Làm sao một xác ướp có thể nói chuyện được – Peter nói lại.
Bob chỉ lắc đầu.
– Một cái xác ướp – Peter nói tiếp và xoa rối mái tóc nâu, – là phải được ướp. Một cái xác ướp, không phải là một con người. Nó từng là một con người, nhưng không còn là người nữa.
– Đó là một con người đã chết – Bob đồng ý. – Và người chết thì không nói chuyện, ai cũng biết điều đó.
– Ai cũng biết, ngoại trừ cái xác ướp – Peter vừa nói vừa lấy lại bức thư để xem cho kỹ hơn. – Xác ướp nói chuyện à? Không, không, mình không thích. Bọn mình đã có quá nhiều vụ bí ẩn lạ thường rồi. Tốt nhất bọn mình nên đi Santa Monica giúp bà kia tìm con mèo giống Abyssunie.
Bob nhìn bức thư của bà Banfry.
– Giữa hai vụ, Hannibal sẽ chọn vụ nào? Cậu có đoán được không? – Bob hỏi mỉa mai.
– Không đoán được! – Peter tức giận đáp. – Ngay khi nhìn thấy bức thư của ông Hitchcock, cậu ấy sẽ gọi điện thoại cho hãng thuê xe và xin chiếc xe Rolls cùng bác tài Warrington, để đến gặp giáo sư Yarborough. Nhưng dù sao, bọn mình nắm tuyệt đại đa số số phiếu quy định.
– Hannilbal không phải loại người chịu để bị không đủ số phiếu quy định. – Bob bắt bẻ. – Bọn mình đã thử áp dụng với cậu ấy phương pháp dân chủ rồi, thời Lâu đài kinh hoàng ấy. Không thể nói rằng bọn mình đã thành công mỹ mãn lắm.
– Mình biết – Peter buồn bã nói.
– Ủa, mà chuyện gì đã xảy ra với cậu Babal của chúng ta rồi? Đáng lẽ cậu ấy đã về từ lâu rồi mà.
– Đây là dịp sử dụng kính tiềm vọng của ta! – Peter kêu lên.
Bộ tham mưu của Ba Thám Tử Trẻ, vô hình đối với những ai không biết, cũng có một khuyết điểm: khi bị nhốt bên trong, Ba Thám Tử Trẻ không thể nhìn thấy những gì xảy ra bên ngoài.
Hannibal đã chữa lại khuyết điểm này bằng cách làm cái kính tiềm vọng, bằng vài mảnh gương đặt ở góc vuông trong ống lò sưởi, trông hoàn toàn vô hại.
Peter Crentch nâng kính tiềm vọng lên, sao cho phần trên nhô lên khỏi đống đồ đạc linh tinh phủ kính nhà lán, rồi xoay kính từ từ, mắt dán vào đầu dưới của ống.
– Bà Jones đang bán sắt vụn cho thợ sửa ống nước – Peter thông báo. – Anh Hans đang chất vật tư vào một góc. ủa, Babal về kìa. Cậu ấy đang dắt xe đạp. Bánh trước bị xẹp.
– Chắc xe đạp bị xì bánh – Bob nói – Có lẽ do vậy mà Babal về trễ. Mình dám cá mặt Babal đang giận dữ.
– Hoàn toàn không – Babal đang cười toe toét. Điều này thì lạ thật, Babal rất ghét bất trắc. Thậm chí thủng xe cũng sẽ làm cho Babal tức điên lên. Babal luôn muốn mọi thứ phải hoạt động một cách hoàn hảo.
– Babal là một người hết xảy, nhất là khi phải dự đoán sự việc, – Bob nói. – Cậu ấy sẽ dễ gần hơn nếu cậu ấy không nói chuyện giống như từ điển. Đôi khi mình vất vả lắm mới hiểu nổi Babal.
– Đâu phải mình cậu.
Peter xoay kính tiềm vọng.
– Babal đậu xe đạp vào một góc. Cậu ấy đang đưa một vật gì đó cho bà Jones. Thím đang nói chuyện với Babal. Thím chỉ về hướng nhà xưởng. Chắc là thím nói cho Babal biết bọn mình đang ở đâu. Bây giờ cậu ấy đang bước về căn phòng. Sao Babal không chịu đi nhanh hơn nhỉ? A! cậu ấy lại bước trở ra.
– Bọn mình sẽ phá Babal – Bob đề nghị. – Mình sẽ dấu đi lá thư của ông Hitchcock. Babal sẽ đọc thư của bà Babfry, và sẽ lên cả một kế hoạch để tìm con mèo. Khi ấy mình sẽ đưa bức thư kia ra…
– Và bọn mình sẽ nói với Babal rằng bọn mình không thể lo vụ xác ướp khi chưa tìm ra con mèo, – Peter nói thêm. – Này, mình có sáng kiến khác. Mình sẽ cùng suy luận. Cậu chỉ việc nói hùa theo mình.
Tiếng cọt kẹt sắt vào xi-măng báo cho Peter và Bob hay rằng Babal đang chui vào “Đường hầm số 2” và mở tấm lưới ra.
Peter lật đật đưa kính tiềm vọng trở về vị trí thấp, rồi ngồi xuống. Chẳng bao lâu, sau khi nghe tiếng động cho biết Hannibal đang bò, cửa sập nâng lên và Hannibal Jones chui vào xe lán.
– Nóng quá! – cậu kêu lên.
– Phải – Peter trả lời, – không phải lúc để bị xẹp bánh xe chút nào.
Hannibal rất ngạc nhiên nhìn bạn:
– Làm sao cậu biết mình đã bị xẹp lốp xe?
– Vấn để suy luận thuần túy – Peter nói. – Cậu đã từng khuyên Bob và mình phải luyện tập suy luận. Đó là việc bọn mình đã làm. Đúng không Bob?
Bob nghiên đầu thở dài:
– Tội nghiệp Babal quá. Thời tiết như vậy, mà phải dắt xe đạp đi bộ thì không hứng thú chút nào.
Hannibal quan sát hai bạn kỹ hơn.
– Đúng – cậu thừa nhận. Bây giờ mình sẽ rất biết ơn, nếu các cậu giải thích cho mình nghe sự tiến triển quy trình trí tuệ của các cậu.
– Cái gì? – Peter hỏi.
– Cách suy nghĩ của bọn mình – Bob dịch lại. – Peter ơi, giải thích cho Babal đi.
– Được – Peter Crentch nói. – Babal à, cậu hãy cho mình xem hai bàn tay cậu đi.
Babal giơ tay ra. Hai bàn tay rất bẩn. Trên một tay có dấu in vết bánh xe đạp.
– Rồi sao nữa? – cậu hỏi.
– Đầu gối phải của cậu dính đầy bụi, Peter nhận xét. Vậy cậu đã quỳ xuống để nhìn một cái gì đó. Tay cậu bẩn; tay trái có hình bánh xe đạp. Vậy cậu đã quỳ xuống để xem bánh xe đạp. Để làm gì? Vì cậu bị thủng bánh xe. Giày cậu cũng dính đầy bụi. Vậy là cậu đã cuốc bộ rất lâu. Đơn giản thôi, anh bạn Warson thân mến à, như Sherlock Holmes thường nói.
– Nếu không có kính tiềm vọng, thì sự suy luận này thật xuất sắc – Hannibal có vẻ khâm phục.
– Hoan hô! – Hannibal nói thêm. – Phung phí tài năng như thế này để đi tìm một con mèo thất lạc, thì uổng quá!
– Hả? – Peter và Bob đồng thanh la lên.
– Mình nói – Hannibal làm rõ, – rằng hoang phí vô ích những khả năng suy luận phát triển như vậy là uổng quá.
Hannibal đã cố tình nói dài dòng, dùng từ ngữ phức tạp, vì biết rằng Peter rất ghét như vậy.
– Những nhà tâm lý học tài giỏi như các cậu, – Hannibal nói tiếp, – đáng lẽ nên dùng thời giờ rảnh rỗi để giải những vụ bí ẩn như… chẳng hạn như vụ một cái xác ướp 3000 năm tuổi nói chuyện bằng một phương ngôn chưa được biết đến và truyền đạt những bức thông điệp vô nghĩa cho chủ nhân kinh ngạc của nó…
Peter hét lên:
– Ai kể cho cậu nghe chuyện xác ướp?
– Trong khi hai cậu luyện tập suy luận – Babal trả lời, – thì mình luyện tập phương pháp cảm từ xa, tức là sự tryền đạt suy nghĩ. Bob à, cậu đang giữ một bức thư có địa chỉ của giáo sư Yarborough. Mình đã điện thoại đến hãng để xin xe cùng bác Warring ton. Trong 10 phút nữa, chúng ta sẽ đề nghị giúp đỡ nhà Ai Cập học lừng danh làm rõ vụ bí ẩn xác ướp thì thầm.
Peter và Bob kinh ngạc nhìn xếp không nói được lời nào.