Suy nghĩ và làm giàu
Chương 02 phần 2
VÀ CÁI KHÔNG THỂ TRỞ THÀNH CÓ THỂ
Câu chuyện sau đây là cực điểm của chương này. Tôi muốn giới thiệu với bạn một trong những người phi thường nhất. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta sau khi cậu ra đời được vài phút. Cậu không có tai, và theo lời bác sỹ, cậu sẽ câm điếc suốt đời.
Tôi không đồng ý với bác sỹ – tôi có quyền đó bởi vì tôi là cha đứa trẻ. Tôi cũng có ý kiến của mình, nhưng tôi chỉ lặng im trả lời trong sự tĩnh lặng của trái tim mình.
Tôi tự nhủ: con trai tôi sẽ nghe được và nói được. Bằng cách nào? Tôi tin chắc rằng phải có một phương pháp nào đó, và tôi biết rằng mình sẽ tìm thấy nó. Tôi nhớ lại lời nói của Emerson bất tử: Thế giới tạo cho ta niềm tin. Cần tuân theo và sống bằng số phận của mình, và tập trung chờ đợi qua tháng năm và qua mất mát, giờ phút mà Đấng sáng tạo loài người sẽ nói chuyện với mình.
Lời của Đấng tạo hoá? Mong ước! Con trai tôi không bị câm điếc – đó là điều tôi mong mỏi hơn mọi điều trên thế gian này. Tôi không bao giờ từ bỏ mơ ước đó.
Nhưng tôi có thể làm được gì? Tôi cần truyền cho con tôi mong muốn giống tôi – tìm ra cách thức và phương tiện đưa được âm thanh vào não mà không cần qua tai.
Tôi quyết định: chỉ cần thằng bé lớn đủ để có thể giao tiếp được, tôi sẽ nạp vào nhận thức của nó mong muốn nghe được, và thiên nhiên sẽ buộc phải ủng hộ.
Tôi không nói với ai điều tôi suy nghĩ và quyết định. Nhưng mỗi một ngày tôi đều nhắc lại lời thề của mình: con trai tôi không thể chịu câm điếc.
Khi con trai tôi lớn dần và bắt đầu để ý đến thế giới xung quanh, chúng tôi nhận thấy nó cũng có một chút phản ứng yếu ớt về âm thanh. Và mặc dầu khi đến tuổi mà những trẻ khác bắt đầu tập nói còn con tôi thì không có một biểu hiện gì, theo dõi hành vi của nó chúng tôi cũng hiểu là nó có thể phân biệt được một vài âm thanh gì đó. Đó là điều chúng tôi muốn biết!
Tôi tin chắc rằng nếu nó nghe được, dù chỉ yếu ớt, thì có thể phát triển thính giác cho nó được. Sau đó diễn ra một việc đem lại cho tôi niềm hy vọng. Và sự việc này xuất hiện từ hướng bất ngờ nhất.
ĐÃ TÌM THẤY!
Chúng tôi mua máy ghi âm. Lần đầu tiên khi đứa trẻ nghe thấy nhạc, nó phấn chấn cao độ và dành ngay lấy máy. Có lần nó quay đĩa trong hai tiếng đồng hồ liền, răng cắn chặt mép ống nghe. Chúng tôi không hiểu hết tầm quan trọng trong thói quen này của nó khi chưa biết đến tính chất truyền âm của xương.
Sau đó tôi phát hiện ra rằng nó nghe được khá rõ nếu tôi chạm môi mình vào xương sọ của nó.
Khi biết chắc rằng nó phân biệt được giọng nói, tôi liền truyền cho nó ước muốn nghe được và nói được. Khi tôi thấy nó thích nghe kể chuyện trước khi đi ngủ, tôi liền sáng tác ra những câu chuyện có thể giúp hình thành tính tự tin, phát triển óc tưởng tượng và mong muốn nghe được và trở thành người bình thường.
Có một câu chuyện mà tôi thường hay kể nhất, mỗi lần lại thêm vào những sắc màu và bước ngoặt mới về nội dung. ý nghĩa chung quy ở chỗ tật nguyền của nó không phải là điểm yếu, mà là tài sản có giá trị rất lớn lao. Tuy tôi có triết lý rằng nỗi bất hạnh nào cũng mang trong mình mầm mống của một ưu thế lớn, tôi vẫn (phải thành thật thú nhận) không mảy may hình dung được giá trị nào có thể chứa đựng trong sự tật nguyền của con trai tôi.
CÁI GÌ ĐÁNH TAN CƠN BÃO
Giờ đây, khi phân tích lại các sự kiện, tôi có thể nói rằng những kết quả ngạc nhiên mà con tôi đã đạt được có liên quan trực tiếp đến lòng tin của nó đối với tôi. Nó không cãi bất cứ điều gì tôi nói với nó. Tôi truyền cho nó ý nghĩ rằng nó có ưu thế rất lớn so với anh trai nó, và điều này thể hiện ở nhiều khía cạnh. Ví dụ, thầy giáo trong trường, thấy nó không có tai thì sẽ quan tâm đến nó nhiều hơn và sẽ đặc biệt âu yếm. Và nó thấy đúng là như vậy. Hoặc là, tôi nói với nó, khi nào lớn nó sẽ đi bán báo (anh nó đã làm việc đó rồi), và nó sẽ có lợi thế hơn anh nó rất nhiều, bởi vì người ta sẽ cho nó nhiều tiền thưởng hơn khi thấy nó là một đứa trẻ lạc quan và là người của công việc bất chấp khuyết tật của mình.
Khi nó gần được bảy tuổi, xuất hiện những dấu hiệu đầu tiên cho thấy phương pháp dự báo của chúng tôi mang lại kết quả. Suốt mấy tháng liền nó xin chúng tôi đặc quyền được đi bán báo, nhưng mẹ nó không đồng ý.
Cuối cùng, cậu bé tự quyết định. Một lần, khi chúng tôi để nó ở nhà với gia nhân, nó chuồn ra phố qua cửa sổ ở bếp, vay 6 cent của ông thợ giày hàng xóm, đầu tư số vốn ban đầu này vào báo, bán hết, tái đầu tư, và cứ như vậy cho đến chiều. Sau khi cân đối và thanh toán với nhà băng, lãi ròng là 42 cent. Tối về đến nhà, chúng tôi thấy con đang ngủ say sưa. Một tay nắm chặt.
Mẹ nó gỡ nắm tay, lôi ra mấy đồng xu và bật khóc. Tại sao? Khóc chiến thắng đầu tiên tưởng chừng không thực hiện nổi! Phản ứng của tôi ngược lại. Tôi vui cười thật sự vì thấy rằng: việc tôi kiên trì truyền cho thằng bé niềm tin vào chính mình đã đơm hoa kết trái.
Trong hành động kinh doanh đầu tiên này, mẹ nó nhìn thấy cậu con trai bé nhỏ, ra phố và mạo hiểm cuộc sống để kiếm tiền. Còn tôi, tôi nhìn thấy một nhà doanh nghiệp nhỏ mạnh bạo, tham vọng và tự tin; niềm tin vào bản thân nhân gấp đôi vì cậu tự quyết định kinh doanh và đã chiến thắng. Thay đổi này làm tôi sung sướng – nó nói lên sức sống sẽ theo con tôi suốt đời.
***
Cậu học trò nhỏ trong trường phổ thông và đại học không nghe thấy giáo viên nói gì nếu họ không hét lên từ một khoảng cách đủ gần. Nhưng cậu không đến trường dành cho người điếc. Chúng tôi không cho phép nó học ngôn ngữ ra hiệu. Chúng tôi rất kiên định rằng con trai chúng tôi sẽ sống một cuộc sống bình thường, giao tiếp với những đứa trẻ phát triển bình thường, và cương quyết không từ bỏ quyết định của mình, dù rất hao tổn thần kinh và mất thì giờ cãi cọ với quan chức nhà trường.
Khi con trai tôi học trong trường đại học, nó thử một thiết bị nghe chạy điện, nhưng không có kết quả.
Tuần sau, hoàn toàn do tình cờ mà nó vớ được một thiết bị nghe khác, nhưng nó không vội đeo thử vì sợ lại thất vọng. Khi nó cuối cùng cũng quyết định, đeo thiết bị và bật lên, thì – ôi diệu kỳ! – dường như theo lệnh chiếc đũa thần, mơ ước cả đời của nó đã được thực hiện – nó nghe được! Rõ gần như với người có thính giác bình thường.
Tràn ngập hạnh phúc được bước vào thế giới âm thanh, nó lao ra điện thoại để gọi điện về cho mẹ – nó nghe lời mẹ thật rõ ràng. Lần đầu tiên trong đời nó nghe rõ lời các giáo sư trên giảng đường. Lần đầu tiên trong đời nó có thể nói chuyện thoải mái với mọi người mà không cần họ phải nói to. Thế giới thay đổi.
Mong muốn bắt đầu đem lại lợi ích, nhưng chiến thắng vẫn chưa hoàn toàn. Con trai tôi còn phải tìm kiếm một con đường đi cụ thể và biến khuyết tật của mình thành tài sản có giá trị.
ÔI, NHỮNG ÂM THANH DIỆU KỲ!
Còn chưa đủ sức hiểu hết ý nghĩa của sự việc, nhưng không nén nổi sung sướng được làm quen với thế giới âm thanh mới, nó viết một bức thư cho nhà sản xuất thiết bị nghe và hào hứng kể về trường hợp của mình. Không hiểu tại sao công ty mời chàng trai đến Nữu-ước. Khi nó tham quan nhà máy và nói chuyện với kỹ sư trưởng, có điều gì đó – tia sáng, sự cảm hứng hay một ý niệm ( bạn muốn gọi thế nào cũng được) – đã loé lên trong nhận thức của nó. ít nhất thì cũng chính ý nghĩ loé lên này đã biến khuyết tật của nó thành tài sản và bắt đầu đưa lại cái lợi – bằng tiền cũng như bằng hạnh phúc của hàng nghìn người bất hạnh.
Nó nghĩ ra rằng câu chuyện về thế giới riêng của nó đã thay đổi, nếu được kể lại dưới hình thức này hay hình thức khác, chắc sẽ giúp cho hàng triệu người điếc đang sống thiếu thiết bị nghe.
Suốt một tháng nó tích cực nghiên cứu, phân tích hệ thống bán máy nghe và nghĩ cách liên hệ với người điếc trên toàn thế giới để chia sẻ với họ cảm giác mới của mình. Sau đó nó lập kế hoạch hai năm. Khi nó giới thiệu kế hoạch này với công ty, họ đã nhận ngay nó vào biên chế để thực hiện ý tưởng đã định.
Khi bắt đầu công việc, nó có mơ ước rằng số phận của nó sẽ mang lại niềm hy vọng và giảm bớt nỗi khổ đau cho hàng ngàn người cam chịu bị điếc suốt đời hay không?
Tôi không phút nào nghi ngờ rằng nếu như tôi với mẹ nó không hình thành được nhận thức cho con trai như chúng tôi đã làm, Blaer đã phải chịu câm điếc suốt đời.
Khi bằng trái tim và ý chí của mình, tôi truyền cho nó sự ham thích được nghe, được nói và sống như tất cả mọi người, người tôi có phát ra một xung lượng, bắt thiên nhiên bắc cầu qua biển lặng im ngừng chia cắt bộ óc của nó với thế giới bên ngoài?
Thật sự chỉ niềm ham mê mới biết hết những con đường ngoằn ngoèo có khả năng biến đổi ham mê đó thành tương đương vật chất. Blaer muốn nghe được, và nó đã nghe được. Nó ra đời mang khuyết tật, người kém vươn tới mục đích hơn chắc sẽ chấp nhận và ra phố – bán bút chì.
Lời nói dối nhằm mục đích cứu giúp mà tôi thôi miên nó (rằng khuyết tật của nó là tài sản lớn lao), đã trở thành sự thật. Không có gì không thể khắc phục được bằng niềm tin kết hợp với sự đam mê.
Nhưng mà, những điều này có ở mỗi người.
ĐIỀU KỲ DIỆU SAU HẬU TRƯỜNG
Một đoạn nhỏ tiểu sử bà Shuman Hink đăng trên báo sẽ cho ta chìa khoá để hiểu được thành công đáng sửng sốt của người đàn bà ca sỹ phi thường này. Tôi trích nó ra đây:
Lúc đầu bà Shuman Hink đến gặp giám đốc Nhà hát opera hoàng gia ở Viên để ông nghe bà hát thử. Khinh khỉnh nhìn cô gái vụng về, ăn mặc nghèo nàn, ông kêu lên không cần giữ gìn ý tứ: Với bộ mặt và bề ngoài như thế này, làm sao cô có thể hy vọng thành công trong opera được? Cô bé ơi, từ bỏ ngay ý định này đi. Tốt hơn hết là nên mua máy may mà làm việc. Một thế kỷ nữa cô cũng không thể trở thành ca sỹ được.
Song một thế kỷ thì quá lâu! Giám đốc Nhà hát opera hoàng gia Viên biết rất nhiều về kỹ thuật thanh nhạc. Nhưng ông không biết gì về sức mạnh của ước mơ khi nó đã trở thành tư tưởng ám ảnh. Vì nếu không thế thì ông đã không phê phán thiên tài mà không cho người ta một cơ hội nào để thử.
Mấy năm trước đây một người bạn hàng của tôi ốm nặng. Sức khoẻ ngày càng kém đi, và cuối cùng người ta quyết định mổ. Bác sỹ cảnh báo tôi rằng anh ta khó lòng sống sót. Nhưng bệnh nhân không nghĩ như vậy. Trước khi vào phòng mổ, anh thì thầm: Đừng lo, sếp. Vài ngày nữa tôi sẽ ra khỏi đây. Cô y tá có mặt trong cuộc nói chuyện nhìn tôi thương hại. Thế mà – bệnh nhân đã sống! Khi mọi việc đã qua, bác sỹ nói thế này: Mong muốn được sống đã cứu anh ta thoát chết, chứ không có gì hơn. Anh ta đã không thể thoát được, nếu anh đồng ý chấp nhận cái chết.
Tôi tin vào hiệu lực của mong ước, củng cố bằng lòng tin, bởi vì tôi đã thấy sức mạnh này nâng con người từ hạng hèn mạt lên đỉnh cao của quyền lực và giàu sang, tôi đã thấy nó cứu các nạn nhân, làm phương tiện kéo mọi người ra khỏi chốn không tồn tại sau hàng trăm bất hạnh; cho con tôi một cuộc sống bình thường và hạnh phúc, bất chấp việc thiên nhiên đã bắt con tôi ra đời mà không cho tai.
Thiên nhiên sử dụng các phương tiện nhận thức hoá sinh lạ kỳ, hùng mạnh và không được biết đến, thiên nhiên ngụy trang bằng xung lượng ước mơ – không bao giờ chấp nhận từ không thể và không muốn biết đến từ không thành.
Suy nghĩ cần ghi chép
Khi ước muốn tập trung sức mạnh cho chiến thắng, bạn không cần đường rút lui nữa: chiến thắng đã đảm bảo.
Sáu lời khuyên trong chương này sẽ biến mong muốn thành tiền bạc. Trường hợp của Andrew Carneghi – thành 100.000.000, đôla.
Ước muốn biến không may thành chiến thắng. Chính ước muốn đã xây dựng một trong những cửa hàng lớn nhất thế giới trên đống tro tàn.
Cậu bé không có tai đã học cách nghe được. Người phụ nữ không có một cơ hội nào đã trở thành danh ca opera nổi tiếng. Người bệnh mà bác sỹ kết tội chết , đã sống sót. Chính cái nhận thức hoá sinh bất thường và không rõ ràng đối với chúng ta đã giúp những người đó.
KHÔNG CÓ MỘT TRỞ NGẠI NÀO ĐỐI VỚI TRÍ TUỆ, CHỈ TRỪ NHỮNG TRỞ NGẠI MÀ TA TỰ CÔNG NHẬN
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.