Tokyo hoàng đạo án

Giải lao: Lời thú nhận của một cảnh sát



Lời thú nhận cuối cùng

Ba mươi tư năm phục vụ trong ngành cảnh sát chẳng để lại gì ngoài sự đau đớn. Tôi có bằng khen lồng khung kính và tước hiệu của một sĩ quan cảnh sát, nhưng chúng chỉ là những mảnh giấy vô nghĩa. Tuy nhiên, tôi không nghĩ mình là nạn nhân. Khi nỗi đau càng sâu thì người ta càng muốn che giấu nó. Tôi tin chắc tôi không phải là người duy nhất phải gánh chịu. Sự thật trần trụi thường được che giấu bằng những nụ cười giả tạo.

Khi tôi chấp nhận nghỉ hưu non ở tuổi 57, thuộc cấp của tôi đều không thể tin nổi. Một số anh em còn nghĩ rằng nguyên nhân chính là sức hấp dẫn của khoản lương hưu tăng đến 50%, nhưng đâu phải như vậy; cũng chẳng phải tôi không còn hứng thú với công việc của mình. Tôi chấp nhận trả giá bởi vì tôi muốn từ bỏ hết. Tôi chờ đợi ngày về hưu của mình như thiếu nữ mơ đến ngày vu quy.

Tôi biết rằng viết một bản thú nhận là rất mạo hiểm, nhưng “sự cố đó” luôn luôn ám ảnh tâm trí tôi trong suốt những năm qua. Tôi sẽ không thể thanh thản nhắm mắt xuôi tay nếu không chấm dứt nó. Bởi vậy tôi viết ra, dẫu biết rằng mình có thể thiêu hủy phần ghi chép này bất kỳ lúc nào.

Tôi luôn hoảng sợ. Địa vị càng cao thì tôi càng hoang tưởng. Khi con trai tôi bắt đầu bước lên nấc thang thành đạt cũng với tư cách một cảnh sát thì tôi gần như không thể chịu đựng nỗi sợ hãi của mình. Tôi không còn đường thoát. Nếu tôi bỏ việc, đồng nghiệp của tôi sẽ nghi ngờ. Nếu như mọi sự vỡ lở tôi sẽ bị bắt giữ ngay lập tức. Việc tôi từ chức cũng sẽ không thay đổi được tình thế của con trai tôi.

“Sự cố” mà tôi nhắc đến chính là vụ giết người hàng loạt ở gia đình Umezawa. Sau chiến tranh, giới tội phạm hoành hành dữ dội ở Nhật Bản. Ngày càng nhiều những vụ án kiểu này xảy ra ở vùng nông thôn và cũng nhiều trong số đó không bao giờ tìm ra lời giải. Vụ Umezawa do đồn cảnh sát Sakuradamon phụ trách điều tra. Lúc đó, tôi là chánh thanh tra tại đồn Takanawa. Thời ấy, thanh tra cảnh sát được khen thưởng tùy vào số lượng đối tượng tình nghi mà họ đưa ra truy tố. Tôi đủ xuất sắc để được thăng là chánh thanh tra ở tuổi 30. Tôi đã mua một căn nhà ở Kaminoge và sống cùng vợ với con trai đầu lòng của chúng tôi. Một cuộc sống mới tràn trề hy vọng đang trải ra trước mắt. Nhưng sau đó, tôi bất ngờ vướng vào một biến cố kinh khủng. Tôi vẫn còn khá do dự khi nhắc tới chuyện này, nhưng tôi phải dũng cảm thôi.

Khi tôi còn là một tranh tra cảnh sát trẻ, thỉnh thoảng tôi thức dậy sớm hơn vợ mình, đi làm và trở về nhà sau khi cô ấy đã đi ngủ. Vào thời điểm xảy ra biến cố, tôi được bổ nhiệm làm trưởng phòng, cho nên tôi đến nhiệm sở lúc 6 giờ sáng và trở về nhà sau 7 giờ tối một chút trên cùng một lộ trình. Một hôm, rời nhiệm sở như lệ thường, tôi xuống Kaminoge và bắt đầu đi bộ về nhà. Đi được năm phút, tôi nhìn thấy một phụ nữ mặc bộ kimono màu đen đang đi phía trước mình. Đường phố vắng tanh. Đột nhiên, cô ta ngồi thụp xuống, ôm lấy bụng. Tôi chạy lại hỏi xem cô ta có làm sao không. Cô gái nói đang bị đau ghê gớm, vì thế tôi đưa cô ta về nhà, cách đó không xa lắm. Khi tôi sắp ra về, cô gái đề nghị tôi ở lại một lúc vì cô chỉ có một mình. Cô nằm trên sàn nhà, quằn quại vì đau đớn. Bộ kimono bị kéo lên tận đầu gối, để lộ ra hai đùi. Nhìn vào giữa hai chân cô ấy, tôi thấy rõ cô không hề mặc đồ lót. Nói thật, tôi chưa bao giờ ngoại tình và cũng không có ý định như vậy với người phụ nữ này, nhưng thật xấu hổ, tôi cảm thấy mình đánh mất khả năng kiểm soát.

Cô ta dựa vào và bám chặt lấy tôi, luôn miệng thầm thì rằng cô rất cô đơn. Bằng một giọng buồn rầu, cô xin tôi đừng bật đèn. Khi chúng tôi xong việc, cô ta liên tục xin lỗi. Rồi bảo, “Xin anh hãy cứ để đèn tắt và về nhà đi. Vợ anh sẽ rất lo lắng nếu anh về nhà muộn. Chỉ là em cảm thấy cô đơn mà thôi. Xin hãy quên em đi. Em sẽ không nói với ai về chuyện này đâu.” Tôi mặc quần áo trong bóng tối và ra về.

Tản bộ về nhà, tôi nghĩ về những gì mình vừa làm, mọi thứ cứ như một giấc mơ. Giả vờ bệnh tật là một mẹo thông thường của đám đàn bà lưu manh móc túi, nhưng tôi lại chẳng hề mất gì cả. Cho nên cơn đau giả vờ của người phụ nữ rất có thể là một âm mưu để quyến rũ tôi làm tình với cô ta. Tôi không cảm thấy có lỗi. Thực tế, tôi cảm thấy khá ổn vì đã đem lại cho cô ta một quãng thời gian vui vẻ. Vợ tôi sẽ chẳng bao giờ biết về cuộc gặp gỡ này. Thậm chí nếu cô ấy phát hiện ra thì điều đó cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến địa vị xã hội của tôi. Tôi về đến nhà lúc 9 giờ rưỡi. Cuộc phiêu lưu như mơ của tôi chỉ kéo dài không quá hai tiếng.

Hai ngày sau, tôi đọc báo buổi sáng về vụ giết hại người phụ nữ mà tôi đã làm tình. Bài báo dài đến một phần tư trang và có cả bức ảnh nạn nhân. Tên cô ta là Kazue Kanemoto. Đó là một bức ảnh cũ có lẽ được chỉnh sửa lại. Trông cô ta khác hẳn, nhưng vẫn có những nét giống. Tờ báo cho biết thời điểm tử vong vào khoảng 7 giờ đến 9 giờ tối ngày 23, chính là thời điểm tôi ở cùng cô ta. Tôi gặp cô ta trên phố quãng 7 giờ 15 phút và rời nhà cô ta trước 9 giờ một chút. Thủ phạm, có lẽ là một tên trộm, hắn đã lẻn vào nhà ngay sau khi tôi rời đi. Báo nói rằng người phụ nữ bị giết trong lúc đang chải đầu. Tôi có thể hình dung rõ ràng toàn bộ khung cảnh đó. Tôi nhanh chóng rời khỏi nhà, đến văn phòng và giả vờ như chưa nghe nói về vụ án mạng. Mặc dù nhà của người phụ nữ không xa lắm nhưng nó cũng không quá gần. Tôi có thể ghé qua hiện trường trước khi tới văn phòng, nhưng tôi không muốn thế.

Điều tra ban đầu xác định rằng nạn nhân bị cưỡng bức, khiến tôi rất hoảng. Thủ phạm cưỡng dâm có nhóm máu O giống như tôi. Tôi sợ đến mức không dám đọc báo. Bộ kimono của nạn nhân và một chiếc bình, thứ tôi đã từng nhìn thấy trong nhà cô ta, được giữ làm vật chứng. Tôi không thể tin được rằng cô ta 31 tuổi. Trông cô trẻ hơn thế nhiều: có lẽ cô gái cố tình làm cho mình trông trẻ hơn để có được một cuộc hội ngộ lãng mạn tình cờ. Tôi cảm thấy rất tiếc cho cô ta. Cô ta nghĩ gì trong đầu khi ngắm mình trong gương sau cuộc làm tình với tôi? Tôi cảm thấy cực kì căm phẫn tên giết người.

Vụ án không thuộc phạm vi thụ lý của đồn chúng tôi. Không có cách nào tham gia điều tra, tôi đành đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra. Vài ngày sau, tôi nhận được một bức thư chuyển phát nhanh, dấu bưu điện đề “1 tháng Tư, Ushigome, Tokyo.” Bức thư được đóng dấu mật, và người gửi đề nghị tôi đốt ngay sau khi đọc xong, tôi đã răm rắp làm theo. Theo tôi còn nhớ, bức thư đại loại như thế này:

“Chúng tôi là những điệp viên bí mật của Thiên Hoàng. Chúng tôi biết rằng anh chính là hung thủ giết Kazue Kanemoto. Thật đáng tiếc và không thể tha thứ được là anh, một sĩ quan cảnh sát, lại phạm phải một tội ác như vậy. Tuy nhiên, xét thực tế rằng đất nước chúng ta đang trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng, mối quan tâm của chúng tôi không phải là làm bẽ mặt một công dân đã sống một cuộc sống chính trực cho tới lúc này. Do đó, chúng tôi sẽ chiếu cố tình cảnh anh lâm phải và sẽ bỏ qua tội ác của anh nếu anh giúp chúng tôi hoàn thành mục tiêu. Chúng tôi chỉ cần đến sự hợp tác của anh một lần này và không bao giờ lặp lại trong tương lai. Anh được yêu cầu giải quyết xác của sáu nữ điệp viên Trung Hoa. Họ bị ám sát để có thể tránh được cuộc chiến tranh giữa Trung Hoa và Nhật Bản. Cho nên bí mật tối thượng này cần được giữ kín, không một ai ở cơ quan này sẽ trực tiếp can dự vào việc thực thi nhiệm vụ của anh. Anh phải kiếm một chiếc xe để giải quyết những cái xác ở những vị trí đã định theo đúng cách thức đã định trong một khoảng thời gian nhất định. Nếu anh bị bắt, anh sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Có thể tìm thấy các xác chết trong nhà kho của nhà Kazue Kanemoto. Anh phải bắt đầu nhiệm vụ của mình vào ngày 3 tháng Tư và hoàn tất nhiệm vụ trong một tuần. Anh có thể chọn cách lái xe vào ban đêm. Không được hỏi chỉ dẫn từ bất kỳ ai cả; không được dừng lại ở bất kỳ nhà hàng nào; duy trì liên hệ với mọi người ở mức tối thiếu. Anh phải giữ bí mật toàn bộ nhiệm vụ này; điều đó vì chính anh. Kèm theo đây là bản đồ. Và hãy nhớ: đôi bên chúng ta đều có lợi. Tạm biệt.”

Tôi rất sốc trước những gì mình được đề nghị thực hiện, nhưng đồng thời tôi nhận ra tôi không thể nào chứng minh được sự vô tội của mình trong vụ án mạng của Kazue Kanemoto. Không có nhân chứng nào cho vụ án mạng, tôi sẽ không thể rửa sạch được sự nghi ngờ dành cho mình. Sau rốt, người ta đã tìm thấy tinh dịch của chính tôi trong người nạn nhân. Các điều tra viên sẽ lập tức kết tội tôi. Tôi suy sụp, không biết làm thế nào để hoàn thành công việc được giao bây giờ. Tôi đã từng nghe nói về sự tồn tại của các cơ quan mật vụ như Trường Nakano. Nếu người gửi bức thư là người của một tổ chức đó thì tôi cảm thấy ít nhất họ sẽ giữ đúng lời hứa giữ bí mật.

Nhiệm vụ không hề dễ dàng. Tôi chỉ có một tuần để thực hiện, chủ yếu vào ban đêm. Đính kèm bức thư là chỉ dẫn đầy đủ, kể cả lộ trình đi lại tôi phải theo và giải thích chính xác cách chôn những người phụ nữ. Mỗi vị trí vẽ trên một tấm bản đồ, nhưng bản đồ lại thiếu chi tiết và không chính xác. Tôi cảm thấy chính bản thân tay điệp viên bí mật có lẽ chưa bao giờ đặt chân tới những vị trí đó.

Ngày hôm sau, nỗi sợ bị phát giác gây ám ảnh đến mức tôi không làm nổi việc gì. Tôi có thể mặc kệ bức thư, nhưng nếu như vậy, hậu quả thật không dễ chịu chút nào. Tôi đã quan hệ tình dục với một phụ nữ bị sát hại. Nếu tôi khai thật với bộ phận điều tra, thì nỗi nhục của tôi sẽ vô cùng lớn. Sự đồi bại của tôi sẽ bị phơi ra trên mọi tờ báo. Tôi sẽ mất việc và gia đình tôi sẽ tan nát. Thậm chí tôi sẽ bị kết tội giết hại người phụ nữ đó. Chuyện gì sẽ xảy ra với vợ và đứa con trai bé bỏng của tôi nếu tôi bị bắt và ngồi tù? Tôi thầm quyết định phải tranh đấu vì cuộc sống của mình và gia đình. Trong tình huống sinh tử đó, tôi sẵn sàng làm bất kỳ việc gì.

Rất ít người có thể mua nổi một chiếc ô tô vào năm 1936. Thậm chí các bạn bè giàu có của tôi cũng không có và tôi càng không phải ngoại lệ. Tôi không nghĩ nổi một lý do gì để mượn một chiếc xe cảnh sát trong vài ngày hầu thực hiện nhiệm vụ. Tôi biết một người duy nhất có xe hơi và sẵn sàng cho tôi mượn. Đó là một chủ thầu. Tôi gặp ông lần đầu trong quá trình điều tra một vụ gian lận dính dáng tới tiền bẩn có liên quan đến ông ấy. Thông thường, ông ấy sẽ là người cuối cùng tôi phải nhờ vả, vì điều đó sẽ làm cho tôi mang công mắc nợ. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.

Để nghỉ việc một tuần, tôi bịa ra một câu chuyện: vợ tôi bị ốm và tôi sẽ đưa cô ấy tới suối nước nóng Hanamaki gần nhà cha mẹ cô ấy để nghỉ dưỡng. Đúng là số phận run rủi, thực tế tôi cũng phải đi đến khu vực đó, cho nên tôi sẽ dừng lại mua vài món đồ lưu niệm cho các đồng nghiệp, khiến họ tin rằng tôi thực sự đã đến Hanamaki. Câu chuyện của tôi phát huy ngay tác dụng và sếp cho tôi nghỉ phép một tuần. Sáng ngày 3 tháng Tư, tôi bảo vợ rằng buổi tối tôi phải đi công tác và nhờ cô ấy chuẩn bị đủ cơm nắm cho tôi dùng trong ba ngày. Tôi gói ghém thức ăn, để một cái xẻng vào thùng xe và lái tới ngôi nhà ở Kaminoge. Đúng như chỉ dẫn, tại đây tôi thấy các xác chết nhưng đều đã bị cắt xẻ trong giống như những đứa trẻ dị dạng. Tôi vác hai cái xác mà tôi được yêu cầu chôn cất đầu tiên, bỏ vào thùng xe, và sau đó lái về phía tây tới vùng Kansai ngay trong đêm.

Tôi phải đi thật nhanh, bởi vì tôi biết rằng khi quá trình phân hủy bắt đầu, mùi hôi thối sẽ không thể chịu nổi và gây chú ý. Hơn nữa, rất có khả năng nhà Kazue sẽ bị điều tra lại. Tôi cần đưa những cái xác ra khỏi đó càng nhanh càng tốt.

Thời ấy người ta hiếm khi kiểm tra phương tiện giao thông, nhưng tôi vẫn phải hết sức thận trọng. Tôi có sẵn thẻ cảnh sát đề phòng phải sử dụng khi cần. Tôi mang theo ba can xăng dự phòng. Nếu may mắn, số nhiên liệu này đủ để tới nơi mà không phải dừng lại mua thêm. Tôi không muốn bị một nhân viên trạm xăng nhớ mặt. Trong khi lái xe, đầu óc tôi như chạy đua. Thứ tự và vị trí chôn cất từng cái xác đã được chỉ rõ đến từng chi tiết. Nhưng làm như vậy để làm gì cơ chứ? Phải chăng để cho nó có vẻ giống một vụ giết người hàng loạt do một cá nhân gây ra? Và liệu có lý do gì khiến mỗi cái xác lại bị cắt xẻ một cách khác nhau như vậy?

Tôi không đến được Nara trong đêm đầu tiên, cho nên tôi lái xe vào vùng núi ở Hamamatsu và chợp mắt ngay bên đường. Lúc đó là mùa xuân, mặt trời mọc sớm hơn tôi nghĩ, khiến tôi càng thêm lo lắng. Tôi được chỉ dẫn phải chôn sáu cái xác ở những khu mỏ nhất định rải rác khắp đảo Honshu. Sau mỏ Yamato ởNara, tôi sẽ phải tới mỏ Ikuno ở tỉnh Hyogo. Sau đó tới mỏ Gumma ở tỉnh Gumma, mỏ Kosaka ở Akita, mỏ Kamaishi ở Iwate và mỏ Hosokura ở Miyagi.

Chiếc xe tôi mượn là một chiếc Cadillac. Nó to hơn bất kỳ chiếc xe hơi Nhật Bản nào nhưng vẫn quá nhỏ để chở được cả sáu cái xác cùng một lúc. Tôi phải đi hai chuyến khác nhau. Vả lại, nếu tôi bị chặn lại vì bất kỳ lý do gì, một chiếc xe hơi sẽ dễ dàng che giấu cho tôi hơn là một chiếc xe tải. Tôi quyết tâm hoàn tất vụ ngã giá của mình mặc dù tôi biết tay điệp viên bí mật có thể phục kích tôi bất kỳ lúc nào.

Đêm hôm sau tôi tiếp tục lái xe và đến mỏ Yamato lúc 2 giờ sáng ngày 5 tháng Tư. Tôi bắt đầu đào hố. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được việc đào cái hố sâu một mét rưỡi lại nhọc nhằn đến vậy. Nhưng rồi tôi cũng kết thúc được công việc trước lúc bình minh. Tôi ngủ ngay trong núi. Đến trưa, tôi choàng tỉnh vì một người đàn ông quấn khăn che kín mặt. Anh ta nhìn chòng chọc vào trong xe. Lúc đó, tôi nghĩ mọi việc thế là hết. Nhưng khi trấn tĩnh lại, tôi nhận ra anh ta có vấn đề về tâm thần và đang đi lang thang trong rừng như một đứa trẻ lạc. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi anh ta lặng lẽ bỏ đi. Anh ta là người duy nhất đến gần chiếc xe đến thế. Tôi nhủ mình cần phải kiên nhẫn chờ cho tới hết ngày, rồi mới rời đi.

Việc đào hố ở mỏ Ikuno tại Hyogo khiến tôi mệt nhoài, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn khi công việc xong xuôi. Giải quyết xong hai cái xác, tôi lái xe suốt đêm và cả ngày hôm sau, cố gắng cảnh giác hết mức. Tôi về đến nhà vào chiều ngày 6 tháng Tư. Tôi ăn rất nhanh và nằm lăn ra, nhưng không cho phép mình có một giấc ngủ dài.

Đêm đó, vì đã chuẩn bị sẵn sàng cho phần tiếp theo của nhiệm vụ, tôi bảo vợ rằng tôi sẽ không nghe điện thoại được cho tới khi tôi quay về. Tôi lại tới Kaminoge với bốn cái xác còn lại. Tôi không hề ngủ suốt chặng đường vì không tìm được chỗ nào có thể đậu xe an toàn. Rạng sáng ngày mùng 7, tôi đã đến gầnTakasaki, tìm một chỗ hẻo lánh, tấp vào lề đường và đánh một giấc ngon lành. Buổi chiều tôi tiếp tục hành trình và đến mỏ Gumma lúc quá nửa đêm. So với hai công việc trước, nhiệm vụ lần này rất dễ dàng. Tôi chỉ cần phủ một ít đất lên cái xác, sau đó tiếp tục đi dọc theo đường núi.

Tôi đến Hanamaki lúc 3 giờ sáng ngày mùng 8. Vào giờ đó, chưa nơi nào mở cửa, cho nên tôi lái xe tớiAkita. Tôi dừng lại dọc đường để nghỉ và bị lạc đường một lần, nhưng may mắn là tôi vẫn đúng kế hoạch. Việc đào hố và chôn cất tại mỏ Kosaka kết thúc vào sớm mùng 9. Công việc ở Iwate hoàn thành vào sáng hôm sau, phần tiếp theo ở Miyagi xong xuôi vào đêm mùng 10, chỉ việc bỏ cái xác ở gần đường núi. Tôi đã hoàn thành toàn bộ công việc trong vòng một tuần đúng như hướng dẫn yêu cầu.

Tôi tới Fukushima trước lúc bình minh ngày 11. Tôi gần như phát điên và không kiểm soát được hành vi của mình vì cả tuần qua ăn uống thất thường lại ngủ rất ít. Tôi tự hỏi bằng cách nào tôi có thể hoàn thành được nhiệm vụ phi thường đó. Đêm hôm ấy, sau khi trở vềTokyo, tôi ngủ say như chết không biết trời đất là gì.

Cái cớ tôi đưa ra cực kỳ có tác dụng. Tôi sụt cân, mắt tôi trũng xuống. Trông đúng như vừa phải vất vả chăm sóc vợ ốm, nên rất được đồng nghiệp thông cảm. Nhưng hậu quả của tuần lễ đó ảnh hưởng ghê gớm đối với tôi. Tôi thường xuyên bị những cơn chóng mặt và cảm thấy buồn nôn, trông cực kỳ mệt mỏi. Tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ hoàn toàn nhờ vào sức trẻ và vị trí của mình. Nếu lớn tuổi hơn, chắc chắn tôi không thể có đủ sức lực, và nếu tôi ở địa vị thấp hơn, sếp của tôi sẽ không cho phép tôi vắng mặt một tuần liền. Từ bấy trở đi, tôi chẳng bao giờ xin nghỉ ốm nữa.

Tôi đã làm xong những gì bắt buộc phải làm, nhưng một câu hỏi bắt đầu đeo bám lấy tôi. Có phải tôi đã bị đánh bẫy để thực hiện công việc bẩn thỉu này không? Cơ quan mật vụ có thể đã giăng bẫy tôi, tạo ra tình huống và sau đó hăm dọa buộc tôi phải làm bất kỳ việc gì họ cần. Cho tới hôm nay, tôi vẫn không hiểu những gì đã xảy ra. Tôi chỉ biết đó là một nỗi sợ hãi khủng khiếp.

Cái xác cuối cùng mà tôi giải quyết, tại mỏ Hosokura, bị phát hiện vào ngày 15 tháng Tư. Khi báo cáo của cảnh sát đến văn phòng, cảm giác tội lỗi trong tôi bắt đầu trỗi dậy. Mọi chuyện đã rõ ràng khi cái xác thứ hai được tìm thấy vào ngày 4 tháng Năm, hóa ra những cái xác mà tôi đem chôn chính là từ vụ giết người hàng loạt nhà Umezawa. Mặc dù tôi biết vụ này, nhưng tôi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân vì sao xác các cô gái nhà Umezawa lại ở nhà của Kazue Kanemoto. Đúng là Kazue kết hôn với một người Trung Quốc nhưng liệu các em gái của cô ta có thật sự là những điệp viên chỉ vì lý do đó không? Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc. Tôi là một nạn nhân. Niềm kiêu hãnh của tôi bị tổn thương, bởi tôi đã tự biện minh rằng nhiệm vụ đó là vì an ninh quốc gia, trong khi thật sự thì nó chỉ là việc tôi bắt buộc phải làm để cứu vãn danh dự của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.