Thạch thảo trong cơn bão

Chương 01 phần 2



“Vâng, thưa Đức ông.” Tay quản gia khẽ cúi đầu. “Ngài Durham và Đại tá Fane đang ở dưới nhà. Họ đã đợi diện kiến ngài khá lâu. Liệu tôi có cần báo với họ rằng chiều nay Đức ông không có nhà không ạ?”

“Trông tôi giống không có nhà à?” Gã duỗi chân và ngả lưng vào ghế, vừa bắt tréo cổ chân vừa liếc đồng hồ. “Chúa ơi, một rưỡi rồi. Họ đợi đó bao lâu rồi? Bảo họ lên đây ngay. Lên ngay.”

Gã chẳng buồn chỉnh trang lại để gặp Durham và Fane, kiếm đâu ra hai người bạn thân thiết và dễ tính hơn cơ chứ. Day đầu cho bớt cảm giác nặng trịch nhói buốt dai dẳng, gã cứ thế ngả người trên ghế, nhắm nghiền mắt một lát.

“Quỷ thần ơi, chúng ta có gì ở đây thế này? Lại gà bới à?” Giọng nói biếng nhác của Durham thoáng ngạc nhiên. “Vào thời điểm như thế này nữa chứ. Cậu là băng đá đấy hả?”

Christian hé mắt rồi lại nhắm vào. “Chúa lòng lành, ra là ngài linh mục.”

“Vừa kịp lúc nhỉ. Trông cậu sẵn sàng rửa tội rồi đấy, ông bạn.”

“Ồ, cậu biết rửa tội thật chứ?” Christian hé một bên mắt.

“Tôi có thể học. Bất cứ việc gì vì cậu, Shev ạ.” Giọng điệu và lối ăn mặc của Durham vẫn chịu ảnh hưởng của Brummell [1] mười một năm sau khi anh chàng Beau kia chuồn sang Pháp để trốn đám chủ nợ, nhưng mái tóc vàng rực và cử chỉ quyết đoán lại như một đối âm bóng loáng với điệu bộ thiếu sinh khí ấy. Bộ cánh đen tuyền là nhượng bộ duy nhất của anh ta cho danh hiệu Đức Cha, và Christian là người bảo hộ duy nhất của anh ta trong việc này – Công tước Jervaulx nắm giữ, cùng với hai mươi chín suất chỉ định giáo sĩ khác, quyền tiến cử cho mối sinh cơ ở St.Matthews-upon-Glade, một nguồn thu dồi dào mà Christian thấy phù hợp để tặng cho bạn mình. Một ân sủng đặc biệt hào phóng khi xét đến thiếu hụt của Durham về các phẩm chất cần thiết để làm nên một linh mục.

[1] Beau Brummell (1778-1840), một biểu tượng của thời trang và giới thượng lưu thế kỉ XIX.

Fane và lũ chó theo sau Durham, Devill lách giữa đôi ủng của Fane khi anh chàng cận vệ bước vào, choáng lộn giữa đám ren vàng và quân phục đỏ chói, ngón tay quay quay chiếc mũ chóp cao. Anh ta ném mũ về phía Christian.

“Sutherland nhờ chuyển cho cậu này.”

Christian đón lấy chiếc mũ. Gã đẩy chân Devil ra khỏi đùi. “Cậu nói chuyện quái gì thế? Sutherland?”

“Chúng bảo cậu bỏ lại nó ở thềm nhà y đêm qua.”

“Ai bảo?”

“Ồ, cậu nghĩ còn ai vào đây nữa?” Fane cáu kỉnh ngồi phịch xuống ghế. “Mấy tên tùy tùng chết tiệt của y, bọn đó bảo đấy.”

Christian bật cười dù đang đau đầu muốn chết. “Chậc, y trở lại thành phố rồi à? Cho mời tôi ngay kia đấy?”

“Cậu rước họa vào thân rồi, Shev ạ, không ai nghĩ chuyện này buồn cười đâu,” Durham cất lời. “Sutherland là một tay súng xuất quỷ nhập thần đấy.”

Fane vuốt ve đầu Cassie rồi nhặt một sợi lông chó đen khỏi áo choàng đỏ của mình. “Y muốn đấu luôn sáng mai. Tất nhiên là còn tùy vào cậu. Chúng tôi nghĩ là súng nhưng trong trường hợp là Sutherland thì cậu cũng nên cân nhắc thêm cả kiếm.”

Christian lại nhắm rồi mở mắt. Cơn đau đầu đang nhấn chìm gã, gã thậm chí không thể tư duy cho ra hồn.

“Đen quá, chạm trán ngay tại sảnh nhà y như thế,” Fane sầm sì nói thêm. “Tôi thề y không hay tí gì về vụ cậu và ả Sutherland. Chỉ là đen như chó, vậy thôi. Cậu tưởng là thằng khốn ngu ngốc đó định giữ mồm giữ miệng à? Y định sẽ ra sao nếu giết được cậu? Đi đày tới chỗ hẻo lánh nào đó hoặc có khi bị treo cổ cũng nên. Lạy Chúa, Shev, chính tay tôi sẽ bóp chết con chuột đó nếu y dám giết cậu.”

Christian khó nhọc cau mày với Fane. Gã nghĩ đây hẳn là một trò đùa tinh vi nào đó mà giờ gã không có tâm trạng để đùa. Nhưng không ai trong hai người có vẻ cười cợt và nom Fane rõ xấu xí, hàm bạnh ra.

“Người hầu của Sutherland ghé qua chỗ các cậu sáng nay à?” Christian ngập ngừng hỏi.

“Thiệp tới lúc tám giờ.” Durham khoát tay. “Chín giờ chúng đã ở dưới chân cầu thang nhà tôi ở Albany. Y tức sùi mép rồi, Jervaulx. Y muốn máu đổ.”

“Chúng nói… tôi ở trong nhà y?”

“Không phải chắc?”

Christian trừng trừng nhìn ngón chân. Giờ nghĩ lại, gã không thể nhớ được gì nhiều về tối qua.

“Lạy Chúa. Chắc tôi phải say bí tỉ.”

Durham thở phì ra. “Quỷ thần ơi, Jervaulx, cậu nói là cậu không nhớ gì sao?”

Christian khẽ lắc đầu. Gã không có cảm giác đêm qua mình nốc rượu. Gã không nhớ lúc mình bắt đầu uống. Chỉ là cơn đau đầu này đang hành hạ gã, và bàn tay gã… gã chỉ cảm thấy rất lạ.

“Mẹ kiếp,” Durham vừa chửi thề vừa ngồi xuống ghế. “Đúng là rối như tơ vò.”

“Không sao.” Christian ấn ngón tay lên sống mũi. “Y muốn ngày mai hả? Mai thì sớm quá.”

“Vậy bao giờ?”

“Tôi phải trả bài vào ngày mai, buổi tối. Chuyện kia phải đợi sáng thứ Tư.”

“Trả bài?” Fane hỏi lại.

“Bài toán.”

Viên đại tá chỉ trân trối nhìn gã.

“Những trang viết, Fane,” Christian kiên nhẫn giải thích. “Có chữ ở trên đó để chuyển tải một thông điệp quan trọng. Trong quân đội cậu có bao giờ đọc không đấy?”

“Thi thoảng.” Fane đáp.

“Shev là một Isaac Newton chính hiệu, cậu biết đấy.” Durham ngả người ra sau và bắt chân chữ ngũ. “Dù nếu thoạt nhìn cậu ta thì cậu sẽ chẳng bao giờ ngờ được, phải không? Trông cậu như ma nhập ấy, Jervaulx.”

“Tôi cũng đang thấy thế đây,” Christian đáp. Gã vuốt ve cổ họng Devil bằng tay trái và thở dài. “Quỷ tha ma bắt. Thế mà tôi còn vừa gửi cho ả một cành phong lan chết tiệt.”

Tòa dinh thự mới xây trắng muốt, quý phái ở quảng trường Belgrave là một sự lăng mạ với Maddy. Mọi thứ liên quan đến Công tước Jervaulx đều là sự lăng mạ với nàng. Được sinh ra và nuôi nấng như một thành viên của Ái hữu Hội, nàng nghĩ mình phải có bổn phận quan ngại cho tình trạng được ân sủng của gã, việc phí hoài đời mình trong những cuộc khiêu vũ, bài bạc và bao thú vui khác mà gã đang đắm chìm, nhưng, nói một cách thành thực, Linh quang Nội tại của nàng không nhọc công lo lắng lắm cho linh hồn gã. Nói trắng ra, nàng cảm thấy một sự bài xích quá-đỗi-trần-tục với người đàn ông này. Bình thường, nàng sẽ chẳng bao giờ mảy may thèm phí một thoáng suy tư cho gã, thực ra, Maddy chưa từng nghe đến tên của Công tước Jervaulx cho tới khi gã, với những lí do trái thói của riêng mình, bắt đầu viết thư gửi cho nhật báo của Hiệp hội Tích phân London và bởi vậy chiếm một vị trí thật lớn dù vô hình trong ngôi nhà nhỏ của gia đình Timms tại Chelsea.

Nàng luôn là người đọc từng chữ trên tờ nhật báo cho cha nghe, và tất nhiên chính nàng là người chép ra giấy các phúc đáp của cha cho những bức thư được đăng tải của Công tước truy vẫn chuyên khảo của ông về cách tính phương trình bậc năm. Đó là hồi tháng Một. Giờ đã gần tháng Sáu, những bồn hoa trên bậu cửa sổ đã bung nở hoa đậu ngọt và những đóa tulip nở muộn tạo thành một vệt đỏ tươi nổi bật trên nền tường nhạt màu và Maddy từ lâu đã trở thành một vị khách thường xuyên tại quảng trường Belgrave.

Vậy nhưng nàng chưa từng gặp Jervaulx. Nàng chưa một lần thấy tận mặt gã. Công tước tất nhiên không thèm đợi một nữ tín đồ phái Giáo hữu mộc mạc, khiêm nhường như nàng mà cũng chẳng buồn đích thân tham dự các buổi họp của Hiệp hội Giải tích, gã có nhiều phương cách quý tộc và đáng ngờ hơn để tiêu khiển. Không – Archimedea Timms xuất hiện trước ngưỡng cửa dinh thự cao quý của gã với những kết quả nghiên cứu mới nhất của cha được ghi lại bằng nét chữ chỉn chu của nàng, và đón nàng là tay quản gia Calvin. Anh ta đưa nàng vào một sảnh nhỏ nhô ra từ phòng ăn sáng, mời nàng sô cô la nóng, mang đi những đề xuất cẩn trọng của cha nàng và để nàng ngồi đó, đôi khi tới tận ba tiếng rưỡi, chờ xem vị quản gia có quay lại với một mẩu giấy nhắn và vài tờ giấy phủ kín những nhát bút phóng túng xa xỉ, những dòng phương trình được viết như thể chữ, con số và các đường cong là tác phẩm nghệ thuật trừu tượng hơn là nỗ lực toán học không.

Nhưng đa số trường hợp, Calvin sẽ quay lại với lời hứa của Công tước rằng mai sẽ xong… và khi nàng ghé qua vào hôm sau, lời hứa được chuyển cho ngày kế tiếp, rồi kế tiếp nữa, cho tới khi nàng mất hết kiên nhẫn với gã. Trên tất cả là niềm hứng khởi âm thầm nhưng ngày một lớn của cha nàng về thứ mà ông và Jervaulx đang cùng hướng tới. Toán học là cả đời cha, là điều kiện không thể bác bỏ trong định lí về mục đích tồn tại của ông – không phải vì danh tiếng cá nhân mà thuần túy bởi tình yêu khoa học. Ông coi Công tước là một phép mầu, một phước lành kì diệu ban xuống đời mình cũng như môn Hình học và nhân loại nói chung, và mong mỏi những cuộc đàm đạo thất thường cùng gã với lòng nhẫn nại vô hạn.

Thực lòng, Maddy e rằng nàng có hơi ghen tị. Cái kiểu gương mặt cha bừng sáng khi nàng cuối cùng cũng quay về với một trong những tập hợp phương trình và tiên đề mới của Jervaulx, vẻ sửng sốt của cha rồi những đến những cái gật đầu hân hoan sâu thẳm khi nàng đọc cho ông và ông khám phá một số sáng kiến độc đáo, một số cách tính đặc biệt tinh vi… ừm, bực bội với niềm hạnh phúc ấy của ông nào có được gì, chỉ bởi với nàng chúng chẳng gì ngoài một dãy bất tận những biểu tượng, như một thứ ngoại ngữ mà người ta có thể đánh vần và đọc to lên nhưng không hiểu được ý nghĩa. Có những người sinh ra đơn giản là để dành cho nó, còn Maddy, mặc cho cái hi vọng tinh tế mà cha nàng đã bày tỏ khi đặt tên nàng theo tên của Archimedes, này không nằm trong số đó.

Tuy nhiên, công tước Jervaulx thì lại nằm trong số đó.

Gã còn phóng đãng, liều lĩnh và ngông cuồng, một kẻ nịnh đầm, một tên cờ bạc, một tay sát gái, một nhà bảo trợ của những nghệ thuật trần tục – đám họa sĩ, nhạc sĩ và tiểu thuyết gia – thường được nhắc tới với biệt danh Đông Gioăng trong các vụ bê bối trên giường, địa hạt mà gã cùng đủ loại thành tích chói lọi rất năng xuất hiện.

Nàng tự đặt cho mình nhiệm vụ tìm hiểu về gã. Nói toạc móng heo, gã là một kẻ đồi bại trác táng.

Nếu người đàn ông này có là một tay chăn bò thì với cha cũng vậy, tài năng là tất cả những gì ông quan tâm. Nhưng Jervaulx là công tước, một thực tế mà Maddy được nhắc nhở thường xuyên hơn cha – nói chính xác là những lần nàng mòn mỏi ngồi đợi những cơn cảm hứng vương giả của gã trong cái sảnh nối với phòng ăn sáng. Và bây giờ dù tháng trước sẽ cùng phối hợp thực hiện bài thuyết trình với cha nàng và thậm chí còn hạ mình đích thân trình bày trong buổi họp hàng tháng của Hiệp hội Giải tích, Jervaulx rõ ràng đã quên phéng tất cả và thậm chí chẳng thèm hoàn thành bước cuối quyết định của các phép tính.

Ít nhất nàng cũng hi vọng gã quên thật vì nàng có một nỗi lo sợ tủn mủn rằng gã sẽ chơi một trò đùa khủng khiếp với cha. Cơn ác mộng tồi tệ nhất của nàng là Jervaulx sẽ đến Hiệp hội Giải tích với mấy tên bạn kinh dị của gã, biết đâu lại say túy lúy, mang theo đám đàn bà nhơ nhuốc, biến cha nàng với tất cả các thành viên trong Hội thành tâm điểm chế nhạo của người đời.

Nàng không có căn cứ thực tế nào để ngờ rằng gã sẽ làm vậy nhưng chí ít thì cha nàng cũng sẽ thất vọng cay đắng và xấu hổ trước toàn bộ các đồng nghiệp bởi sự vắng mặt của Công tước, tất cả chỉ vì một gã quý tộc quá lười biếng không thể sống cho đúng giao ước của mình với bất cứ thứ gì ngoài sự trụy lạc. Với Jervaulx, đây không hơn một trò tiểu khiển. Với cha nàng, đây chính là máu thịt.

Nàng hùng dũng tiến bước lên những bậc thềm bên dưới vòm cổng lớn của tòa dinh thự màu trắng, quyết tâm gửi một lời nhắn riêng của mình bên cạnh những yêu cầu lịch thiệp và rụt rè của cha. Dù chưa từng khám phá ra trong tâm hồn mình cái dũng khí đứng lên cất tiếng nói giữa không khí im lặng của buổi Suy niệm, nàng thực lòng chắc chắn rằng ít nhất việc gã là công tước cũng không khiến nàng run sợ. Nàng chẳng hề e ngại nói thẳng vào mặt gã – bản thân đó cũng là một dấu hiệu, nàng linh cảm vậy, rằng chính Chúa đang thúc đẩy nàng. Dựa trên sự bình đẳng của các linh hồn trước Chúa, nàng cảm thấy nếu bình tĩnh chỉ ra một cách thuyết phục bất cứ điều gì có thể phơi bày tội lỗi của Công tước ngay trước mặt gã thì cũng chỉ tốt cho gã mà thôi.

Nhưng Calvin mỉm cười khi dẫn nàng vào và cầm một bao da phẳng trên chiếc bàn kê trong tiền sảnh lên. Anh ta đưa nó cho nàng. “Xin được gửi tới ông Timms, kính nhờ cô Archimedea Timms chuyển giùm, cùng với lời thăm hỏi của Đức ông,” anh ta nói. “Công tước đã lệnh cho tôi báo lại với ông Timms rằng Đức ông sẽ tới tham dự buổi họp của Hiệp hội Giải tích vào tối mai cùng với ngài Charles Milner và rất trông đợi bài thuyết trình sắp tới.”

Maddy đón lấy bao da. “Ồ,” nàng nói. “Làm xong rồi cơ đấy.”

Calvin không có vẻ gì chú ý tới sự ngạc nhiên của nàng mà khẽ nghiêng đầu về phía phòng ăn sáng. “Cô có muốn dùng sô cô la không, thưa cô?”

“Sô cô la?” Maddy cố tập trung những suy nghĩ đang tán loạn trong đầu. “Không, thực ra tôi sẽ không nán lại. Tôi phải chuyển thứ này cho cha tôi ngay.”

“Xin theo ý cô.”

Việc tên công tước lơ đãng không ngờ bỗng chú tâm tới lời hứa khiến Maddy bị choáng và ở phương diện nào đó phật ý nhiều hơn là hài lòng. Tên đàn ông đáng ghét, đẩy mọi người vào trạng thái đợi dài cổ lộn tùng phèo rồi cho rằng chỉ cần sánh vai cùng Chủ tịch Milner đến dự họp và hoàn thành các phép toán vào phút chót là sẽ có thể vãn hồi trật tự.

“Tôi nói thẳng với anh, Ái hữu,” nàng lên tiếng bằng thứ giọng cứng rắn đã chuẩn bị để ném vào chính Công tước. “Tôi hi vọng rằng Jervaulx chuẩn bị đầy đủ cho bài diễn thuyết của mình. Tôi e rằng không còn đủ thời gian cho cha tôi giúp gì nữa đâu.”

Calvin lễ phép nhìn nàng. “Đức ông không nhắc tới việc chờ đợi lời khuyên nào của ông Timms.” Anh ta nhấn mạnh vào tôn xưng như vẫn thường làm và Maddy hiểu rõ rằng nó ám chỉ sự không đồng tình của viên quản gia với kiểu gọi Jervaulx bằng danh xưng trong tước hiệu thế tục của gã như vậy. Maddy thì chẳng thèm bận tâm. Nàng dám gọi thẳng họ của gã như một tín đồ phái Giáo hữu giản dị sẽ gọi bất kì ai nếu vô tình biết họ của gã.

Nàng đứng lặng một khắc, dưới chiếc váy dài, mũi chân nàng khẽ gõ nhanh. “Tôi có thể nói chuyện với anh ta không?”

“Tôi rất tiếc phải trả lời rằng Đức ông hiện không có nhà.”

Mũi chân Maddy gõ mạnh hơn. “Tôi hiểu, thật không may. Nhờ anh chuyển lời cảm ơn của cha tôi tới anh ta.”

Nàng kẹp bao da vào dưới nách rồi bước xuống bậc cấp.

Christian nằm trên giường, hai mắt đắp một miếng vải đẫm dầu long não bốc mùi lợm giọng. Gã càu nhàu khi nghe tiếng tay Calvin nện vào cửa.

“Cô Archimedea Timms ghé qua, thưa Đức ông. Cô ta đã mang tài liệu đi rồi.”

“Tốt.”

Tiếp đó là một khoảng im lặng. “Chưa cần đến mười lăm phút thầy thuốc sẽ có mặt,” Calvin đề nghị, “nếu ngài đồng ý cho tôi đi gọi, thưa Đức ông.”

“Ta không cần tên lang băm chết tiệt nào cả. Một hai phút nữa sẽ hết.” Christian nuốt nước bọt.

Tay quản gia lầm bầm nói vâng. Cánh cửa đóng cạch lại sau lưng anh ta. Christian kéo miếng vải ướt nhẹp ra khỏi mặt ném xuống sàn. Gã ấn tay lên mắt và ngật đầu ra sau, tự hỏi không biết mình có ngỏm vì cơn đau đầu chết tiệt này trước khi Sutherland có cơ hội giết gã không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.