Ta đi thôi, Andrew. – Emily bảo cậu em. – Chị còn cả núi bài tập ở nhà.
– Đợi tí đã. – Andrew thì thầm. – Tí nữa thôi.
Cậu nhìn quanh công viên Shadysidẹ Trời gần như đã tối đen. Hai chị em chỉ cần ở lại đây thêm vài phút. Ở lại cho đến khi trời hoàn toàn tối. Đấy là lúc tất cả bà con họ hàng nhà chúng sẽ kéo ra. Mọi người ai cũng biết điều đấy. Emily gạt mấy sợi tóc đỏ lượn sóng của mình ra khỏi mặt.
– Không có tí nào hết, – chị nói. – Đi ngay đi!
Andrew chẳng thể chịu nổi mỗi khi Emily lên giọng chỉ huỵ Chị mười hai tuổi rưỡi, lớn hơn cậu một tuổi. Như thế liệu chị có khôn hơn không? Có quyền trở thành Emily – Quái vật mình sư tử; đầu cánh chim ưng? Với biệt danh là Biết Tuốt hay không?
Đây là những gì thực sự khiến Andrew suýt chết cười, Emily nghĩ chị ấy thật hoàn hảo! Chị nghĩ mình giỏi môn bóng chày. Rất kênh kiệu, chị nghĩ mình có hàng nghìn đứa bạn. Thêm vào đó, chị luôn khoe khoang về khiếu thẩm mỹ áo quần của mình. Xét về phương diện cá nhân, Andrew nghĩ trông chị như một đứa dở hơi cứ chạy lồng lên khắp trường với cái váy nhàu nát và chuỗi hạt ngọc trai giả. Nhưng đây mới là điều khôi hài nhất: Emily nghĩ mình là người đẹp tuyệt trần.
Andrew biết mình không đẹp trai. Cậu gầy nhom. Tóc có màu pha giữa nâu và đỏ. Mắt cậu màu nâu sạm, trên má thì có hàng triệu nốt tàn nhang. Nhưng có hề gì cơ chứ? Chẳng quan trọng. Chí ít thì mũi cậu cũng không hếch ngược lên trời như mũi Emily.
– Chị thật là ngốc, – Emily càu nhàu. – Tại sao chị lại đi nghe lời em xúi không đi xe buýt từ trường. Đoạn đường chỉ mất có mười lăm phút. Nếu chị đi xe buýt, bây giờ chị đã về đến nhà và đã làm xong một nửa bài tập rồi.
– Suỵt!
Andrew ra hiệu. Làm sao mà cậu có thể nghe được những bước chân đang đến bởi những tiếng càu nhàu không ngớt của Emily.
– Ta đi thôi! – Emily giục: – Đi thôi, Android!
Andrew nhăn mặt. Emily nghĩ mình thật thông minh khi gọi em là “Android”. Thằng bé phải từ bỏ ý định bây giờ. Nó sẽ nghĩ sang thứ khác, quan trọng hơn. Nó bắt đầu đi. Chân nó giẫm lên lớp lá trên con đường bao quanh cái ao.
– Bây giờ chính là lúc chúng thức giấc.
Andrew bảo chị. Emily rên rỉ:
– Chúng là ai?
– Sinh vật của đêm tối.
Andrew đáp. Cậu cố nói với vẻ bí hiểm. Có lẽ điều đó sẽ làm chị cậu dừng chân.
– Em đang nói về cái gì vậy? – Emily vẫn bước đều. – Về loài cú à?
– Không phải cú đâu! – Andrew đáp. – Những cái xác chưa chết. Ma cà rồng ấy mà. Chị biết không, khi bóng tối của ngày thứ hai ập đến thì chúng…
– Andrew! – Emily hét lên. – Im đi! Chị không muốn nghe những gì chất chứa trong cái đầu bệnh hoạn của em.
– Nhưng chuyện này có thực, – Andrew quả quyết.
– Những gì liên quan đến ma cà rồng đều hoàn toàn bịa đặt!
Emily cáu kỉnh nói:
– Chúng không tồn tại! – Cô bé lắc đầu. – Chị đã bảo em rồi – em sẽ già thêm nữa nếu cứ đi tin vào mấy cái loài ma quỷ quái đản do tưởng tượng ra ấy.
– Ma cà rồng thì chẳng phải do tưởng tượng đâu, – Andrew cãi. – Ma cà rồng đã cắn nhiều người, vào ngay cổ, thật đấy. – Cậu rút một cuốn sách ra khỏi áo jacket. – Trong sách này, người ta nói như vậy đấy.
Emily giằng quyển sách và đọc được nhan đề “Những bí mật của ma cà rồng”. Cô kêu lớn:
– Chị chẳng thể nào tin được em lại giao du với hạng người đọc cái đồ rác rưởi này!
– Nó không phải là đồ rác rưởi đâu. – Andrew phản đối.
– Đúng là rác rưởi đấy. – Emily nói. – Chị luôn đọc những cuốn sách hay, loại sách đã được cô Parma lặp thư mục ở trong thư viện.
Emily luôn khoe khoang về những cuốn sách mình đã đọc. Đúng, chúng là những tác phẩm nổi tiếng. Andrew phải thừa nhận điều đó. Nhưng chúng dày như một cuốn từ điển. Và độ dày của cuón sách thì đôi khi chưa nói lên được phẩm chất của sách. Cứ như là cái cơ thể ục ịch, nặng hơn cậu đến mười cân của chị ấy.
– Chị không nhớ là đã thấy “Những bí mật của ma cà rồng” trong thư mục của cô Parma hay không. – Emily nói tiếp. – Hoặc đây là cuốn em đã đọc tuần trước.
– Chị muốn nói “Xác ướp cử động” ư? – Andrew hỏi. – Cuốn ấy chẳng liên quan gì đến cuốn này đâu.
Emily đưa trả Andrew cuốn “Những bí mật của ma cà rồng”.
– Thế em bới đâu ra cái đồ này vậy?
– T.J cho em mượn. – Andrew đáp.
– Hèn chi! – Emily mở tròn xoe mắt. – T.J là người duy nhất trên thế gian này trông bí hiểm hơn em.
– Nó không phải thế đâu! – Andrew cãi.
Emily cười ngặt nghẽo:
– Ồ, đúng là hai kẻ bí hiểm bênh nhau. Cả em lẫn T.J thì luôn trò chuyện về ma quỷ. Chị chẳng ngạc nhiên gì khi chúng mày không có một đứa bạn nào khác. – Emily bước đi thật nhanh.
Andrew bước theo. Cậu và T.J trò chuyện về lũ ma quỷ thì có gì là sai trái cơ chứ? Kể cả việc đọc những cuốn sách viết về bọn quỷ ấy nữa? Những cuốn sách rất haỵ Thực sự haỵ Emily đã không biết mình đang bỏ phí đi một kho tàng kiến thức diệu kỳ.
– Đi nhanh lên, Andrew.
Emily giục. Nhưng Andrew vẫn cứ cố tình bước chậm phía sau. Cậu kéo lê bước chân kêu sồn sột. Nếu cậu có đủ thời gian để nán lại thì hai chị em sẽ thấy ma cà rồng. Cậu tin rằng hai chị em sẽ gặp. Emily đang tiến về phía đại lộ Phân Lỵ Cô đang sải chân bước nhanh. Chúng không gặp con ma cà rồng nào trên đại lộ Phân Ly bởi lẽ nơi ấy đèn đường sáng quá. Đại lộ không đủ độ tối cần thiết để các loài quái vật của bóng đêm hoạt động.
– Đợi em với, chị Emilỵ Ối, chân em bị sái khớp rồi.
Andrew ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào thân cây sồi già to lớn và nắn nắn quanh mắt cá chân. Thỉnh thoảng cậu khẽ rên lên cố để làm chị mình tin cái chân bị sái.
– Chị chẳng phải là đồ ngốc để lại bị lừa với kiểu chân bị sái ấy đâu. – Emily cứ đi tiếp. – Em có còn nhớ là tuần trước em đã lừa chị như thế chưa?
Andrew thở dài. Cậu đi vài bước rồi đứng lại. Có vật gì màu đen mờ ảo đang bò nhanh theo sau Emilỵ Andrew nhìn nó nhảy vọt từ thân cây này đến thân cây khác.
– Emily, dừng lại đi! – Cậu gọi bằng giọng kinh hoàng. – Có cái gì đang bám theo chị đấy!
Emily hơi liếc nhìn lại:
– Chị chẳng dễ bị lừa bởi những trò bịa đặt ngốc nghếch của em đâu.
Andrew nhìn qua cụm cây, cậu thấy cái bóng ấy.
Một cái bóng trùm tấm áo choàng dài, quét đất.
Cái bóng đen lần tới từ phía sau thân cây sồi già, từng bước, từng bước nó đến gần hơn.
– Nó kìa! – Andrew hét lên. – Sau lưng chị đấy!
– Chà, đừng có mà vớ vẩn. – Emily đứng khuỳnh tay chống nạnh.
Cái bóng lặng lẽ tiến sát Emily.
Nó sắp chồm vào chị.
– Emily, em không đùa đâu. – Giọng Andrew run lên. – Chạy đi!
Emily lắc đầu tỏ vẻ coi thường.
Cái bóng đưa hai bàn tay đen ngòm lên.
– Emily! Chạy đi! – Andrew hét giục.
Nhưng đã quá muộn.
Andrew trợn ngược mắt trong nỗi kinh hoàng khi thấy mấy ngón tay dài ngoằng kia chộp cổ Emily.