Trưởng Thành - Trách Nhiệm Là Chính Mình

Trưởng thành của tâm linh



Phẩm chất của người trưởng thành rất kỳ lạ. Thứ nhất, người đó không phải là một người. Người đó không còn là cái ta nữa – người đó có sự hiện diện, nhưng người đó không phải là một người.

Thứ hai, người đó giống đứa trẻ, đơn giản và hồn nhiên. Đó là lí do tại sao tôi nói phẩm chất của người trưởng thành lại rất kì lạ, bởi vì trưởng thành cho một cảm giác cứ dường như người đó đã từng trải, dường như người đó đã già đi, lão đi – về mặt thể chất người đoó có thể già nhưng về mặt tâm linh người đó là đứa trẻ hồn nhiên. Sự trưởng thành cuủa người đó không chỉ là kinh nghiệm thu được qua cuộc sống – nếu chỉ thế thì người đó sẽ không giống như đứa trẻ, thế thì người đó sẽ không là sự hiện diện – người đó sẽ là một người có kinh nghiệm, am hiểu nhưng không trưởng thành.

Trưởng thành không liên quan gì tới kinh nghiệm sống của bạn. Nó có cái gì đó liên quan tới cuộc hành trình nội tâm của bạn, kinh nghiệm về cõi bên trong của bạn.

Con người càng đi sâu hơn vào bản thân mình thì người đó càng trưởng thành nhiều hơn. Khi người đó đạt tới chính trung tâm của bản thể mình, người đó là sự trưởng thành hoàn hảo. Nhưng vào khoảnh khắc đó người này biến mất, chỉ sự hiện diện còn lại. Cái ta biến mất, chỉ im lặng còn lại. Tri thức biến mất, chỉ hồn nhiên còn lại.

Với tôi, trưởng thành là cái tên khác cho việc nhận ra: bạn đã đi tới sự hoàn thành tiềm năng của mình, nó đã trở thành thực tại. Hạt mầm đã đi trên cuộc hành trình lâu dài và nở hoa.

Trưởng thành có hương thơm. Nó đem lại cho cá nhân này cái đẹp vô cùng. Nó cho thông minh, sự sắc bén nhất của thông minh. Nó làm cho người đó không là cái gì khác hơn tình yêu. Hành động của người đó là tình yêu, không hành động của người đó là tình yêu; cuộc sống của người đó là tình yêu, cái chết của người đó là tình yêu. Người đó chính là bông hoa của tình yêu.

Phương Tây có định nghĩa về trưởng thành rất ngây thơ. Phương Tây ngụ ý qua trưởng thành là bạn không còn hồn nhiên nữa, là bạn đã chín muồi qua các kinh nghiệm sống – là bạn không thể bị lừa một cách dễ dàng, là bạn không thể bị khai thác, là bạn có bên trong mình cái gì đó như tảng đá cứng rắn, sự bảo vệ, sự an ninh. Định nghĩa này rất tầm thường, rất trần tục. Vâng, trong thế giới này bạn sẽ thấy những người trưởng thành phụ thuộc kiểu này. Nhưng cách thức tôi nhìn sự trưởng thành lại hoàn toàn khác, đối lập hẳn với định nghĩa này. Sự trưởng thành sẽ không làm bạn thành tảng đá; nó sẽ làm bạn mong manh thế, mềm mại thế, đơn giản thế…

Tôi nhớ… Một tên trộm vào chiếc lều của một nhà huyền môn. Lúc đó là đêm trăng tròn, và cũng bởi nhầm lẫn mà anh ta đã vào; bằng không, bạn tìm được gì trong nhà của nhà huyền môn? Tên trộm ngó nghiêng, và ngạc nhiên là chẳng có gì cả – rồi bỗng nhiên nó thấy một người đi tới với cây nến trong tay. Người này nói, “Anh tìm gì trong bóng tối thế? Sao anh không đánh thức ta dậy? Ta vừa mới ngủ ngay cạnh cửa trước, và ta có thể chỉ cho anh xem cả ngôi nhà.” Và ông ấy nhìn giản dị và hồn nhiên thế, cứ dường như ông ấy không thể quan niệm được rằng bất kì ai cũng có thể là kẻ cắp.

Đối diện với sự đơn giản và hồn nhiên như vậy tên trộm nói, “Có lẽ ông không biết rằng ta là kẻ trộm.”

Nhà huyền môn nói, “Có hề gì đâu, mọi người đều phải là ai đó.

Vấn đề là ở chỗ ta đã ở trong ngôi nhà này trong ba mươi năm rồi và ta chẳng tìm thấy gì cả cho nên chúng ta cùng tìm vậy! Và nếu chúng ta có thể tìm thấy cái gì đó trong ngôi nhà này thì chúng ta có thể là bạn hàng được. Ta đã chẳng tìm thấy gì trong ngôi nhà này cả – nó trống rỗng.” Tên trộm hơi hoảng sợ – người này dường như kì lạ thế! Hoặc là ông ta điên hoặc… ai mà biết được ông ta thuộc loại người nào? Anh ta muốn trốn, và thêm vào đó anh ta đã mang những thứ trộm được từ hai nhà khác mà anh ta đang để bên ngoài.

Nhà huyền môn chỉ có mỗi một cái chăn – đó là tất cả những gì ông ấy có – và lúc đó lại là đêm lạnh, cho nên ông ta nói với tên trộm kia. “Đừng bỏ đi theo cách này – đừng xúc phạm ta theo cách này; bằng không ta sẽ chẳng bao giờ có thể tha thứ được cho bản thân mình, rằng một người nghèo tới nhà ta vào giữa đêm và phải ra đi tay trắng. Hãy lấy chiếc chăn này. Và nó sẽ có ích đấy – bên ngoài trời lạnh thế. Ta ở bên trong nhà; ở đây ấm hơn.”

Ông ta bao bọc tên trộm bằng chiếc chăn.

Tên trộm đến mất cả trí! Nó nói, “Ông làm gì vậy? Tôi là kẻ trộm mà!”

Nhà huyền môn nói, “Điều đó không thành vấn đề. Trong thế giới này mọi người đều phải là ai đó, phải làm cái gì đó. Anh có thể ăn trộm, điều đó không thành vấn đề – nghề nghiệp là nghề nghiệp. Hãy làm điều đó cho tốt vào, với mọi ân huệ của ta. Hãy làm việc đó cho hoàn hảo, chớ bị bắt; bằng không anh sẽ bị rắc rối đấy.”

Tên trộm nói, “Ông lạ thật đấy. Ông ở trần, và ông chẳng có gì cả…”
Nhà huyền môn nói, “Đừng lo, vì ta đi cùng với anh mà! Chỉ mỗi cái hăn này mới giữ ta trong ngôi nhà này; bằng không thì trong ngôi nhà này chẳng có gì cả – và cái chăn ta đã cho anh rồi. Ta đi cùng anh – chúng ta sẽ sống cùng nhau! Và anh dường như có nhiều thứ; đấy là đối tác tốt. Ta đã đem mọi thứ của ta cho anh rồi, anh có thể cho ta một chút ít gì đó – thế sẽ là phải.”

Tên trộm không thể nào tin được vào điều đó. Nó chỉ muốn thoát khỏi chỗ đó và thoát khỏi người đó. Nó nói, “Không, tôi không thể đem ông đi cùng tôi được. Tôi có vợ, tôi có con. Và hàng xóm của tôi, họ sẽ nói gì nếu tôi đem một người trần trụi về nhà mình…?”

Nhà huyền môn nói, “Phải rồi. Ta sẽ không đẩy anh vào tình thế khó xử nữa. Và anh có thể đi được, ta sẽ vẫn ở trong nhà này.” Và ngay khi tên trộm vừa đi thì nhà huyền môn quát lên, “Này! Quay lại!” Tên trộm chưa bao giờ nghe thấy giọng nói nào mạnh mẽ thế; vang tới sắc như dao. Anh ta phải quay lại. Nhà huyền môn nói, “Hãy học cách thức lịch sự đi. Ta đã cho anh chiếc chăn và anh thậm chí chẳng thèm cám ơn ta. Cho nên trước hết hãy cám ơn đi – điều đó sẽ giúp anh trên đường dài. Thứ hai, khi đi ra… anh đã mở cửa khi anh vào – hãy đóng cửa lại! Anh không thể thấy được đêm lạnh thế sao, và anh không thể thấy được rằng ta đã cho anh cái chăn và ta đang trần trụi đấy sao? Việc anh là kẻ trộm cũng tốt nhưng khi có liên quan tới phép lịch sự, ta là người khó khăn đấy. Ta không thể dung thứ được cho loại hành vi này. Hãy nói cám ơn đi!”

Tên trộm phải nói, “Xin cám ơn ông ạ,” và anh ta đóng cửa lại rồi chuồn mất. Anh ta không thể nào tin nổi điều đã xảy ra! Anh ta không thể ngủ được cả đêm. Anh ta cứ nhớ đi nhớ lại mãi… anh ta chưa bao giờ nghe thấy giọng nói nào mạnh mẽ thế, đầy uy quyền thế. Mà người này lại chẳng có gì cả!

Anh ta điều tra vào ngày hôm sau và tìm ra rằng người này là một bậc Thầy vĩ đại. Anh ta đã không cư xử tốt – đi tới người nghèo đó là tuyệt đối xấu, ông ta chẳng có cái gì cả. Nhưng ông ấy là bậc Thầy vĩ đại.

Tên trộm nói, “Điều đó tôi có thể tự hiểu được – ông ấy là loại người rất kì lạ. Trong cả đời mình tôi đã từng tiếp xúc với các loại người khác nhau, từ người nghèo nhất cho tới người giàu nhất, nhưng chưa bao giờ… ngay cả việc nghĩ tới ông ấy, sự run rẩy chạy khắp người tôi. Khi ông ấy gọi tôi lại tôi không thể nào chạy mất được. Tôi tuyệt đối tự do, tôi có thể lấy mọi thứ và chạy mất nhưng tôi lại không thể làm thế được. Có cái gì đó trong giọng nói của ông ấy kéo tôi lại.”

Sau vài tháng tên trộm bị bắt, và trong tòa án quan tòa hỏi anh ta, “Anh có thể nêu tên người biết anh ở vùng lân cận đây không?” Anh ta nói, “Có chứ, một người biết tôi” – và anh ta nêu tên bậc Thầy ra.

Quan tòa nói, “Thế là đủ rồi – hãy triệu bậc Thầy lại. Sự chứng nhận của ông ấy xứng đáng với sự chứng nhận của mười nghìn người. Điều ông ấy nói về anh sẽ là đủ để đưa ra phán quyết!”

Quan toà hỏi Thầy, “Thầy có biết người này không?”

Thầy nói, “Biết anh ta sao? Chúng tôi là đối tác đấy! Anh ta là bạn tôi, anh ta thậm chí còn tới thăm tôi vào giữa đêm. Trời lạnh đến mức tôi đã cho anh ta chiếc chăn của mình. Anh ta đang dùng nó, các ông có thể htấy. Cái chăn đó nổi tiếng khắp đất nước, mọi người đều biết nó là của tôi.”

Quan toà nói, “Anh ta là bạn ông sao? Và anh ta ăn trộm sao?”

Bậc Thầy nói, “Không bao giờ! Anh ta không bao giờ ăn trộm cả. Anh ta hào hoa phong nhã tới mức khi tôi đưa cho anh ta chiếc chăn, anh ta đã nói với tôi, ‘Cám ơn ông’. Khi anh ta đi ra khỏi nhà, anh ta im lặng đóng cửa lại. Anh ta là một anh bạn rất lễ phép, tử tế.”

Quan toà nói, “Nếu ông nói vậy, thì mọi lời chứng của các nhân chứng đã nói rằng anh ta là kẻ cắp đều bị xoá bỏ. Anh ta được tự do.” Nhà huyền môn đi ra và tên trộm đi theo ông ta.

Nhà huyền môn nói, “Anh làm gì vậy? Sao anh lại đi cùng ta?” Nó nói, “Bây giờ tôi không bao giờ có thể rời bỏ được Thầy. Thầy đã gọi tôi là đối tác của thầy. Không ai đã cho tôi bất kì sự kính trọng nào. Thầy là người đầu tiên đã nói rằng tôi là một người hào hoa phong nhã, một người tử tế. Tôi định ngồi dưới chân thầy và học cách được giống thầy. Từ đâu mà thấy có được sự trưởng thành này, sức mạnh này, uy quyền này… việc nhìn mọi thứ theo cách hoàn toàn khác sao?”

Nhà huyền môn nói, “Anh có biết đêm hôm đó ta cảm thấy tồi tệ thế nào không? Anh đã đi rồi – không có chăn mà trời lạnh đến mức không thể ngủ được. Ta chỉ ngồi bên cửa sổ nhìn trăng tròn, và ta đã viết một bài thơ: “Nếu như mình đủ giàu mình đã đem mặt trăng hoàn hảo này cho người nghèo kia, người từ trong bóng tối đã đến vào để tìm cái gì đó trong nhà người nghèo. Mình sẽ đem cho mặt trăng này nếu mình đủ giàu, nhưng mình lại nghèo.’ Ta sẽ chỉ cho anh xem bài thơ, hãy đi cùng ta.

“Ta đã khóc đêm hôm đó, rằng những kẻ trộm nên học lấy đôi điều. Ít nhất họ nên thông báo trước một hai ngày khi họ tới một người như ta để chúng ta có thể thu xếp cái gì đó, để cho họ không phải ra đi với bàn tay trắng. Và cũng tốt là anh đã nhớ tới ta trong toà án ấy; bằng không những người kia là nguy hiểm, họ có thể đã ngược đãi anh. Ta đã đưa ra lời đề nghị rằng mọi đêm đi cùng với anh và là đối tác với anh, nhưng anh đã từ chối. Bây giờ anh muốn tới với ta! Không có vấn đề gì, anh có thể tới; bất kì cái gì ta có ta sẽ chia sẻ với anh. Nhưng đấy không phải là về vật chất, nó là cái gì đó vô hình.”

Tên trộm nói, “Cái đó tôi có thể cảm thấy được – nó là cái gì đó vô hình. Nhưng thầy đã cứu đời tôi, và bây giờ cuộc đời tôi là của thầy. Thầy hãy làm bất kì điều gì thầy muốn từ nó, tôi đơn giản làm phí hoài nó. Nhìn thầy, nhìn vào mắt thầy, một điều là chắc chắn – rằng thầy có thể biến đổi tôi. Tôi đã lâm vào tình yêu từ chính cái đêm đó.”

Trưởng thành với tôi là hiện tượng tâm linh.
TRƯỞNG THÀNH TÂM LINH LÀ CHẠM TỚI BẦU TRỜI BÊN TRONG CỦA BẠN. Một khi bạn lắng đọng vào bầu trời bên trong của mình, bạn đã tìm ra ngôi nhà và sự trưởng thành lớn lao nảy sinh trong hành động của bạn, trong hành vi của bạn. Thế thì bất kì điều gì bạn làm cũng có vẻ duyên dáng trong nó. Thế thì bất kì điều gì bạn làm tự nó cũng là bài thơ. Bạn sống với chất thơ, việc bước đi của bạn trở thành điệu vũ, im lặng của bạn trở thành âm nhạc.

Trưởng thành được ngụ ý là bạn đã về tới nhà. Bạn không còn là đứa trẻ phải lớn nữa – bạn đã lớn rồi. Bạn đã chạm tới chiều cao của tiềm năng của mình. Lần đầu tiên trong một cảm giác kì lạ bạn không hiện hữu – và bạn lại hiện hữu. Bạn không còn trong những ý tưởng, tưởng tượng cũ của mình, không còn trong cách hiểu cũ về bản thân mình; tất cả những cái đó đã mất hết. Bây giờ cái gì đó mới nảy sinh bên trong bạn, tuyệt đối mới và trong trắng, cái làm biến đổi toàn thể cuộc sống của bạn trở thành niềm vui. Bạn đã trở thành người lạ với thế giới khốn khổ này, bạn không tạo ra khốn khổ cho bản thân mình hay cho bất kì ai khác. Bạn sống cuộc sống của mình trong tự do toàn bộ không có bất kì để ý nào về điều người khác sẽ nói.

Những người bao giờ cũng để ý tới người khác và ý kiến của người khác, nếu chưa trưởng thành. Họ bị tùy thuộc vào ý kiến của người khác. Họ không thể làm bất kì cái gì một cách chân thực, chân thành, họ không thể nói ra điều họ muốn nói – họ nói điều người khác muốn nghe. Các chính khách của bạn nói những điều bạn muốn nghe. Họ cho bạn lời hứa mà bạn muốn. Họ biết hoàn toàn rõ rằng họ không thể hoàn thành được những lời hứa này; mà họ cũng chẳng có ý định nào để hoàn thành chúng cả. Nhưng nếu họ nói một cách chính xác, đúng đắn, tình huống hiện là gì, và nêu rõ ràng cho bạn rằng nhiều điều bạn đòi hỏi là không thể được, rằng chúng không thể được thực hiện, thì họ sẽ bị tống ra khỏi quyền lực. Bạn sẽ không chọn chính khách chân thật.

Thế giới này rất kì lạ. Nó gần như cái nhà thương điên. Nếu, trong nhà thương điên này, bạn trở nên tỉnh táo và nhận biết về bản thể bên trong của mình, thì bạn được may mắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.