Làm tốt lắm, Harry, vẫn như mọi khi”, trưởng nhóm đặc trách thuộc Bộ An ninh Nội địa (còn gọi là Bộ Nội An) lên tiếng, và vỗ vai khen ngợi Finn. Mọi người đều bị một phen hoảng hốt. Các báo cáo được lập ra, các email được viết rồi gửi đi và điện thoại di động hết nhẵn cả pin khi sự bất cẩn rành rành của bộ phận an ninh sân bay do Harry phát hiện được thông tin đến các cấp có thẩm quyền. Nhìn chung, Finn không phải do Bộ Nội An, thường được gọi là DHS, giao cho nhiệm vụ tìm ra sai phạm của hệ thống an ninh sân bay vì việc này do Cơ quan hàng không dân dụng Hoa Kỳ (gọi tắt là FAA) chịu trách nhiệm kiểm soát. Finn ngờ rằng những người trong FAA cũng đã biết rất rõ về những sai sót trong hệ thống và không muốn bất cứ người nào bên ngoài phát hiện ra. Tuy nhiên, những nhân vật trong DHS lại có thẩm quyền kiểm soát và Finn được chọn thực hiện nhiệm vụ.
Finn không phải là nhân viên của DHS. Công ty anh đang làm được thuê để kiểm tra sự an toàn của hệ thống an ninh chính phủ và những khu vực tư nhân khá nhạy cảm trên khắp cả nước. Họ thường sử dụng phương pháp thực hành và tiếp cận trực tiếp: họ cố gắng tìm ra sai phạm ở khắp mọi nơi bằng bất cứ giá nào. DHS thường thuê ngoài để làm công việc này. Họ sở hữu một khoản ngân sách hàng năm lên đến bốn mươi tỉ đô la Mỹ và phải tìm cách để tiêu bớt số tiền đó. Công ty của Finn kiếm được một khoản nhỏ từ công việc này. Dù gì đi nữa thì một vài tỉ đô la cũng đã là một nguồn thu nhập đáng kể.
Thông thường Finn sẽ rời khỏi sân bay mà không tiết lộ những việc đã làm, mặc cho mọi người muốn làm gì thì làm. Tuy nhiên DHS rõ ràng đã chán ngấy với hiện trạng an ninh sân bay và muốn có một bản báo cáo chi tiết. Vì thế anh buộc phải có mặt và tường trình lại sự việc. Chuyện này sẽ trở thành tiêu điểm của giới truyền thông và ngành hàng không sẽ bị chao đảo. Còn Bộ Nội An trở thành những người anh hùng và có ích cho xã hội. Finn sẽ chẳng bao giờ được nói đến. Anh không được phỏng vấn và tên anh cũng chẳng bao giờ được lên báo. Anh chỉ bí mật thực hiện công việc của mình.
Anh sẽ phải tham dự cuộc họp tiếp theo với bộ phận nhân sự an ninh sân bay, trong đó có cả những nhân viên anh vừa qua mặt. Anh phải thật khéo léo trong việc đánh giá công việc của họ cùng những thiếu sót, đồng thời kiến nghị những thay đổi trong tương lai. Đôi khi việc họp tóm lược sự việc là những việc khó khăn nhất mà anh phải làm. Mọi người đều cảm thấy khó chịu khi biết mình bị qua mặt. Trước đây, Finn luôn tìm cách lẩn tránh.
Trưởng nhóm đặc trách của DHS nói thêm “Bằng mọi cách, chúng ta phải gò những người này vào đúng khuôn khổ.”
“Tôi không chắc sẽ làm được đâu, thưa ngài,” Finn nói.
“Anh có thể bay về lại D.c với chúng tôi,” người đàn ông nói. “Hãng Falcon đang làm việc với chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“Cám ơn ngài. Nhưng tôi muốn ghé thăm một người quen ở đây. Tôi sẽ quay về vào ngày mai.”
“Được thôi. Lần tới vậy.”
Đến lần tới, Finn chợt nghĩ.
Nhóm người quay đi còn Finn thuê một chiếc xe hơi và lái thẳng ra khu ngoại ô thành phố Detroit, và dừng lại ở một trung tâm thương mại. Anh rút trong ba lô ra một bản đồ và một tập hồ sơ có dán ảnh. Người đàn ông trong hình khoảng sáu mươi ba tuổi, đầu trọc lốc cùng một vài hình xăm dễ thấy, thường được gọi là Dan Ross. Nhưng đó không phải là tên thật của ông ta và cái tên Harry Finn cũng vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.