Cái Ghế Trống

CHƯƠNG 16



Sau lưng Garrett, một vốc đất bắn vọt lên không trung và gã đập bàn tay vào tai, nơi gã, cũng giống như Sachs, đã cảm thấy một viên đạn bay vèo qua.

Một tích tắc sau, tiếng nổ của súng dội khắp khoảng đất trống.

Sachs xoay một vòng. Qua việc viên đạn đến trước và qua tiếng súng nổ, cô biết phát bắn không phải là từ Lucy hay Jesse mà từ khoảng cách chừng một trăm thước phía sau lưng họ. Hai đồng nghiệp của cô cũng đang ngoảnh nhìn đằng sau, súng giơ lên, cố gắng nhận ra kẻ vừa siết cò.

Khom người lại, Sachs liếc qua bộ mặt Garrett và cô bắt gặp ánh mắt gã – ánh mắt đầy bối rối và kinh hoàng. Trong khoảnh khắc, chỉ một khoảnh khắc hết sức ngắn ngủi, gã không phải kẻ giết người đã đánh vỡ sọ cậu trai trẻ, không phải kẻ cưỡng dâm đã làm Mary Beth McConnell đổ máu rồi xâm phạm thân thể cô. Gã là một thằng bé đang hoảng sợ, rên rỉ: “Không, không!”

“Ai thế?” Lucy Kerr hỏi to. “Culbeau à?” Họ núp vào mấy bụi rậm.

“Núp xuống đi, Amelia,” Jesse gọi. “Chúng ta không biết kẻ nào đó định bắn ai. Có thể là đồng đảng của Garrett, nhằm vào chúng ta.”

Tuy nhiên, Sachs không nghĩ thế. Viên đạn là nhằm và Garrett. Cô xem xét kỹ lưỡng mấy đỉnh đồi xung quanh, tìm kiếm bóng dáng tay bắn tỉa.

Một phát súng nữa nổ vang. Phát này còn cách xa mục tiêu hơn cả phát trước.

“Đức mẹ ơi,” Jesse Corn nói, nuốt xuống một lời báng bổ rõ ràng là không bình thường. “Nhìn kìa, trên kia kìa – đó là Mason! Và Nathan Groomer. Trên cái gò kia kìa.”

Germain à?” Lucy hỏi giọng lạnh lẽo, nheo mắt nhìn. Cô giận dữ bấm nút truyền trên máy bộ đàm của mình và hét to: “Mason, anh đang làm cái quái quỷ gì ở đây vậy? Anh có đó chứ? Anh nghe thấy tôi chứ? Trung tâm. Truyền đi, Trung tâm. Chết tiệt. Không có sóng.”

Sachs rút điện thoại di động ra và gọi cho Rhyme. Anh trả lời sau một lát. Cô nghe thấy giọng anh, vang vọng, qua loa ngoài. “Sachs, em đã…?”

“Bọn em đã bắt được hắn, Rhyme. Nhưng viên cảnh sát đó, Mason Germain, anh ta ở trên một quả đồi bên cạnh đấy, nhằm bắn hắn. Bọn em không thể nào liên lạc với anh ta qua bộ đàm.”

“Không, không, không, Sachs! Anh ta không thể giết chết hắn được. Anh đã kiểm tra độ thoái biến của máu trên tờ khăn giấy rồi – cho đến đêm hôm qua thì Mary Beth vẫn còn sống! Nếu Garrett chết, chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra cô gái đâu.”

Sachs hét to thông báo điều này cho Lucy, nhưng người nữ cảnh sát vẫn chẳng thể nào gọi được Mason qua bộ đàm.

Một phát súng nữa. Một tảng đá vỡ toác, hất bụi vào người họ.

“Dừng lại!” Garrett nức nở. “Đừng, đừng… Tôi sợ. Bắt hắn dừng lại đi!”

Sachs nói với Rhyme: “Hỏi Bell xem Mason có điện thoại di động không, bảo Bell gọi cho anh ta, yêu cầu anh ta ngừng bắn.”

“Được rồi, Sachs…”

Rhyme cúp máy.

Nếu Garrett chết chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra cô gái đâu…

Amelia Sachs đi đến một quyết định gấp gáp, ném khẩu súng của cô xuống đất, phía sau lưng mình, rồi bước lên phía trước, đối diện với Garrett, cách gã chừng nửa bước, chắn giữa họng súng của Mason và gã trai. Cô nghĩ: Trong lúc ta thực hiện hành động này, Mason có thể đã siết cò và viên đạn, đi nhanh hơn tiếng súng nổ, có thể sẽ găm trúng vào lưng ta.

Cô nín thở. Hình dung rằng cô có thể cảm thấy được viên đạn xuyên thấu mình.

Một lát trôi qua. Không có phát súng nào cả.

“Garrett, cậu phải bỏ con dao xuống.”

“Các người đã cố giết tôi! Các người đã lừa tôi!”

Sachs tự hỏi liệu Garrett có đâm cho cô một nhát không – trong cơn giận dữ hay hoảng sợ. “Không. Chúng tôi không liên quan gì đến việc này. Nhìn đây, tôi đang đứng trước cậu. Tôi đang bảo vệ cậu. Anh ta sẽ không bắn nữa đâu.”

Garrett thận trọng săm soi mặt Sachs bằng cặp mắt giật giật.

Cô tự hỏi liệu Mason có đang đợi cô dịch sang bên chỉ vừa vặn đủ để anh ta đặt kính ngắm vào Garrett không. Anh ta hiển nhiên là một tay súng tồi và cô tưởng tượng thấy viên đạn làm xương sống cô vỡ toác.

A, Rhyme ơi, Sachs nghĩ, anh đến đây phẫu thuật để cố gắng được giống như em hơn, nhưng có thể chính ngày hôm nay em sẽ trở nên giống như anh hơn ấy chứ…

Jesse Corn đang guồng chân chạy bạt qua các bụi rậm lên đỉnh đồi, khoát khoát hai cánh tay và gọi: “Mason, ngừng bắn đi! Ngừng bắn!”

Garrett tiếp tục thận trọng nhìn Sachs. Rồi gã quẳng con dao sang bên và bắt đầu mê mải búng móng tay tanh tách.

Trong lúc Lucy chạy tới còng tay Garrett, Sachs quay về phía quả đồi nơi Mason đã kê súng bắn. Cô trông thấy anh ta đang đứng, nói chuyện điện thoại. Anh ta nhìn thẳng xuống cô, có vẻ vậy, rồi nhét điện thoại vào túi quần, bắt đầu đi xuống đồi.

“Anh đã nghĩ cái quái quỷ gì thế hả?” Sachs nổi xung lên hỏi Mason. Cô đi thẳng tới trước anh ta. Họ đứng cách nhau không đầy nửa bước và cô cao hơn anh ta chừng một inch.

“Để bảo vệ mông cô đấy, thưa cô,” Mason đáp một cách ác nghiệt. “Cô không tình cờ trông thấy hắn có vũ khí à?”

“Mason,” Jesse Corn nỗ lực xoa dịu tình hình. “Cô ấy đã cố gắng làm cho hắn bình tĩnh mà. Cô ấy đã bảo được hắn vứt vũ khí đi.”

Nhưng Amelia Sachs không cần bất cứ ai phải tỏ ra che chở. Cô nói: “Tôi thực hiện công việc bắt giữ tội phạm nhiều năm nay rồi. Hắn chẳng định tấn công tôi. Mối đe dọa duy nhất là từ anh. Anh đã có thể bắn trúng một trong hai người chúng tôi.”

“Ồ, vớ vẩn.” Mason vươn đến sát Sachs và cô ngửi được mùi xạ hương của nước thơm sau khi cạo râu anh ta xức cứ như tưới đẫm lên mình.

Cô tránh khỏi đám mây mùi, nói: “Và nếu anh giết Garrett, Mary Beth có lẽ sẽ chết đói hoặc chết ngạt.”

“Cô ta chết rồi,” Mason quát. “Cô gái ấy đang nằm trong một cái mồ ở đâu đó và chúng ta sẽ chả bao giờ tìm thấy xác cô ta được đâu.”

“Lincoln đã có báo cáo xét nghiệm máu của cô ấy,” Sachs đáp trả. “Cho đến đêm hôm qua cô ấy vẫn còn sống.”

Thông tin này khiến Mason im lặng một lát. Rồi anh ta lầm bầm: “Đêm hôm qua đâu phải là bây giờ.”

“Thôi nào, Mason,” Jesse nói. “Vấn đề đã được giải quyết.”

Nhưng Mason chưa trấn tĩnh lại. Anh ta vung hai cánh tay lên vỗ đùi đen đét. Anh ta nhìn thẳng vào Sachs: “Tôi cóc biết chúng tôi cần cô xuống đây làm cái mẹ gì.”

“Mason,” Lucy Kerr xen vào. “Chấm dứt được rồi đấy. Không nhờ có ông Rhyme và Amelia ở đây thì chúng ta đã không tìm thấy Lydia. Chúng ta phải cảm ơn họ. Cho qua việc này đi.”

Cô ta mới là kẻ không cho qua.”

“Khi người nào đấy nhắm súng vào tôi người ấy nên có lý do thật xác đáng,” Sachs nói giọng đều đều. “Và hoàn toàn không có lý do gì để anh bắn gã trai đó vì anh không thể tự mình xét xử hắn được.”

“Tôi làm công việc của tôi như thế nào không mượn cô bàn luận. Tôi…”

“Được rồi, chúng ta chấm dứt việc này ở đây,” Lucy nói. “Và hãy quay lại văn phòng. Chúng ta vẫn sẽ giải quyết vụ án theo giả định rằng Mary Beth chưa chết và chúng ta phải tìm ra cô ấy.”

“Này,” Jesse Corn gọi. “Có cái cánh quạt tới.”

Một chiếc trực thăng từ trung tâm y khoa đỗ xuống khoảng đất trống gần cối xay, các nhân viên y tế cáng Lydia ra, cô bị say nắng nhẹ, còn mắt cá chân thì trật khớp nghiêm trọng. Thoạt đầu, cô gái ở trong tình trạng cuồng loạn – Garrett đã cầm con dao bước tới chỗ cô và mặc dù hóa ra gã sử dụng nó chỉ để cắt băng dính nhựa dán miệng cô lại, cô vẫn run như cầy sấy. Cô cố gắng trấn tĩnh đủ để nói với mọi người rằng Mary Beth không ở gần cối xay – Garrett đã giấu cô gái đâu đó gần biển, khu Bờ Ngoài. Cô không biết chính xác địa điểm. Lucy và Mason cố gắng bắt Garrett nói – nhưng gã cứ câm lặng, hai bàn tay bị còng đằng sau lưng, đăm đăm nhìn xuống đất vẻ ủ rũ.

Lucy bảo Mason: “Anh, Nathan và Jesse đi bộ đưa Garrett sang đường Easedale. Tôi sẽ đề nghị Jim cho một chiếc xe đến đấy. Chỗ lạch Possum phân nhánh. Amelia muốn khám xét cối xay. Tôi sẽ hỗ trợ cô ấy. Chừng nửa tiếng nữa cũng cho một chiếc xe đến Easedale đón chúng tôi.”

Nếu Mason muốn đọ mắt thì Sachs rất vui lòng. Nhưng anh ta đã chuyển sự chú ý sang Garrett, nhìn gã trai đang sợ sệt từ đầu tới chân như viên lính gác quan sát một kẻ tử tù. Mason hất đầu bảo Nathan: “Đi thôi. Còng khóa chặt chẽ rồi chứ, Jesse?”

“Chặt chẽ rồi, tất nhiên,” Jesse nói.

Sachs mừng vì có Jesse đi cùng để Mason phải xử sự cho đúng mực. Cô từng nghe những câu chuyện về tù nhân “trốn chạy” bị cảnh sát áp giải đánh. Đôi khi, rốt cuộc là họ thiệt mạng.

Mason thô bạo tóm cánh tay Garrett, kéo gã đi. Gã trai hướng ánh mắt tuyệt vọng sang Sachs. Rồi Mason dẫn gã đi xuôi theo lối mòn.

Sachs bảo Jesse Corn: “Hãy để mắt tới Mason. Các anh có lẽ sẽ cần đến sự hợp tác của Garrett để tìm ra Mary Beth. Và nếu hắn quá sợ hãi hay tức giận, đừng mong hắn khai điều gì.”

“Tôi xin đảm bảo việc này, Amelia.” Một cái nhìn dành cho cô. “Thật là dũng cảm, việc chị đã làm ấy. Bước tới trước hắn. Phải tôi thì tôi không dám đâu.”

“Chà,” Sachs đáp, chẳng có tâm trạng tiếp nhận thêm bất cứ sự hâm mộ nào. “Đôi khi, người ta cứ hành động mà không suy nghĩ gì.”

Jesse hồ hởi gật đầu y như thể muốn cộng cả cái gật đầu ấy vào lời nói. “Ồ, này, tôi đã định hỏi – chị có biệt hiệu không?”

“Không hẳn.”

“Tốt. Tôi thích chỉ là ‘Amelia”’ thôi.”

Trong một khoảnh khắc tức cười, cô nghĩ Jesse đã định hôn cô để chúc mừng cuộc bắt giữ. Rồi anh ta xuất phát, đuổi theo Mason, Nathan và Garrett.

Người anh em, Amelia Sachs đang trong tâm trạng bực bội vừa nhìn Jesse quay lại vui vẻ vẫy tay với cô vừa nghĩ thầm, các cảnh sát ở đây, một thì muốn bắn chết tôi, một thì rắp ranh đặt chỗ tại nhà thờ và khách sạn.

Sachs thận trọng đi theo đường bàn cờ bên trong cối xay – tập trung vào căn phòng Garrett đã giữ Lydia. Đi tới đi lui, từng bước một.

Cô biết ở đây sẽ có vài manh mối về nơi Mary Beth McConnell đang bị giam giữ. Nhưng đôi khi mối liên hệ giữa đối tượng và địa điểm mong manh tới nỗi ở mức độ mắt thường không trông thấy được và Sachs rà soát khắp căn phòng, chẳng phát hiện ra chứng cứ gì hữu ích cả – chỉ có đất, những mẩu kim loại, những mẩu gỗ cháy – dấu vết của các bức tường bị sập xuống trong vụ hỏa hoạn, thức ăn, nước, các giấy gói kẹo bánh và băng dính nhựa mà Garrett mang đến (tất cả đều không có nhãn cửa hiệu). Cô phát hiện ra tấm bản đồ Ed Schaeffer tội nghiệp đã xem. Nó chỉ đường Garrett đi tới cối xay nhưng sau đó thì không có cái đích nào được đánh dấu.

Tuy nhiên Sachs vẫn rà soát lại lần thứ hai. Rồi một lần nữa. Phần vì nhớ lời dạy của Rhyme, phần vì đây cũng chính là bản tính của cô. (Và phần vì, cô tự hỏi, một chiến thuật trì hoãn chăng? Làm cho cuộc hẹn của Rhyme với Tiến sĩ Weaver càng chậm càng tốt?)

Giọng Lucy gọi to: “Tôi tìm thấy cái này.”

Sachs đã đề nghị người nữ đồng nghiệp lục soát buồng nghiền bột. Theo như Lydia kể, thì đó là nơi cô cố gắng trốn chạy khỏi Garrett, và Sachs lập luận rằng nếu đã có vật lộn thì có thể đã có vật gì đó rơi ra từ túi quần túi áo của Garrett. Cô đã cho Lucy một bài giảng cấp tốc về phương pháp đi theo đường bàn cờ những thứ phải tìm kiếm, cách thu nhặt vật chứng.

“Xem đây,” Lucy nồng nhiệt nói, bê cái hộp các tông tới chỗ Sachs. “Phát hiện ra những thứ này giấu đằng sau thớt cối.”

Bên trong cái hộp là một đôi giày cũ, một áo khoác ngắn không thấm nước, một la bàn và một bản đồ bờ biển Bắc Carolina. Sachs cũng để ý thấy vết cát trắng bên trong đôi giày và ở nếp gấp tấm bản đồ.

Lucy định mở tấm bản đồ ra.

“Đừng,” Sachs nói. “Có thể sẽ có dấu vết gì đó bên trong. Để đến khi chúng ta quay lại chỗ Lincoln đã.”

“Nhưng biết đâu hắn đã đánh dấu nơi giam giữ cô gái.”

“Có thể. Dù sao thì chỗ đánh dấu vẫn còn đó khi chúng ta quay lại la-bô. Bây giờ mà chúng ta bị mất dấu vết, chúng ta sẽ bị mất vĩnh viễn luôn.” Rồi Sachs nói: “Chị tiếp tục lục soát bên trong nhé. Tôi muốn kiểm tra cái lối mòn mà hắn đang đi thì bị chúng ta chặn lại. Nó dẫn về phía con suối. Có thể hắn giấu thuyền đằng ấy. Có thể sẽ có một tấm bản đồ nữa hoặc vật nào đấy khác chăng.”

Sachs rời khỏi cối xay và vội vã bước về phía con suối. Khi đi ngang qua quả đồi nơi Mason đã bắn xuống, cô rẽ ngoặt và phát hiện ra hai gã đàn ông đang nhìn cô chằm chằm. Hai gã cầm hai khẩu súng trường.

Ôi, không. Không phải là họ chứ.

“Chà,” Rich Culbeau nói, gạt một con ruồi đậu trên cái trán sạm nắng. Gã hất đầu và đuôi tóc tết dày bóng loáng đung đưa như đuôi ngựa.

“Cảm ơn rất nhiều, thưa cô,” gã kia cất giọng thoáng vẻ châm chọc.

Sachs nhớ ra tên gã: Harris Tomel – cái gã trông giống một doanh nhân miền Nam cũng như Culbeau trông giống một tay tổ lái.

“Không có phần thưởng cho chúng tôi,” Tomel tiếp tục. “Mất một ngày trời dãi nắng.”

Culbeau nói: “Thằng nhãi nói với cô Mary Beth ở đâu chưa?”

“Việc ấy các anh phải hỏi Cảnh sát trưởng Bell,” Sachs trả lời.

“Chúng tôi cứ tưởng hắn đã nói.”

Rồi Sachs băn khoăn tự hỏi: Làm sao hai gã này phát hiện ra cái cối xay? Có thể hai gã đã bám theo đội tìm kiếm, nhưng cũng có thể hai gã đã có thông tin – có thể từ Mason Germain, với hy vọng có được sự ủng hộ nhỏ nhoi cho chiến dịch bắn tỉa vô kỷ luật.

“Tôi đã đoán đúng,” Culbeau tiếp tục.

“Cái gì?” Sachs hỏi.

“Sue McConnell đã tăng phần thưởng lên hai nghìn,” gã nhún vai.

Tomel nói thêm: “Miếng ăn đến miệng rồi còn để rơi mất.”

“Xin lỗi các anh, tôi có việc phải làm.” Sachs bắt đầu đi qua hai gã, nghĩ bụng: Còn gã thứ ba của cái nhóm này đâu? Gã gầy giơ xương…

Một âm thanh lướt nhanh phía sau Sachs và cô cảm thấy khẩu súng lục được rút ra khỏi bao. Cô xoay lại, khom người trong lúc khẩu súng mất hút vào bàn tay của gã Sean O’Sarian đầy tàn nhang, gầy nhẳng. Gã nhún nhảy lùi ra xa cô, nhăn nhở cười.

Culbeau lắc đầu: “Sean, thôi nào.”

Sachs chìa bàn tay ra: “Cho tôi xin lại.”

“Nghía tí thôi mà. Đẹp đấy. Harris đây sưu tầm súng. Khẩu này đẹp đấy, phải không, Harris?”

Tomel chẳng nói gì, chỉ thở dài và lau mồ hôi trên trán.

“Anh đang tự chuốc lấy phiền phức đấy.”

Culbeau bảo: “Trả cho cô ta đi, Sean. Không phải trò nghịch ngợm của mày đâu.”

Gã giả vờ đưa cho Sachs, chìa báng súng ra trước, rồi nhăn nhở cười và rụt tay lại. “Này, cưng, chính xác thì cô em từ đâu đến? New York hả, anh nghe nói thế. Ở đó ra sao nhỉ? Một nơi hoang dã, anh cuộc là thế.”

“Đừng lãng phí thời gian với cái khẩu súng chết tiệt ấy nữa,” Culbeau lầm bầm. “Chúng ta bị tuột mất khoản tiền kia rồi. Hãy chấp nhận điều đó và quay lại thị trấn đi.”

“Trả vũ khí cho tôi,” Sachs lẩm bẩm.

Nhưng O’Sarian đang nhún nhẩy bước vòng quanh, nhăm súng lên các vòm cây y như thể một thằng nhóc mười tuổi chơi trò công an bắt kẻ cướp vậy. “Pằng, pằng…”

“Được rồi, bỏ qua chuyện này đi.” Sachs nhún vai. “Dù sao thì nó cũng chẳng phải của tôi. Khi nào anh chơi xong cứ việc đem trả cho văn phòng cảnh sát trưởng.” Cô quay người bước qua O’Sarian.

“Này,” gã nói, cau mày thất vọng vì Sachs bỏ dở trò chơi. “Cô không…”

Sachs né sang bên phải O’Sarian, chúi xuống và nhanh chóng đứng thẳng dậy đằng sau gã, vòng cánh tay khóa lấy cổ gã. Chỉ nửa giây, con dao bấm đã được rút khỏi túi quần cô, lưỡi dao mở ra và mũi dao đập đập vào những cái nốt đỏ phía dưới cằm gã.

“Ôi, lạy Chúa, cô đang làm cái quái quỷ gì thế?” O’Sarian thốt lên, rồi nhận ra rằng khi nói cổ họng gã bị ấn thêm vào mũi dao. Gã câm miệng.

“Được rồi, được rồi.” Culbeau giơ hai tay lên. “Chúng ta đừng…”

“Hãy thả vũ khí xuống đất,” Sachs nói. “Tất cả các anh.”

“Tôi chẳng làm gì cả,” Culbeau phản đối.

“Thưa cô, cô nghe này,” Tomel nói, cố gắng lấy giọng biết điều. “Chúng tôi không định gây rắc rối. Ông bạn chúng tôi đây…”

Mũi dao chọc vào cái cằm lởm chởm râu của O’Sarian.

“Á á, làm đi, làm đi!” O’Sarian tuyệt vọng nói, hai hàm răng nghiến lại. “Vứt mấy khẩu súng chết giẫm xuống.”

Culbeau thả khẩu súng trường của gã xuống đất. Tomel cũng vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.