Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông

Phần II – Cuộc Thẩm Vấn – XI. Lời Khai Của Cô Mary Debenham



Mary Debenham bước vào phòng và ngồi trước mặt Poirot. 

– Cô là Mary Debenham, 26 tuổi phải không ạ ? 

– Phải. 

– Cô là người Anh ? 

– Phải. 

– Cô làm ơn ghi tên và địa chỉ của cô ở Anh vào tờ giấy này. 

Mary Debenham viết bằng nét chữ rõ ràng. 

– Bây giờ thưa cô, cô hãy cho tôi biết cô biết gì về vụ án đêm qua. 

– Tôi hoàn toàn không biết gì và tôi đã ngủ suốt đêm. 

– Vụ án xảy ra trên tàu có làm cô buồn không ? 

Trước câu hỏi bất ngờ này, Mary Debenham ngạc nhiên nhìn Poirot. 

– Tôi không hiểu ông muốn nói gì ? 

– Dễ hiểu thôi thưa cô, tôi nhắc lại, vụ án xảy ra trên tàu có làm cô buồn không ? 

– Tôi không nhìn vụ án này dưới quan niệm như ông. Nói trắng ra là tôi chẳng hề quan tâm đến. 

– Nếu thế thì một vụ giết người, đối với cô, chỉ là một chuyện tầm thường như mọi chuyện xảy ra hằng ngày sao ? 

– Dĩ nhiên là đi du lịch trên một chuyến tàu xảy ra án mạng là một điều bực mình. Mary Debenham nói bằng một giọng bình thản. 

– Cô quả đúng là người Anh. Hoàn toàn lạnh lùng trước mọi biến cố. 

Mary Debenham mỉm cười: 

– Tôi thấy không cần phải bù lu bù loa lên để chứng tỏ tình cảm của mình. Mỗi ngày đều có người chết. 

– Sự chết là bình thường nhưng án mạng lại là chuyện khác. 

– Tôi đồng ý với ông. 

– Cô có biết người đàn ông bị giết đêm qua không ? 

– Hôm qua tôi thấy ông ta lần đầu tiên trong bữa ăn trưa. 

– Cô thấy ông ta thế nào ? 

– Tôi không chú ý. 

– Cô có nghĩ ông ta là người đàng hoàng không ? 

Mary Debenham khẽ nhún vai. 

– Tôi không quan sát kỹ ông ta để có thể có ý kiến về ông ta. 

Poirot nhìn Mary chăm chú. 

– Hình như cô không đồng ý cách hỏi của tôi. Có lẽ cô nghĩ rằng người Anh sẽ làm khác. Họ đi thẳng vào đề. Đặt những câu hỏi cần thiết và chỉ xem xét những dữ kiện. Tôi thì lại dùng nhiều ngõ ngách. Tôi nghiên cứu nhân chứng và sau khi đã có một sự xét đoán nào đó, tôi sẽ hỏi. Đây nhé: Cách đây một phút tôi đã hỏi một người ăn nói lưu loát, anh ta nghĩ rằng mình thông thạo nhiều vấn đề đối với anh ta, tôi chỉ đòi hỏi một câu trả lời ngắn, có hay không. Sau đó là cô. Tôi thấy ngay là mình đang nói chuyện với một người bình tĩnh, trí óc ngăn nắp và chỉ trả lời nhát gừng. Cho nên để cô thấy sự ác độc của người đời, tôi cố gắng cho cô nói những xúc động, những ý nghĩ thầm kín của cô. Cách này làm cô không vừa ý ư ? 

– Nếu ông muốn biết tôi nghĩ gì thì tôi thấy cách làm việc của ông mất thì giờ. Biết được tôi có quý mến ông Ratchett hay không, điều đó đâu đem lại câu trả lời cho vụ án. 

– Cô có biết ông Ratchett là ai không? 

– Bà Hubbard đã kể hết cho mọi người nghe rồi. 

– Vậy cô nghĩ gì về vụ Armstrong ? 

– Đó là một vụ bỉ ổi. 

Poirot trầm ngâm nhìn Mary: 

– Cô từ Bagdad đến thì phải ? 

– Vâng. 

– Cô đến Londre à ? 

– Phải. 

– Cô làm gì ở Bagdad ? 

– Tôi làm nghề trông trẻ. Tôi trông hai đửa trẻ. 

– Cô có trở lại làm việc, sau khi đi nghĩ hè không ? 

– Có lẽ không. 

– Tại sao ? 

– Bagdad xa quá tôi sẽ cố gắng tìm một chỗ làm ở Londre. 

– Tôi cứ nghĩ là cô sắp lập gia đình chứ? 

Cô Debenham không trả lời mà chỉ nhìn thẳng vào mắt Poirot – như muốn nói: Ông thật lỗ mãng ! 

– Cô nghĩ gì về người ở cùng phòng với cô. Cô Ohlson ấy? 

– Đó là một cô gái tốt, rất bình dị. 

– Cái áo khoác ngoài của cô Ohlson màu gì nhỉ ? 

Mary lộ vẻ sửng sốt nhưng vẫn trả lời: 

– Nó màu len nâu. 

– Cô không cho là tôi quá sỗ sàng khi nói là tôi đã để ý đến cái áo khoác ngoài của cô; ở Stamboul, áo màu hoa cà thì phải ? 

– Vâng. 

– Cô còn cái áo khoác màu đỏ tươi không ? 

– Không cái áo đó không phải của tôi ! 

Poirot chồm về phía trước. Mắt ông ta sáng lên như mắt mèo: 

– Nó của ai ? 

Mary Debenham lùi lại sợ hãi: 

– Tôi không biết. Ông muốn nói gì vậy ? 

– Thay vì trả lời. Tôi không có cái áo màu đó. Cô lại nói cái áo đó không phải của tôi, nói một cách khác: Cái áo đó của một người khác ? 

– Đó là sự thật. 

– Của một nữ hành khách à ? 

– Vâng. 

– Của ai thế ? 

– Tôi vừa nói là tôi không biết mà. Sáng nay tôi thức dậy với cảm tưởng là tàu đã ngừng lại rất lâu rồi. Tôi mở cửa nhìn ra hành lang thì tôi trông thấy một người choàng áo ngoài màu đỏ ở cuối hành lang. 

– Cô không biết là ai à ? Người ấy có tóc vàng, đen hay xám ? 

– Tôi không thể biết được, người ấy đội mũ ngủ và tôi chỉ trông thấy phía sau lưng. 

– Người ấy to lớn hay nhỏ con ? 

– Hình như gầy và cao. Nhưng cũng khó chắc chắn, cái áo khoác có thêu những con rồng. 

– A, phải đấy. – Poirot im lặng một lúc rồi lầm bầm: 

– Tôi chẳng hiểu gì cả. Rối bung lên cả rồi! 

– Như thế là xong. Tôi không giữ cô lâu nữa. 

– À. 

Mary có vẻ ngạc nhiên, nhưng cô đứng lên ngay. Lúc sắp bước ra ngoài, cô quay trở lại. 

– Cô gái người Thụy Điển… cô Ohlson… rất phiền lòng, ông đã… cô ta là người cuối cùng trông thấy ông Ratchett còn sống, và cô Ohlson nghĩ rằng ông nghĩ cho cô ấy, ông có cho phép tôi trấn an cô ấy không ? Tội nghiệp, đến một con muỗi cô Ohlson còn không đụng vào nữa là. – Vừa nói Mary vừa cười. 

– Cô Ohlson đã đi xin thuốc ở phòng bà Hubbard lúc mấy giờ ? 

– Gần 10 giờ 30. 

– Cô ấy đã vắng mặt bao nhiêu lâu ? 

– Khoảng 5 phút. 

– Cô ấy có còn ra khỏi phòng nữa không? 

– Không. 

Poirot quay sang bác sĩ Constantine và hỏi ? 

– Ratchett có thể bị giết sớm thế không ? 

Bác sĩ Constantine lắc đầu. 

– Nếu thế, cô hãy trấn an bà ta hộ. 

– Cảm ơn. 

Cô Debenham mỉm cười và nói trước khi ra khỏi phòng. 

– Tội nghiệp cô Ohlson. Cô ấy giống một con cừu nhỏ bé, hơi tí đã sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.