Rượu độc lóng lánh

Chương 10



Đại tá Race vừa hút tẩu thuốc vừa ngắm nhìn George Barton một cách chăm chú.

Tuổi của họ chênh lệch nhau 20 năm. Đại tá Race đã qua tuổi 60. Ông ta có dáng người đẹp, bước đi của một quân nhân, lưng thẳng với bộ mặt dạn dày nắng gió, mái tóc màu tro cắt ngắn và dưới cặp lông mày đen và rậm là đôi mắt lấp lánh, ánh lên vẻ thông minh.

Ông đã biết Barton từ khi anh còn nhỏ, một ông bác của anh ta lại là hàng xóm của gia đình Race. Và đối với ông, Barton vẫn là cậu bé George ngày nào và là một trong những người gắn liền với những kỷ niệm thuở xưa của ông.

Ông tự nhủ là ông cũng không biết “cậu bé George” đã trở thành người như thế nào. Ông cũng nhận thấy qua những lần gặp gỡ hiếm hoi của họ, rằng họ khá xa cách. Race là một người thích phiêu lưu, thích sống xa nhà và tự xây dựng lãnh địa của mình. Barton lại là loại người không muốn rời London . Các mối quan tâm của họ cũng khác nhau khi họ trao đổi những kỷ niệm về “thuở xưa tươi đẹp” cuộc nói chuyện thường rơi vào sự im lặng lúng túng. Đại tá rất sợ nói những chuyện tầm phào. Ông thuộc mẫu người “mạnh mẽ và ít lời” mà tác giả của những tiểu thuyết dài kỳ thường hay săn lùng.

Vẫn tự hỏi tại sao “cậu bé George ” lại khăng khăng muốn gặp mình. Ông thử xác định bản chất của sự thay đổi trong tánh cách của George trong vòng một năm họ không gặp nhau. Barton luôn bị ảnh hưởng bởi sự chậm chạp của mình: anh ta luôn thận trọng, thực tế và không mơ mộng. Hôm nay dù sự thay đổi đó là rất nhỏ, ông cũng không nhận ra tính cách cũ của anh ta.

Chắc chắn là có chuyện gì không ổn. Barton có vẻ bồn chồn như ngồi trên đống lửa. Đã ba lần anh ta phải châm lại điếu thuốc lá việc mà anh ta chưa làm bao giờ.

Đại tá rút tẩu thuốc ra khỏi miệng và nói:

– Thế nào, cậu bé George, có chuyện buồn phiền?

– Từ ấy còn nhẹ đấy bác Race ạ. Tôi cần lời khuyên của bác… và cả sự giúp đỡ của bác.

– Tôi nghe anh đây.

Gần một năm trước đáng nhẽ bác phải đến ăn tiệc với chúng tôi ở London, quán Luxembourg, nhưng đến phút cuối cùng bác đã từ chối vì phải đi xa…

Race đồng ý và nói:

– Đi Nam Phi.

– Ở bữa tiệc đó vợ tôi đã chết.

Race có vẻ không thoải mái:

– Tôi biết. Tôi đã đọc điều đó trên báo. Tôi đã không nói lại với anh lúc nãy và cũng không chia buồn với anh bởi vì tôi không muốn khơi lại những kỷ niệm đau buồn. Nhưng hãy tin tôi, tôi cũng thấy rất buồn cho anh…

– Cảm ơn. – Barton nói – nhưng không phải tôi định nói thế, Có vẻ như vợ tôi đã tự sát.

– Sao lại “có vẻ”?

– Ông hãy đọc đi!

Ngài đại tá cầm lấy những lá thư mà George chìa ra, đọc nhanh và nói:

– Những lá thư nặc danh…

– Phải. Nhưng tôi tin điều chúng nói.

Race ngẩng đầu lên:

– Đấy là một phương sách nguy hiểm. Nếu anh biết được số lượng của những lá thư đầy những điều dối trá đã được viết mỗi khi báo chí đưa tin về một tội ác nào đó, thì anh sẽ không đề cập đến chúng!

– Tôi biết. Nhưng những lá thư đã không được gửi vào thời điểm của… của sự kiện mà là 6 tháng sau.

– Cũng lạ thật. Ai viết chúng? Anh có suy nghĩ gì không?

– Không. Vả lại tôi không quan tâm. Điều duy nhất quan trọng là tôi tin điều chúng nói: vợ tôi đã bị giết chết.

– Điều gì đã làm anh nghĩ vậy? Hồi đó anh đã nghĩ ai chăng? Cảnh sát đã tin là một vụ giết người à?

– Vụ việc đã làm tôi bối rối và tôi đã hoàn toàn tê liệt. Cuộc điều tra đã được tiến hành và tôi đã mặc họ kết luận mà không phản đối gì. Vợ tôi đã bị ốm, cô ấy bị suy sụp nên người ta chỉ nhìn thấy giả thiết tự tử thôi. Vả lại có thuốc độc trong túi xách tay của cô ấy…

– Thuốc độc gì?

– Axit cyanhydric.

– Tôi nhớ lại rồi. Cô ấy đã uống phải nó trong ly rượu săm-pan phải không?

– Phải. Lúc đó chẳng có gì đáng ngờ cả.

– Có bao giờ cô ấy doạ là sẽ tự tử không?

– Không, không bao giờ, cô ấy rất yêu đời…

Race gật đầu. Ông ta chỉ mới gặp vợ George có một lần. Cô ấy có vẻ rất đáng yêu, hơi thiếu đầu óc một chút, nhưng chắc chắn là không u sầu.

– Những kết luận y tế về tình trạng thần kinh của cô ấy ra sao?

– Bác sĩ của Rosemary, một bác sĩ thực hành đã già và chăm sóc cô ấy từ nhỏ lại đi vắng. Trợ lý của ông ta, một chàng trai trẻ thay thế. Anh ta chỉ có thể nói rằng Rosemary đã bị nhiễm một loại cúm thường kéo theo sau một thời kỳ trầm uất tinh thần rất nặng.

Sau một lúc im lặng anh nói tiếp:

– Tôi đã đến gặp bác sĩ của Rosemary về sau, sau khi nhận được những lá thư này, và đương nhiên là không nói gì đến chúng. Chúng tôi đã nói về cái chết thê thảm của Rosemary. Ông ta tuyên bộ là sự kiện này làm cho ông ta vô cùng sửng sốt vì chẳng có một dấu hiệu gì báo trước là cô ấy sẽ tự sát vào một ngày nào đó? Việc này đã chứng minh rằng mặc dù một bác sĩ biết rất rõ bệnh nhân của anh ta thì anh ta cũng không bao giờ biết được họ có khả năng làm những gì.

Sau cuộc nói chuyện này tôi nhận thấy cá nhân tôi chưa bao giờ tin rằng Rosemary đã tự sát. Tôi biết cô ấy rất rõ. Đương nhiên có những thời kỳ cô ấy tự cho mình là bất hạnh, cáu kỉnh về mọi thứ, cô ấy có thể làm một số điều bất cẩn và xử sự rất vô lý. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy cô ấy ở trạng thái tinh thần của những người quyết tâm kết liễu đời mình một lần và mãi mãi!

Tuy thấy hơi ngại đặt câu hỏi, nhưng thấy cần thiết nên Race vẫn hỏi:

– Liệu có khả năng cô ấy có lý do đặc biệt nào để tự tử không? Hay cô ấy có lý do đế thất vọng?

– Ồ, không. Cô ấy chỉ hơi bồn chồn thôi, không nhiều.

Tránh nhìn vào bạn mình, đại tá nói tiếp:

– Liệu cô ấy có cái mà tôi gọi là “bi kệch hoá” không? Chẳng hạn, có những người sau một trận cãi nhau đã có ý định tự sát mà lại không định chết thật. Mục đích của họ, rất trẻ con là “dạy cho anh ta một bài học”.

– Rosemary và tôi, chúng tôi không cãi nhau bao giờ. Vả lại bản chất của thuốc độc làm cho giả thiết càng khó tin. Chơi với axit cyanhydric là rất nguy hiểm, điều đó ai cũng biết.

– Mặt khác, tôi tin rằng nếu như Rosemary muốn tự sát thì đây không phải là cách tự sát mà cô ấy chọn. Nó quá đau đớn và khủng khiếp. Chắc chắn cô ấy sẽ chọn cách dùng một liều lớn thuốc ngủ hơn.

– Đấy cũng là ý kiến của tôi. Thế người ta đã xác định ra nơi cô ấy đã mua axit cyanhydric hoặc là băng cách nào thuốc độc đã đến tay cô ấy chưa?

– Chưa. Nhưng một thời gian trước đó, đến chơi nhà bạn ở nông thôn, cô ấy đã chứng kiến một vụ triệt phá tổ ong bò vẽ. Người ta đã giả định rằng, vào ngày hôm đó cô ấy đã lấy một nắm tinh thể axit cyanhydric.

– Điều đó có thể chấp nhận được. Vả lại đây cũng là một sản phẩm dễ mua. Người làm vườn nào cũng có một ít.

Ông suy nghĩ một lát rồi nói:

– Chúng ta tổng kết lại, Barton. Chúng ta đã không chứng minh được là cô ấy đã nghĩ đến tự sát không xác minh được rằng cô ấy chuẩn bị nó. Nhưng cũng không có bằng chứng xác thực của vụ giết người. Cảnh sát nếu ít nghi ngờ hơn thì đã có thể phát hiện…

– Với điều kiện là họ phải tìm kiếm. Giả thiết về một tội ác đã có vẻ không thật.

– Và sáu tháng sau thì anh nhận thấy giả thiết đó có thể chấp nhận được?

– Tôi nghĩ rằng, – George thong thả nói, – những kết quả của cuộc điều tra không làm tôi thoả mãn và trong thâm tâm, mặc dù không ý thức được, tôi luôn tin đó là một vụ giết người… và những lá thư chỉ đơn giản hé ra cho tôi thấy điều tôi đã biết từ truởc.

– Vậy thì, Race nói, hãy tấn công vấn đề một cách chân thực. Anh nghi ngờ ai?

George nhăn mặt:

– Đấy chính là vấn đề khó nhất của vụ việc, – anh giải thích – nếu như Rosemary đã bị giết chết, kẻ phạm tội phải là một trong những người ngồi quanh bàn chúng tôi, một người bạn của chúng tôi. Sự thật là đã không có người nào đến gần chúng tôi vào cái lúc…

– Những người hầu bàn thì sao? Ai rót rượu săm-pan?

– Charles, người phục vụ ở Luxembourg. Bác biết anh ấy chứ?

Race gật đầu. Ai cũng biết Charles và hiển nhiên là không thể có chuyện người đầu bếp trung thực đó lại bỗng dưng đầu độc một khách hàng.

– Chúng tôi còn được phục vụ bởi Giusepe, một hầu bàn quen biết từ nhiều năm nay…

– Vậy thì quay sang khách mới. Họ là những ai?

– Stephen Farraday. Ông nghị sĩ. Vợ ông ta, bà Alexandra Farraday. Thư ký của tôi, cô Ruth Lessing. Một tay tên là Browne, Iris em gái Rosemary và tôi. Bảy người tất cả. Nhẽ ra là tám nếu như bác đến được. Khi bác từ chối chúng tôi đã mất công tìm người thay thế nhưng không được…

– Rất tốt! Rất tốt! – Race ngọt ngào nói. Tôi nghĩ rằng anh có thể có những nghi ngờ… Xem nào… Các anh đã ngồi như thế nào?

– Bên phải tôi là Sandra Farraday, tất nhiên là thế. Cạnh bà ấy, Anthony Browne. Rồi Rosemary, Stephen Farraday, Iris và cuối cùng là Ruth Lessing, ngồi bên trái tôi.

– Tốt. Trong khi bữa tiệc diễn ra vợ anh đã uống rượu săm-pan?

– Vâng. Người ta đã rót đầy cốc nhiều lần. Việc đó đã xảy ra vào lúc trò vui đang diễn ra. Tiếng ồn ào thật khó tả. Một nhóm người da đen nhảy trên sân khấu, ai nấy đều xem. Rosemary đã gục xuống bàn đúng vào lúc trước khi ánh sáng được bật trở lại. Có thể cô ấy đã kêu rú lên hoặc rên rỉ nhưng chẳng có ai nghe thấy! Cảm ơn chúa vì bác sĩ đã tuyên bố rằng cái chết đã đến ngay tức thì.

– Thôi được Barton, từ cái nhìn đầu tiên tôi đã cảm thấy khá rõ.

– Thế nào cơ ạ?

– Kẻ tội phạm là Stephen Farraday. Anh ta ngồi bên phải vợ anh. Cốc rượu của bà Barton đặt gần tay trái anh ta. Không gì dễ hơn đối với anh ta là cho thuốc độc vào cốc ngay khi ánh sáng vừa tắt, khi ai cũng chú ý lên sân khâu. Những người khác ngồi những chỗ không tiện để làm những hành động cần thiết. Những cái bàn trong ở Luxembourg khá rộng Nếu có ai đứng cúi xuống mặt bàn thì sẽ bị nhìn thấy ngay, kể cả khi trong phòng đang trong tối trong sáng. Đối với người ngồi bên trái cũng rất khó để ném vật gì vào cốc của vợ anh mà không bị trông thấy. Cũng còn có một khả năng nữa. Nhưng hãy làm nốt với kẻ phạm tội giả định. Stephen Farraday, ông nghị sĩ, có lý do gì để giết bà Barton không?

– Chúa ơi. George trả lời giọng tắc nghẹn, họ rất rất thân nhau. Có thể anh ta đã tự cho phép mình đòi hỏi nhiều hơn, cô ấy đã từ chối và anh ta muốn trả thù, có thể như vậy.

– Nhưng cũng hơi lâm ly đấy nhỉ. Đấy là động cơ duy nhất mà anh thấy à?

– Phải.

George đỏ mặt. Race nhận thấy và nói tiếp:

– Hãy sang khả năng thứ hai: phụ nữ.

– Tại sao lại phụ nữ?

– George yêu quý, các anh có bảy người: bốn phụ nữ và ba đàn ông. Rất có thể trong suốt buổi tối, nhiều lần, khi ba cặp kia đang nhảy thì có một phụ nữ ngồi một mình ở lại bàn. Các anh đều nhảy tất cả chứ?

– Tất cả.

– Tốt. Hãy nhớ lại… Trước khi biểu diễn, anh đã nhìn thấy có một phụ nữ ngồi lại bàn trong khi những người khác nhảy không?

George nghĩ ngợi:

– Tôi nghĩ rằng, Iris đã không nhẩy điệu cuối cùng trước buổi diễn và Ruth Lessing thì không nhảy điệu trước đó.

– Anh có nhớ thời điểm anh nhìn thấy vợ anh uống rượu săm-pan lần cuối cùng không?

– Xem nào… Sau khi nhảy với Browne, cô ấy đã tuyên bố khi quay lại bàn là những động tác vũ dạo bay bổng của Browne đã làm cô ấy mệt nhoài và uống một chút rượu. Vài phút sau cô ấy nhảy điệu valse với tôi. Cô ấy biết rằng valse là điệu duy nhất tôi có thể nhảy. Farraday nhảy với Ruth, bà Alexandra với Browne. Iris là người thứ 7. Sau điệu valse thì trò vui bắt đầu.

– Hãy quan tâm một chút đến em vợ của anh. Liệu cái chết của bà Barton có đem lại lợi ích tài chính cho cô ấy không?

– Race thân mến. George nói với giọng không chắc chắn, chúng ta đừng sa lầy vào những việc ngốc nghếch. Lúc đó, Iris còn là một đứa trẻ.

– Tôi đã thấy hai lần, các em gái còn đi học cũng là tội phạm.

– Nhưng Iris yêu chị cô ấy.

– Đồng ý. Barton. Tuy nhiên cô ấy có khả năng thực tế để gây ra vụ giết người. Tôi muốn biết nếu cô ấy có một động cơ vợ anh rất giàu, tôi nghĩ vậy Tiền của cô ấy về tay ai? Anh à?

– Không về tay Iris…, Barton giải thích, do ý muốn của “bác Paul”, Iris sẽ được thừa kế chị mình.

Race nghe vẻ quan tâm.

– Tình thế thật kỳ lạ, ông ta nói. Hai chị em, một giàu một nghèo. Người ta nghĩ ngay ra là cô em ghen với cô chị…

– Đấy chắc chắn không phải là trường hợp của Iris.

– Tôi muốn tin anh. Nhưng cô ấy có động cơ rõ ràng… Hãy ghi nhận điều đó rồi tiếp tục. Chúng ta còn thấy ai có động cơ nữa?

– Không một ai… Thật sự không có ai! Rosemary không có kẻ thù. Tôi đã tìm hiểu, đã đặt câu hỏi, tôi đã thử tìm ra. Thậm trí tôi đã mua ngôi nhà này để ở gần nhà Farraday với mục đích…

Anh ta chợt im lặng, bỏ dở câu nói. Race lại hút tẩu. Ông gạt nhẹ cái nõ tẩu. Ông nói, mắt không nhìn lên:

– Cậu bé George, anh không thấy tốt nhất là nói hết với tôi à?

– Thế là sao ạ?

– Anh giấu tôi điều gì đó. Tôi thấy rõ như ban ngày vậy, hoặc anh bảo vệ danh tiếng cho vợ anh, hoặc anh tìm hiểu cô ấy có bị giết hay không. Trong trường hợp sau thì cần phải nói…

Im lặng một lúc rồi George quyết định:

– Bác đã thắng, Race. Tôi nói.

Vẫn bận rộn với việc làm sạch cái tầu Race buông ra câu hỏi đã sắp sẵn:

– Anh có lý do để tin rằng vợ anh có nhân tình? Đúng không?

– Đúng vậy.

– Stephen Farraday à?

– Tôi không biết gì hết.: lời nói danh dự đây. Tôi không biết gì hết. Có thể là hắn và cũng có thể là kẻ kia. Browne. Ai trong hai người? Tôi chưa rút ra được ý kiến nào…

– Hãy nói cho tôi một chút về anh chàng Anthony Browne. Hơi lạ là tôi thấy như biết cái tên…

– Tôi không biết gì chính xác về anh ta và mọi người khác cũng gần như tôi. Đây là một chàng trai rất dễ thương, khá vui tính, nhưng không ai biết gì về anh ta. Có vẻ như anh ta là người Mỹ nhưng anh ta lại không có trọng âm – Đại sứ quán có thể cho chúng ta thông tin.

– Vậy thì Farraday hay Browne?

– Tôi nhắc lại là tôi không biết gì hết, Race! Một hôm tôi đã bắt gặp vợ tôi viết thư. Tôi đã xem xét cái giấy thấm. Đó chắc chắn là một lá thư tình, nhưng không thể đoán được ai là người nhận.

Race nói, mắt nhìn đi chỗ khác.

– Thế đấy, tầm nhìn của chúng ta đã được mở ra. Chẳng hạn như bà Alexandra sẽ vào cuộc nếu như có chuyện gì đó giữa chồng bà ta và vợ anh. Bà ấy thuộc loại người trầm tĩnh nhưng lại có những đam mê mãnh liệt loại người này dễ trở thành tội phạm. Chúng ta đã tiến lên rồi đấy, Barton ạ. Chúng ta có anh chàng bí ẩn Browne, hai người nhà Farraday và Iris Marle. Người phụ nữ thứ ba: cô Ruth Lessing là thế nào?

– Ruth chắc chắn chẳng dính gì vào vụ này cả! Nếu như có ai đó không có một động cơ nào thì đó là cô ta!

– Anh đã nói rằng cô ta là thư ký của anh vậy cô ấy là người như thế nào?

– Một cô gái rất nổi trội. – George trả lời về tin tưởng – Thực ra cô ấy như người nhà và tôi coi cô ấy như cánh tay phải của tôi. Tôi chưa bao giờ có ý kiến tốt đẹp như thế về bất kỳ ai và tôi cũng chưa bao giờ tin tưởng ai như tin cô ấy.

– Có vẻ như anh quý cô ấy lắm.

– Nói thế còn là ít. Race! Ruth là một phụ nữ đáng khâm phục: tôi đã phó thác cho cô ấy hàng đống việc. Đấy là con người thận trọng nhất và trung thực nhất trên trái đất.

Race khẽ “hừm! hừm” vài tiếng rồi nói sang chuyện khác. Không gì trong thái độ ông ta có thể để cho George biết liệu ông có cho Ruth Lessing vào danh sách những kẻ bị tình nghi hay không.

Race cho rằng “người trung thành nhất trên trái đất” có thể có một lý do để muốn nhìn thấy bà George Barton trên thiên đàng. Động cơ của cô ta có thể là cô phải lòng ông chủ và cô tự coi là bà Barton đệ nhị. Và thế là đủ dẫn đến một hành động tội ác.

Giữ kín suy nghĩ ấy trong đầu. Ông hỏi:

– Tôi nghĩ rằng. George, anh cũng nhận thấy là chính anh có khá nhiều lý do để là kẻ giết người.

– Tôi ư?

George như từ trên trời rơi xuống.

– Trời ạ. Race nói, hãy nghĩ đến Othello…

George thở phào.

– Tôi hiểu bác định nói gì nhưng so sánh thế không phù hợp. Rõ ràng là tôi tôn thờ Rosemary. Nhưng tôi đã biết, khi lấy cô ấy, những việc… những việc mà tôi đành phải chấp nhận. Cô ấy quý mến tôi, rất quý mến và lại dịu dàng nữa. Tuy vậy tôi không phải là một người đàn ông vui vẻ và phóng túng. Tôi không phải là một người hùng trong tiểu thuyết, tôi biết vậy. Tôi cũng biết rằng cưới cô ấy thì tôi sẽ có những ưu phiền và tôi đã được cảnh báo. Tất nhiên là tôi đã đau khổ. Nhưng không vì thế mà tôi lại có thể động vào một sợi tóc trên đầu cô ấy…

Anh chợt im lặng rồi nói tiếp bằng giọng khác.

– Hơn nữa, nếu tôi là kẻ có tội thì tại sao tôi lại lật lại câu chuyện mà mọi người đã đào sâu, chôn chặt? Đã có điều tra và kết luận là vụ tự sát. Vụ án đã được xếp lại. Phải không?

– Anh nói đúng, Barton và tôi cần nói rằng tôi không tin vào giả thiết này. Nếu anh là kẻ giết người thì khi nhận được những lá thư, anh sẽ đốt chúng đi và không nói gì cả. Và điều đó đưa tôi đến một điểm cực kỳ quan trọng là: ai đã viết những lá thư?

– Tôi không biết gì cả.

– Đấy là một chi tiết mà anh có vẻ không quan tâm nhưng tôi lại rất chú ý. Đấy cũng là câu hỏi đầu tiên tôi đặt ra cho anh. Theo ý tôi thì chúng ta có thể chắc chắn rằng chúng không đến từ tay kẻ giết người. Như anh vừa nói, hắn ta chẳng dại gì bới lại một vụ án, mà may mắn cho hắn, đã được khép lại. Vậy thì những lá thư do ai viết?

– Từ một người hầu chăng?

– Có thể thế, – Race nói không hăng hái lắm – Vậy phải xem là người hầu nào? Rosemary có cô hầu phòng nào mà cô ấy hay tâm sự không?

– Không. Hồi đó chúng tôi có một bà nấu bếp, bà Pound, hiện vẫn đang ở đây và 2 cô hầu phòng. Các cô này đã không ở lại với chúng tôi lâu và đã ra đi.

Race suy nghĩ một lúc rồi nói.

– Barton, nếu anh muốn hỏi ý kiến tôi thì nó đây: anh cần phải xem xét nghiêm túc lại vụ việc trước khi quyết định điều gì. Rosemary đã chết và anh không thể nào làm cho cô ấy sống lại được nữa. Tôi công nhận rằng người ta chưa chứng minh được là cô ấy đã tự sát, nhưng người ta cũng không chứng minh được là cô ấy đã bị giết. Anh thật sự muốn lật lại cuộc điều tra à? Việc này sẽ diễn ra với rất nhiều điều tiếng không hay, báo chí sẽ sục vào đời tư của anh, người ta sẽ nói vung lên về những cuộc phiêu lưu của vợ anh…

George không để cho ông ta nói tiếp:

– Còn nếu như tôi không động đậy, anh ta kêu lên, thì sẽ có một thằng đểu thoát khỏi mọi sự, đầu ngẩng cao! Ông muốn rằng cái gã huênh hoang Farraday với cái bộ mặt đáng ghét ấy lại tiếp tục sự nghiệp chói sáng của hắn, sự nghiệp chói sáng của kẻ giết người? Không. Race, ông không thể khuyên tôi để mặc như vậy!

– Tôi chỉ muốn nhấn mạnh những điều khó chịu có thể xảy ra cho anh.

– Tôi muốn lôi ra ánh sáng kẻ giết người!

– Rất tốt. Hãy cầm lấy hai lá thư và đến cảnh sát. Họ sẽ tìm ra tác giả của chúng dễ dàng, rồi chỉ còn bắt kẻ đó nói ra. Nhưng hãy nhớ rằng khi cỗ máy đã hoạt động thì không thể bắt nó dừng lại được!

– Tôi không có ý định nhờ đến cảnh sát nên tôi đã muốn gặp ông. Tôi sẽ giăng một cái bẫy cho tên giết người.

– Anh nói quỷ quái gì thế?

– Rất đơn giản, tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở Luxembourg . Ông sẽ đến đó. Tôi sẽ mời tất cả những người đã có mặt trong lễ sinh nhật của Rosemary: 2 người nhà Farraday. Anthony Browne. Ruth và Iris. Tất cả đã được sắp đặt…

Anh muốn đưa sự việc đến đâu?

– Điều đó George nói hơi mỉm cười, lại là bí mật của tôi. Tất cả sẽ vô ích nếu tôi nói ra bây giờ, kể cả với ông. Tôi muốn ông đến đó mà không có định kiến từ trước và ông quan sát những gì sẽ xảy ra…

Đại tá nhíu mày:

– Tôi không thích điều này lắm. Đây là một kịch bản hay như trong tiểu thuyết, nhưng trong cuộc sống thì không phải vậy. Hãy trình bày với cảnh sát đi đấy là lời khuyên tốt nhất của tôi cho anh. Những người nghiêm túc, quen việc sẽ vào cuộc, những kẻ chuyên nghiệp. Thực tế thì trong những vụ điều tra tội ác, những kẻ nghiệp dư là chống chỉ định.

– Bởi vậy tôi mới nhờ cậy bác. Bác không phải là kẻ nghiệp dư.

– Bởi vì tôi đã làm việc một thời gian ở Cục tình báo à? Anh thật rộng lượng! Nhưng về mọi mặt, tôi có thể làm vì nếu anh để tôi trong bóng tối?

– Vì điều đó đặc biệt quan trọng.

Race lắc đầu:

– Rất đáng tiếc nhưng tôi từ chối. Tôi thấy dự định của anh không có gì hay và đừng tin tưởng vào tôi! Hãy tỏ ra không ngoan, George, bỏ ý định của anh đi!

– Không thể được. Tất cả đã sẵn sàng và tôi sẽ đi đến tận cùng.

– Đừng bướng bỉnh thế? Tôi biết rõ những việc thế này hơn anh và tôi nhắc lại rằng tôi không thích điều anh định làm. Cái đó sẽ không dẫn đến điều gì đâu và lại nguy hiểm nữa. Anh có nghĩ thế không?

– Tôi chắc chắn rằng nó sẽ nguy hiểm cho một người nào đó.

Race thở dài:

– Hãy làm như anh muốn, nhưng đừng nói rằng tôi đã không báo trước cho anh! Anh không nhận thấy điều anh làm! Tôi khẩn cầu anh một lần cuối, hãy bỏ ý định điên rồ đó!

George Barton nghe rõ, nhưng không một ai có thể làm anh suy nghĩ lại.

Ý anh đã quyết! Anh phải làm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.