Sau khi đã bớt choáng váng bởi những lời ám chỉ của ngài chỉ huy với đội An ninh, Greg Hale thấy mình trở nên yếu ớt vì sự sợ hãi. Đội An ninh đang đến. Susan bắt đầu trượt ra khỏi tay hắn.
Hale bừng tỉnh, anh ta bám chặt lấy hông cô, kéo cô lại.
– Để tôi đi! – Cô kêu lên, qua mái vòm giọng nói của cô vang vọng lại.
Đầu óc Hale trong trạng thái căng thẳng. Anh ta hoàn toàn ngạc nhiên vì cuộc điện thoại của ngài chỉ huy. Strathmore đã gọi cho đội An ninh! Ông ta chấp nhận hi sinh những kế hoạch của mình với Pháo Đài Số.
Có đến hàng triệu năm nữa thì Hale cũng không thể tưởng tượng nổi Strathmore để Pháo Đài Số trôi qua như thế. Cánh cửa sau cài vào Pháo Đài Số là cơ hội cả đời ông ta.
Khi sợ hãi, tâm trí Hale như đang chơi trò bịp bợm vớị chính anh ta. Hale thấy nòng khẩu Beretta của Strathmore ở mọi nơi. Anh ta bắt đầu quay cuồng, giữ chặt Susan, cố tránh phát bắn của Strathmore. Sợ hãi, Hale kéo lê Susan tới phía cầu thang. Chỉ năm phút nữa, nơi này sẽ tràn ngập ánh sáng, cửa sẽ mở, và đội SWAT sẽ tràn vào.
– Anh đang làm đau tôi! – Susan nghẹt thở kêu lên. Cô hổn hển, loạng choạng vấp phải những ngón chân xoay xở một cách tuyệt vọng của Hale.
Hale cân nhắc giữa việc thả Susan ra và việc lao điên cuồng vào chiếc thang máy của Strathmore, nhưng như thế là tự sát. Anh ta không có mật khẩu. Hơn nữa, một khi ra khỏi NSA mà không có con tin anh ta sẽ không làm được gì cả. Ngay cả chiếc Lotus của anh ta cũng không thể chạy thoát khỏi một đội máy bay của NSA.
Susan là người duy nhất sẽ giúp anh ta không bị Strathmore giết chết
– Susan! – Anh ta thốt lên, kéo lê cô về phía cầu thang. – Đi với tôi! Tôi sẽ không làm cô đau!
Khi Susan chống cự lại anh ta, Hale nhận ra hắn đang gặp thêm những rắc rối nữa. Ngay cả khi bằng cách nào đó đi chăng nữa hắn có thể làm cho thang máy của Strathmore mở cửa, và kéo Susan đi với mình, chắc chắn cô ta sẽ chống cự lại suốt chặng đường họ đi ra khỏi toà nhà. Và Hale biết rõ rằng thang máy của Strathmore chỉ dừng lại ở một điểm duy nhất: Khu cao tốc dưới tầng hầm. Đó là một đường dẫn bị cấm qua lại, chỉ có một số nhân viên của NSA được đi lại bí mật. Hale không muốn bị lạc trong hành lang của trụ sở NSA với một con tin chống cự. Đó quả là một cái bẫy chết người.
Ngay cả khi anh ta ra được bên ngoài, anh ta cũng không có một khẩu súng nào trong tay. Làm sao anh ta có thể đưa Susan qua chỗ đậu xe? Làm sao anh ta có thể lái xe được?
Và rồi anh ta đã tìm thấy câu trả lời khi nhớ lại câu nói của một trong những giáo sư chiến lược quân sự khi anh ta còn ở Hải quân. Đó là: “Ép buộc một người, người ta sẽ chống cự lại anh, nhưng thuyết phục một người nghĩ theo cách anh muốn, anh sẽ có một đồng minh”.
– Susan – Hale nghe mình nói – Strathmore là một kẻ giết người. Cô đang gặp nguy hiểm ở đây!
Dường như Susan không nghe. Hale biết đó là điều kì cục vì dù gì Strathmore cũng sẽ không bao giờ làm Susan đau, và cô ấy biết điều đó.
Hale căng mắt trong bóng tối, băn khoăn không biết ngài chỉ huy đang trốn ở đâu. Bỗng nhiên Strathmore im lặng, điều này làm cho Hale thấy hoảng hốt hơn. Anh ta nhận thấy thời gian của mình đã hết. Đội An ninh có thể đến bất cứ lúc nào.
Với một sức mạnh dâng trào, anh ta vòng tay qua người Susan, kéo cô lên phía cầu thang. Cô móc gót giầy vào nấc thang đầu tiên và kéo người lại nhưng chẳng có tác dụng gì, Hale khoẻ hơn.
Anh ta cẩn thận lôi Susan lên cầu thang. Đẩy cô lên sẽ dễ dàng hơn nhưng đầu cầu thang được máy quan sát vi tính của Strathmore chiếu rọi. Nếu Susan đi trước, Strathmore sẽ bắn vào lưng Hale. Kéo Susan phía sau mình, anh ta có thể dùng cô đỡ đạn.
Leo đến một phần ba cầu thang, Hale thấy có sự chuyển động dưới cuối cầu thang. Strathmore đang di chuyển! Anh ta rít lên.
– Ngài chỉ huy, đừng cố! Ông sẽ chỉ làm cô ta chết thôi!
Hale chờ đợi. Nhưng chỉ có sự im lặng. Anh ta lắng nghe.
Không có gì cả. Phía dưới cầu thang hoàn toàn tĩnh lặng. Có phải là anh ta tự nghĩ ra không nhỉ? Điều đó không quan trọng.
Strathmore sẽ không bao giờ liều mạng bắn khi Susan đang ở giữa anh ta và tầng Crypto thế này.
Nhưng khi Hale dựa vào cầu thang kéo lê Susan thì có điều bất ngờ xảy ra. Có tiếng động phía trên đầu cầu thang phía sau. Anh ta dừng lại, mặt nóng lên. Liệu Strathmore có trượt trên tầng? Linh tính mách báo với Hale rằng Strathmore đang ở dưới cầu thang.
Nhưng khi đó, tiếng động lại vang lên. Lần này tiếng động to dần lên. Tiếng bước đi rõ ràng trên phía đầu cầu thang.
Hale hoảng sợ nhận ra sai lầm của mình. Strathmore đang ở trên đầu cầu thang ngay phía sau mình. Ông ta ngắm trúng lưng mình. Anh ta tuyệt vọng quay lưng Susan lên phía trên và bắt đầu lùi lại phía dưới.
Khi xuống dưới cầu thang, anh ta nhìn đến man dại lên phía đầu cầu thang, hét lên.
– Lùi lại, ngài chỉ huy! Lùi lại nếu không tôi sẽ bẻ cổ cô ta…
Khẩu Berreta trượt qua không khí, xuống chân cầu thang và đập vào đầu Hale.
Khi Hale nằm vật xuống dưới sàn. Susan đã thoát khỏi anh ta nhưng lúc này đầu óc cô lại quay cuồng bối rối. Strathmore chộp lấy Susan, ôm và vỗ về cơ thể đang run rẩy của cô.
– Suỵt! – Ông trấn tĩnh – Là tôi đây. Cô ổn rồi!
Susan vẫn run rẩy:
– Sếp… – Cô thở hổn hển – Tôi nghĩ… tôi đã nghĩ ông ở trên kia… tôi nghe thấy….
– Thư giãn đi nào! – Ông thì thầm. – Cô nghe thấy tôi kéo lê tên đó trên đầu cầu thang chứ?
Susan thấy mình trong tình thế khóc dở mếu dở. Strathmore đã cứu cô.
Đứng trong bóng tối, cô thấy tràn ngập cảm giác nhẹ nhõm.
Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là cô không cảm thấy có lỗi. Đội An ninh đang đến. Cô đã ngốc nghếch để cho Hale bắt mình, và anh ta đã dùng cô để chống lại Strathmore. Susan biết chỉ huy đã trả một giá đắt để cứu cô.
– Tôi rất tiếc – cô nói.
– Vì sao?
– Những dự định của ông với Pháo Đài Số … chúng đã tan tành.
Strathmore lắc đầu.
– Không sao đâu.
– Nhưng… Nhưng đội An ninh thì sao? Họ sẽ ở đây ngay bây giờ. Chúng ta sẽ không có thời gian để..
– Đội An ninh không đến đâu, Susan. Chúng ta có thời gian để thực hiện công việc của mình.
Susan bối rối. Không đến. Nhưng ông đã gọi điện…
Strathmore cười khoái trá.
– Kế xưa nhất trong sách. Tôi giả vờ đấy!