Cái Ghế Trống

CHƯƠNG 20



Cal Predericks giới thiệu Sachs với Tiến sĩ Elliott Penny.

“Ồ, cô đang làm việc cùng Lincoln Rhyme à?” ông bác sĩ hỏi, khiến Sachs ngạc nhiên.

“Vâng.”

“Cal cho tôi biết là hầu như nhờ cô và anh ấy mà họ bắt được Garrett. Anh ấy có mặt tại đây không? Lincoln ấy?”

“Ngay bây giờ thì anh ấy đang ở trụ sở chính quyền quận. Có lẽ anh ấy chẳng còn ở lại đây lâu nữa.”

“Chúng tôi có một người bạn chung. Tôi muốn được chào anh ấy. Tôi sẽ ghé thăm nếu thuận tiện.”

Sachs nói: “Anh ấy còn lưu lại đây chừng một tiếng đồng hồ.” Cô quay sang Cal Fredericks: “Tôi hỏi ông việc này được không?”

“Vâng, thưa cô.” Ông luật sư bào chữa trả lời thận trọng. Về lý thuyết, Sachs đang làm việc cho phía đối lập.

“Lúc nãy Mason Germain vừa nói chuyện với Garrett tại đây. Anh ta có nhắc tới Lancaster. Đó là nơi nào vậy?”

“Đó là Trung tâm Tạm giam Tội phạm mang tính côn đồ. Cậu ta sẽ bị chuyển đến đấy sau khi bên nguyên phát đơn kiện. Sẽ bị giữ ở đấy cho tới lúc tòa án xét xử.”

“Chỗ đó dành cho trẻ vị thành niên à?”

“Không, không. Dành cho người thành niên chứ.”

“Nhưng hắn mới mười sáu,” Sachs nói.

“Ồ, McGuire sẽ đưa cậu ta ra xét xử như xét xử một người thành niên – nếu chúng tôi không thể đi đến một thỏa thuận điều đình nhận tội.”

“Chỗ đó tồi tệ tới mức nào?”

“Cái gì, Lancaster á?” Ông luật sư nhún đôi vai hẹp. “Cậu ta sẽ bị đánh đập. Đây là cái thực tế phải chấp nhận. Tôi không biết nó tồi tệ tới mức nào. Nhưng cậu ta sẽ bị đánh đập. Một thằng bé như cậu ta ở Trung tâm Tạm giam sẽ là một con tép thuộc hàng bét gí, bị đủ thứ đầu gấu bắt nạt.”

“Hắn có thể được đối xử đặc biệt không?”

“Không phải ở đó. Họ nhốt chung tất cả. Về cơ bản, chỉ có độc một phòng giam lớn. Nhiều nhất thì chúng tôi cũng chỉ hy vọng lính gác sẽ trông chừng cho cậu ta.”

“Thế còn việc bảo lãnh tại ngoại?”

Fredericks cười to: “Chẳng thẩm phán nào trên đời này lại cấp giấy tại ngoại cho một trường hợp như trường hợp cậu ta đâu. Cậu ta luôn luôn chỉ chờ cơ hội chạy trốn.”

“Chúng tôi có thể làm gì để hắn được đưa tới nơi giam giữ khác không? Lincoln có bạn bè ở New York.”

“New York?” Fredericks mỉm cười một cách lịch sự nhưng châm biếm của người miền Nam. “Tôi nghĩ nó không có trọng lượng lắm ở phía nam biên giới Mason-Dixon(33). Có lẽ thậm chí cũng không có trọng lượng lắm ở phía tây sông Hudson.” Ông ta hất đầu chỉ Tiến sĩ Penny. “Không, tốt nhất là chúng tôi thuyết phục được cậu ta hợp tác, rồi vạch ra một thỏa thuận điều đình nhận tội.”

(33) Biểu tượng cho biên giới văn hóa giữa các bang miền Bắc và miền Nam nước Mỹ.

“Cha mẹ nuôi hắn có nên đến đây không?”

“Có, nên đến. Tôi gọi điện cho họ nhưng Hal bảo thằng bé hãy tự mình quyết định lấy mọi việc. Ông ta thậm chí sẽ không để tôi nói chuyện với Maggie, mẹ của cậu ta.”

“Nhưng Garrett chẳng thể tự quyết định được. Hắn vẫn còn là một đứa trẻ.”

“Ồ” Fredericks giải thích. “Trước khi có lời buộc tội hoặc thương lượng về bào chữa, tòa án sẽ chỉ định một người giám hộ hợp pháp. Yên tâm, cậu ta sẽ có người chịu trách nhiệm.”

Sachs quay sang ông bác sĩ: “Ông sẽ làm gì? Thực hiện bài trắc nghiệm chiếc ghế trống à?”

Tiên sĩ Penny liếc nhìn ông luật sư, ông này gật đầu cho phép giải thích. “Nó không phải một bài trắc nghiệm. Nó là một kiểu trị liệu Gestalt – một kỹ thuật được biết có thể giúp người ta nhanh chóng hiểu những cách ứng xử nhất định. Tôi sẽ để Garrett tưởng tượng rằng Mary Beth đang ngồi trên một chiếc ghế trước mặt cậu ta và để cậu ta trò chuyện với cô gái. Trình bày với cô ấy lý do tại sao cậu ta bắt cóc cô. Tôi hy vọng sẽ khiến cậu ta hiểu được rằng cô ấy đang lo lắng, hoảng sợ và rằng việc cậu ta đã làm là sai trái. Rằng cô ấy sẽ vui hơn nếu cậu ta nói với chúng tôi nơi đang giam giữ cô.”

“Và kỹ thuật này sẽ có tác dụng?”

“Nó không thực sự nhằm giải quyết các tình huống thuộc loại này, nhưng tôi nghĩ nó có thể có tác dụng.”

Ông luật sư liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Sẵn sàng chưa, tiến sĩ?”

Ông ta gật đầu.

“Chúng ta đi thôi. Ông bác sĩ và Fredericks bước vào phòng thẩm vấn.

Sachs do dự, vặn lấy một cốc nước từ bình nước có bộ làm lạnh. Chậm rãi hớp từng ngụm. Khi viên cảnh sát ở bàn tiếp khách lại chăm chú với tờ báo, Sachs vội vã bước qua cánh cửa phòng quan sát, nơi đặt máy quay video ghi hình các đối tượng. Phòng không có ai. Cô kéo cho cánh cửa đóng lại và ngồi xuống, nhìn sang phòng thẩm vấn. Cô trông thấy Garrett ngồi trên một chiếc ghế đặt ở giữa phòng. Ông bác sĩ ngồi bên bàn. Cal Fredericks ngồi trong góc, hai tay khoanh trước ngực, bắt chéo chân, để lộ chiều cao của đôi gót giày vuông chằn chặn.

Một chiếc ghế khác, không có ai ngồi, đặt đối diện với Garrett.

Trên bàn bày những lon Coke. Nước ngưng đọng lại ở mặt ngoài lon.

Qua cái loa rẻ tiền kêu rột roạt gắn bên trên tấm gương, Sachs nghe thấy giọng họ.

“Garrett, tôi là Tiến sĩ Penny. Cậu khỏe chứ?”

Không có câu trả lời.

“Trong này hơi ấm, nhỉ?”

Garrett vẫn chẳng nói gì. Hắn nhìn xuống. Ngón cái và ngón trỏ búng móng vào nhau. Sachs không nghe được tiếng búng. Cô phát hiện ra ngón cái của chính mình đang bấm vào chỗ thịt đầu ngón trỏ. Cảm giác ươn ướt, trông thấy máu chảy. Dừng lại dừng lại dừng lại, cô tự nhủ và ép mình buông bàn tay xuống hai bên sườn.

“Garrett, tôi ở đây để giúp đỡ cậu. Tôi làm việc với luật sư của cậu, ông Fredericks đây và chúng tôi đang cố gắng để giảm án cho những tội cậu đã phạm phải. Chúng tôi có thể giúp đỡ cậu nhưng chúng tôi cần cậu hợp tác.”

Fredericks nói: “Ông bác sĩ sẽ trò chuyện với cậu, Garrett. Chúng tôi sẽ cố gắng tìm hiểu một số điều. Tuy nhiên, tất cả những gì cậu nói sẽ chỉ là giữa chúng ta mà thôi. Chúng tôi sẽ không nói lại với bất cứ ai nếu không có sự đồng ý của cậu. Cậu hiểu chứ?”

Garrett gật đầu.

“Hãy nhớ nhé, Garrett,” ông bác sĩ nói. “Chúng tôi là những người tử tế. Chúng tôi đứng về phía cậu… Bây giờ, tôi muốn thử cái này.”

Ánh mắt Sachs chiếu vào gương mặt gã trai. Gã gãi gãi một vết lằn đỏ. Gã bảo: “Tôi cũng nghĩ thế.”

“Cậu trông thấy chiếc ghế kia không?”

Tiến sĩ Penny hất đầu chỉ chiếc ghế và gã trai liếc nhìn nó. “Có.”

“Chúng ta sẽ chơi một trò chơi. Cậu sẽ giả vờ là một người nào đó vô cùng quan trọng đang ngồi ở chiếc ghế ấy.”

“Như là tổng thống chẳng hạn á?”

“Không, tôi muốn nói, một người nào đó quan trọng đối với cậu. Một người nào đó cậu biết trong đời thực. Cậu sẽ giả vờ như người đó đang ngồi trước mặt cậu. Tôi muốn cậu trò chuyện với họ. Và tôi muốn cậu hết sức thành thật với họ. Cậu nói bất cứ điều gì mà cậu muốn nói. Chia sẻ với họ những bí mật của cậu. Nếu cậu tức tối với họ, hãy nói ra. Nếu cậu yêu mến họ, hãy nói ra. Nếu cậu thèm muốn họ – kiểu như cậu vốn vẫn thèm muốn một cô gái – cũng hãy nói ra. Hãy nhớ, nói bất cứ điều gì đều được cả. Sẽ chẳng ai bực bội với cậu đâu.”

“Cứ trò chuyện với chiếc ghế?” Garrett hỏi ông bác sĩ. “Vì sao?”

“Vì một điều, nó sẽ khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn sau những chuyện tồi tệ đã xảy ra hôm nay.”

“Ông muốn nói ví dụ chuyện bị bắt ấy à?”

Sachs mỉm cười.

Bản thân Tiến sĩ Penny xem chừng cũng kìm nén một nụ cười và dịch chiếc ghế lại gần Garrett hơn chút ít. “Bây giờ, hãy tưởng tượng rằng ai đấy quan trọng đang ngồi ngay kia. Mary Beth McConnell chẳng hạn. Hãy tưởng tượng rằng cậu có chuyện muốn nói với cô ấy và lúc này đây là cơ hội cho cậu. Chuyện gì đó cậu chưa từng nói bao giờ vì nó quá khó nói. Chuyện gì đó thực sự quan trọng. Không phải những chuyện vớ vẩn.”

Garrett bối rối nhìn xung quanh căn phòng, nhìn ông luật sư của gã, ông ta gật đầu động viên. Gã trai hít sâu một hơi và thở ra từ từ. “Được rồi. Tôi nghĩ là tôi đã sẵn sàng.”

“Tốt. Bây giờ, hãy hình dung về Mary Beth trong…”

“Nhưng tôi không muốn nói gì với cô ấy cả,” Garrett ngắt lời.

“Cậu không muốn?”

Gã lắc đầu. “Tôi đã nói hết với cô ấy mọi điều tôi muốn nói rồi.”

“Không còn điều gì nữa ư?”

Garrett lưỡng lự. “Tôi không biết. Có lẽ. Chỉ có điều… tôi thích hình dung ra một người khác đang ngồi ở chiếc ghế kia hơn. Chúng ta có thể, nói chung, làm như thế không?”

“Chà, bây giờ, chúng ta hãy cứ làm với Mary Beth. Cậu nói có lẽ còn điều gì đó cậu muốn nói với cô ấy. Điều gì vậy? Cậu muốn nói cô ấy đã bỏ rơi và làm tổn thương cậu như thế nào à? Hay muốn nói cô ấy làm cậu giận? Cậu muốn trả thù cô ấy ra sao? Bất cứ điều gì, Garrett ạ. Cậu có thể nói bất cứ điều gì. Không sao đâu.”

Garrett nhún vai. “Ừm, tại sao không thể là một người khác?”

“Bây giờ, chúng ta hãy cứ bảo rằng đây phải là Mary Beth đi.”

Gã trai bất chợt quay về phía tấm gương một chiều và nhìn thẳng vào vị trí Sachs đang ngồi. Cô bất giác lùi lại, y như thể gã biết là cô đang ngồi đấy, tuy gã thực ra không thể nào trông thấy cô.

“Cố gắng lên,” ông bác sĩ khuyến khích.

Gã trai quay lại với Tiến sĩ Penny. “Được rồi. Tôi nghĩ là tôi sẽ nói rằng tôi mừng vì cô ấy đang an toàn.”

Ông bác sĩ cười tươi: “Tốt Garrett. Chúng ta hãy bắt đầu ở đó nhé. Nói với cô ấy rằng cậu đã cứu cô ấy. Nói với cô ấy lý do tại sao.” Ông ta hất đầu chỉ chiếc ghế.

Garrett băn khoăn nhìn chiếc ghế trống. Gã bắt đầu: “Cô ấy đã đến Bến tàu kênh Nước đen và…

“Không, hãy nhớ rằng cậu đang nói chuyện với Mary Beth. Hãy giả vờ như cô ấy đang ngồi trên chiếc ghế kia.”

Garrett hắng giọng. “Chị đã đến Bến tàu kênh Nước đen. Chỗ đó, nói chung, rất rất nguy hiểm. Người ta bị làm hại ở Bến tàu kênh Nước đen, người ta bị giết chết ở đó. Tôi lo lắng cho chị. Tôi không muốn gã đàn ông mặc quần yếm làm hại cả chị nữa.”

“Gã đàn ông mặc quần yếm à?” ông bác sĩ hỏi.

“Cái gã đã giết Billy.”

Ông bác sĩ nhìn qua Garrett tới chỗ ông luật sư, ông này lắc đầu.

Tiến sĩ Penny nói: “Garrett, cậu biết đấy, dù cậu đã cứu Mary Beth, cô ấy vẫn có thế nghĩ là cô ấy đã làm gì đó khiến cậu nổi giận.”

“Nổi giận à? Cô ấy chẳng làm gì khiến tôi nổi giận cả.”

“Chà, cậu đã đưa cô ấy đi khỏi gia đình cô ấy đấy thôi.”

“Tôi đưa cô ấy đi để đảm bảo cho cô ấy được an toàn.” Garrett nhớ ra luật chơi và lại nhìn chiếc ghế: “Tôi đưa chị đi để đảm bảo cho chị được an toàn.”

Ông bác sĩ tiếp tục nói giọng dịu dàng: “Tôi không thể không nghĩ rằng cậu còn muốn nói chuyện gì đó. Từ lúc trước tôi đã cảm nhận được điều này – rằng còn có chuyện gì đó khá quan trọng để nói mà cậu không muốn nói ra.”

Sachs cũng trông thấy điều này trên bộ mặt gã trai. Ánh mắt gã bộc lộ vẻ lo lắng, nhưng gã bị trò chơi của ông bác sĩ gây tò mò. Điều gì đang đi qua tâm trí gã? chuyện gì đó gã muốn nói. Chuyện gì?

Garrett nhìn xuống những móng tay dài, đầy đất cát. “À, ờ, có lẽ là có chuyện này.”

“Cố gắng lên.”

“Đây là… chuyện khó nói.”

Cal Fredericks ngồi vươn người ra phía trước, bút giơ lăm lăm trên một tập giấy.

Tiến sĩ Penny nói nhẹ nhàng: “Chúng ta hãy hình dung khung cảnh nào… Mary Beth ở ngay kia. Cô ấy đang chờ đợi. Cô ấy muốn cậu nói ra.”

Garrett hỏi: “Cô ấy muốn? Ông nghĩ thế à?”

“Tôi nghĩ thế, ông bác sĩ cam đoan với Garrett. “Cậu muốn bảo cô ấy điều gì đó liên quan đến chỗ cô ấy đang ở chăng? Chỗ cậu đã đưa cô ấy tới? Nó như thế nào? Có thể là lý do tại sao cậu lại đưa cô ấy tới cái chỗ đó?”

“Không,” Garrett đáp. “Tôi không muốn nói bất cứ điều gì về việc ấy.”

“Thế cậu muốn nói gì?”

“Tôi…” Giọng Garrett nhỏ đi. Móng tay búng tanh tách.

“Tôi biết là khó nói.”

Trên ghế của mình, Sachs cũng ngồi vươn người ra phía trước. Nào, cô thấy mình tự nhủ, nào, Garrett. Chúng tôi muốn giúp đỡ cậu. Hãy thỏa hiệp với chúng tôi đi.

Tiến sĩ Penny tiếp tục, giọng như thôi miên: “Bắt đầu nào, Garrett. Mary Beth ngồi ngay trên chiếc ghế kia. Cô ấy đang chờ đợi. Cô ấy băn khoăn không biết cậu sắp sửa nói gì. Hãy trò chuyện với cô ấy.” Ông bác sĩ đẩy lon nước ngọt lại gần Garrett và gã uống từng hơi dài, chiếc còng va lanh canh vào vỏ lon vì gã cầm bằng cả hai tay. Sau chốc lát nghỉ giải lao này, ông bác sĩ tiếp tục. “Chuyện cậu thực sự muốn nói với cô ấy là gì? Cái chuyện quan trọng đó? Tôi có thể thấy cậu muốn nói ra. Tôi có thể thấy cậu cần nói ra. Và tôi nghĩ cô ấy cần được nghe.”

Ông bác sĩ đẩy chiếc ghế trống lại gần hơn. “Cô ấy kia, Garrett, ngồi ngay kia, trước mặt cậu, nhìn cậu. Chuyện cậu sẽ nói với cô ấy mà từ trước tới nay chưa thể nói là gì? Bây giờ là cơ hội cho cậu. Bắt đầu đi.”

Một ngụm Coke nữa. Sachs để ý thấy đôi bàn tay gã trai run run. Điều gì sẽ tới? Cô băn khoăn tự hỏi. Gã sắp sửa nói gì?

Bỗng nhiên, Garrett vươn mình ra phía trước, buột thốt lên với chiếc ghế khiến cả hai người đàn ông trong căn phòng đều kinh ngạc. “Tôi thực sự, thực sự thích chị, Mary Beth. Và… và tôi nghĩ là tôi yêu chị.” Gã hít sâu mấy hơi, búng móng tay vài lần, rồi bối rối túm lấy tay vịn ghế và cúi đầu, mặt đỏ như gấc.

“Đó là điều cậu muốn nói?” ông bác sĩ hỏi.

Garrett gật đầu.

“Còn điều gì nữa không?”

“Ừm, không.”

Lần này tới lượt ông bác sĩ liếc nhìn ông luật sư và lắc đầu.

“Ông,” Garrett lên tiếng. “Bác sĩ… Tôi, nói chung, có câu hỏi này.”

“Cậu hỏi đi, Garrett.”

“Được rồi… tôi có cuốn sách ở nhà và tôi rất muốn nó được đem tới đây. Đó là cuốn Thế giới thu nhỏ. Liệu có được không?”

“Chúng tôi sẽ xem có thể thu xếp không,” ông bác sĩ nói. Ông ta nhìn qua Garrett tới chỗ Fredericks, ông này đảo mắt thất vọng. Hai người đàn ông đứng dậy, mặc áo khoác.

“Tạm thời thế đã, Garrett.”

Gã trai gật đầu.

Sachs vội vã đứng dậy và bưóc trở ra văn phòng. Viên cảnh sát đang trực không để ý việc cô nghe trộm.

Fredericks và ông bác sĩ bước ra ngoài trong lúc Garrett bị dẫn quay lại phòng giam.

Jim Bell lao ào qua cửa. Fredericks giới thiệu anh ta với ông bác sĩ, và viên cảnh sát trưởng hỏi: “Có kết quả gì không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.