biệt thự Diana hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới xung quanh.
– Lúc nãy ông nói số nhà 19 ạ? – Phu nhân Hemmings đứng lại giữa khu vườn, ngơ ngác. – Hình như nhà ấy chỉ có một bà mù sống một mình thôi mà?
– Người đàn ông bị giết không phải là người ở đấy.
– Ra thế, – phu nhân Hemmings vẫn lơ đãng như mọi khi. – Ra ông ta đến đó để bị giết. Quả là lạ đấy, phải không thưa hai ông?
Colin thầm nghĩ: “Riêng câu nói này của bà già quý tộc có giá trị, nói lên đúng vấn đề”.