THỜI KHẮC ĐỊNH MỆNH

Phần 7



Sáu giờ bốn mươi lăm phút, trời bắt đầu đổ mưa. Nevile nhìn mưa rơi qua khung cửa sổ phòng ngủ. Anh không nói thêm gì với Kay. Họ tránh mặt nhau từ sau bữa uống trà.
Giờ cơm tối hôm đó là một bữa ăn khó nuốt. Nevile lơ đễnh. Khuôn mặt Kay trang điểm không bình thường; Audrey ngồi bất động như một bóng ma đóng băng. Mary Aldin phải cố gắng hết sức để duy trì vài câu chuyện và khá bực mình vì Thomas Royde chẳng giúp được gì cho cô.
Hurstall lo lắng, tay ông run run khi chuyển đĩa rau.
Khi bữa ăn sắp xong, Nevile nói một cách trau chuốt bất thường. “Sau bữa tối chắc là tôi sẽ đi Easterhead tìm Latimer. Có thể chúng tôi sẽ chơi một ván bida”.
“Nhớ mang theo chìa khóa cửa” Mary nói. “Phòng khi anh về trễ”.
“Cám ơn, tôi nhớ rồi”.
Họ vào phòng khách, cà phê đã được dọn sẵn ở đó, họ bật máy lên và nghe tin tức giải trí.
Kay, đã ngáp công khai từ lúc ăn tối, nói rằng cô sẽ đi ngủ. Cô nói mình bị đau đầu.
“Cô uống thuốc gì chưa?” Mary hỏi.
“Rồi, cám ơn cô”.
Kay ra khỏi phòng.
Nevile mở máy qua một chương trình âm nhạc. Anh ngồi im lặng một lúc trên trường kỷ. Anh không nhìn Audrey lấy một lần, nhưng anh ngồi trông cứ như một thằng bé bất hạnh. Trái lại, Mary cảm thấy tiếc cho anh ta.
“À,” anh nói, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, “tốt hơn hết là tôi nên đi”.
“Anh đi xe hay đi phà?”
“Ô, đi phà chứ. Dường như không khôn ngoan cho lắm khi đi vòng 24km. Tôi cũng muốn đi bộ một chút”.
“Nhưng trời đang mưa mà”.
“Tôi biết chứ, tôi có áo mưa mà”. Anh đi ra cửa.
“Chúc ngủ ngon”.
Trong đại sảnh, anh thấy Hurstall đi về phía mình.
“Nếu không phiền, xin ông vui lòng lên gặp bà Tressilian một lát? Bà ấy đặc biệt muốn gặp ông”.
Nevile liếc nhìn đồng hồ. Đã mười giờ rồi.
Anh nhún vai rồi lên cầu thang, bước dọc hành lang đến phòng của bà Tressilian và gõ nhẹ vào cửa. Trong lúc anh đang chờ đợi sự cho phép, anh nghe thấy giọng của những người khác đang ở dưới đại sảnh. Có vẻ như tối nay mọi người đều đi ngủ sớm.
“Mời vào” giọng bà Tressilian cất lên rõ ràng.
Nevile bước vào và đóng cửa lại.
Bà Tressilian đã chuẩn bị đi ngủ. Tất cả các ngọn đèn đã tắt ngoại trừ đèn đọc sách bên cạnh giường. Bà đang đọc sách, nhưng giờ thì đã bỏ sách xuống. Bà nhìn Nevile qua cặp kính trễ xuống, có vẻ như là một cái nhìn nghiêm khắc.
“Ta muốn nói chuyện với con, Nevile à” bà nói.
Một cách miễn cưỡng, anh mỉm cười uể oải.
“Vâng, thưa mẹ” anh nói.
Bà Tressilian không cười.
“Có vài việc, Nevile à, ta không cho phép xảy ra trong ngôi nhà của ta. Ta không muốn nghe những cuộc nói chuyện riêng tư của bất cứ ai, nhưng nếu vợ chồng con cứ khăng khăng cãi nhau dưới cửa phòng ngủ của ta, thì hầu như ta có thể nghe được tất cả. Ta nghe nói rằng con lên kế hoạch để Kay ly hôn với con và sau đó con sẽ tái hôn với Audrey. Chuyện đó, Nevile à, là chuyện mà con không thể làm cách đơn giản vậy được và giờ ta không muốn nghe con giải thích gì hết”.
Dường như Nevile đang cố gắng giữ bình tĩnh.
“Con xin lỗi vì chuyện đó” anh nói ngắn gọn. “Vì mẹ đã nói như vậy, chắc chắn đó là chuyện riêng tư của con!”
“Không, không được. Con đã dùng ngôi nhà của ta làm nơi liên lạc với Audrey – hoặc là Audrey đã dùng nó…”
“Cô ấy không liên quan gì tới chuyện này. Cô ấy…”
Bà Tressilian đưa tay lên ngăn anh lại.
“Dù sao đi nữa, con cũng không thể làm việc này được, Nevile à. Kay là vợ con. Cô ấy có quyền và con không thể tước đoạt nó được, về vấn đề này, ta hoàn toàn ủng hộ Kay. Con hãy lo yên vị đi. Nhiệm vụ bây giờ của con là lo cho Kay và ta nói với con rõ ràng rồi đó…”
Nevile bước tới một bước và cao giọng:
“Chuyện này không liên quan gì tới mẹ cả”.
“Còn nữa,” bà Tressilian nói nhanh bất chấp việc anh phản đối “ngày mai Audrey phải rời khỏi ngôi nhà này…”
“Mẹ không thể làm nhưvậy được! Con sẽ không đồng ý”.
“Đừng hét lại ta, Nevile à”.
“Con nói với mẹ là con sẽ không để như vậy đâu…”
Đâu đó dọc hành lang có tiếng đóng sầm cửa.
XII
Alice Bentham, người hầu gái có cặp mắt hình quả lý gai, đến gặp bà bếp Spicer trong trạng thái hoảng loạn.
“Ồ, bà Spicer, tôi không biết phải làm gì bây giờ”.
“Chuyện gì vậy, Alice?”
“Là cô Barrett. Tôi đem cho cô ấy tách cà phê cách đây gần một giờ. Cô ấy ngủ rất say và chưa thức dậy, nhưng tôi không để ý lắm. Và rồi, cách đây năm phút, trà của lệnh bà đã sẵn sàng đợi cô ấy mang đi nhưng cô ấy không xuống lầu, vì vậy tôi vào phòng lần nữa và cô ấy vẫn đang còn ngủ, tôi không thể đánh thức cô ấy dậy được”.
“Cô có lắc mạnh cô ấy không?”
“Có, thưa bà Spicer. Tôi lắc đầu cô ấy, nhưng cô ấy vẫn cứ nằm đó và cô ấy chưa bao giờ có màu da kinh khủng như vậy”.
“Ôi trời ơi, cô ấy chưa chết đó chứ?”
“À, vâng, thưa bà Spicer, vì tôi còn nghe cô ấy thở mà, nhưng nhịp thở mắc cười lắm. Tôi nghĩ cô ấy bệnh hay sao đó”.
“Ừm, vậy tôi sẽ lên đó xem sao. Cô mang trà vào cho lệnh bà đi. Pha một bình mới thì tốt hơn. Nếu không bà ấy sẽ thắc mắc có chuyện gì xảy ra”.
Alice ngoan ngoãn làm như được sai bảo trong khi bà Spicer lên tầng hai.
Bưng khay trà đi dọc hành lang, Alice gõ cửa phòng bà Tressilian. Sau khi gõ cửa phòng hai lần mà không thấy trả lời, cô đẩy cửa bước vào. Một lát sau, có tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng và một loạt tiếng rống hoang dại, Alice chạy thục mạng ra khỏi phòng, xuống lầu đến chỗ Hurstall đang băng qua đại sảnh vào phòng khách.
“Ôi ông Hurstall, có kẻ trộm vào nhà và lệnh bà chết rồi… bị giết… một lỗ lớn trên đầu và máu khắp mọi nơi…”
Chú thích:
[1] Đồ trang sức hình bản tròn như đồng xu, đeo ở áo – ND.
[2] Một giáo phái khuyến khích chế độ đa thê – ND.
[3] Guy Fawkes (1570-1606): người chịu trách nhiệm canh giữ số thuốc nổ sẽ được sử dụng để ám sát vua James I. Vụ mưu sát không thành, ông bị bắt, tra tấn và xử tử. Vụ việc này được ghi nhớ trong lễ hội Bonfire Night vào ngày 5 tháng 11 hằng năm tại Anh – ND.
[4] Ở Châu Âu nhiệt độ thời tiết như thế này là khá nóng – ND.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.