Rượu độc lóng lánh

Chương 9



Họ đi đến giữa công viên.

– Anh có phiền không George nếu em không quay lại với anh? – Iris hỏi. – Em muốn trèo lên quả đồi kia và quay về theo lối rừng. Em đã bị đau đầu suốt sáng nay!

– Tội nghiệp cô bé. – George nói. – Hãy đi và dạo chơi đi! Anh không thể đi cùng em vì anh đợi một người khách vào chiều nay và anh không biết họ đến vào mấy giờ.

– Vậy thì tạm biệt! Em sẽ quay về nhà để uống trà.

Họ chia tay nhau. Cô đi thẳng về ngọn đồi phía xa với những tán thông. Lên đến đỉnh, cô dừng lại thở. Cô thấy thích thú. Tuy nhiên trong tháng mười, không khí trở về nặng nề lá cây ẩm ướt và những đám mây xám sà xuống thấp, báo hiệu một cơn mưa rào.

Cô ngồi xuống một gốc cây, ngắm nhìn phong cảnh. Cô nhìn thấy Tu viện nhỏ nép mình trong thung lũng đầy cây cối – và xa xa về bên trái là một lâu đài trắng toát.

Cô đang mơ màng tay chống cằm thì nghe thấy phía sau một tiếng động nhẹ. Cô quay phắt lại: Anthony Browne đang đứng đằng sau cô.

Ngạc nhiên và tức giận, cô kêu lên:

– Tony! Sao lúc nào anh cũng đến như một con quỷ vừa ra khói bẫy thế?

Anh chưa vội trả lời. Rút thuốc lá ra anh mời cô một điếu rồi khi cô từ chối, anh chọn một điếu, châm lửa, rít vài hơi, rồi mới nói:

– Bởi vì anh, là người mà cánh nhà báo gọi là người kỵ sĩ bí ẩn. Anh thích mọc lên từ hư vô!

– Nhưng sao anh biết em ở đây?

– Mắt anh rất tinh. Anh nghe nói là em ăn trưa ở nhà Farraday. Anh đã lên đỉnh đồi để rình khi em đi ra…

– Tại sao anh không đàng hoàng đến nhà như những người bình thường khác?

Chính thế, – anh trả lời giả vờ bực mình – vì anh không phải là người bình thường. Anh là một người đàn ông khác thường.

– Em bắt đầu tin thế!

Anh nhìn cô một lúc rồi nói:

– Có điều gì không ổn ư?

– Không đâu!.. nhưng… nghĩa là…

– Nghĩa là sao?

– Em mệt mỏi vì ở đây! – cô thú nhận và thở dài – Em sợ Fairhaven và em muốn về London .

– Em sắp về rồi phải không?

– Tuần sau.

Anh ngồi xuồng cạnh cô hỏi.

– Em thích gia đình Farraday à, Iris?

– Em không biết. Em không nghĩ thế! Tuy nhiên, em phải công nhận rằng họ đã rất tốt bụng với gia đình em.

– Còn họ, em có cho rằng họ thích gia đình em không?

– Không, em không nghĩ vậy. Em còn chắc rằng họ ghét gia đình em.

– Hay nhỉ…

– Việc họ ghét chúng em à?

– Không phải vậy, nếu đấy là sự thật. Mà là cách em nói “chúng em”. Câu hỏi của anh chí hướng về bản thân em thôi.

– Ồ em thì họ không quan tâm. Họ ghét nhà em, toàn bộ, chỉ đơn giản là vì chúng em là hàng xóm của họ. Chúng em cũng không liên quan đến họ lắm, phải không? Chỉ vì Rosemary đã là bạn của họ.

– Phải! Họ là bạn của Rosemary… Đừng nghĩ là Rosemary và Sandra mến nhau?

– Tất nhiên là không.

Cô phòng thủ. Anthony bình thản hút thuốc:

– Em có biết điều gì anh thấy rõ ở vợ chồng Farraday không?

– Không.

– Này nhé vì họ là “nhà Farraday”. Khi anh nghĩ tới họ, không bao giờ anh nghĩ riêng rẽ Stephen hoặc Sandra, hai con người đã kết hợp lại trước pháp luật và giáo hội, mà nghĩ về một tổng thế có hai cực, “nhà Farraday”. Một sự kết hợp hiếm có. Họ có cùng một quan điểm sống, cùng một mục tiêu, cùng những hy vọng những sợ hãi và tín ngưỡng y hệt nhau. Và điều lạ lùng là tính cách của họ lại rất khác nhau. Stephen là một người có tầm nhìn rộng rất nhạy cảm trước ý kiến của người khác nhưng thỉnh thoảng lại thiếu tự tin và mất tinh thần. Sandra thì có tinh thần hạn hẹp hơn, cô ta không lùi bước trước bất cứ điều gì để phục vụ cho những người cô ta yêu và cô ta dũng cảm đến mức táo bạo.

– Stephen luôn làm em cảm thấy rất khó tinh và ngốc nghếch.

– Anh ta không ngốc đâu. Anh ta cũng giống như những người thành đạt khác. Anh ta bất hạnh.

– Bất hạnh ư?

– Phần lớn những người thành đại đều bất hạnh… Bởi vì họ bất hạnh nên họ thành đạt. Đây là tính cách mà họ cần để tự chứng tỏ rằng họ tồn tại và cái đó giúp họ làm nên những điều tuyệt vời!

– Anh có những ý nghĩ thật kỳ quặc, Tony!

– Hãy xem xét kỹ chúng, em sẽ thấy là chúng đúng. Những người hạnh phúc không làm nên điều gì to tát vì họ thoả mãn về họ và không quan tâm đến việc làm những chuyện giật gân. Đấy là trường hợp của anh. Anh nói thêm là những người đó nói chung chỉ là những người có thái độ dễ mến. Đấy cũng lại là trường hợp của anh.

– Anh nghĩ về anh khá hay đấy.

– Anh chỉ định làm em chú ý đến những ưu điểm của anh để để phòng trường hợp em làm tuột chúng mất…

Iris cười. Cô thấy vui, những ý nghĩ u ám biến mất.

– Hãy về nhà uống trà đi, – cô nói sau khi nhìn đồng hồ, – hãy đến để mọi người có hân hạnh được ở bên cạnh anh.

– Hôm nay thì không thể được. Anh phải về!

Cô quay phắt lại phía anh:

– Tóm lại thì tại sao không bao giờ anh muốn đến nhà? Cần phải có lý do chứ!

Anh nhún vai:

– Hãy cứ cho là anh hay tự ái và lòng mến khách chưa đủ để anh nhận lời mời. Anh cũng không mến anh rể em lắm và anh ta cũng vậy.

– Đứng bận tâm đến George! Anh là khách mời của em và bác Lucilla. Một bà già dễ thương. Đến đi và anh sẽ thích bà ấy!

– Anh tin thế nhưng anh vẫn phải từ chối. Khi Rosemary còn sống thì anh vẫn đến nhà. Đây là chuyện khác.

Iris cảm thấy trái tim giá lạnh:

– Tại sao anh đến đây hôm nay? Anh có việc quan trọng phải làm à? Anh cần phải thương lượng công việc ở nơi tận cùng thế giới này à?

– Em nói đúng. Một công việc rất quan trọng và liên quan đến em. Iris, anh đến đây chỉ để hỏi em một câu.

Lần này thì trái tim Iris bắt đầu đập dồn dập.

Sự xúc động của cô cũng là của những phụ nữ khác trong cái thời khắc thiêng liêng ấy trong đời.

Tuy nhiên cô vẫn cô tỏ ra bực bội. Rất có thể là vào thời trước, bà nội cô cũng đã làm như vậy. trước khi nói với một người đàn ông nào đó: “Ô, nhưng điều anh hỏi thật là bất ngờ” quay về phía anh gương mặt vờ ngây thơ, cô nói:

– Anh hỏi gì?

Anh nhìn cô, nghiêm trang:

– Hãy thẳng thắn trả lời anh, Iris. Câu hỏi của anh là: Em có tin anh không?

Cô thất vọng. Cô chờ đợi một điều khác. Anh cũng nhận ra và nói:

– Anh biết em nghĩ rằng câu hỏi của anh sẽ khác Nhưng Iris, đây cũng là một câu hỏi không kém phần quan trọng. Đối với anh thì nó quan trọng nhất trên đời. Vĩ vậy anh nhắc lại, Iris, em có tin anh không?

Cô lưỡng lự một giây trước khi trả lời, mắt nhìn xuống đất:

– Có.

– Vậy thì, anh sẽ hỏi tiếp. Em có muốn về London với anh và lấy anh mà không cho ai biết không?

Cô sửng sốt nhìn anh:

– Nhưng điều đó không thể được! Tuyệt đối không được!

– Em không thể lấy anh à?

– Không phải thế!

– Tuy vậy, em yêu anh? Chắc chắn thế, phải không, em yêu anh?

– Vâng, Anthony, em yêu anh!

– Vậy mà em không muốn đi cùng anh tới nhà thờ Saint-Elfrida, giáo phận Bloomsbury, nơi anh ở vài tuần nay và cho phép anh được làm lễ cưới trong thời hạn rất ngắn? Em không muốn à?

– Em muốn sao được, Tony? George sẽ bất bình lắm và bác Lucilla sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho em. Hơn nữa em cũng chưa thành niên, em chỉ mới có 18 tuổi! Về tuổi thì chúng ta có thể nói dối. Anh không biết có hình phạt nào dành cho người cưới trẻ vị thành niên mà chưa được phép của người bảo trợ cả. À mà ai là người bảo trợ của em?

– George và anh ấy cũng là người quản lý tài sản của em.

– Điều đó không làm thay đổi gì cả. Những hình phạt không làm anh sợ vì nó không phá vỡ được hôn nhân của chúng ta… Chỉ có điều đó là quan trọng thôi.

– Không, không thể được? Như thế không tốt! Và tại sao? Tại sao anh muốn cưới em ngay lập tức!

– Chính là bởi vì anh không thể nói nếu em không tin anh. Lý do của anh rất chính đáng nhưng cần phải tin lời anh nói…

Cô thở dài và nói:

– Giá như George hiểu rõ anh hơn! Hãy về nhà cùng em chỉ có George và bác Lucilla thôi…

– Em nghĩ thế à?

Cô hỏi anh qua ánh mắt và anh giải thích:

– Khi đến đây lúc nãy, anh đã nhìn thấy một người trên con đường chính của Tu viện nhỏ . Và rất lạ là hình như anh đã gặp người đó.

– Anh nói đúng, cô nói. Em quên mất… George đợi ai đó vào chiều nay.

– Nếu là người anh đã gặp thì ông ấy tên là Race. Đại tá Race.

– Có lẽ là ông ấy. George có quen một đại tá Race nào đó. Ông ấy đáng nhẽ phải đến dự bữa tiệc mà Rosemary…

Giọng cô run rẩy. Cô im bặt. Anthony nắm lấy tay cô bóp mạnh:

– Đừng nghĩ đến điều đó, em thân yêu!

Cô buồn bã lắc đầu:

– Em không ngăn mình được. Anthony!

– Thế à?

– Anh có bao giờ, anh có bao giờ nghĩ?

Cô không biết diễn đạt ý nghĩ của mình ra sao. Cuối cùng cô cố gắng nói:

– Anh không bao giờ nghĩ rằng… rằng Rosemary không tự sát? Mà có thể là chị ấy đã bị giết chết?

– Trời đất ơi, Iris! Em nói gì thế? Ai đã nhét ý nghĩ đó vào đầu em?

Cô gặng hỏi:

– Anh không bao giờ nghĩ thế à?

– Không bao giờ! Rosemary đã tự sát, không còn nghi ngờ gì nữa!

Vì Iris vẫn im lặng, anh nhắc lại câu hỏi mà cô chưa trả lời:

– Nhưng quỷ thần ơi, ai đã nhồi ý nghĩ đó vào đầu em?

Trong một giây, cô đã định nói cho anh những điều cô biết, nhưng cuối cùng cô lại không nói gì.

– Ý nghĩ ấy chỉ chợt đến với em vậy thôi! – cô nói giản dị.

– Vậy thì, anh nói và cười, em là cô bé ngốc nghếch và phải quên nó đi!

Anh đứng dậy và đặt lên má cô một cái hôn:

– Và bây giờ, cô bé ngốc nghếch đáng yêu, hãy quên những ý nghĩ bệnh hoạn ấy đi. Đấy là lệnh đấy! Quên Rosemary đi… và hãy nghĩ đến anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.