Vượt Qua Thử Thách Đầu Đời

CHA TÔI



Cha mẹ ly hôn năm tôi lên bảy. Đây chẳng phải là điều ngạc nhiên đối với mọi người xung quanh. Cha tôi từng là người nghiện rượu trong nhiều năm, nên việc ly hôn giữa cha mẹ tôi chỉ là vấn đề thời gian. Sau khi ly hôn, mẹ tôi đi thêm bước nữa còn cha thì chuyển đến một thị trấn nhỏ cách nhà 30 phút đi xe. Mãi đến năm mười hai tuổi, tôi vẫn cảm thấy cuộc sống của mình khá ổn định và thậm chí còn hạnh phúc nữa. Tôi thích có cùng một lúc hai gia đình.
Vào khoảng thời gian này, cha tôi bị sa thải khỏi công việc mà ông đã gắn bó gần mười năm. Ai cũng biết lý do là vì tật nghiện rượu của cha. Chúng tôi cũng biết rằng tìm được một công việc mới đối với một người đàn ông gần năm mươi tuổi quả thật là rất khó. Cha thất nghiệp trong khoảng thời gian một năm rưỡi, và tình hình ấy xem ra ngày càng bế tắc. Tuy vậy, cha vẫn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Không còn vướng bận công việc, cha có thời gian đến xem tất cả những trận bóng rổ mà tôi thi đấu và khiến cho mối quan hệ của hai cha con thân thiết hơn bao giờ hết.
Sau cùng thì cha cũng tìm được việc làm ở bang lân cận. Chỉ trong vài tháng, cha đã ổn định cuộc sống với công việc và ngôi nhà mới của mình, trong khi tôi phải cố gắng thích nghi với cuộc sống không có cha. Thời gian ấy, cha cố xoay xở để cải thiện điều kiện kinh tế, còn tôi thì rất lo lắng cho cha. Cha chẳng có thêm người bạn mới nào. Khi không có tôi bên cạnh thì cha chỉ sống cô độc trong căn hộ của mình. Dường như cha rất cô đơn.
Những dịp cuối tuần được đến thăm tôi, cha chạy xe suốt ba tiếng đồng hồ đến đón tôi và hai cha con nghỉ lại tại một khách sạn. Tôi rất thích những cuối tuần được ở bên cha. Nhưng thời gian trôi qua, dường như cha ngày càng dành ít thời gian cho tôi hơn. Hình như cha đang bị đau bao tử. Vì thế mỗi khi được ở bên cha, tôi vẫn thường thấy ông nôn mửa trong nhà tắm. Mọi người đều nhận thấy cha ngày càng tiều tụy, thậm chí chân của cha còn nhỏ hơn chân của tôi. Nhưng dù cho sức khỏe có giảm sút, cha vẫn luôn giữ liên lạc với gia đình. Cha gọi điện cho con gái của cha mỗi ngày.
Một đêm nọ, cha đã không gọi cho tôi. Tôi rất lo nhưng mẹ bảo tôi hãy bình tĩnh. Hai mẹ con tôi cho rằng có lẽ cha đi đâu đó về trễ nên không gọi vì không muốn đánh thức tôi dậy. Nhưng khi đêm hôm sau cha cũng không gọi thì tôi thực sự lo lắng.
Sáng hôm sau, mẹ và tôi quyết định phải tìm hiểu nguyên nhân. Trên đường đưa tôi đến trường, mẹ đã cố trấn an tôi và bảo rằng mẹ sẽ gọi đến nơi làm việc của cha. Ngày hôm đó, mỗi khi vui cười cùng chúng bạn, tôi có cảm giác thật khác lạ, cứ như thể là tôi không nên vui như thế. Tôi có linh cảm kỳ lạ rằng một điều gì đó chẳng lành đã xảy ra.
Vừa về đến nhà, tôi đã hỏi mẹ ngay xem những người ở chỗ làm của cha đã nói gì với mẹ. Hóa ra ban đầu họ cũng chẳng biết tin gì về cha cả. Mọi người cảm thấy rất khó hiểu nên đã tới căn hộ của cha xem chuyện gì xảy ra. Thấy cha không trả lời nên họ cho người phá cửa để vào nhà. Họ phát hiện thấy cha tôi nằm trên sàn trong phòng tắm, giữa một vũng máu. Sau đó, cảnh sát cho biết cha đã chết hai ngày trước khi được phát hiện.
Sau khi nghe tin báo, tôi rơi vào trạng thái vô cùng tồi tệ. Tôi cảm thấy cuộc đời không còn gì đáng sống nữa. Tôi nghỉ học vài ngày để dành thời gian xem lại những tấm hình và những vật dụng cũ kỹ mà cha để lại. Cha tôi không phải là người hoàn hảo – đôi khi ông còn là người vô tình, có khi không công bằng, cũng có khi không bao dung, có thể làm tổn thương người khác hoặc không đáng tin cậy. Cha làm tôi thất vọng nhiều lắm. Nhưng khi nhớ đến con người thật của cha, tôi không còn cảm thấy thất vọng nữa. Cha tôi cũng chỉ là một người bình thường. Ông đã dạy tôi cách ném banh, rửa xe, thưởng thức âm nhạc, đánh gôn, dạy tôi phải đam mê đọc sách, cách tranh luận thông minh, chơi ô chữ, chơi ghi-ta và làm thế nào để tự hào về bản thân mình. Có rất nhiều đứa trẻ thậm chí chưa bao giờ biết mặt cha của chúng; còn tôi đã may mắn khi có cha trong suốt mười bốn năm qua.
Giờ đây, cái chết của cha đã là một phần trong cuộc sống của tôi, nó đã hằn sâu vào tâm trí tôi. Mỗi ngày trôi qua, tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn. Mẹ đã dạy tôi rằng thay vì cố quên đi những sai lầm của cha thì tôi hãy coi đó là bài học cho mình. Mẹ luôn có mặt mỗi khi tôi cần; sự ủng hộ của mẹ là cái neo giữ tôi khỏi bị cuộc đời cuốn trôi.
Khi đặt những bông hoa cạnh mộ cha, tôi thầm cầu nguyện và đứng đó trong giây lát. Tôi hồi tưởng lại mọi điều về cha mình, cả điều tốt lẫn điều chưa tốt, và tôi thấy nhớ ông vô cùng!
– Kristine Flaherty

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.