Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông
Phần III – Hercule Poirot Vận Dụng Những Chất Xám – II. 10 Câu Hỏi
Trên tờ giấy có ghi:
Những giải thích cần thiết:
1. Cái khăn tay có thêu chữ “H” của ai?
2. Ai đã làm rơi cái nạo ống điếu? Phải chăng là đại tá Arbuthnot?
3. Ai mặc áo choàng đỏ?
4. Người đàn ông hay đàn bà đã cải trang thành nhân viên toa tàu nằm là ai?
5. Tại sao kim đồng hồ lại ngừng lúc 1g15 với mục đích gì?
6. Vụ án này có xảy ra lúc đó không?
7. Có thể sớm hơn không?
8. Hay muộn hơn?
9. Có thể xác định là Ratchett không phải bị một người đâm không?
10. Nếu không, những vết thương khác do đâu mà có?.
– Chúng ta hãy thử giải những câu hỏi này xem, – ông Boue nói. – hãy bắt đầu theo thứ tự, câu thứ nhất?
– Hay lắm, – Poirot nói vẻ hài lòng.
– Chữ H có thể hợp với ba người, bác sĩ Constantine nói, bà Hubbard, cô Debenham vì cô còn có tên là Hermione, và cô hầu phòng Hildegarde Schmidt.
– Vậy trong ba người này, ai có cái khăn tay đó?
– Thật khó xác định. Tuy nhiên tôi nghĩ chiếc khăn tay của cô Debenham. Không hiểu người ta có dùng tên Hermione để gọi cô ấy không. Mẫu chuyện mà ông nghe lỏm được, mà cô ta cố tình không giải thích có vẻ mờ ám.
– Theo tôi, thì tôi nghĩ anh chàng người Mỹ hơn, – bác sĩ Constantine nói. – Chiếc khăn tay này có vẻ đắt tiền và người Mỹ, như mọi người đều biết, không nghĩ đến giả tiền.
– Như vậy, cả hai ông đều loại trừ cô hầu à? – Poirot hỏi.
– Phải, chính cô ta đã bảo là chiếc khăn tay phải của một người sang trọng mà?
– Hãy sang câu hỏi thứ hai. Ai đã làm rơi cái nạo ống điếu? Đại tá Arbuthnot hay một người khác?
– Câu này khó đấy, – ông Boue nói. – Một người Anh không giết kẻ thù của mình bằng dao. Tôi cũng suy nghĩ như ông về tâm lý người Anh. Và nghĩ rằng mọi kẻ nào khác đã làm rơi trong phòng của nạn nhân để đổ tội cho Arbuthnot.
Quay sang Poirot, bác sĩ Constantine nói:
– Như ông đã nói, hai sự bất cẩn là hơi quá. Việc làm mất chiếc khăn tay là do vô ý, cho nên chẳng ai trong đám hành khách chịu nhận cái khăn của mình. Trái lại việc làm rơi cái nạo ông điếu chỉ là cố tình và đại tá Arbuthnot đã nhận một cách thẳng thắn là ông ta hút ống điếu và dùng loại nạo ống điếu này.
– Ông lý luận tuyệt đấy, – Poirot tán thành.
– Câu số ba: Ai mặc áo choàng đỏ? – ông Bouc nói. Tôi không có một ý kiến nào về câu này. Còn ông, ông Constantine?
– Tôi cũng thế.
– Ồ câu hỏi này, chúng ta bó tay, mong rằng câu hỏi tiếp theo sẽ dễ hơn. Người đàn ông hay đàn bà cải trang thành nhân viên hỏa xa là ai? Chúng ta hãy loại bỏ những người có tầm vóc: Hardman, đại tá Arbuthnot, Foscarelli, quận công Andrenyi và Hector Mac Queen, bà Hubbard, Hildegarde Schmidt và Greta Ohlson lại không đủ tầm vóc. Còn lại anh hầu phòng, cô Debenham, công chúa Dragomiroff và bà Andrenyi… Nhưng cả bốn người đều có những chứng cớ vắng mặt không chối cãi được.
– Ngoài ra Greta Ohlson và Antonio Foscarelli đã khẳng định là cô Debenham và anh hầu phòng không hề rời phòng. Hildegarde Schmidt xác định là công chúa Dragomiroff ở trong phòng bà ta và quận công Andrenyi đã nói rằng vợ ông sau khi uống thuốc ngủ, đã ngủ vùi trong phòng. Và như thế thì hình như là không một hành khách nào trên tàu có thể là thủ phạm… Thật khó tin!
– Thủ phạm chắc chắn phải là một trong bốn hành khách mà ta vừa kể trên. – Bác sĩ Constantine nói – Trừ khi, kẻ sát nhân đã đột nhập từ bên ngoài và đã tìm ra một chỗ trù ẩn… Nhưng chúng ta đã chứng minh sự vô lý của giả thuyết này rồi.
Ông Boue sang câu thứ năm.
– Tại sao kim đồng hồ lại ngừng ở 1g15? tôi thấy có hai câu trả lời: Hoặc là kẻ sát nhân đã xê dịch kim đồng hồ để tạo cho mình một chứng cớ vắng mặt và sau đó không kịp ra khỏi phòng đúng lúc dự định vì nó đã nghe thấy một tiếng động hay là. Ê, chờ một tí!… Tôi vừa nảy ra một ý kiến…
Hai người bạn im lặng để nghe ông Bouc nói ý kiến của mình:
– Không phải kẻ sát nhân cải trang thành nhân viên hỏa xa đã xê dịch. Kim đồng hồ, mà là kẻ chúng ta đã gọi là tên sát nhân thứ 2… Người thuận tay trái… Người đàn bà mặt áo choàng đỏ. Bà ta đã đến trễ và xê dịch kim đồng hồ để tạo một chứng cớ vắng mặt cho mình. – ông Bouc thở dốc ra như hết hơi!
– Hoan hô! – Bác sĩ Constantine thốt lên. – Tưởng tượng rất hay!
– Tóm lại, – Poirot nói. – Bà ta đã đâm Ratchett trong tối mà không hề biết ông ta đã chết trước rồi – Nghi ngờ rằng Ratchett bỏ đồng hồ trong túi áo, bà ta đã lấy ra và cũng trong bóng tối xê dịch kim đồng hồ rồi đập mạnh đồng hồ xuống cho nó hỏng.
Ông Bouc lạnh lùng nói:
– Ông có một cách giải thích khác hơn không?
– Hiện giờ thì chưa. Tuy nhiên theo tôi thì cả hai ông đều không để ý đến một chi tiết rất quan trọng về cái đồng hồ.
– Đây có phải là câu trả lời cho câu hỏi số 6 không? – Bác sĩ hỏi. Để trả lời cho câu hỏi: Vụ án mạng có xảy ra lúc 1g15, là giờ do kim đồng hồ chỉ không? Tôi trả lời: không!
– Tôi cũng thế, – ông Bouc nói. – có thể là sớm hơn không? Tôi sẽ trả lời là có. Còn ông thì sao, ông Constantine?
Bác sĩ Constantine gật đầu và nói:
– Tuy nhiên, ta cũng có thể trả lời có cho câu hỏi tiếp theo: Vụ án mạng có thể xảy ra muộn hơn có lẽ ông Poirot cũng đồng ý với tôi. Kẻ sát nhân thứ nhất đã đến lúc 1g15 và kẻ thứ 2 sau 2g15. Vậy ta nên xem hành khách nào thuận tay trái.
– Tôi đã không bỏ chi tiết này, – Poirot nói. – Chắc ông cũng đã nhận thấy tôi đã mời tất cả những hành khách ký tên và viết địa chỉ của họ. Cuộc thí nghiệm này không mấy đúng vì có những người thuận tay phải khi làm việc này nhưng cũng có người thuận tay trái. Ví dụ họ có thể viết tay phải nhưng lại chơi Tennis bằng tay trái. Dù sao thì tất cả hành khách trên tàu đều đã viết tay phải, trừ công chúa Dragomiroff từ chối không chịu viết.
– Không thể nào buộc tội cho bà Dragomiroff được, – ông Boue nói.
– Tôi nghĩ là bà Dragomiroff không đủ sức đâm bằng tay trái. – Bác sĩ Constantine nhận xét, – một vài nhát đâm đã được giáng xuống rất mạnh.
– Vượt ngoài sức lực của người phụ nữ.
– Có thể không vượt ngoài sức lực của phụ nữ, nhưng ít ra cũng vượt ngoài sức lực của một người đàn bà lớn tuổi. Công chúa Dragomiroff có vẻ yếu đuối.
– Chúng ta không nên lấy ảnh hưởng của ý chí đối với sức lực của thân thể, – Poirot nhắc nhở. – Công chúa Dragomiroff có một cá tính và một ý chí rất mạnh nhưng chúng ta hãy sang câu hỏi khác đi.
– Ơ câu hỏi 9 và 10: Chúng ta có thể xác định là Ratchett không phải bị một người đâm và những vết thương khác do đâu mà có? với tư cách là bác sĩ, tôi nghĩ rằng ít nhất phải có hai kẻ sát nhân. Thật là điên rồ mới nói là một người có thể đâm thật nhẹ rồi thật mạnh bằng tay phải rồi lại tay trái và nữa giờ sau lại đâm tiếp nạn nhân!
– Đúng thế, – Poirot nói. – Theo ông. – sự hiện diện của một kê sát nhân thứ 2 có vẻ dễ tin hơn?
– Ông hãy thử tìm cho tôi một giải đáp hay hơn!
– Tôi không ngừng nghĩ đến điều đó. – Poirot thở dài đáp. – bây giờ, – vừa vỗ vào trán ông vừa tiếp, – chúng ta phải tìm trong này! Chúng ta đã nghiên cứu và sắp xếp có thứ tự những dữ kiện. Những hành khách đã đến đây và đã trả lời những cầu hỏi. Chúng ta đã biết tất cả những gì chúng ta có thể biết… Trừ bên ngoài. – Đến đây – Poirot mỉm cười thân mật với ông Bouc – Bạn thân mến, ông vẫn thường chế giễu cách làm việc này của tôi: ngồi và suy nghĩ để tìm ra sự thật từ đáy giếng… Vậy thì tôi sẽ làm việc theo cách này và cả hai ông cũng sẽ làm như tôi. Thử nhắm mắt lại và tập trung suy nghĩ.
– Ratchett đã bị giết bởi một hay nhiều người. Ai hoặc là những ai?
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.