Vượt Qua Thử Thách Đầu Đời

“PHỦI BỤI ĐI!”



Tôi có một người bạn tên Trey. Tuy hơn tôi những mười tuổi nhưng Trey vẫn thơ ngây như một đứa trẻ. Năm tôi sáu tuổi, anh ấy là bạn học cùng lớp giáo lý với tôi. Thoạt nhìn, anh ấy có vẻ to lớn và đáng sợ. Ngày đầu tiên đi học, tôi thấy anh ngồi bó mình chật ém trong chiếc ghế gỗ bé xíu. Nhưng cũng chính vào ngày đầu tiên ấy, anh và tôi đã trở thành hai người bạn thân thiết khi anh bẻ đôi phần bánh của mình và chia cho tôi một nửa với nụ cười xếch đến tận mang tai. Anh ấy giống như một người luôn che chở cho tôi, một người bạn thật đặc biệt. Đúng là anh ấy bị kém phát triển trí tuệ, nhưng điều ấy cũng chẳng hề gì vì tôi luôn xem anh như một người bạn đã trưởng thành, một người bạn rất hiểu tôi. Tuy nhiên, thời gian trôi qua và tôi bắt đầu cao lớn hơn Trey. Tôi lớn nhanh như thổi trong khi Trey thì chỉ cao thêm được một chút. Thỉnh thoảng tôi vẫn nhìn anh và thầm nghĩ không biết Trey có để ý rằng tôi đã không còn học chung với anh ở lớp giáo lý hay không nhỉ? Liệu anh ấy có nhận ra rằng tôi đã trưởng thành và có cuộc sống riêng của mình trong khi anh vẫn mãi giậm chân tại chỗ?
Một năm trước khi tôi bước vào giảng đường đại học – nơi tôi dự định sẽ tham gia chơi nhiều môn thể thao như thời mình còn học trung học – mẹ Trey đã hỏi tôi có muốn cùng Trey đi chơi vào mỗi thứ Bảy và xem đó như một công việc làm thêm không. Giá như tôi đã đồng ý vì tình cảm của mình đối với Trey, nhưng thực chất tôi đã chấp nhận lời đề nghị của mẹ Trey chỉ vì tôi cần tiền để trang trải học phí. Thường thì hai chúng tôi đến thư viện, cửa hiệu bán những chú chó con hoặc đơn giản chỉ là đi dạo quanh công viên vì thực ra “công việc” chủ yếu của tôi là giúp Trey hòa nhập với xã hội và bớt cô đơn.
Điều khiến tôi ngại nhất đó là anh chàng nặng hơn 90 ký này rất thích bắt tay với mọi người. Dù Trey luôn toét miệng cười, nhưng anh ấy cũng rất dễ bị tổn thương vì bị từ chối khi cứ chộp lấy những người xa lạ rồi hồ hởi chìa bàn tay to lớn của mình ra với mong muốn được bắt tay họ. Thật khó để nói cho anh ấy biết rằng hành động đó là hoàn toàn không nên.
“Đứng cạnh tôi đây này, và đừng có vồ lấy người khác như thế. Chẳng ai thích vậy đâu.” – Tôi hơi gắt gỏng với Trey.
“Biết rồi!” – Trey trả lời một cách ngoan ngoãn, như thể anh không hề quan tâm gì đến thế giới này và cũng chẳng có điều gì là quan trọng cả.
Khi Trey tập đi xe đạp, tôi thấy Trey rất chật vật khi giữ thăng bằng và ngã liên tục hàng chục lần. Cứ mỗi lần thấy anh như thế, tôi lại thở dài ngao ngán. Tôi giậm giậm chân mình xuống đất, cố kiên nhẫn nói với anh: “Phủi sạch quần áo đi, ta thử lại nào”. Tôi tự cho mình là một người thông minh, người luôn có sẵn những câu trả lời cho tất cả các câu hỏi của Trey. Nhưng điều đó cũng đã dần thay đổi.
Mùa hè năm đó, trong trận thi đấu môn bóng chày cho đội tuyển thành phố, tôi đã bị ngã sóng soài trên sàn đấu do miếng chêm giày của tôi bị vướng vào nền nhà. Chân tôi bị kéo ngược ra sau, trật về phía bên phải trong khi người tôi vẫn đang nhoài về phía trước. Cha mẹ tôi lúc ấy đang ngồi ở hàng ghế đầu, đã nghe rõ hai tiếng “rắc” lớn phát ra từ chân tôi. Ngay sau đó, tôi được đưa đến bệnh viện bằng xe cứu thương. Kết quả phim chụp X quang cho thấy chân của tôi bị gãy, còn bàn chân thì bị trật ở phần mắt cá chân. Ca phẫu thuật cấp cứu đã kéo dài đến vài giờ. Các bác sĩ đã đặt một chiếc đinh kẹp để nối bàn chân với phần mắt cá chân và dùng một chiếc đinh ốc cố định phần xương chân bị gãy.
Sáng hôm sau tôi thức dậy sớm, người vẫn còn cảm giác lảo đảo vì tác dụng của thuốc mê vẫn chưa dứt hẳn. Tôi thấy cha, mẹ và cả Trey đang ở cạnh bên mình. Hẳn là Trey đang đợi tôi cùng nhảy nhót vui đùa với anh.
“Chào cậu.” Vẫn với nụ cười xếch đến tận mang tai, Trey chào tôi đồng thời đưa tay vuốt má tôi.
“Chào Trey.” Tôi bắt tay Trey một cách yếu ớt. Lúc này chân của tôi đang rất đau còn thần trí tôi cũng khá nặng nề sau ca phẫu thuật.
“Giũ bỏ mọi thứ đi, chúng ta thử lại lần nữa nào.” Trey lặp lại những gì mà tôi đã thường nói với anh.
“Tôi nghĩ mình không làm được đâu.”
“Được rồi.” Anh ấy nhẹ nhàng gật đầu và lao ra khỏi phòng như thể muốn tìm những người khác để bắt tay vậy.
“Trey, đừng bắt tay người khác nữa. Không ai thích vậy đâu Trey.” Tôi thều thào.
Trước khi ra viện, các bác sĩ chỉnh hình nói rằng có thể tôi sẽ không thể nào đạt được độ uyển chuyển nơi mắt cá chân như trước đây được. Điều đó quả là một thử thách lớn đối với một nhà vô địch chạy nước rút và nhảy cao như tôi. Suốt tám tuần liên tục tôi phải đi lại bằng nạng để sức nặng của cơ thể không làm ảnh hưởng đến vết thương ở mắt cá chân. Giờ thì chính Trey lại là người thiếu kiên nhẫn. Anh ấy muốn được đi đâu đó chơi nhưng tôi không thể. Trey ngồi bắt chéo tay ngang chiếc bụng quá khổ của mình, anh nhìn tôi tỏ vẻ hờn dỗi.
Chúng tôi đọc nhiều sách dành cho thiếu nhi, vẽ tranh… nhưng rõ ràng là Trey cảm thấy chán ngán với những trò chơi như thế. Trey muốn đến cửa hiệu bán vật kiểng để ngắm những chú chuột bạch và những chú chim sặc sỡ. Anh ấy cũng muốn đến thư viện để tha hồ đếm tất cả những quyển sách trên kệ. Anh ấy còn muốn ra công viên chơi, nơi đó tôi sẽ đẩy anh bay cao trên chiếc xích đu. Nhưng giờ đây, tôi không thể làm được những việc như vậy.
Trong thời gian đó, tôi luôn hoài nghi và ám ảnh bởi vô số câu hỏi, đại loại như: Liệu tôi có kịp phục hồi để tham dự cuộc chạy đua vượt chướng ngại vật? Chẳng lẽ tôi sẽ không bao giờ đạt được phong độ như trước đây? Tôi có vượt qua được cuộc đua 300m vượt rào – cuộc đua mà tôi đã để lại nhiều ấn tượng tại mùa giải trước hay không? Tôi có còn cơ hội nào để tiếp tục theo đuổi mục tiêu của mình? Không biết những gì bác sĩ chẩn đoán có chính xác không nhỉ?
Tôi đã cố gắng thực hiện những bài tập vật lý trị liệu một cách chăm chỉ. Thỉnh thoảng Trey đi loanh quanh tôi để xem tôi làm tới đâu và anh ấy cười nắc nẻ mỗi khi thấy tôi khốn khổ vì không tài nào di chuyển được. “Cố lên nào!”- Trey bảo tôi. Đối với Trey, cuộc sống mới đơn giản làm sao. Còn với tôi bây giờ, cuộc sống quả thật quá phức tạp và bế tắc. Tôi đã phải rất cố gắng để không bật khóc trước mặt Trey.
Cuối cùng, sau khi để cặp nạng sang một bên, tôi nỗ lực hết sức mình để đạt được những gì như trước kia. Trey đã cùng chạy đua với tôi trên con đường nhựa phủ đầy hắc ín, con đường ấy dẫn đến ngôi trường trung học thuở xưa của tôi. Trey chạy chầm chậm quanh tôi, thỉnh thoảng anh ấy còn tự vướng chân mình và té ngã trên nền đường.
“Phủi bụi nào!” Anh tỏ ra vô cùng tự tin khi nói với chính mình điều đó, rồi anh phủi những vết dơ bám ở chân và đầu gối của mình. Tôi thấy Trey luôn đón nhận những thất bại với một quyết tâm cao độ. Trey chẳng bao giờ bỏ cuộc.
Sau nhiều tháng rèn luyện, cuối cùng tôi cũng có thể tham dự cuộc thi 300 mét vượt rào. Cha mẹ tôi và Trey đã đến khán đài để cổ vũ cho tôi.
Khi tiếng súng lệnh xuất phát vang lên, tôi lao về phía trước và có thể cảm thấy chân mình như căng ra theo mỗi bước chạy. Chân tôi liên tục chạm phải những thanh chắn trên đường đua. Tôi vẫn thở đều. Tôi nhận thấy một số vận động viên khác ở xung quanh tôi, ở kế bên tôi, họ vượt lên tôi và số khác đã bỏ tôi lại một quãng khá xa. Mặc kệ cơn đau tăng dần ở mắt cá chân và nỗi sợ hãi đang choáng hết lòng ngực tôi, tôi cố chạy thật nhanh. Chỉ cần chạy đến phía bên kia đường đua là tôi có thể ngã vào vòng tay của những người đang hò reo cổ vũ. Không còn thời gian để nghĩ ngợi gì thêm, tôi chỉ còn biết cắm đầu chạy hết sức mình.
Khá nhiều vận động viên khác đã vượt lên tôi, từng người, từng người một đã qua mặt tôi. Mỗi khi đến rào chắn, họ nhẹ nhàng nhảy qua cứ như những chú chim bay qua những hòn sỏi nhỏ vậy.
“Nhìn cô gái khỏe khoắn kia kìa. Chạy đi Tiffany!”. Tôi nghe có giọng ai đó đang cố hò hét cổ vũ cho một vận động viên trên đường đua. Năm ngoái khi tham gia cuộc thi này, tên tôi luôn được mọi người gào thét động viên như vậy.
Lúc trước tôi hoàn toàn có thể vượt qua những hàng rào chắn trên đường đua một cách nhẹ nhàng và dễ dàng. Vậy mà giờ đây tôi cảm thấy như thể mình đang cố kéo lê thân người một cách vô vọng. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có một cái gì đó biến đổi bên trong con người mình. Tôi chợt nghĩ đến Trey và những gì anh ấy đã làm để đối mặt với những khó khăn của mình. Bất giác, mọi bất ổn trong tôi dường như chẳng có gì là ghê gớm. Với luồng sinh khí mới của lòng quyết tâm, tôi cố tiến lên phía trước. Tôi ước gì mình có được một sức mạnh phi thường để có thể vượt qua những người đang dẫn đầu và chạm đích đầu tiên, nhưng tôi đã không làm được điều đó. Thực tế là tôi đã về chót một cách rất khó khăn, về chót trong cuộc thi mà năm ngoái tôi đã lập kỷ lục. Nhìn lên phía khán đài, cha mẹ và Trey đang cổ vũ cho tôi nhiệt tình hơn tất cả những lần tôi đã giành chiến thắng.
Tôi đã nỗ lực rất nhiều nhưng vẫn không thể giành được vị trí nhất, nhì hay ba trong cuộc thi. Tôi cũng không thể lập được kỷ lục nào trong các giải đấu ở trường. Hy vọng giành một suất học bổng ở trường cũng không còn, nhưng tôi đã được học một bài học giá trị hơn bất kì một tấm huy chương nào mà tôi đã đạt được trước đây. Đó là “Đừng bỏ cuộc và hãy thử lần nữa”. Tôi cũng biết được rằng dũng khí không xuất hiện trong những trường hợp dễ dàng, nó chỉ phát huy tác dụng trong những hoàn cảnh khó khăn nhất, khi bạn đã cố hết sức nhưng vẫn bị mọi người bỏ lại phía sau. Giờ thì tôi đã hiểu được lòng can đảm của Trey khi anh cứ muốn bắt tay những con người hoàn toàn xa lạ dẫu có bị cười nhạo hay chối từ.
Hiện giờ tôi không còn đau buồn hay nuối tiếc về hình ảnh một vận động viên mà lẽ ra tôi có thể được như vậy. Tôi cũng không còn dằn vặt về những cuộc thi mà lẽ ra tôi đã thắng hay những kỷ lục mà tôi đã hy vọng sẽ lập được. Khi quyết định tìm cho mình một con đường khác để đi, tôi nhận thấy thế giới này chứa đầy những triển vọng.
Vào những ngày thứ Bảy ở công viên, nếu có ai cứ liếc nhìn chúng tôi thì tôi sẽ kéo tay áo của Trey và bảo: “Đến bắt tay họ đi Trey”. Cặp nạng của tôi giờ đây bám đầy bụi và được để ở một góc ẩm mốc trong ga-ra. Trong khi đó, những hạn chế về mặt trí tuệ của Trey vẫn không có gì thay đổi, anh vẫn hồn nhiên như một đứa trẻ. Mỗi ngày qua đi, tôi lại thấy Trey can đảm hơn nhiều, điều mà tôi chẳng thể nào làm được.
– Kimberly Ann Shope

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.