Thạch thảo trong cơn bão
Chương 04 phần 2
Những lời đó được thốt lên một cách khó khăn.
“Ừ, đúng vậy đấy. Đức ông Christian phải tới chỗ này vì bị nguyền rủa.”
Đức ông Christian nhìn Edward trừng trừng như thể muốn dùng tay không xé cổ họng vị bác sĩ.
Anh họ nàng mỉm cười ôn hòa với người bệnh. “Quả là một trùng hợp thú vị.” Anh ta ra hiệu về phía Maddy. “Ngài có nhớ cô Timms không, ngài Christian?”
Ánh mắt Jervaulx rời khỏi anh họ Edward, chiếc về phía nàng, rồi đảo lại. Gã tựa vào bệ cửa sổ, ngả đầu lên những tấm kính được gia cố bằng song sắt.
“Nhận thức của ngài ấy bị hạn chế,” anh họ Edward nói. “Trong phạm vi của một đứa trẻ hai tuổi. Như anh đã nói, có vẻ ngài ấy có tiền sử rối loạn đạo đức, bất ngờ suy thoái thành lú lẫn. Rồi thành hưng cảm, đặc biệt là khi nóng giận. Chứng đột quỵ đã khiến ngài ấy bất tỉnh suốt hai ngày và chớm hôn mê, các dấu hiệu sống giảm xuống tới mức người ta tưởng ngài ấy đã chết.”
“Vâng,” Maddy đáp lại bằng giọng khô khốc. “Chuyện đó… nhiều người đã nghĩ rằng anh ta… bị giết.”
“Đó là một câu chuyện thú vị. Tất nhiên hoàn toàn bí mật, cô không được tiết lộ ra ngoài, nhưng sở dĩ ngài ấy ở trong tình trạng này là do là một cuộc chiến vì danh dự, đấu súng. Ngài ấy không hề bị thương, nhưng sự kích động thần kinh trong khoảnh khắc giao đấu có vẻ đã thúc đẩy chứng đột quỵ. Bác sĩ quả đã tuyên bố ngài ấy lìa trần và yêu cầm khâm liệm, nhưng lũ chó của ngài ấy điên cuồng đến mức không một nhân viên tang lễ nào dám đụng vào ngài.” Edward lắc đầu. “Nghĩ mà lạnh gáy, nếu những con vật đó không làm ầm lên như vậy. Tiếng ồn ào bằng cách nào đó đã tác động tới Công tước, tạo ra đủ cử động và mạch đập để chứng tỏ rằng ngài còn sống. Và tất nhiên, theo thời gian ngài tỉnh lại, các cơ cũng bắt đầu hoạt động. Nhưng ngài lại rơi vào trạng thái hưng cảm đần độn này.” Edward hí hoáy ghi chép vào sổ, cẩn thận quan sát Jervaulx rồi lại viết. Anh ta đóng sập cuốn sổ và đưa cho Maddy. “Tất nhiên, cô biết rằng sự nuông chiều và việc thiếu hụt nguyên tắc đạo đức dẫn tâm trí tới những hoạt động phi lí. Ngài ấy không nói nữa và bị những cảm xúc nguyên thủy điều khiển. Điều đó rất phổ biến trong những trường hợp như thế này, khi mà nền tảng tiên quyết lại bị đặt ở sự suy đồi và ngoan cố: nó gây ra suy sụp, mất đi lương tri vốn kiểm soát những khao khát, dục vọng bản năng, xâm phạm nghiêm trọng những thói quen tốt đẹp trước đây. Về thể chất thì ngài ấy rất khỏe, ta nói đúng chứ, Larkin?”
Tay hộ lí khịt mũi. “Ây dà, đúng vậy đấy. Trừ tay phải. Cô thấy đấy, tôi chỉ xiềng tay trái lại thôi, đó là cánh tay mà cô phải coi chừng.” Anh ta đặt con dao cạo xuống.
“Quản thúc tối thiểu,” Edward gật đầu tán thành. “Thể lực ngài ấy rất tốt, nhưng những thứ khác thì bị hạ xuống hàng bản năng thú vật.”
Larkin đi kéo chuông. “Để xem hôm nay ngài ấy thấy thế nào về việc cạo mặt. Hôm qua chúng tôi phải dùng cùng lúc cả áo trói và ghế xích đấy.”
Maddy cụp mắt, không chịu nổi nữa. Phải đối diện với đôi mắt trống rỗng đầy uy lực kia. Nàng thấy bị quật ngã, bị đánh tơi tả, khổ sở. Rằng gã lại ở đây…
Thà gã chết đi. Nhìn gã, nàng biết điều đó.
Nàng áp cuốn sổ vào váy. “Liệu anh ta có khỏi không ạ?”
“A…” Anh họ nàng cắn môi trên. Anh ta nhướng mày. “Anh sẽ không giả bộ là trường hợp này không nghiêm trọng đâu. Mẹ của ngài ấy là một phụ nữ Công giáo rất tốt và nhân từ, thật sốt sắng trong các hoạt động từ thiện và truyền bá trong nhà thờ. Bà ấy đã nói với anh rằng con trai bà có tiền sử dài về bê tha và nổi loạn. Với những thói quen ngông cuồng và vô độ như thế…” Ông anh họ thở dài. “Ồ, điều anh định nói là… nếu ở Blythedale mà còn không thể chữa khỏi cho ngài ấy thì chẳng ở đâu chữa được cả.”
Maddy siết chặt cuốn sổ. “Và anh đang dùng liệu pháp gì ạ?”
“Điều chỉnh lịch sinh hoạt là quan trọng nhất, tất nhiên, để gây dựng dần thói quen tự kiềm chế và sự tĩnh tại của tâm trí. Những bài thể dục thường xuyên, hoàn toàn tĩnh lặng để trấn tĩnh ngài ấy, một chuỗi những bài tắm trị liệu, khóa học đọc, chủ đề được lựa chọn để kích thích trí tuệ chậm phát triển và truyền sự ôn hòa vào tâm hồn. Không vẽ. Bút và những thứ dùng để viết lách có vẻ như đẩy ngài ấy tới những trạng thái kích động dữ dội nhất. Phải dùng vũ lực mới buộc được ngài ấy dùng thuốc an thần. Anh e rằng chưa thấy tiến triển nào để trông đợi tới cái lúc có thể yên tâm đưa ngài ấy ra phòng khách cũng với những bệnh nhân có kỉ luật, nhưng chẳng bao lâu nữa ngài ấy sẽ được đi dạo cùng những người bị hưng cảm khác để tránh làm cho ngài ấy cảm thấy bị cô lập.”
Jervaulx khoanh tay, dây xích kêu lách cách. Maddy ngước mặt nhìn gã. Biểu cảm của gã đã dịu lại, chuyển từ sự man dại kìm nén thành dấu hiệu giễu cợt. Gã nhìn lại nàng với kiểu cười nửa miệng, một bên mép khẽ nhếch lên.
Thật kinh ngạc. Gã lại có vẻ là mình, tay quý tộc điềm đĩnh, nàng cơ hồ đã đợi gã lên tiếng hoặc gật đầu, nhưng gã chẳng làm gì. Gã chỉ mỉm cười vẻ khoái trá khiến nàng nhớ đến cái lối giảo hoạt của gã khi quan sát nàng đêm đó và tả lại cho cha nàng. Nàng đột nhiên cảm thấy chắc chắn rằng gã có nhớ nàng.
“Jervaulx,” nàng nói, bước tới một bước. “Cha tôi cũng ở đây John Timms. Anh… ngài hợp tác với ông trong phát kiến mới về hình học đấy.”
Nói chuyện của gã hơi nhạt đi. Gã nhìn nàng thật chăm chú, đầu gã hơi nghiêng về một bên như cách chú chó dõi nhìn khi nó cố xuyên thấu bí mật trong động tác của con người. Nàng để ý rằng gã quan sát miệng nàng khi nàng nói – nhưng gã không điếc, lúc này gã đã lập tức quay về nơi có tiếng nói vang lên.
“Anh có muốn cha tôi tới thăm anh không?” Nàng hỏi.
Gã lịch thiệp khẽ cúi đầu đồng ý.
Maddy cảm thấy niềm phấn khích tuôn trào. Gã vừa đáp lại lời nàng với trí năng hoàn hảo, chắc chắn vậy. Nàng liếc nhìn về phía Edward. Vị bác sĩ chỉ lắc đầu. “Ngài ấy đang cố làm cô hài lòng thôi. Người điên đôi khi rất ranh mãnh. Hãy hỏi ngài ấy, dùng đúng giọng cô vừa dùng, xem ngài ấy có phải là vua Tây Ban Nha không.”
Nàng sẽ không làm thế, đó là một trò lừa quá rẻ tiền. Nàng không thể tin rằng ẩn sau đôi mắt kia chỉ là trí não của một đứa trẻ hai tuổi. Thay vào đó, nàng nói, “Anh không bao giờ ngờ sẽ thấy tôi ở đây, phải không?”
Dây xích phát ra tiếng kêu khe khẽ khi gã xoay người. Gã quan sát nàng – và lắc đầu.
Và khi gã làm vậy, nàng nhận ra rằng mình đã dùng giọng phủ định trong câu hỏi và nhắc nhở cho gã trả lời không.
“Anh không hiểu tôi nói gì.” Nàng thất vọng thốt lên.
Gã ngập ngừng, với cái nhìn như muốn xuyên qua bức màn ngôn ngữ, và rồi chỉ đứng đó yên lặng, miệng gã sưng sỉa cong lại.
“Tôi rất tiếc,” nàng bốc đồng nói. “Tôi rất tiếc là nỗi bất hạnh này lại giáng vào anh.”
Gã nở nụ cười nửa miệng, giễu cợt ấy. Đứng thẳng lên, gã đưa bàn tay bị xích ra như thể để đỡ lấy tay nàng và cúi người. Theo phản xạ, Maddy đón lấy nó. Gã ngả tới – và đột nhiên kéo mạnh nàng về phía gã, xoay nàng áp vào ngực gã, bàn tay bị xích của gã trên cổ họng nàng, tay kia ghì chặt nàng vào ngực.
“Dao cạo!” Anh họ nàng hét lên. “Lạy Chúa Larkin!”
Tay hộ lí quay ngoắt lại, trên tay y là xô nước cô hầu vừa mang tới cửa. Y buông chiếc xô làm đổ nước lênh láng lên thảm và lao về phía họ. Nhưg Jervaulx gầm gừ lạnh sống lưng khi gã áp lưỡi dao cạo vào cằm Maddy.
Larkin dừng khựng lại. Maddy có thể thoáng liếc thấy ngón cái của Jervaulx tì trên lưỡi dao, thấy Larkin, Edward cùng cô hầu gái ở cửa, tất cả trong một khoảnh khắc ngưng đọng. Jervaulx ghì mạnh nàng, cánh tay gã ép chặt eo nàng không thương xót, hơi thở của gã rít qua kẽ răng phả vào tai nàng.
“Đừng chống cự,” anh họ Edward điềm tĩnh nói. “Đừng làm gì hết.”
Maddy không hề có ý định chống cự. Cách gã ôm nàng khiến nàng đau ê ẩm, nàng có thể cảm thấy mình chẳng đáng kể gì so với sức ghì của gã. Gã là một bức tường căng thẳng, cứng như đá, hầm hập nóng và hổn hển sau lưng nàng, cổ tay gã lún sâu vào da thịt nàng khi gã kéo nàng lùi xa cùng mình hết độ căng của dây xích và dùng chân ngoắc lấy bàn cạo.
Gã kéo bàn cạo về phía họ, thật thận trọng, dừng lại khi nó chực đổ và rồi lại nhích nó đến gần. Edward bắt đầu nói bằng giọng rất êm tai nhưng Jervaulx chỉ làm ngơ. Gã bỏ con dao cạo khỏi cổ Maddy, vung khuỷu tay hất chiếc bồn cạo bằng đồng xuống sàn. Dây xích lạch cạch cạnh mép bàn khi gã cứa thẳng lưỡi dao cạo từ ngoài vào giữa mặt bàn đánh véc ni, tạo ra một đường rạch mờ mờ.
Gã vẫn siết chặt Maddy. Nàng cảm thấy các khối cơ của gã chuyển động khi gã vòng cổ tay lại rạch một đường cắt ngang đường đầu tiên kia. Khi Larkin bước một bước tới gần gã, lưỡi dao lại lập tức gí lên cổ họng nàng. Nàng lắng nghe hơi thở nặng nhọc bên tai mình, cảm thấy sức nóng của nó trên da thịt nàng và nhịp đập thình thịch của chính tim nàng cũng như của gã.
“Cứ để mặc ngài ấy,” anh họ Edward lẩm bẩm. “Để ngài ấy hoàn tất nốt đi.”
Jervaulx chờ đợi, giữ lưỡi dao cạo chỉ chạm vào da nàng. Anh họ Edward gật đầu với gã.
“Ngài cứ tiếp tục đi ạ, ngài Christian.”
Thoáng sau, bàn tay Jervaulx siết mạnh hơn trên cán dao cạo, rồi gã kề đầu lưỡi dao vào chỗ giao nhau của chữ thập. Với một nỗ lực mà Maddy cảm thấy đang sôi trào khắp cơ thể gã, gã kéo một đường lượn hình chữ S ngoằn ngoèo, đều đặn dọc theo trục của đường kẻ.
Gã thả rơi con dao cạo. Nó đập vào mặt bàn, một tiếng cạch lớn vang lên. Gã ấn tay sau đầu nàng, ép nàng nhìn xuống hình vừa được khắc.
Tay gã lỏng ra. Gã buông nàng. Maddy đứng ngây ra đó, trân trối nhìn chiếc bàn.
Rồi nàng quay người. Sự mong đợi căng thẳng trên khuôn mặt gã, sự tập trung… gã trông chờ nànghiểu gã, gã không nhìn bất kì ai khác.
Nàng không hiểu kí hiệu đó. Nhưng nàng biết đó là kí hiệu toán học.
“Đợi đã!” Nàng chộp lấy bàn tay gã. “Đợi đã!” Nàng quay về phía Larkin và anh họ Edward. “Đừng trừng phạt anh ta, đừng làm gì tổn thương anh ta!” Nàng vừa kêu to vừa lao ra khỏi phòng.
Nàng tìm thấy cha trong phòng khách, ông đang nghe viên trợ tá đọc sách. “Cha!” Nàng chạy lại vồ lấy tay ông. “Đây là gì ạ?”
Nàng cầm ngón trỏ của cha và di hình chữ thập trên mặt bàn bóng loáng, rồi đến đường lượn sóng dọc theo nó.
“Đó là hàm tuần hoàn,” cha nàng đáp.
Maddy thở phào đoạn chộp lấy giấy bút. “Định nghĩa thế nào ạ?”
“Chuỗi vô hạn, con muốn định nghĩa thứ đó sao?”
“Bất cứ thứ gì! Bất cứ thứ gì về nó. Nếu người ta đưa nó cho cha, cha sẽ trả lời lại như thế nào ạ?”
“Đưa nó cho cha? Là sao…”
“Cha, con sẽ giải thích sau, nhưng con phải quay lại đó ngay bây giờ! Chỉ cần bảo cho con… hàm tuần hoàn, giống như chuỗi của ông Fourier ấy ạ? Viết ra thế nào cha? Bắt đầu là sin x bằng đúng không ạ?”
“Chuỗi hàm sin. Hay con nhận được chuỗi hàm cosin?”
“Đồ thị khác nhau phải không cha? Với cái này…” Nàng cắn môi và nhắm mắt, cố nhớ lại những vết dao trên lớp véc ni. “Đường cong bắt đầu… ở điểm giao nhau của hai trục.”
“Đó là hàm sin. Sin x bằng x trừ đi x mũ ba trên giai thừa, cộng x mũ năm trên năm giai thừa, trừ đi x mũ bảy trên bảy giai thừa, cứ như vậy.”
“Phải, phải rồi!” Maddy viết nguệch ngoạc những biểu tượng quen thuộc, cố viết thật to và dễ nhìn. “Ôi cha, cha không tưởng tượng nổi đâu! Lát con sẽ quay lại kể cho cha!”
Nàng băng qua tiền sảnh làm bằng đá cẩm thạch theo lối kiến trúc Ba rốc rồi vụt lên cầu thang. Sàn nhà trải thảm cọt kẹt dưới chân nàng. Khi tới phòng giam có cửa bằng chấn song của gã, nàng phát hiện ra rằng lời khẩn cầu của mình đã bị bỏ qua. Larkin và một tay hộ lí khác đang thô bạo ép Jervaulx áp mặt vào tường, giữ chặt gã ở đó trong khi thắt nốt hai ống tay áo trói.
Khi Maddy dừng lại ở ngưỡng cửa, họ buông gã ra. Gã không quay người, không cử động, không kháng cự, chỉ cúi đầu, ngả vào tường, một hình bóng trắng toát nổi trên góc nhà mờ tối.
“Giá như các người đừng…”
“Em họ Maddy!” Anh họ Edward quay lại. “Cô bình tâm lại chưa? Cô có muốn nằm một chút không? Quả là thảm họa! Một lỗi không thể biện hộ của Larkin khi để cái dao cạo đó trong tầm với của ngài ấy! Khi chúng ta tối giản xiềng xích, lúc nào cũng phải tuyệt đối thận trọng. Đáng lẽ anh không bao giờ nên cho cô vào đây.”
“Không sao đâu. Đó là hàm sin! Ôi, giá như mấy người đừng dùng thứ đó với anh ta.”
Jervaulx dựa vai vào tường, quay người lại, và Maddy cảm thấy trong ánh mắt gã nhìn nàng có sự kết tội.
“Hình mà anh ta vẽ,” nàng nói, huơ tờ giấy cha đọc cho chép. “Đó là hàm sin.”
“Phải… như anh đã nói với cô… những dụng cụ viết lách, dù ở dạng nào. Cũng kích động quá mức bộ não của ngài ấy. Cô không được suy diễn ý nghĩa nào từ việc ngài ấy vừa làm.”
“Nhưng nó có nghĩa! Đây chính là chuỗi vô hạn biểu thị cho nó!”
“Không. Không, anh phải kiên quyết nhắc lại rằng bây giờ chúng ta phải để ngài ấy trong bầu không khí hoàn toàn vô ưu. Đừng… e họ Maddy!” Giọng ông anh họ đanh lại khi nàng bắt đầu cầm tờ giấy đi ngang qua người anh ta. Anh ta giật nó khỏi tay nàng, vò nát. “Không được cho ngài ấy thấy bất cứ thứ gì khiến ngài ấy bị nặng hơn.”
Nàng dừng chân, Jervaulx quan sát nàng.
“Đó là hàm sin,” nàng nói với gã, bất chấp gã ông anh họ.
Nếu nàng trông đợi một phản ứng, hay sự lĩnh hội nào đó, thì nàng chẳng có gì. Gã chỉ nhìn nàng như thể có một bức tường thủy tinh giữa họ và gã không thể nghe thấy giọng nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.