HẸN ƯỚC DƯỚI VẦNG TRĂNG

Lời đầu



Các bạn độc giả thân mến,

Tôi sắp thú nhận với các bạn một điều mà không một tiểu thuyết gia nào từng công khai tuyên bố: Tôi không tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Cuộc hẹn đầu tiên thì còn có thể, chứ cái nhìn đầu tiên ấy hả? Thôi, cho tôi xin.

Nhưng khi tôi bắt đầu viết Hẹn ước dưới vầng trăng, tôi đã quyết tâm phải thử một điều gì đó mới mẻ, và rồi tôi nhận ra các nam chính lẫn nữ chính trong ba cuốn tiểu thuyết gần đây của tôi đều cần nhiều hơn một ánh nhìn để tìm ra hạnh phúc đích thực của đời mình, thành ra tôi quyết định liều một phen, và đẩy luôn nam chính của cuốn truyện mù quáng lao đầu vào tình yêu ngay trong câu đầu tiên.

Và một khi tôi làm thế, nó chẳng khác gì một phép nhiệm màu. Trước đây chưa bao giờ tôi từng viết một câu mang lại cảm giác quá dữ dội, quá căng tràn sự say mê khó nắm bắt mà tất cả chúng ta đều cảm nhận lúc trót yêu ai như thế này cả. Những ngón tay gõ lên bàn phím của tôi cứ ngứa ran lên, và dường như tôi không thể ngừng nụ cười nhăn nhở điên rồ khi câu chữ cứ thế tuôn trào. Lúc tôi viết đến gần hết chương một, tôi, một kẻ hoài nghi, đã tin rằng Robert và Victoria thực sự đem lòng yêu nhau, yêu đến liều lĩnh, yêu đến đậm sâu, và nếu không phải và hai người cha quấy quả, hẳn họ đã sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau từ chính khoảnh khắc ấy luôn rồi.

Cho nên tôi sẽ hỏi các bạn một câu thế này: Các bạn có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Có? Hay không nào? Thôi quên đi, đừng bận tâm. Bởi tôi hứa với các bạn: trong 443 trang tiếp theo, thế nào các bạn cũng tin.

Chúc các bạn mọi điều tốt lành.

Julia Q.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.