CHUYẾN BAY FRANKFURT
Phần thứ hai : Chương mười một – Lớp trẻ
Sáng hôm sau, Renata và Stafford trong bộ y phục cưỡi ngựa, ăn điểm tâm trong một phòng ăn nhỏ dưới tầng trệt. Lúc họ ra cửa, hai con ngựa đã yên cương đầy đủ đang chờ họ. Mọi thứ diễn ra chính xác từng phút.
Họ lên yên và cho ngựa chạy theo lối đi chính của tòa lâu đài.
Renata nói :
– Tên gia nhân hỏi tôi, hai chúng ta có cần người dẫn đường không? Nhưng tôi trả lời không cần, vì vùng này tôi rất thuộc.
– Nghĩa là cô đã từng đến đây nhiều lần?
– Những năm gần đây tôi rất ít đến, nhưng ngày trước tôi thường xuyên đến đây.
Stafford liếc nhìn Renata, nhưng cô bạn đồng hành làm như không nhìn thấy. Nàng tỏ ra cưỡi ngựa rất thạo. Trong khi Renata cho ngựa chạy nước kiệu bên cạnh Stafford, chàng kín đáo liếc nhìn đường viền nghiêng quý phái và tinh tế của khuôn mặt nàng, chiếc mũi dọc dừa hơi chúc xuống rất nhẹ, cái cổ thon và dài, mái đầu ngẩng lên duyên dáng và kiêu hãnh.
Renata quả là đẹp. Tuy nhiên không hiểu tại sao, sáng nay Stafford cảm thấy không thoải mái. Chàng nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy nàng hôm ở sân bay Frankfurt. Một cô gái chưa hề quen biết đến ngồi xuống ghế băng bên cạnh chàng. Cốc bia trên bàn. Vào lúc đó chàng đã chấp nhận một hành vi mạo hiểm. Nhưng tất cả những chuyện đó đã qua đi từ khá lâu và không thể gợi lên trong óc chàng cái cảm giác lo âu như hiện giờ.
Bây giờ hai người đang cho ngựa phi nhanh trên lối đi nhỏ trong rừng. Dinh cơ này quả là đẹp, những cây cao thẳng vút. Đúng là thiên đường cho những nhà đi săn. Nhưng liệu có con rắn độc nào trú ẩn trong cái thiên đường này không?
Stafford cho ngựa chạy chậm lại. Lúc này chỉ còn chàng và Renata. Xung quanh họ không còn bức tường nào có thể gắn máy nghe trộm. Stafford thấy bây giờ là lúc thuận tiện nhất để thổ lộ một số băn khoăn với cô bạn đồng hành.
Stafford hỏi :
– Bà công tước là người thế nào?
– Câu trả lời rất dễ, dễ đến mức ông khó tin được.
– Cụ thể là sao?
– Bà ta đại diện cho giới chủ sở hữu phần lớn số giếng dầu, số mỏ đồng và mỏ vàng của Nam Phi, số nhà máy sản xuất vũ khí của Thụy Điển, số mỏ khai thác chất cobalt, số nhà máy công nghiệp phát triển năng lượng hạt nhân. Bà ta là đại diện cho tất cả các thứ đó.
– Nhưng sao chưa bao giờ tôi nghe thấy nói đến tên bà ta?
– Bà ta không muốn cho người khác biết uy lực lớn lao của bà ta.
– Nhưng những thứ đó đâu có thể giữ kín được?
– Rất dễ giữ kín là đằng khác, với điều kiện người ta phải sở hữu khá nhiều đồng, dầu mỏ, vũ khí và những thứ của cải khác.
– Nhưng thật ra bà ta là ai?
– Ông nội bà ấy là người Hoa Kỳ, và theo tôi biết ông cụ xưa kia sở hữu một số lớn cổ phần trong các công ty đường sắt và các nhà máy đồ hộp ở Chicago. Ông cụ kết hôn với một phụ nữ Đức mà chắc ông đã từng nghe nói đến tến bà cụ. Sinh thời người ta gọi bà cụ là “Bà Belinda to béo”. Bà này được hưởng thừa kế của cha bà phần lớn tài sản công nghiệp của châu Âu.
– Hai người cộng lại hẳn sở hữu một tài sản khổng lồ?
– Đúng thế. Nhưng bà công tước Charlotte lại chưa thỏa mãn với số tài sản thừa kế đó. Bà ta rất thông minh và đã sử dụng số của cải kia một cách hết sức khôn ngoan. Bằng cách đầu tư, bà ta đã thu được những món lời khủng khiếp. Tuy bà ta có tham vấn người này người nọ, nhưng óc thông minh và thái độ quyết đoán của bà ta vẫn là chính. Tiền đẻ ra tiền. Cuối cùng bà ta tích lũy được một khoản tiền không thể đếm xuể.
– Bà ta muốn cái gì và đã đạt được cái gì?
– Sức mạnh!
– Bà ta chuyên sống trong tòa lâu đài cổ kính này hay sao?
– Thỉnh thoảng bà ta có sang Hoa Kỳ hoặc Thụy Điển, nhưng cũng rất hiếm hoi. Còn hầu hết thời gian bà ta sống ở đây, nằm tại trung tâm cả một mạng lưới bao la mà bà ta nắm quyền điều khiển. Bà ta giống như một con bạch tuộc khổng lồ, vươn hàng ngàn cái vòi ra khắp thế giới. Mạng lưới của bà ta bao gồm không chỉ những lĩnh vực kinh tế mà cả những mạng lưới khác.
– Mạng lưới khác? Cụ thể là gì?
– Là những mạng lưới về các bộ môn văn học, các bộ môn nghệ thuật như âm nhạc, hội họa, điêu khắc, kiến trúc… cả những mạng lưới quyết định các số phận con người, đặc biệt là thế hệ trẻ.
– Tôi đã thấy bà ta có cả một bộ sưu tập rất quý, gồm toàn tác phẩm của những danh họa.
– Đấy là ông chưa nhìn thấy hết. Tại tầng trên cùng của tòa lâu đài còn có cả một viện bảo tàng mỹ thuật, gồm những phòng treo tranh kín các bức tường. Trên đó có cả những bức họa của Rembrandt, Giotto, Raphael… Tôi còn chưa kể đến những cái tráp chứa đầy trang sức quý, toàn những thứ có một không hai trên thế giới.
– Và tất cả những thứ đó đều thuộc quyền sở hữu của bà cụ già xấu xí khủng khiếp ấy? Nhưng ít ra bà ta cũng thỏa mãn rồi chứ?
– Bà ta làm ra vẻ như đã thỏa mãn, thực ra thì chưa đâu.
– Vậy bây giờ bà ta còn muốn thứ gì nữa?
– Bà ấy yêu thế hệ trẻ, và mơ ước của bà ấy là điều khiển toàn bộ thế hệ trẻ trên thế giới. Hiện nay thế giới đang đầy những thanh niên bất mãn sẵn sàng nổi loạn. Bà ta muốn thế và bà ta đã làm được điều ấy bằng cách cung cấp cho số lớp trẻ ấy một thứ triết học hiện đại, một thứ tư duy hiện đại. Và bằng cả nhiều phương tiện khác do bà ấy tài trợ.
– Nhưng bằng cách nào bà ta có thể…
– Tôi không thể cắt nghĩa cho ông hiểu, bởi chính tôi cũng chưa biết. Bà ta kiểm soát cả một hệ thống hết sức rối rắm, đồng thời lại tài trợ rất nhiều hoạt động quái đản của các nhà từ thiện, các nhà nhân đạo, các nhà theo chủ nghĩa lý tưởng, cấp học bổng cho sinh viên, cấp tiền bạc cho các nhà văn, nghệ sĩ. Nhưng kế hoạch của bà ta đến nay vẫn chưa được coi là đủ, bà ta còn muốn thay đổi cả trật tự thế giới, phá bỏ thế giới ngày nay, lập ra một thiên đường trên thế gian. Đó cũng chính là điều mơ ước của nhân loại từ hàng ngàn năm nay.
– Bà ta có kiểm soát việc buôn bán ma túy không?
– Có. Chủ yếu nhằm mục đích mê hoặc con người, biến họ thành những kẻ tuyệt đối phục tùng bà ta. Bởi ma túy là thứ tốt nhất để loại bỏ những kẻ yếu đuối, những người bà ta cho rằng không phục vụ được gì cho xã hội mới. Tất nhiên bản thân bà ta không bao giờ đụng đến ma túy.
– Còn lực lượng chiến đấu? Bởi không thể đạt được mọi thứ nếu chỉ sử dụng tuyên truyền.
– Tất nhiên rồi. Tuyên truyền chỉ là giai đoạn đầu tiên và để hỗ trợ cho tuyên truyền phải có cả một lực lượng vũ trang hùng hậu. Vũ khí được đưa đến các quốc gia chậm phát triển, rồi từ đó chuyển đến các quốc gia khác. Chính vì vậy mà chiến xa, đại bác, vũ khí hạt nhân được đưa đến Châu Phi, các quốc gia ở miền biển phía Nam. Tại Nam Phi, các đơn vị vũ trang đang được lập ra. Bà ta tổ chức những trại huấn luyện quân sự cho thanh niên nam nữ. Hiện nay ở đó đã có những kho dự trữ vũ khí rất lớn và bà ta đang xúc tiến việc nghiên cứu để chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh bằng vũ khí hóa học.
– Quả là một cơn ác mộng. Làm sao cô biết được tất cả những chuyện đó?
– Một phần tôi được bà cụ nói cho biết, một phần do tôi tự điều tra lấy.
– Mối quan hệ giữa cô và bà cụ thế nào?
Renata cười vang :
– Ông thấy không, bao giờ đằng sau những kế hoạch vĩ đại cũng có thứ gì đó lố bịch và tức cười. Chuyện thế này. Bà công tước Charlotte xưa kia rất mê ông nội tôi, sinh thời cụ sống trong một tòa lâu đài chỉ cách đây vài cây số.
– Ông nội cô cũng là một người tài năng to lớn chứ?
– Hoàn toàn ngược lại. Cụ chỉ là một tay săn bắn thiện nghệ và rất điển trai, chinh phục được rất nhiều phụ nữ đẹp. Chính vì mê ông nội tôi mà nữ công tước Charlotte coi tôi gần như một đứa cháu được bà cụ giám hộ. Còn tôi, tôi làm như mình gần như một đầy tớ của bà cụ. Tôi làm việc phục vụ cho bà cụ, phát hiện những người có ích cho bà cụ chuyển mệnh lệnh, chỉ thị của bà cụ đến các nơi trên thế giới.
– Vậy… Cô là…
Renata thích thú nhìn Stafford và hỏi :
– Ông làm sao thế?
– Không sao. Chỉ là tôi đang băn khoăn một số điều. Có vậy thôi.
Chàng chăm chú nhìn cô bạn đồng hành và nhớ lại câu chuyện xảy ra trên sân bay Frankfurt ngày nào. Bây giờ chàng làm việc với Renata, làm việc cho nàng.
Renata đã đưa chàng đến tòa lâu đài cổ kính này, nhưng do lệnh của ai? Phải chăng chính là nữ công tước Charlotte, người điều khiển cả một hệ thống mạng lưới khổng lồ? Trong giới ngoại giao Stafford đã nổi tiếng là người không nghiêm túc. Tuy nhiên người ta lại cho rằng chàng thích hợp trong một số công cán. Giờ đây trong đáy lòng chàng hiện ra một câu hỏi dằn vặt chàng, đó là Renata!
Hôm ở sân bay Frankfurt, Stafford đã chấp nhận rủi ro vì nàng. Chàng không ân hận việc đó bởi đã cứu được nàng thoát khỏi nỗi nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng thật ra Renata là ai, là con người thế nào? Stafford thấy mình chưa hiểu gì về cô gái xinh đẹp, thông minh và quả cảm này.
Thời nay, không thể tin hoàn toàn vào bất cứ ai. Biết đâu Renata được lệnh thủ tiêu chàng và như vậy câu chuyện ở sân bay Frankfurt chỉ là bịa ra và được tính toán từ trước? Renata hợp với chàng về tính thích phiêu lưu mạo hiểm và Stafford thầm nghĩ, chính vì thế nàng chiếm được lòng tin của mình.
Renata gợi ý :
– Ta chuyển sang phi đi. Để ngựa nghỉ thế là đủ rồi.
– Tôi vẫn chưa hỏi cô, thật ra cô là ai và vai trò của cô là gì?
– Tôi là người thi hành những mệnh lệnh.
– Của ai?
– Có một phái đối lập. Bất cứ thứ gì bao giờ cũng có một hoạt động đối lập lại. Một số người đã nghi ngờ đang có một âm mưu và họ hiểu được cái mưu đồ ấy là gì, qua những tin tức về tình hình vận chuyển vũ khí về hoạt động tuyên truyền. Trong những người đó có một số nhận định: “Không được! Không thể để cho tình trạng hỗn loạn kia xảy ra!”
– Và cô thuộc số người đó?
– Đúng thế.
Stafford thầm tự hỏi, Renata nói như vậy nghĩa là sao?
– Còn anh chàng tối hôm qua?
– Franz Joseph?
– Đó là tên thật của anh ta?
– Người ta gọi anh ta bằng cái tên đó.
– Nhưng hẳn anh ta phải có một tên khác. Phải chăng anh ta chính là “chàng Ziegfried”?
– Ông nghĩ như thế à?
– Tôi chỉ đoán anh ta đại diện cho lớp trẻ, lớp trẻ “anh hùng”. Lớp trẻ Aryen 1 . Tôi cho rằng trong khu vực này của thế giới, người ta vẫn giữ quan điểm cũ kỹ về một chủng tộc ưu việt.
– Đúng thế. Quan niệm này đã có từ thời Hitler và vẫn ngấm ngầm tồn tại đến ngày hôm nay.
– Vai trò của “chàng Ziegfried” là gì?
– Anh ta là một tay hùng biện số một, và các đồ đệ của anh ta mê mẩn đi theo anh ta, thậm chí sẵn sàng đi vào cái chết vì anh ta.
– Thật vậy sao?
– Anh ta tin là như thế.
– Còn cô thì sao?
– Tôi cũng phần nào tin như thế. Tài hùng biện có một sức mạnh rất lớn. Điều này ông cũng đã biết. Một sức mạnh có thể nói là khủng khiếp. Chúng ta khó có thể tượng tượng một giọng nói, những câu chữ có thể tạo nên được những gì, ngay cả khi chúng không thể hiện một ý tưởng độc đáo nào. Toàn bộ sức mạnh nằm trong âm sắc của giọng nói. Mà giọng nói của Franz nghe như tiếng cồng chiêng. Giá ông được thấy những cô gái hét lên, gào to, thậm chí ngất đi khi anh ta hướng lời nói của anh ta về phía họ. Mà ông sẽ nhìn thấy thôi. Hôm qua ông đã nhìn thấy đội cận vệ của bà Charlotte mặc đồng phục, nhưng ông còn có thể gặp họ trên khắp thế giới dưới dạng cải trang, mỗi người theo một cách: người thì để râu rậm rì, người thì tết tóc thành đuôi sam bỏ ra sau gáy. Có cả những cô gái mặc kiểu sơ mi dài thả xuống, hò hét về hòa bình, về cái đẹp, về một thế giới kỳ thú trong tương lai, sau khi cái thế giới này bị phá hủy hoàn toàn.
– Nghe cô nói mà tôi thấy sợ. Vậy tôi phải làm gì bây giờ?
– Đi theo người dẫn đường. Đi theo tôi. Giống như Dante đi theo linh hồn nàng Virgilec 2 , ông sẽ theo tôi xuống tận Địa ngục. Tôi sẽ cho ông xem những cuốn phim quay cảnh bạo dâm, dập theo đúng kiểu bọn SS 3 xưa kia, tôi sẽ cho ông thấy sự sùng bái hung bạo và đau đớn, thấy những giấc mơ lớn về thiên đường, về hòa bình, và về cái đẹp. Ông sẽ thấy mưu đồ này dẫn đến đâu và ông sẽ phải lựa chọn thái độ đối với nó.
– Tôi có thể tin cô được không, Renata?
– Điều đó do ông tự quyết định. Tùy ông! Ông có thể bỏ cuộc hoặc có thể ở lại với tôi để quan sát thế giới mới đang hình thành.
Stafford nói ngay :
– Tất cả những thứ đó chỉ là hàng giả! Là đồ lừa bịp hết!
Renata ngước mắt nhìn Stafford vẻ dò hỏi. Chàng nói thêm :
– Những thứ đó giống như trong cuốn truyện Alice trong xứ sở Kỳ Diệu 4 . Đấy toàn là những ảo ảnh, những lâu đài Tây Ban Nha 5 .
– Nghĩa là sao?
– Tất cả những thứ đó không có thật, chỉ là một vở kịch, trong đó mỗi người đóng một vai. Tôi nhận định bản chất của vấn đề như thế có đúng không?
– Vừa đúng mà vừa không đúng!
– Trong đó còn một chi tiết tôi chưa hiểu rõ. Tại sao nữ công tước Charlotte bảo cô đưa tôi đến gặp bà ta? Bà ta đã biết gì về tôi, và bà ta định sử dụng tôi làm gì?
– Tôi chưa biết chính xác. Tôi đoán có thể bà ấy muốn dùng ông như một loại trí thức lớn, làm việc trong hậu trường của bà ấy. Công việc đó dường như thích hợp vớỉ ông.
– Nhưng bà ta đã biết một tí gì về tôi đâu?
Đột nhiên Renata cười phá lên :
– Đúng là hài hước. Lại vẫn những kiểu suy nghĩ lố bịch và ngu xuẩn của mấy bà già lẩm cẩm.
– Cô làm ơn cắt nghĩa cho tôi hiểu cô nói thế nghĩa là sao?
– Vẫn chuyện xưa cũ thôi. Người ta tìm những người không phải do bản chất thực tế của người đó mà do họ phỏng đoán, do họ tưởng tượng ra. Bà Matilde của ông là bạn học xưa kia của nữ công tước Charlotte.
– Cô muốn nói là…
Stafford im lặng chăm chú nhìn cô bạn đồng hành một lúc rồi cũng cười phá lên.
——————————–
1 | Tên chủng tộc mà Hitler cho là chủng tộc cao quý, xứng đáng lãnh đạo thê giới. (N.D). |
2 | Trong tác phẩm Thần Khúc của văn hào Italia Alighieri Dante, thế kỷ 13 (N.D). |
3 | Lực lượng đặc vụ của Hitler (N.D). |
4 | Truyện trẻ con của Lewis Carroll (1865). (N.D). |
5 | Thành ngữ có nghĩa “những ảo tưởng”. (N.D). |
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.