Vụ Án Xác Ướp Thì Thầm

CHƯƠNG 9: NHỮNG PHÁT HIỆN BẤT NGỜ



Giáo sư Freeman nghe băng ghi âm lần thứ hai mươi và tiếng thì thầm của xác ướp vang lên khắp phòng khách. Giáo sư Yarborough, Hannibal và Bob đang chờ đợi ý kiến của nhà bác học.
– Thỉnh thoảng hình như tôi hiểu được một từ – cuối cùng giáo sư Freeman nói.
Ông ngừng máy ghi âm lại và mời giáo sư Yarborough một điếu xì gà.
– Bây giờ – Ông Freeman nói, – bác hãy giải thích làm thế nào bác có được băng ghi âm này. Và bác hãy cho cháu biết chi tiết về vụ Anubis rơi và vụ hình cầu tự lăn.
Ông chăm chú nghe giáo sư Yarborough kể lại. Nhà Ai Cập học chưa kể xong, thì có tiếng chuông reng.
– Xin lỗi – Ông Freeman nói. – Có người bấm chuông ở nhà xe. Tôi phải đi mở cửa đây. Mà tất cả chúng ta xứng đáng giải lao một chút.
Ông bước ra. Giáo sư Yarborough nói với hai cậu thám tử:
– Bác đã nói với các cháu mà: nếu có ai hiểu được Ra-Orkon, thì đó là cậu bạn Freeman của bác. Mà dường như bác đã nói rõ cho các cháu biết rằng ba của cậu này làm thư ký cho bác lúc bác tìm ra xác ướp Ra-Orkon.
– Người mà đã bị ám sát ít lâu sau đó phải không ạ? – Bob hỏi.
– Phải – giáo sư Yarborough buồn bã trả lời. – Nhưng bác không muốn các cháu nghĩ rằng anh ấy chết do một sự nguyền rủa nào đó. Ales Freeman là một người liều lĩnh. Anh ấy đã mạo hiểm đi vào khu phố nguy hiểm thành phố Caire, ngay giữa đêm khuya. Anh ấy đã bị đâm ở đó. Còn con trai anh ấy đã trở thành một trong những chuyên gia ngữ văn học vùng Cận Đông giỏi nhất nước ta.
Ông Freeman trở ra, bưng một mâm đầy ly nước chanh.
– Thành viên của một tổ chức từ thiện đến bán vé số – Ông Freeman giải thích. – Bây giờ, chúng ta sẽ vừa uống nước vừa nghe băng ghi âm một lần nữa. Tôi sẽ ghi chép dần dần. Ở đây tôi có một từ điển rất quý hiếm, có thể sẽ giúp chúng ta được.
Một lần nữa, tiếng thì thầm của xác ướp lại vang lên. Ông Freeman dùng một tay lật từ điển, dùng tay kia để ghi chép.
Cuối cùng, ông Freeman đứng dậy, ra cửa sổ, vươn vai, hít thở thật sâu rồi quay sang khách.
– Cháu nghĩ mình có thể làm tất cả những gì có thể làm được, – ông nói. – Dường như bức thông điệp được soạn bằng một dạng ả Rập rất cổ xưa, một dạng chưa được biết tới cho đến nay. Tuy nhiên, dường như cháu đã nắm được ý chung. Nhưng phải thú nhận cháu phân vân không biết có nên nói cho bác biết hay không.
– Nói đi! Nói đi! – Giáo sư Yarborough nài. – Dù có là gì đi nữa tôi cũng muốn biết bức thông điệp này.
– Nếu cháu hiểu đúng hay là đoán đúng, vì thật ra cháu thiếu kiến thức, ý chung là như thế này: “Ra-Orkon ở quá xa nhà. Giấc ngủ của Ra-Orkon đã bị phá. Trời tru đất diệt bất cứ kẻ nào tiếp tục quấy phá. Kẻ đó chỉ được bình yên khi chính Ra-Orkon được yên nghỉ. Ra-Orkon phải được trả về với gia đình, nếu không cái chết sẽ ập xuống kẻ phạm thượng”.
Bob Andy khó khăn nuốt nước miếng. Hannibal Jones tái mặt đi rõ rệt. Giáo sư Yarborough có vẻ không hài lòng.
– Tôi chưa bao giờ tin vào lời nguyền rủa đó! – giáo sư bướng bỉnh nói. – Bây giờ cũng vậy.
– Bác nói đúng – Ông Freeman thừa nhận. – Lời nguyền rủa là không khoa học.
– Cậu có thể nói là hết sức vô lý!
– Cháu chỉ thấy có một cơ may duy nhất để làm rõ vụ bí ẩn này. Bác hãy cho cháu mượn kẻ thích đùa đó vài ngày; có thể cháu sẽ làm cho nó nói rõ hơn. Nếu chúng ta hiểu được nó làm thế nào để nói chuyện – bởi đây là điểm lo ngại nhất…
– Tôi đồng ý với cậu – giáo sư Yarborough nói. – Đúng là điểm đáng lo ngại nhất. Nhưng dù sao, tôi rất cám ơn cậu đã cố gắng giúp đỡ, nhưng tôi cũng không muốn để cho một xác ướp đe dọa. Hai cháu thám tử đây sẽ giúp tôi, và chúng tôi sẽ cùng nhau làm rõ vụ này.
Sau khi chào nhà ngữ văn học, ông Yarborough và hai người bạn trẻ trở ra chiếc Rolls mà Warrington đã đậu phía trên kia đường một chút.
– Bác không lầm – Ông Yarborough vừa nói vừa ngồi vào xe, – cậu Freeman đúng là người chúng ta cần để dịch lại bức thông điệp. Này Hannibal cháu có giả thuyết nào mới về cách thức Ra-Orkon nói chuyện không? Bác quan tân đến điều này hơn là những câu chuyện về nguyền rủa có thể tưởng tượng ra.
– Cho đến lúc này – Hannibal thú nhận, – cháu cảm thấy khó hiểu và cháu chưa có giả thuyết nào trình bày cho bác cả.
– Hóc búa thật! – Bob khẽ nói.
Warrington dừng xe trước thềm nhà.
– Thưa ông giáo sư, chúng ta đến rồi – Warrington thông báo.
– Không thấy xe tải nhỏ đâu hết – Hannibal nhận xét. – Chắc Peter đang chờ trong nhà.
Mọi người bước vào nhà. Bên trong, đèn sáng trưng, nhưng rõ ràng là không có ai hết.
– Kỳ quá, – giáo sư nhận xét. – Thường, Wiggins ra đón bác khi bác về tới nhà. Wiggins! Wiggins ơi! – giáo sư kêu lớn tiếng.
– Peter ơi! – Hannibal la lên. – Peter! Cậu có đó không?
Chỉ có im lặng hồi âm.
– Lạ thật – Ông Yarborough nói khẽ.
Hannibal có vẻ lo lắng.
– Thưa bác, cháu nghĩ chúng ta nên lục xét ngôi nhà.
– Ý kiến hay. Ta bắt đầu từ phòng bảo tàng.
Tất cả bước vào phòng bảo tàng. Mọi thứ có vẻ gần như đâu vào đó… ngoại trừ quách đã biến mất.
– Ra-Orkon đi rồi! – Bob la lên.
Giáo sư Yarborough lao đến chỗ mà vài tiếng trước vẫn có cái quách. Tại đó có vết cào xước trên sàn nhà. Một chiếc khăn màu xanh dương cuộn lại thành một cục nằm phía sau tủ kính. Hannibal lượm lên ngay.
– Người ta đã ăn cắp Ra-Orkon! – giáo sư nói với vẻ hoài nghi. Vết trầy trên sàn gỗ chứng tỏ người ta đã dịch chuyển quách đi. Nhưng không hiểu ai có thể quan tâm đến xác ướp của bác đến mức như thế? Nó đâu có giá trị thương mại…
Đột nhiên giáo sư nhíu mày lại.
– Biết rồi! – Ông la lên. – Tên Ahmed gì gì đó! Chính hắn đã ăn cắp! Bác sẽ báo công an rượt theo hắn. Nhưng… giáo sư có vẻ phân vân – nếu nhờ đến công an, thì bác sẽ phải kể tất cả. Báo chí sẽ kể lại rằng xác ướp nói chuyện với bác! Người ta sẽ nghĩ bác ngớ ngẩn!
Giáo sư cắn môi. Ông không biết quyết định như thế nào.
– Uy tín của bác đáng giá hơn xác ướp! – Ông khẽ nói.
Bob không có đề nghị gì hết. Hannibal huơ chiếc khăn xanh lên.
– Thưa bác phải có ít nhất hai người mới khiêng quách đi nỗi – Hannibal nói. – Tên Ahmed đó – nếu đúng hắn là thủ phạm – phải có một tên đồng lõa nữa. Điều này có lẽ được xác nhận bởi sự hiện diện của chiếc khăn này. Công nhân thường có khăn giống như vậy. Mà cũng có thể không là ông Ahmed đó, mà là một người khác mang xác ướp đi.
– Bác không hiểu gì nữa hết! – ông Yarborough vừa nói vừa lấy khăn lau trán. – Xác ướp bắt đầu nói chuyện với bác, rồi sau đó lại biến mất. Bác không còn hiểu nổi nữa.
Đột nhiên, ông la lên:
Còn Wiggins! Chúng ta đã quên Wiggins mất! Anh ấy có ở đây mà. Hy vọng bọn cướp không hại anh ấy.
– Trừ khi chú Wiggins làm việc cho bọn cướp? – Bob gợi ý, vì cậu đã đọc nhiều chuyện trinh thám trong đó Wiggins là thủ phạm chính.
– Vô lý! Wiggins làm việc cho bác 10 năm nay rồi và bác hoàn toàn tin tưởng anh ấy. Các cháu hãy giúp bác đi tìm Wiggins.
Giáo sư lao ra hiên. Ông nhìn thấy mã tấu rơi trên sân và lượm lên.
– Đây là một vũ khí thuộc bộ sưu tập của bác – Ông nói. Chắc là Wiggins lấy để tự vệ. Bác e rằng chính anh ấy cũng đã bị bắt cóc. Vậy chúng ta sẽ buộc phải gọi công an, điều này hiển nhiên.
Ông Yarborough sắp vào nhà, thì ông nghe tiếng rên nhẹ từ bụi cây dọc theo bờ sân hiên. Hannibal cũng nghe thấy tiếng kêu và chạy ra ngay.
– Đó là chú Wiggins! – Hannibal la lên.
Wiggins đang nằm trên cỏ, hai tay chắp lên ngực. Wiggins thở yếu ớt. Bụi cây đã che giấu anh khỏi mắt Peter và Hamid.
– Người ta đã bỏ anh ấy ở đây – giáo sư nói. – Anh ấy không thể nào ngã trong tư thế này. Dường như anh ấy đang tỉnh lại. Wiggins ơi! Wiggins! Anh có nghe tôi không?
Nhà bác học đang cúi xuống nhìn gia nhân của mình. Mí mắt của Wiggins chớp nhẹ, rồi bất động trở lại.
– Nhìn kìa! – Bob đột nhiên la lên khi nhìn thấy một con vật nhỏ đang đứng liếm lông trong bụi cây. Con mèo! Miu miu! lại đây nào!
Con mèo đến cạ ngay vào bàn tay mà Bob đưa ra. Bob ẵm nó lên.
– Lạ quá! – Bob nói. Nó có một con mắt màu xanh và con mắt kia màu cam. Cháu chưa bao giờ nhìn thấy một con mèo như thế bao giờ.
– Trời đất! – Giáo sư xúc động la lên. – Mắt màu khác nhau! Đưa cho bác xem.
Bob đưa con mèo cho ông. Giáo sư xem xét con mèo thật kỹ.
– Mèo Abyssinie có hai màu mắt khác nhau – Ông nói khẽ. Càng lúc càng khó hiểu hơn. Bác đã nói với các cháu rằng lúc Ra-Orkon được chôn, ái miêu của ông cũng được ướp xác cùng ông. Thì đó là một con mèo Abyssinie! Mắt nó màu khác nhau và hai chân trước màu đen. Y hệt con mèo này!
Bob và Hannibal nhìn. Đúng vậy. Con mèo có hai chân trước màu đen hoàn toàn.
– Có thể Wiggins sẽ giải thích cho chúng ta vụ bí ẩn này, nếu anh ấy tỉnh lại – giáo sư nói. – Wiggins, anh bạn ơi, anh nói đi! Anh hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra!
Wiggins mở mắt ra nhìn chủ, nhưng không thấy. Hai con ngươi giãn to ra không có cảm xúc gì cả.
– Wiggins! Chuyện gì đã xảy ra? – Nhà bác học hỏi. – Ai lấy cắp Ra-Orkon? Nhà buôn thảm hả?
Wiggins cố gắng để nói.
– Anubis – Wiggins hoảng sợ nói nhỏ. – Anubis…
– Sao! Anh nói rằng Anubis, thần đầu chó, đã lấy cắp xác ướp Ra-Orkon à?
– Anubis… anh ta lập lại.
Rồi Wiggins nhắm mắt lại. Giáo sư đặt tay lên trán Wiggins.
– Anh ấy bị sốt – Ông Yarborough nói. – Phải chở anh ấy đi bệnh viện.
Warrington giúp đưa Wiggins lên xe, rồi chở đến một bệnh viện tư của một người bạn ông giáo sư Yarborough. Khi giao Wiggins cho bệnh viện xong, hai thám tử trở về bộ tham mưu.
– Này Babal ơi – dọc đường Bob nói, – cậu không nghĩ con mèo này có liên quan gì đến chuyện Ra-Orkon biến mất chứ?
Chú mèo nằm trên chân của Bob kêu gừ gừ nhẹ.
– Liên quan hả? Mình chắc chắn là có liên quan. Mà mình rất muốn biết là liên quan như thế nào, – thám tử trưởng trả lời.
– Còn Peter, đâu rồi? – Bob hỏi. Bọn mình không có tin tức gì của Peter.
– Đúng! – Hannibal giật mình kêu lên. – Chúng ta nên gọi điện thoại ngay cho bà Banfry.
Chiếc xe Rolls sang trọng có điện thoại trên xe, nên thực hiện được dự định này rất dễ. Rất tiếc! Bà Banfry trả lời rằng Peter đã đi từ lâu rồi.
Khi đó Hannibal gọi ngay về bộ tham mưu, nhưng không có trả lời.
Chỉ còn việc điện thoại cho chú Titus, chú trả lời rằng Hans đã về nhà khá sớm, nhưng sau đó đi xem phim ngay với Kornad. Xe đạp của Peter vẫn còn đậu trước kho Thiên Đường Đồ Cổ.
– Peter ở đâu? – Bob lo lắng hỏi.
– Mình cũng không biết – Hannibal lắc đầu nói. – Rõ ràng Peter đi đến nhà giáo sư. Nhưng rồi sau đó chuyện gì xảy ra với Peter? Bí ẩn. Chúng ta sẽ chờ cậu ấy xuất hiện lại. Cậu biết không, mình tin tưởng Peter lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.