Câu chuyện bắt đầu khi tôi mười một tuổi. Năm ấy, gia đình tôi vừa chuyển đến nơi ở mới. Trước đây, việc làm quen với bạn mới không phải là điều khó khăn đối với tôi, nhưng lần ấy tôi lại đang trải qua giai đoạn bất ổn và cảm thấy hơi tự ti về ngoại hình của mình. Tôi đã gặp nhiều khó khăn khi kết bạn với những con người mới. Do đó, khi thấy đám trẻ con trạc tuổi tôi hút thuốc, tôi nghĩ rằng nếu tôi nhập hội với chúng thì sau này tôi cũng sẽ có được vài “chiến hữu”. Thế là ngày nào bọn tôi cũng tụ tập với nhau để hút thuốc. Sau đó, khi được giới thiệu với những đứa trẻ khác, tôi lại bắt đầu uống rượu. Chẳng bao lâu sau, ma túy và rượu cũng trở thành bạn của tôi. Vài năm sau, tôi chuyển sang dùng côcain và còn bỏ nhà đi.
Lần đầu tiên tôi bỏ nhà đi là năm tôi mười ba tuổi. Tối đó, tôi đi chơi về trễ và mẹ vẫn còn thức. Mẹ nhìn thấy tôi ngồi trong xe hơi của đứa bạn đỗ ngay trước nhà. Mà mẹ lại khá nghiêm khắc về chuyện này. Lúc đó tôi đang say thuốc, và tôi nghĩ rằng mình không thể vào nhà được, thế là tôi đi luôn với đứa bạn.
Trong khoảng một năm rưỡi kể từ sau đêm hôm đó, tôi đã bỏ nhà đi hai mươi ba lần. Mỗi lần như vậy, tôi đều cố gắng quay về, nhưng rồi chỉ trong vòng hai mươi bốn tiếng, tôi lại tiếp tục bỏ đi. Tôi đã quá lệ thuộc vào ma túy đến nỗi tôi sợ khi ở nhà, tôi sẽ không thể thỏa mãn cơn ghiền của mình.
Tôi cứ ở nhờ nhà của tụi bạn cho đến khi cha mẹ chúng phát hiện chuyện gì đang xảy ra. Và thay vì quay về nhà, tôi lại chọn cách sống lang thang với đám bạn hoặc chỉ lang thang một mình. Những khi trời trở lạnh thì tầng hầm trong những khu liên hợp trở thành nơi trú ẩn của tôi.
Mẹ không biết tại sao tôi lại bỏ nhà đi như vậy, vì tôi không tâm sự với mẹ. Mẹ cũng biết chắc có điều gì đó không ổn đang diễn ra nhưng không thể hiểu được nguyên nhân nào đã khiến tôi bỏ nhà ra đi. Mẹ thử đưa tôi tới một số trung tâm điều trị. Và trong lần điều trị đầu tiên, tôi đã nói hết với mẹ.
Trở về sau đợt điều trị, tôi đã bỏ được ma túy. Nhưng chỉ sau vài tuần, tôi bắt đầu dùng thuốc trở lại. Tôi cứ tiếp tục sống như vậy trong một khoảng thời gian, cứ hết nghiện rồi tái nghiện. Cuối cùng, mẹ phải nghỉ việc để dành hết thời gian giúp tôi cai nghiện.
Tôi đã trải qua ba đợt điều trị ngắn hạn, mỗi đợt chỉ kéo dài khoảng từ mười một đến mười bốn ngày. Mỗi lần như vậy, tôi đều thực sự muốn thoát khỏi ma túy nhưng chẳng biết phải làm thế nào. Tôi có cảm giác với những đợt điều trị ngắn như vậy, tôi sẽ không có đủ thời gian để học cách sống mà không có ma túy. Thời gian đó, tôi còn phải đối mặt với chứng rối loạn tiêu hóa.
Năm tôi lên mười bốn tuổi, mẹ quyết định cho tôi được điều trị dài ngày. Ở đất nước của tôi, luật pháp cho phép trẻ em khi đến mười bốn tuổi có quyền từ chối các đợt điều trị. Do đó, khi mẹ muốn cho tôi theo một đợt điều trị kéo dài từ sáu đến chín tháng, tôi đã phản đối ngay. Đó là thời kỳ đen tối nhất trong cuộc đời tôi. Tôi đã nghiện rất nặng cái chất thuốc gây ảo giác ấy và chẳng biết làm thế nào để làm lại cuộc đời, và tôi coi tự sát là cách giải thoát duy nhất. Tôi chẳng biết mấy cái trung tâm cai nghiện khác sẽ tiếp tục giúp tôi cai nghiện như thế nào nữa.
Sau cùng, mẹ tôi đã phải nhờ tòa án can thiệp. Mẹ nói với ông thẩm phán về quá khứ của tôi, về việc tôi sử dụng ma túy và rằng tôi là một con nghiện. Ngay ngày hôm sau, ông ấy đưa tôi vào trung tâm điều trị. Từ ngày đó đến nay đã được năm năm rưỡi, và tôi đã không say thuốc thêm một lần nào nữa.
Trung tâm điều trị giống như một đại gia đình. Chúng tôi học văn hóa nửa buổi, và sau đó thì nghe tư vấn. Nhưng trước khi vào trường, tôi đã nghiện rất nặng nên tôi phải trải qua quá trình cai nghiện.
Bước ngoặt thực sự trong quá trình cai nghiện chính là lúc tôi gặp một người bạn bằng tuổi tôi cũng đang tha thiết muốn từ bỏ ma túy. Cô ấy thường nói với tôi: “Giúp tớ với, rồi tớ cũng sẽ giúp cậu!”. Những lời nói đó đã tác động đến tôi rất nhiều, và mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn còn cảm giác ấy. Khi một người bạn nói rằng: “Này, cậu có thể làm được mà”, thì tự nhiên tôi muốn phải thực hiện cho bằng được.
Tôi còn gặp một người phụ nữ tại buổi gặp mặt của Hội Cai Ma Túy Ẩn Danh, người này đã có ảnh hưởng đáng kể đối với tôi. Cô ấy đứng trước mọi người và kể lại những gì đã xảy đến với cuộc đời mình. Tôi còn nhớ mình đã nhìn cô chăm chú và còn nghĩ rằng cô ấy đang phát ra những ánh hào quang. Thật khó diễn tả, nhưng vì một lý do nào đó, tôi nghĩ cô ấy thật sự tỏa sáng. Cuộc sống của cô lúc ấy đã ổn định, kể cả những chuyện không mấy vui vẻ cũng đã khá hơn. Tôi nhớ là tôi đã nhìn cô ấy và ước: giá mà mình được tỏa sáng một chút nhỉ. Mình không mong muốn phát ra ánh hào quang, mà chỉ tỏa sáng một chút thôi! Từ hôm đó, tôi quyết tâm làm mọi việc bằng tất cả sức mạnh của mình để có thể sống một cuộc sống lành mạnh.
Sau đó, tôi mới biết muốn một điều và thực hiện được điều đó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Sau đợt điều trị, gia đình tôi lại chuyển nhà. Tôi bước vào tuổi mười lăm, và tôi biết rằng chẳng bao lâu mọi người trong trường sẽ biết được quá khứ của mình. Tôi lại rơi vào hoàn cảnh mà mình đã gặp phải năm mười một tuổi, đó là không có bạn bè. Chỉ có điều lần này tôi không thể dùng thuốc để kết bạn nữa.
Tôi quyết tâm sẽ không lặp lại lỗi lầm ngày xưa nên đã tìm ngay đến cô giáo cố vấn của mình. Tôi nói với cô rằng tôi không tự tin là mình sẽ không trở lại con đường cũ. Cô đã khiến tôi rất ngạc nhiên khi bảo tôi hãy chia sẻ câu chuyện của mình với các bạn học sinh lớp năm và lớp sáu. Tôi nói với cô tôi chưa từng nói chuyện trước đám đông bao giờ, nhưng cô quả quyết là tôi sẽ làm được.
Tôi thực sự cảm thấy sợ khi phải chia sẻ quá khứ của mình với những người chưa hề quen biết, do đó tôi nhờ mẹ cùng tham gia với tôi. Chiều hôm ấy, hai mẹ con đã ngồi với nhau để lên kế hoạch cho buổi nói chuyện của tôi. Đó là lần đầu tiên kể từ năm tôi lên mười, hai mẹ con tôi mới có cơ hội nói chuyện cởi mở với nhau.
Mẹ con tôi đã có hai buổi nói chuyện tại một trường tiểu học, và tin này đã xuất hiện trên trang nhất của tất cả các tờ báo địa phương. Thật bất ngờ, các trường học liên tục gọi cho chúng tôi. Tôi rất ngạc nhiên. Tôi không thể tin họ lại muốn tôi đến trường của họ để nói chuyện, và càng không thể tin khi họ cho rằng tôi là người có thể giúp những đứa trẻ khác.
Tôi nhận ra rằng những bài phát biểu trước đám đông giúp tôi nâng cao lòng tự trọng, đồng thời chúng cũng giúp tôi chắc chắn rằng mình không bao giờ muốn dùng ma túy nữa. Ý nghĩ là mình có thể cứu cuộc đời của một ai đó hoặc ngăn chặn những đứa trẻ khác sa vào con đường nghiện ngập ma túy khiến tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn.
Mẹ và tôi vẫn cùng nhau nói chuyện ở các trường học và những trung tâm cai nghiện. Thỉnh thoảng, một số bạn lại gọi điện cho tôi sau khi buổi nói chuyện kết thúc. Có bạn cám ơn tôi, có bạn thì kể cho tôi nghe câu chuyện của chính họ. Thậm chí có bạn còn nói rằng tôi đã tỏa sáng, và đó chính là điều tuyệt vời nhất.
– Jenny Hungerford