THỜI KHẮC ĐỊNH MỆNH
Phần 5 : Bạch Tuyết và Hồng Hoa
Thomas Royde thấy Mary Aldin đang đợi anh ở sân ga Saltington khi anh vừa xuống xe lửa.
Trong anh chỉ còn chút ký ức lờ mờ về cô, và bây giờ gặp lại, anh cảm thấy khá ngạc nhiên vì khả năng giải quyết vấn đề nhanh nhẹn của cô.
Cô gọi anh bằng tên thánh:
“Rất vui gặp lại anh, Thomas à, sau ngần ấy năm”.
“Cô cho tôi ở nhờ thật là quý quá. Tôi hy vọng không có gì phiền”.
“Không phiền gì đâu. Trái lại, anh được đặc biệt chào đón. Người khuân hành lý của anh phải không? Bảo anh ta mang mọi thứ đi theo lối này. Xe tôi đậu cuối dãy”.
Những cái túi được chất lên chiếc Ford. Mary lái xe và Royde ngồi cạnh cô. Thomas thấy ràng cô là một tài xế khá cừ, khéo léo và cẩn thận, với sự đánh giá khoảng cách và không gian khá tốt.
Saltington cách Saltcreek khoảng 11km. Khi họ đã ra khỏi thị trấn và lên đường lớn, Mary Aldin lại nói về lý do của cuộc viếng thăm này.
“Thật sự thì, Thomas à, anh đến thăm lần này sẽ là một điều may mắn bất ngờ. Mọi thứ khá khó khăn, và sự hiện diện của một người lạ, hay nửa lạ nửa quen là một việc cần”.
“Có vấn đề gì sao?”
Thái độ của anh như mọi khi luôn thờ ơ, gần như là bất cần. Anh hỏi, có vẻ như chỉ theo phép lịch sự hơn là vì anh mong biết thêm thông tin. Đó là cách đặc biệt làm cho Mary Aldin cảm thấy dễ chịu. Cô rất muốn nói chuyện với ai đó, nhưng cô muốn nói với người nào đó không quá quan tâm tới câu chuyện.
Cô nói:
“À, chúng tôi có một tình huống khá khó khăn. Audrey đang ở đó, có lẽ anh biết chứ?”
Cô dừng lại dò hỏi và Thomas Royde gật đầu.
“Và Nevile và vợ anh ta cũng ở đó”.
Thomas Royde nhướn đôi chân mày lên. Một hai phút sau anh nói: “Có chút khó xử… là nó sao?”
“Đúng vậy. Đó là ý của Nevile”.
Cô dừng lại. Royde không nói gì, nhưng dù biết rằng anh ta có vẻ không tin, cô vẫn lặp lại một cách quả quyết: “Là ý kiến của Ne vile”.
“Tại sao?”
Trong một thoáng, cô rời hai tay khỏi vô lăng.
“À, một phản ứng hiện đại nào đó! Tất cả đều ý thức và làm bạn với nhau. Kiểu như vậy. Anh biết không, tôi nghĩ là không ổn tí nào”.
“Có thể”. Anh nói thêm, “Cô vợ mới thế nào?”
“Kay hả? Dĩ nhiên là dễ thương. Thật sự rất dễ thương, và còn khá trẻ”.
“Và Nevile rất quan tâm tới cô ta?”
“Ồ vâng. Dĩ nhiên vì họ mới cưới nhau một năm thôi”.
Thomas Royde từ từ quay sang nhìn cô. Anh hơi mỉm cười. Mary vội vàng nói:
“Chính xác là tôi không có ý đó”.
“Thôi nào, Mary. Tôi nghĩ là cô có mà”.
“À, người ta không thể không nhận ra là họ thật sự có rất ít điểm chung. Ví dụ như bạn bè…” Cô dừng lại.
Royde hỏi:
“Anh ta gặp cô ấy ở Riviera đúng không? Tôi không biết nhiều về nó, chỉ những sự kiện rõ ràng mà mẹ viết thôi”.
“Vâng, họ gặp nhau lần đầu tiên ở Cannes. Nevile bị cuốn hút, nhưng tôi tưởng tượng, anh ta đã bị cuốn hút trước đó rồi, theo cái cách vô hại. Cá nhân tôi vẫn nghĩ rằng nếu anh ta rời khỏi đó thì chăng có gì rôi. Anh ta thích Audrey, anh biết mà”.
Thomas gật đầu.
Mary tiếp tục:
“Tôi không nghĩ anh ta muốn phá vỡ cuộc hôn nhân này, tôi chắc chắn là anh ta không muốn. Nhưng cô gái đó quyết định toàn bộ. Cô ta sẽ không nghỉ ngơi cho tới khi nào cô ta ép được Nevile bỏ vợ – và đàn ông cảm thấy thế nào trong những tình huống như vậy? Dĩ nhiên điều đó làm anh ta thỏa mãn”.
“Cô ta yêu anh ta nhiều lắm đúng không?”
“Tôi nghĩ có thể lắm chứ”.
Giọng của Mary nghe có vẻ ngờ vực. Cô bắt gặp ánh mắt đầy vẻ tò mò.
“Tôi đúng là cả nghĩ rồi! Có một chàng trai trẻ lông bông, điển trai theo cách của một gã trai bao – một người bạn cũ trong số bạn bè của cô ta – và đôi khi tôi không thể thôi thắc mắc liệu sự thật là Nevile có quá phong lưu và xuất sắc và tất cả những cái đó chẳng có ý nghĩa gì. Theo tôi biết thì cô gái đó chẳng có một xu dính túi”.
Cô dừng lại, có vẻ hơi ngại ngùng. Thomas Royde chỉ nói “Ừm” với giọng có vẻ suy đoán.
“Tuy nhiên,” Mary nói, “có lẽ đơn giản là cả nghĩ! Cô gái trẻ sở hữu một thứ mà người ta gọi là vẻ đẹp say đắm, và điều đó có lẽ đã đánh thức bản năng thâm hiểm của các bà cô tuổi trung niên”.
Royde nhìn cô có vẻ nghĩ ngợi, nhưng khuôn mặt phớt lờ không cho thấy phản ứng gì rõ rệt. Sau một hai phút, anh nói:
“Nhưng chính xác vấn đề hiện tại là gì?”
“Thật sự, anh biết đó, tôi cũng không biết gì nhiều. Có điều gì đó rất lạ. Tất nhiên là chúng tôi khuyên Audrey trước, và cô ấy dường như không có vẻ gì là không muốn gặp Kay. Cô ấy có vẻ muốn nữa là khác. Cô ấy rất tử tế. Chẳng có ai tốt hơn cô ấy. Dĩ nhiên những chuyện Audrey làm đều đúng cả. Thái độ của cô ấy với hai người rất tốt. Cô ấy rất kín đáo, anh biết đó, và người ta chẳng bao giờ biết được cô ấy đang nghĩ gì hay cảm thấy thế nào, nhưng thành thật mà nói, tôi không tin là cô ấy cảm thấy phiền lòng”.
“Chẳng có lý do gì để cô ấy phải phiền cả” Thomas Royde nói. Anh nói thêm, khá chậm rãi, “Dù sao cũng đã ba năm rồi”.
“Người như Audrey có quên được không? Cô ấy rất yêu Nevile mà”.
Thomas Royde nhún vai.
“Cô ấy chỉ mới ba mươi hai tuổi. Cô ấy còn cả tương lai phía trước”.
“Ồ, tôi biết chứ. Nhưng cô ấy cũng đã rất khó khăn. Anh biết là cô ấy cũng khá suy sụp tinh thần”.
“Tôi biết chứ. Mẹ đã viết thư cho tôi”.
“Trong chừng mực nào đó” Mary nói, “Tôi nghĩ việc mẹ anh chăm sóc Audrey cũng tốt. Điều đó làm cho bà ấy không còn nghĩ về những chuyện buồn của riêng mình – về sự ra đi của anh trai anh. Chúng tôi rất tiếc khi nghe chuyện đó”.
“Vâng. Tội nghiệp anh Adrian. Lúc nào cũng lái xe quá nhanh”.
Cuộc chuyện trò dừng lại. Mary duỗi tay ra hiệu là cô đang rẽ xuống đồi đến Saltcreek.
Hiện tại, họ đang chạy xuống con đường hẹp khúc khuỷu, cô nói:
“Thomas, anh biết Audrey rõ lắm phải không?”
“Thường thôi. Mười năm nay tôi cũng không gặp cô ấy nhiều”.
“Nhưng anh biết cô ấy lúc nhỏ mà. Cô ấy như em gái của anh và Adrian đúng không?”
Anh gật đầu.
“Cô ấy… nói theo cách nào đó thì cô ấy có bị rối loạn thần kinh không? Ồ, tôi không hề có ý đó đâu. Nhưng tôi có cảm giác rằng bây giờ đang có điều gì đó không ổn với cô ấy. Cô ấy hoàn toàn tách biệt, dáng điệu của cô ấy hoàn hảo một cách không tự nhiên – nhưng thỉnh thoảng tôi tự hỏi đằng sau vẻ bề ngoài đó là gì. Trước giờ vẫn vậy, tôi có cảm giác về một cảm xúc nào đó thật sự mãnh liệt. Và tôi thực không biết đó là gì! Điều đó làm tôi lo lắng. Tôi biết rằng có một bầu không khí nào đó bao trùm lên mọi người. Tất cả chúng tôi đều lo lắng bồn chồn. Nhưng tôi cũng không biết đó là gì. Và đôi khi, Thomas à, nó làm tôi sợ”.
“Làm cô sợ sao?” giọng điệu ngạc nhiên chầm chậm của anh làm cô bật cười pha chút lo lắng:
“Nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn… nhưng đó là điều mà giờ tôi muốn nói, anh tới với chúng tôi thật quá tốt… tạo ra một sự thay đổi. À, chúng ta tới rồi”.
Họ vòng qua góc cuối cùng. Gull’s Point được xây dựng trên một mỏm đá nhìn xuống dòng sông với vách đá dựng đứng cả hai bên. Khu vườn và sân quần vọt ở phía trái ngôi nhà. Nhà xe – một ý tưởng hiện đại nảy sinh sau này – thật sự nằm xa con đường, ở tận phía bên kia.
Mary nói:
“Tôi đưa xe vào nhà xe và quay lại ngay. Hurstall sẽ ở đây với anh”.
Hurstall, người quản gia lớn tuổi, chào mừng Thomas bằng niềm vui của một người bạn cũ.
“Rất vui gặp lại anh, anh Royde à, sau ngần ấy năm. Và lệnh bà cũng vậy. Anh sẽ ở phòng phía đông. Tôi nghĩ anh sẽ gặp được mọi người trong vườn, trừ khi anh muốn lên phòng trước”.
Thomas lắc đầu. Anh đi thẳng vào phòng khách tới bên cửa sổ lớn sát nền nhìn ra hàng hiên. Anh đứng đó một hồi, quan sát, không ai để ý đến anh.
Chỉ có duy nhất hai người phụ nữ ở đó. Một người đang ngồi ở góc lan can nhìn ra mặt nước. Người kia đang nhìn cô ta.
Người đầu tiên là Audrey, anh biết người còn lại hẳn là Kay Strange. Kay không hề biết rằng mình đang bị quan sát và cô ta cũng chẳng việc gì phải che giấu nét mặt của mình. Thomas Royde, có lẽ không phải là mẫu đàn ông tinh tế lắm để nhận ra đâu là vấn đề phụ nữ quan tâm, nhưng anh không thể không nhận ra rằng Kay Strange không thích Audrey Strange.
Về phần Audrey, cô đang nhìn ra dòng sông và dường như không biết hoặc dửng dưng với sự hiện diện của người khác.
Đã bảy năm Thomas không gặp Audrey Strange. Bây giờ anh đang nhìn cô rất kỹ. Cô ấy có thay đổi không? Và nếu có thì thay đổi thế nào?
Có thay đổi, anh quả quyết như vậy. Cô ốm hơn, xanh xao hơn, thanh tao hơn, nhưng cũng có gì đó khác nữa, cái gì đó mà anh không xác định được. Mặc dù cô ấy đang giữ mình rất kỹ, thận trọng trong mọi cử động, nhưng vẫn luôn nhận thức được mọi việc đang diễn ra quanh mình. Cô giống như, anh nghĩ, người có điều bí mật phải che giấu. Nhưng bí mật gì? Anh biết có vài chuyện xảy ra với cô trong những năm qua. Anh đã được biết về những nỗi buồn và mất mát, nhưng đây là chuyện gì đó khác nữa. Cô ấy giống như một đứa trẻ tay nẵm chặt kho báu, chỉ chú ý đến điều muốn giấu.
Và rồi anh nhìn người phụ nữ còn lại, cô gái giờ là vợ của Nevile Strange. Đẹp, đúng vậy. Mary Aldin có lý. Anh cho rằng cô ta khá nguy hiểm. Anh nghĩ: Nếu cô ta cầm con dao trong tay, tôi sẽ không muốn tin cô ta khi cô ta đến gần Audrey…
Nhưng tại sao cô ta lại ghét vợ cũ của Nevile? Mọi việc đã kết thúc và đã được giải quyết rồi mà. Audrey không là gì cả trong cuộc sống hiện nay của họ. Có tiếng bước chân khi Nevile bước vòng qua góc nhà ra sân. Trông anh ta hứng khởi và đang mang theo một tập tranh.
“Đây là Illustrated Review” anh nói. “Không thể có được cái thứ hai…”
Rồi cả hai chuyện xảy ra cùng một lúc.
Kay nói: “Ồ tuyệt, đưa cho em đi” và Audrey, không quay đầu lại, đưa tay ra hầu như vô thức.
Nevile dừng lại giũa hai người phụ nữ, nét bối rối hiện trên khuôn mặt. Trước khi anh ta có thể nói gì, Kay đã nói, giọng cô cao lên vẻ kích động, “Em muốn nó, đưa cho em! Đưa nó cho em, Nevile!”
Audrey Strange giật mình, rút tay lại và lầm bầm với giọng có chút bối rối:
“Ồ xin lỗi. Em nghĩ là anh đang nói chuyện với em, Nevile à”.
Thomas Royde thấy cổ Nevile Strange biến thành màu đỏ gạch. Anh ta bước nhanh tới trước ba bước và đưa bức tranh cho Audrey.
Cô ấy nói, hơi do dự, và càng lúng túng hơn:
“Ồ, nhưng…”
Kay đẩy ghế một cách thô bạo rồi đứng dậy và quay đi, hướng về phía cửa phòng khách. Royde không có thời gian để rời đi trước khi cô ta đâm sầm vào anh như một người mù.
Vụ va chạm làm cô lùi lại; cô nhìn anh khi anh xin lỗi. Anh biết vì sao cô không nhìn thấy anh, mắt cô ướt nhòe, nước mắt của căm giận, anh nghĩ vậy.
“Xin chào” cô nói. “Anh là ai? À, dĩ nhiên rồi, người từ Malay tới!”
“Đúng vậy” Thomas nói. “Tôi ở Malay”.
“Ước gì tôi ở Malay”. Kay nói. “Chỗ nào cũng được trừ chỗ này! Tôi ghê tởm căn nhà thối nát này rồi! Tôi ghê tởm mọi người trong ngôi nhà này!”
Những việc thế này luôn làm Thomas động lòng. Anh nhìn Kay thận trọng và lầm bầm lo lắng:
“Nếu họ không cẩn thận” Kay nói, “Tôi sẽ giết ai đó! Hoặc là Nevile hoặc là khuôn mặt ngây thơ giả tạo ngoài kia!”
Cô ta lướt nhanh qua anh và ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Thomas Royde đứng như trời trồng. Anh không biết phải làm gì tiếp theo nhưng anh rất vui vì cô Strange đã đi khỏi. Anh đứng nhìn ra cánh cửa mà cô Strange vừa đóng lại, có điều gì đó ở người phụ nữ hung dữ này, cô Strange mới ấy.
Cửa sổ bỗng tối đi khi Nevile Strange dừng lại ở khoảng trống giữa các cánh cửa kính. Anh ta đang thở rất nhanh.
Anh ta chào Thomas một cách lơ đễnh:
“Ồ, ừ… xin chào, Royde, tôi không biết anh tới. Ý tôi là, anh thấy vợ tôi không?”
“Cô ấy mới đi qua cách đây ít phút” người kia nói.
Đến lượt Nevile đi nhanh vào cánh cửa phòng khách. Trông anh ta có vẻ bực mình.
Thomas Royde chậm rãi bước qua khung cửa đang mở. Anh không phải là một người với bước chân nặng nề. Không phải vậy cho đến khi chỉ còn cách vài thước nữa thì Audrey quay lại.
Rồi anh thấy cặp mắt to càng mở to hơn, thấy đôi môi mở ra. Cô trượt xuống khỏi lan can và đi về phía anh, tay đưa ra.
“Ôi, Thomas” cô nói. “Thomas ơi, em vui vì anh đã tới”.
Khi anh cầm lấy đôi bàn tay trắng nhỏ xinh của cô trong tay mình thì đến lượt Mary Aldin đến chỗ cửa kính. Trông thấy hai người ngoài hiên, cô quan sát họ một hồi, rồi từ từ quay vào nhà.
II
Nevile tìm thấy Kay trong phòng ngủ trên lầu. Phòng ngủ đôi lớn duy nhất trong nhà là của bà Tressilian. Một cặp đã kết hôn được chia cho hai phòng có cửa thông nhau và một phòng tắm nhỏ bên ngoài ở phía tây ngôi nhà. Đó là một khu nhỏ hoàn toàn cách biệt.
Nevile băng qua phòng riêng của anh và vào phòng của vợ. Kay nằm nhoài trên giường. Với khuôn mặt đẫm nước mắt, cô khóc một cách giận dữ:
“Vậy là anh cũng đã đến hả! Cũng có thời gian nữa à!”
“Chuyện ồn ào này là gì đây? Em có thấy mình quá đáng không, Kay?”
Nevile nói nhỏ nhẹ, nhưng có một vết lõm ở cánh mũi cho thấy một com giận dữ đang bị kìm nén.
“Tại sao anh đưa cho cô ta bức Illustrated Review mà không đưa cho em?”
“Kay à, em đúng là con nít! Tất cả chuyện ầm ĩ này chỉ vì một bức hình khốn khổ thôi sao”.
“Anh đưa nó cho cô ta mà không đưa cho em” Kay bướng bỉnh nói.
“Đúng vậy, tại sao không chứ? Có vấn đề gì à?”
“Với em thì có vấn đề”.
“Anh không biết có chuyện gì với em nữa. Em không thể cư xử khùng điên như vậy khi em đang ở trong nhà người khác được. Em không biết cách cư xử ở nơi công cộng sao?”
“Tại sao anh đưa nó cho Audrey?”
“Vì cô ấy thích nó”.
“Em cũng thích, và em còn là vợ anh nữa”.
“Tất cả lý do của việc này là anh đã đưa bức tranh cho người phụ nữ lớn tuổi hơn và là người, nói một cách nghiêm túc, không có quan hệ gì”.
“Cô ta đã thắng em! Cô ta muốn nó và cô ta có được nó. Anh đứng về phía cô ta!”
“Em nói như một đứa trẻ ghen tuông ngu ngốc vậy. Vì Chúa, hãy bình tĩnh lại đi, và cố gắng cư xử cho đúng mực nơi công cộng!”
“Giống cô ta vậy, đúng không?”
Nevile lạm lùng nói: “Ở góc độ nào đó Audrey cư xử như một quý cô. Cô ấy không phô bày bản thân mình”.
“Cô ta đã làm anh quay lưng với em! Cô ta ghét em và cô ta đang trả thù”.
“Nghe này, Kay, em có thôi kiểu quá đáng và hoàn toàn ngu ngốc đó đi được không? Anh chán lắm rồi!”
“Vậy chúng ta đi khỏi đây đi! Mai chúng ta đi. Em ghét nơi này!”
“Chúng ta chỉ mới đến đây có bốn ngày thôi”.
“Vậy là quá đủ rồi! Chúng ta đi đi, Nevile”.
“Nào nhìn anh, Kay à, với anh vậy là quá đủ rồi. Chúng ta tới đây hai tuần và anh sẽ ở đây hết hai tuần”.
“Nếu anh làm vậy,” Kay nói, “anh sẽ phải hối tiếc. Anh và Audrey của anh! Anh nghĩ cô ta tuyệt vời à!”
“Anh không cho là Audrey tuyệt vời. Anh nghĩ cô ấy xinh đẹp và tử tế, là người mà anh đã đối xử không tốt và là người rất rộng lượng và biết tha thứ”.
“Anh sai ở chỗ đó” Kay nói. Cô bật dậy khỏi giường. Cơn giận của cô đã dịu xuống. Cô nói nghiêm túc, hầu như rất bình tĩnh.
“Audrey không tha thứ cho anh, Nevile à. Một hoặc hai lần em thấy cô ta nhìn anh… Em không biết trong đầu cô ta nghĩ gì nhưng có gì đó… Cô ấy là loại người không để bất cứ ai biết mình đang nghĩ gì”.
“Đáng tiếc,” Nevile nói, “là không có nhiều người như vậy”.
Khuôn mặt Kay trở nên trắng bệch.
“Ý anh nói em đó hả?” Có chút cáu kinh nguy hiểm trong giọng nói của cô.
“À, em cũng không kín đáo gì nhiều, đúng không? Mỗi chút nóng tính và giận dữ nổi lên trong đầu em, là em bung nó ra ngay. Em nổi điên và em cũng làm anh nổi điên lên!”
“Còn gì nữa không?” Giọng cô lạnh băng.
Anh nói cũng với giọng lạnh lẽo như cô:
“Anh xin lỗi nếu em cho đó là không công bằng. Nhưng đó là sự thật. Em còn chẳng tự chủ được, cứ như một đứa trẻ vậy”.
“Anh chẳng bao giờ mất bình tĩnh sao? Luôn là anh chàng tự kiểm soát mình một cách quyến rũ? Em không tin là anh chẳng có cảm giác gì. Anh đúng là một con cá… một con cá máu lạnh chết tiệt! Sao giờ anh không nổi giận luôn đi? Sao anh không hét vào mặt em, chửi em, rủa em xuống địa ngục luôn đi?”
Nevile thở dài ngao ngán, vai rũ xuống.
“Ôi trời” anh nói.
Anh quay gót rời khỏi phòng.
III
“Trông con cứ như lúc mười bảy tuổi vậy, Thomas Royde à” bà Tressilian nói. “Vẫn nghiêm nghị như vậy. Và bây giờ cũng vẫn như trước đây, chẳng nói gì nhiều. Sao vậy?”
Thomas nói một cách mơ hồ:
“Con không biết. Con chưa bao giờ có tài ăn nói”.
“Không giống Adrian. Adrian là người ăn nói khéo léo và tế nhị”.
“Có lẽ đó là lý do. Luôn dành phần nói chuyện cho anh ấy”.
“Adrian đáng thương. Còn quá nhiều hứa hẹn”.
Thomas gật đầu.
Bà Tressilian đổi đề tài. Bà đang nói với chỉ một khán giả là Thomas. Bà thường thích khách đến nhà từng người một, như vậy sẽ không làm bà mệt và bà có thể tập trung chú ý vào người đó.
“Con đã đến đây được một ngày rồi” bà nói. “Con nghĩ gì về tình trạng của chúng ta?”
“Tình trạng ư?”
“Đừng ngớ ngẩn vậy chứ, con cố tình đến đây mà. Con biết rõ ta muốn nói gì. Chuyện tình tay ba ngay trong nhà của ta”.
Thomas nói một cách thận trọng: “Hình như có chút xích mích”.
Bà Tressilian cười hơi ranh mãnh:
“Ta thú thật với con, Thomas à, ta đang khá thích thú. Chuyện này đến mà ta chẳng cần phải ao ước gì, thật sự thì ta đã làm đủ mọi cách để ngăn cản nó. Nevile đúng là cứng đầu. Nó cứ khăng khăng đưa hai đứa đó lại gần nhau, và bây giờ nó gieo gì thì gặt đó!”
Thomas Royde hơi cựa mình trên ghế.
“Có vẻ buồn cười” anh nói.
“Giải thích đi” bà Tressilian ngắt lời.
“Chúng ta đã không nghĩ Strange là kiểu người đó”.
“Thật tuyệt khi con nói vậy, vì đó là điều ta đang nghĩ. Chẳng giống Nevile gì cả. Nevile, cũng như hầu hết đàn ông, thường lo lắng để tránh bất cứ điều khó xử hay không vui nào. Ta nghi ngờ lúc đầu không phải là ý của Nevile đâu – nhưng, nếu không, ta không biết nó có thể là ý kiến của ai”. Bà dừng lại và nói tiếp, giọng cao lên, “Không thể là ý kiến của Audrey chứ?”
Thomas nói ngay, “Không, không phải Audrey”.
“Và ta hầu như không thể tin được đó là ý của người phụ nữ trẻ thiếu may mắn tên Kay đó. Không phải, trừ phi cô ta là một diễn viên xuất sắc. Con biết không, gần đây ta thấy hơi tiếc cho cô ta”.
“Bà không thích cô ta lắm, phải không?”
“Đúng vậy. Với ta, cô ta dốt nát và thiếu tư cách. Nhưng như ta đã nói, ta bắt đầu cảm thấy tiếc cho cô ta. Cô ta đang mò mẫm như loài nhện trước ánh đèn. Cô ta không biết nên sử dụng vũ khí gì. Nóng nảy, xấu tính, thô lỗ như trẻ con – với người như Nevile thì những điều này có ảnh hưởng rất tồi tệ”.
Thomas nói nhỏ giọng:
“Con nghĩ Audrey mới là rigười ở vào tình huống khó xử nhất”.
Bà Tressilian liếc nhìn anh.
“Con luôn yêu Audrey phải không, Thomas?”
Câu trả lời của anh khá điềm tĩnh. “Cứ cho là vậy đi”.
“Có phải là từ lúc các con còn nhỏ ở cùng nhau không?”
Anh gật đầu.
“Và rồi Nevile đến và mang cô ấy đi ngay trước mắt con à?”
Anh cựa mình không mấy thoải mái.
“À thì… con luôn biết là mình không có cơ hội”.
“Chủ nghĩa thất bại” bà Tressilian nói.
“Con luôn là con chó ngốc nghếch”.
“Con ngựa kéo xe!”
“Anh Thomas tốt bụng! đó là điều Audrey nghĩ về con”.
“Thomas chân chính” bà Tressilian nói. “Đó là biệt danh của con phải không?”
Anh mỉm cười khi những từ đó gợi lại những ký ức thời thơ ấu. “Vui thật! Con đã không nghe biệt danh đó nhiều năm rồi”.
“Giờ có thể nó có ích cho con” bà Tressilian nói.
Bà bắt gặp ánh mắt có chủ ý của anh.
“Lòng trung thành,” bà nói, “là phẩm chất mà bất cứ ai đã từng biết Audrey luôn đánh giá cao. Sự tận tình cả cuộc đời đôi khi lại được đền đáp, Thomas à”.
Thomas Royde nhìn xuống, các ngón tay anh lần theo ống điếu.
“Đó là điều con hy vọng khi về đây”. Thomas nói.
IV
“Vậy là tất cả chúng ta đã có mặt” Mary Aldin nói.
Người quản gia già Hurstall lau mồ hôi trán. Khi ông đi vào nhà bếp, bà đầu bếp Spicer chú ý ngay đến nét mặt của ống.
“Tôi không nghĩ là tôi khỏe, và thật sự là vậy” Hurstall nói. “Nếu tôi có thể nói ra suy nghĩ của mình, thì mọi lời nói và hành động gần đây trong ngôi nhà này với tôi gần như có một ý nghĩa nào đó hoàn toàn khác với bản chất của nó – liệu bà có hiểu tôi muốn nói gì không?”
Bà Spicer gần như không biết ông muốn nói gì, vì vậy Hurstall tiếp tục:
“Bây giờ, vì tất cả họ đã ngồi vào bàn ăn tối, cô Aldin nói, ‘Vậy là tất cả chúng ta đã có mặt’, và đến lượt tôi. Tất cả làm cho tôi nghĩ về một người huấn luyện thú có nhiều thú hoang trong chuồng, và rồi cửa chuồng đóng lại. Tôi cảm thấy, mọi thứ đều đột ngột, như thể tất cả chúng ta bị sập bẫy vậy”.
“Quy tắc thôi, ông Hurstall à,” bà Spicer nói, “ông hẳn đã ăn nhằm thứ gì đó mà ông không thích”.
“Không phải do tôi tiêu hóa tệ đâu. Đó là cách mà mọi người bị kích động. Ngay khi cửa trước đóng sầm lại, cô Strange – cô Strange của chúng ta, cô Audrey – cô ấy giật nảy lên như thể bị bắn vậy. Và cũng có cả sự im lặng nữa. Họ đúng là rất kỳ quặc. Cứ như thể, tất cả đều đột ngột, mọi người đều ngại nói. Và rồi tất cả như nổ bung ra cùng một lúc và nói lên điều đầu tiên xuất hiện trong đầu họ”.
“Vậy đủ làm mọi người bối rối rồi” bà Spicer nói.
“Hai cô Strange trong nhà. Điều mà tôi cảm thấy là nó không đúng với khuôn phép”.
Tại phòng ăn, một trong những sự im lặng mà Hurstall đã nhắc tới đang diễn ra.
Mary Aldin phải nỗ lực lắm mới có thể quay sang Kay và nói:
“Tôi đã mời bạn của cô, anh Latimer, đến dùng bữa vào tối mai”.
“Ồ tuyệt” Kay nói.
Nevile hỏi:
“Latimer? Anh ta tới đây à?”
“Anh ấy đang ở khách sạn Easterhead Bay” Kay trả lời.
Nevile nói:
“Có lẽ chúng ta cũng nên đến đó ăn tối một lần. Phà trễ nhất là mấy giờ?”
“Một giờ rưỡi” Mary đáp.
“Buổi tối ở đó có khiêu vũ chứ?”
“Tất cả khoảng một trăm người” Kay nói.
“Như vậy với bạn em cũng ổn” Nevile nói với Kay.
Mary nói nhanh:
“Chúng ta có thể đi và tắm một ngày ờ vịnh Easterhead. Trời vẫn còn khá ấm và bãi cát đẹp”.
Thomas Royde nói thấp giọng với Audrey:
“Anh nghĩ ngày mai anh sẽ đi chèo thuyền, em có muốn đi không?”
“Tất nhiên rồi”.
“Tất cả chúng ta có thể đi chèo thuyền” Nevile nói.
“Anh nói anh sẽ chơi golf mà” Kay nói.
“Anh nghĩ anh nên xem lại sân golf. Anh sẽ thử vận may vào hôm khác”.
“Đúng là bi kịch!” Kay nói.
Nevile nói một cách phấn chấn:
“Golf là một trò chơi đầy bi kịch mà”.
Mary hỏi Kay có biết chơi không.
“Có chứ, cũng tạm được”.
Nevile nói:
“Kay sẽ chơi rất tốt nếu cô ấy cố gắng một chút. Cô ấy có cú đánh bạt rất tự nhiên”.
Kay nói với Audrey:
“Cô không chơi thể thao phải không?”
“Không hẳn vậy. Tôi chơi quần vợt cũng tạm được, nhưng tôi là một đấu thủ xoàng thôi”.
“Em vẫn còn chơi dương cầm chứ Audrey?” Thomas hỏi.
Cô lắc đầu.
“Giờ thì không”.
“Em đã từng chơi rất hay” Nevile nói.
“Em nghĩ anh không thích âm nhạc mà, Nevile”. Kay nói.
“Anh không biết nhiều về nó” Nevile nói lơ đễnh. “Anh luôn tự hỏi làm sao mà Audrey có thể duỗi ra tới một quãng tám, bàn tay cô ấy rất nhỏ”.
Anh nhìn vào chúng khi cô đặt dao nĩa dùng để ăn món tráng miệng xuống bàn.
Cô hơi đỏ mặt và nói nhanh:
“Tôi có ngón tay út rất dài. Có lẽ nhờ vậy mà tôi đánh được”.
“Vậy cô là người ích kỷ rồi” Kay nói. “Nếu cô không ích kỷ, cô sẽ có ngón tay út ngắn”.
“Thật hả?” Mary Aldin hỏi. “Vậy tôi không ích kỷ. Xem này, hai ngón út của tôi khá ngắn”.
“Tôi nghĩ cô không ích kỷ đâu” Thomas Royde nói, mắt nhìn cô rất ân cần.
Mặt cô ửng đỏ, cô tiếp tục nói nhanh:
“Ai trong chúng ta là người rộng lượng nhất? Chúng ta so ngón tay út nào. Của tôi ngắn hơn của cô, Kay à. Nhưng Thomas, tôi nghĩ là ngón tay anh dài hon tôi rồi”.
“Tôi đánh bại cả hai người” Nevile nói. “Xem này” anh xòe bàn tay ra.
“Dù sao cũng chỉ một tay” Kay nói. “Ngón út bàn tay trái của anh ngắn, nhưng ngón của bàn tay phải thì dài hơn nhiều. Bàn tay trái là những điều bẩm sinh còn bàn tay phải là điều anh sẽ làm cho cuộc sống của anh. Vì vậy điều đó có nghĩa là anh bẩm sinh không ích kỷ, nhưng theo thời gian anh trở nên ích kỷ hơn”.
“Cô đoán được vận mệnh hả Kay?” Mary Aldin hỏi. Cô xòe ngửa lòng bàn tay lên. “Một thầy bói nói tôi sẽ có hai người chồng và ba đứa con. Tôi có cần phải sốt ruột không đây!”
Kay nói:
“Những đường chéo này không phải về con cái, mà về các chuyến đi. Điều đó nghĩa là cô sẽ có ba chuyến đi vượt biển”.
“Dường như có vẻ không chắc lắm”. Mary Aldin nói. Thomas Royde hỏi cô: “Cô có đi du lịch nhiều không?”
“Không, hầu như không đi”.
Anh thoáng nghe thấy có sự tiếc nuối âm thầm trong giọng nói của cô.
“Cô muốn đi không?”
“Không có gì hơn thế”.
Anh nghĩ đến cách sống với suy nghĩ thận trọng của cô. Luôn có mặt bên người phụ nữ già. Một người quản lý bình tĩnh, khéo léo, và xuất sắc. Anh tò mò hỏi:
“Cô sống với bà Tressilian lâu chưa?”
“Gần mười lăm năm. Tôi đến ở với bà ấy sau khi cha tôi mất. Ông ấy nằm liệt một chỗ vài nãm trước khi mất”.
Và rồi cô trả lời câu hỏi mà cô cảm thấy đã chực sẵn trên môi anh.
“Tôi năm nay ba mươi sáu tuổi. Đó là điều anh muốn biết, đúng không?”
“Tôi đã thắc mắc như vậy” anh thừa nhận. “Cô có thể -ở bất cứ độ tuổi nào, cô biết mà”.
“Đó là con dao hai lưỡi!”
“Tôi cho là như vậy. Tôi đã không nghĩ theo lối đó”.
Cái nhìn chằm chằm đầy ưu tư của anh không rời khỏi khuôn mặt cô. Cô không cảm thấy ngượng ngùng. Quá dễ dàng để ý thức được điều đó, một mối quan tâm sâu sắc thật sự. Thấy mắt anh nhìn vào tóc cô, cô đưa tay lên vuốt lọn tóc trắng.
“Tôi có cái này,” cô nói, “từ khi còn rất nhỏ”.
“Tôi thích nó” Thomas đơn sơ nói.
Anh tiếp tục nhìn cô. Cuối cùng cô nói, bằng giọng khá vui:
“Vậy, anh ra phán quyết gì đây?”
Làn da rám nắng của anh ửng hồng.
“À, tôi nghĩ tôi nhìn chằm chằm vậy thật là vô phép. Tôi chỉ đang thắc mắc về cô… thật sự cô thế nào”.
“Làm ơn đi” cô nói vội vàng và đứng dậy khỏi bàn. Cô nói khi đi vào phòng khách và khoác tay Audrey:
“Ngày mai ông Treves cũng đến ăn tối”.
“Ông ấy là ai?” Nevile hỏi.
“Rufus Lord giới thiệu ông ấy tới. Một quý ông lớn tuổi rất thú vị. Ông ấy đang ở Balmoral Court. Ông ấy bị yếu tim và trông có vẻ rất yếu, nhưng khả năng của ông rất tuyệt vời và ông ấy quen biết những người thú vị. Ông ấy là cố vấn pháp luật hay luật sư gì đó, tôi quên rồi”.
“Mọi người ở đây đúng là già kinh khủng” Kay nói một cách bất mãn.
Cô đứng dưới một ngọn đèn. Thomas đang nhìn theo huớng đó, và anh nhìn cô với vẻ quan tâm giống cách mà anh nhìn bất cứ điều gì ngay lập tức thu hút ánh mắt anh.
Anh đột nhiên bị ấn tượng bởi vẻ đẹp nồng nàn và mãnh liệt của cô. Vẻ đẹp của màu sắc sặc sỡ, của sức sống vui vẻ tràn trề. Từ cô anh nhìn sang Audrey, tái nhợt và trông như một con bướm đêm trong chiếc đầm màu xám bạc.
Anh mỉm cười với chính mình và lầm bầm:
“Hồng Hoa và Bạch Tuyết”.
“Gì hả?” Mary Aldin huých khuỷu tay anh.
Anh lặp lại mấy từ đó. “Giống chuyện thần tiên ngày xưa, cô biết mà…”
Mary Aldin nói: “Mô tả hay đó…”
V
Cụ Treves hóp ly rượu vang đỏ một cách thích thú. Rượu quá ngon, và một bữa tối quá hoàn hảo. Rõ ràng bà Tressilian chẳng gặp khó khăn gì với người làm.
Ngôi nhà được quản lý tốt, mặc dù chủ nhà là một người bệnh tật.
Có lẽ có chút đáng tiếc rằng các quý cô đã không rời phòng ăn trước khi ly rượu được chuyền quanh bàn. Cụ thích cách cũ trong khi những người trẻ này có cách riêng của họ.
Đôi mắt cụ cố tình dừng lại ở người phụ nữ trẻ đẹp rực rỡ, vợ của Nevile Strange.
Đêm nay là đêm của Kay. Vẻ đẹp sống động của cô bừng lên và tỏa sáng trong căn phòng thắp nến. Ngay kề bên, cái đầu đen bóng bẩy của Ted Latimer cúi xuống cạnh cô. Anh ta đang tán tỉnh cô. Cô cảm thấy đắc thắng và tự hào về bản thân mình.
Mới chỉ cảnh sinh động như thế đã làm cho cụ Treves nôn nao cả người.
Tuổi trẻ, không có gì sánh bằng tuổi trẻ cả!
Chẳng ngạc nhiên gì khi người chồng mất cả lý trí và bỏ luôn cô vợ đầu tiên. Audrey đang ngồi cạnh cụ. Một quý cô duyên dáng, nhưng theo kinh nghiệm của cụ Treves, đó là kiểu phụ nữ không tự làm mới mình.
Cụ liếc nhìn cô. Đầu cô cúi xuống và cô đang liếc nhìn vào chiếc đĩa. Có điều gì đó trong thái độ hoàn toàn bất động của cô làm cụ Treves chú ý. Cụ nhìn cô kỹ hơn và tự hỏi cô đang nghĩ gì. Cái cách mái tóc cô được vén lên khỏi vành tai như vỏ sò kia thật quyến rũ…
Một thoáng lơ đễnh, cụ Treves hơi giật mình khi nhận ra mọi người bắt đầu di chuyển. Cụ vội vàng bước theo.
Trong phòng khách, Kay Strange đi đến chỗ máy hát và mỡ đĩa nhạc khiêu vũ.
Mary Aldin nói với cụ Treves một cách có lỗi:
“Tôi chắc là ông ghét nhạc jazz”.
“Không hẳn vậy” cụ Treves nói, không thật lòng nhưng rất lịch sự.
“Có lẽ lát nữa chúng ta sẽ đổi?” cô gợi ý. “Nhưng giờ mà gây chuyện thì không hay lắm, tôi biết bà Tressilian đang mong được tiếp chuyện ông”.
“Sẽ thú vị lắm đây. Bà Tressilian không bao giờ xuống tham gia à?”
“Có ạ, bà ấy thường xuống đây bằng xe lăn. Đó là lý do chúng tôi có thang máy. Nhưng hôm nay bà ấy thích ở trong phòng riêng. Ở đó bà có thể nói chuyện với bất cứ ai mà bà muốn, gọi người mà bà ấy muốn gặp bằng kiểu mệnh lệnh hoàng gia”.
“Một sự sắp đặt thật thông minh, cô Mary Aldin à. Tôi nhận ra được kiểu cách hoàng gia trong cung cách của bà Tressilian”.
Kay đang nhảy những bước nhảy chậm ở giữa phòng.
“Nevile, mang cái bàn ra khỏi chỗ này đi”. Cô nói.
Giọng cô quyết đoán và uy quyền. Đôi mắt sáng lên, môi mở ra.
Nevile vâng lệnh di chuyển cái bàn. Rồi anh bước đến bên cô, nhưng cô cố tình quay sang Ted Latimer.
“Nào, Ted, chúng ta nhảy nào”.
Tay Ted quàng qua người cô ngay lập tức. Họ khiêu vũ, đung đưa, uốn éo, các bước nhảy của họ rất ăn ý. Đó là một màn biểu diễn đẹp mắt.
Cụ Treves lầm bầm:
“Ờ, khá chuyên nghiệp”.
Mary Aldin hơi rụt người khi nghe những từ đó, nhưng chắc chắn cụ Treves nói đơn giản vì ngưỡng mộ thôi. Cô nhìn khuôn mặt móm nhỏ bé nhưng thông minh của cụ. Chán ngắt, cô nghĩ, một cái nhìn lơ đễnh như thể cụ đang theo đuổi những dòng suy nghĩ của riêng mình.
Nevile do dự một lúc rồi anh bước đến chỗ Audrey đang đứng cạnh cửa sổ.
“Nhảy không, Audrey?”
Giọng anh trang trọng đến lạnh lùng. Có thể nói rằng chỉ có sự lịch sự truyền cảm hứng cho lời đề nghị đó. Audrey ngập ngừng một lát trước khi gật đầu bước về phía anh.
Mary Aldin chú ý đến những chuyện nhỏ nhặt này trong khi cụ Treves không hề phản ứng. Cho tới bây giờ mọi người đều nhận thấy không hề có dấu hiệu lãng tai ở cụ, và sự lịch thiệp của cụ rất câu nệ – cô nhận ra rằng chính sự say mê đã làm cụ trở nên tách biệt. Cô không thể đoán được liệu cụ đang nhìn các vũ công, hay đang nhìn ngang qua phòng về phía Thomas Royde đứng một mình ở góc bên kia.
Hơi giật mình, cụ Treves nói:
“Xin lỗi, thưa quý cô, là cô đang nói à?”
“Không có gì. Chỉ là, một tháng Chín đẹp lạ thường đúng không?”
“Vâng, thật vậy, mưa rất cần thiết cho khu vực này, ở khách sạn họ nói với tôi nhu thế”.
“Tôi hy vọng là ông cảm thấy thoải mái ờ đó”.
“Ồ vâng, mặc dù tôi phải nói rằng tôi hơi bực mình khi đến và phát hiện…”
Cụ Treves im bặt.
Audrey tự tách ra khỏi Nevile. Cô nói với nụ cười xin lỗi: “Khiêu vũ nóng quá”.
Cô đi về phía cửa sổ và bước ra ban công.
“Ồ, đi theo cô ta đi, anh ngốc à” Mary lầm bầm. Cô chỉ thì thầm những lời đó nhưng cũng đủ lớn để cụ Treves quay lại và liếc nhìn cô ngạc nhiên.
Cô cười bối rối.
“Tôi nói lớn quá” cô buồn bã nói. “Nhưng thật sự anh ta làm tôi phát cáu. Anh ta chậm quá”.
“Anh Strange hả?”
“Ồ không, không phải Nevile. Là Thomas Royde”.
Thomas Royde đang chuẩn bị bước đi, nhưng ngay lúc đó, Nevile, sau một lúc do dự, đã theo Audrey ra ban công.
Trong một thoáng, mắt cụ Treves đặc biệt dán vào cửa sổ, rồi mối quan tâm của cụ quay lại với các vũ công.
“Một vũ công tuyệt vời, anh Latimer trẻ tuổi, tên anh ta phải không?”
“Vâng, Edward Latimer”.
“À, vâng. Edward Latimer. Theo tôi biết, anh ta là bạn cũ của cô Strange phải không?”
“Đúng vậy”.
“Vậy cái anh chàng chải chuốt đó làm nghề gì?”
“À, thật sự thì, tôi cũng không rõ lắm”.
“Thật là…” ông Treves nói, tìm cách diễn tả bằng từ ngữ thích hợp.
Mary tiếp tục:
“Anh ta đang ở khách sạn Easterhead Bay”.
“Một chỗ rất thoải mái” cụ Treves nói.
Cụ nói thêm sau một hai phút: “Một mái tóc có hình thật thú vị, một tam giác kỳ lạ trải từ đỉnh đầu tới cổ, kiểu tóc làm cho người ta ít chú ý nhưng lại có nét riêng biệt”. Sau khi ngắt giọng một giây, cụ vẫn tiếp tục nói mơ màng: “Người đàn ông cuối cùng mà tôi thấy có kiểu tóc đó bị phạt khổ sai trong mười năm về tội tấn công dã man một anh thợ kim hoàn”.
“Chắc chắn,” Mary thốt lên, “cụ không có ý…?”
“Không đâu, làm gì có” cụ Treves nói. “Cô hoàn toàn hiểm lầm ý tôi rồi. Tôi không có ý làm mất thể diện vị khách của cô đâu. Tôi chỉ muốn nói rằng tội phạm tàn bạo và nhẫn tâm thường hay đội lốt người đẹp và quyến rũ. Thật kỳ lạ, nhưng vậy đó”.
Cụ mỉm cười dịu dàng với cô. Mary nói: “ông biết không, ông Treves, tôi nghĩ là tôi hơi sợ ông”.
“Vô lý lắm, quý cô ạ”.
“Nhung tôi thấy vậy đó. Ông là… một người quan sát khôn ngoan”.
“Đôi mắt của tôi,” cụ nói cách thỏa mãn, “vẫn tốt như ngày nào”. Cụ dừng lại, rồi nói tiếp: “Đó có phải là điều may mắn hay không thì hiện tại tôi vẫn không biết được”.
“Sao có thể là không may chứ?”
Cụ Treves lắc đầu ngờ vực:
“Đôi khi được giao trọng trách, và quyết định hành động đúng là điều không dễ tí nào”.
Hurstall mang khay cà phê bước vào.
Sau khi đưa nó đến cho Mary và vị luật sư già, ông đi đến chỗ Thomas Royde. Rồi theo chỉ dẫn của Mary, ông đặt khay xuống chiếc bàn nhỏ và ra khỏi phòng.
Kay nói qua vai Ted: “Chúng tôi sẽ kết thúc giai điệu này”.
Mary nói: “Tôi sẽ mang của Audrey đến cho cô ấy”.
Cô đi qua cửa kính, mang theo tách cà phê. Cụ Treves theo sau cô. Khi cô dừng ở ngưỡng cửa, cụ nhìn qua vai cô.
Audrey đang ngồi ở góc lan can. Dưới ánh trăng, vẻ đẹp của cô nổi bật lên, một vẻ đẹp bẩm sinh chứ không do trang điểm. Nét thanh tú từ hàm đến tai, cằm và đôi môi mềm mại, xương sọ và chiếc mũi thẳng nhỏ thật sự rất dễ thương. Vẻ đẹp đó vẫn sẽ còn mãi khi Audrey Strange về già. Da thịt không có ý nghĩa gì, cái đẹp nằm trong chính khung xương. Chiếc đầm đính những vòng sequin [1] mà cô đang mặc nổi bật lên dưới ánh trăng. Cô ngồi rất yên lặng và Nevile Strange đứng nhìn cô.
Nevile bước một bước về phía cô.
“Audrey,” anh nói, “em…”
Cô đổi thế ngồi, rồi cô ngẩng lên và một tay vỗ vào tai:
“Ôi, cái bông tai của em… em làm rớt đâu đó rồi”.
“Đâu? Để anh tìm…”
Cả hai cúi xuống, ngượng ngùng và bối rối, và đụng vào nhau. Audrey vụt đứng dậy. Nevile la lên:
“Đợi chút, cái nút cổ tay áo của anh… vướng trên tóc em rồi. Đứng yên”.
Cô đứng khá cứng ngắc khi anh lóng ngóng gỡ hột nút áo.
“Ui, anh đang nhổ cả tóc em, anh vụng về thật đó, Nevile à, làm nhanh lên”.
“Xin lỗi, anh… anh hậu đậu quá”.
Ánh trăng đủ sáng để hai người xem thấy những gì mà Audrey không thể thấy được, tay Nevile run run khi anh cố gắng gỡ lọn tóc màu bạc của cô ra.
Nhưng chính Audrey cũng run như thể đột nhiên bị lạnh vậy.
Mary Aldin giật nảy mình khi có một giọng nói nhỏ sau lưng cô: “Xin lỗi…”
Thomas Royde đi đến giữa họ và bước ra.
“Cần tôi giúp không, Strange?” anh hỏi.
Nevile đứng thẳng lên rồi anh và Audrey tách nhau ra.
“Không sao. Tôi gỡ được rồi”.
Mặt Nevile trắng bệch.
“Em lạnh rồi đó” Thomas nói với Audrey. “Vào trong uống cà phê đi”.
Cô quay vào với anh và Nevile quay đi, liếc nhìn ra biển.
“Tôi mang cà phê ra cho cô” Mary nói. “Nhưng có lẽ cô nên vào trong thì tốt hơn”.
“Vâng” Audrey nói, “Tôi nghĩ tôi nên vào trong”.
Tất cả quay trở lại phòng khách. Ted và Kay đã ngừng nhảy.
Cửa mở và một phụ nữ mặc đồ đen, cao nhỏng và gầy bước vào. Cô nói một cách kính cẩn:
“Lệnh bà gửi lời thăm và bà rất hân hạnh được tiếp chuyện với ông Treves trên lầu”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.