Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông

Phần II – Cuộc Thẩm Vấn – V. Lời Khai Của Bà “Thụy Điền”



Ong Bouc cầm trong tay cái khuy mà bà Hubbard đã bỏ lại. 

– Tôi chẳng hiểu gì cả, – ông Bouc nói. – Không lẽ Pierre Michel lại đính líu đến vụ này à? ông nghĩ sao ông Poirot. 

– Khuy áo đây có thể nói lên điều đó. Bây giờ ta hãy nghe lời khai của bà Thụy Điển. Sau đó chúng ta hãy bàn đến lời khai của bà Hubbard. 

Poirot tìm trong những thông hành. 

– Đây : Greta Ohlsson, 49 tuổi. 

– Ông Bouc nhờ người hầu trưởng gọi hộ. Và chẳng bao lâu Greta Ohlsson bước vào. Cô ta nheo cặp mắt cận thị nhìn Poirot. Nhưng cô ta có vẻ rất bình tĩnh. – Vì cô ta hiểu và nói tiếng Pháp nên họ nói chuyện bằng tiếng Pháp. Poirot đặt những câu hỏi mà ông đã 

biết câu trả lời : tên, tuổi, địa chỉ. Sau đó Poirot hỏi đến nghề nghiệp cô Greta. 

– Cô Greta làm ở bệnh viện gần Stamboul. Cô ta có bằng y tá. 

– Chắc cô dã biết thảm kịch xảy ra hôm qua? 

– Thưa vâng, thật khủng khiếp … bà Hubbard nói là kẻ sát nhân đã trốn trong phòng bà ấy trước khi phạm pháp. 

– Hình như cô là người cuối cùng trông thấy nạn nhân còn sống. 

– Có thể lắm. Tôi đã mở nhầm cửa phòng. Lẽ dĩ nhiên là tôi rất xấu hổ. 

– Cô có trông thấy ông ta không? 

– Có. Ông ta đang đọc sách. Sau khi xin lỗi tôi đã đóng cửa lại. 

– Ông ta có nói gì với cô không? 

Mặt cô Greta đỏ lên. 

– Ông ta cười lên và nói tục … tôi không hiểu rõ nghĩa lắm. 

Poirot nói sang chuyện khác. 

– Sau đó cô làm gì ? 

– Tôi vào phòng bà Hubbard để xin bà ấy aspirin. 

– Bà ấy có nhờ cô xem hộ cửa giữa phòng bà ấy và ông Ratchett có khóa không? 

– Có. 

– Cửa có khóa không ? 

– Có, thưa ông. 

– Sau đó ? 

– Sau đó tôi về phòng tôi. uống thuốc và lên nằm ở kút sét. 

– Lúc đó mấy giờ ? 

– Khi tôi leo lên giường là 11 giờ kém 5. Tôi đã nhìn đồng hồ trước khi lên giây. 

– Cô có ngủ ngay không? 

– Không, cơn nhức đầu của tôi đã bớt, nhưng tôi chưa ngủ. 

– Khi cô ngủ, tàu đã ngừng chạy chưa? 

– Hình như chưa. Khi tôi thiu thiu thì tàu bắt đầu rời ga nào đó. 

– Có thể là ga Vincovei. 

Đẩy bức sơ đồ toa đến trước mặt cô Greta, – Poirot chỉ vào mỗi khung và hỏi. 

– Phòng của cô đây phải không ? 

– Thưa phải. 

– Kút sét dưới hay trên ? 

– Kút sét dưới, số 10 

– Ai ngủ kutset trên ? 

– Một cô gái người Anh rất dễ thương đến từ Bagdad. 

– Sau khi tàu rời khỏi ga Vincovei. Cô gái người Anh có ra khỏi phòng không ? 

– Không. Tôi chắc chắn điều đó . 

– Làm thế nào cô chắc chắn được. Cô đã ngủ rồi mà ? 

– Tôi ít ngủ say nên dễ bị thức dậy bởi bất cứ tiếng động nào. Nếu cô ta bước xuống kutset tôi đã thức giấc. 

– Còn cô, cô có ra khỏi phỏng không ? 

– Không, cho đến sáng nay. 

– Cô có áo khoác ngoài bằng soa đỏ không ? 

– Thưa không. 

– Còn cô người Anh ngủ chung phòng, cô Debenham áo khoác cô ấy màu gì ? 

– Một loại kimônô (áo khoác ngoài đồ ngũ của người Nhật) màu hoa cà. 

Poirot hỏi cô Grate … bằng một giọng thông cảm. 

– Tại sao cô lại đi du lịch? cô nghĩ hè à? 

– Phải, tôi định nghĩ hè ở Thụy Điển … nhưng tôi phải ở một tuần với chị tôi ở Lousanne. 

– Cô làm ơn viết tên và địa chỉ của chị cô vào đây. 

– Rất vui lòng. 

– Cô Greta cầm tờ giấy, bút chì và viết. 

– Cô có biết nước Mỹ không cô Greta? 

– Không. 

– Cô có nhớ vụ Armstrong không? 

– Không. Chuyện như thế nào? 

Poirot kể lại vụ bắt cóc và cái chết của đứa bé Armstrong. Greta Ohlsson rất phẫn nộ, cái búi tóc rung lên: 

– Sự hiện hiện của những con quái vật như thể không thể chấp nhận được. Tội nghiệp cho bà mẹ ! Tim tôi run lên khi nghĩ đến sự đau khổ của bà ta. 

Cô Greta Ohlsson ra khỏi phòng, mặt đỏ, mắt rướm lệ. 

Poirot bắt đầu viết lên giấy. 

– Ông viết gì thế ? – ông Bouc hỏi. 

– Tôi đang kê khai những sự việc theo thứ tự. 

Viết xong, Poirot đưa tờ giấy cho ông Bouc. 

– 9gl5 : Tàu rời ga Belgrade khoảng 9g 40 : Anh hầu phòng (Masterman) ra khỏi phòng Ratchett, sau khi đã pha thuốc ngủ. 

– 10g : Mac Queen rời khỏi phòng Ratchett . 

– 10g10 Greta Ohlsson nhìn thấy Ratchett (lần cuối cùng được trông thấy ông ta còn sống). Ratchett còn thức và đang đọc sách trong giường. 

12gl0 : Con tàn rời ga Vincovei (trễ). 

12g30: Tàu bị kẹt vì tuyết. 

12g37 : Chuông ở phòng Ratchett reo. Nhân viên phục vụ chạy đến. Ratchett trả lời : “không có chuyện gì, tôi nhầm”. 

Khoảng 1g17 : Bà Hubbard tưởng có một người đàn ông trong phòng, bấm chuông gọi nhân viên. 

Ông Bouc gật đầu tán thành : 

– Tất cả đều đã được ghi lại rõ ràng. 

– Không có điều gì làm ông thắc mắc à? 

– Tôi thấy bảng này rõ ràng và hình như chúng ta có thể kết luận là vụ án xảy ra lúc 1g15. Đồng hồ của nạn nhân đã ngừng vào giờ đó và lời khai của bà Hubbard cũng chứng tỏ điều đó. Tôi đoán chắc kẻ sát nhân là gã người Ý to lớn vừa từ Mỹ trở về … từ Chicago … ông hãy nhớ là người Ý thường sử dụng dao và chỉ đâm một lần. 

– Thật vậy. 

– Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây là đáp số của bài toán. Tên người Ý và Cassetti cùng một bọn với nhau. Cassetti đã phản lại đồng bọn. Gã người Ý đã tìm ra tông tích Cassetti và đã gởi thư hăm dọa. Sau đó hắn đã trả thù. Nội vụ thật đơn giản. 

Poirot gật gù. 

– Tôi nghĩ rằng vụ án không đơn giản như thế. 

– Theo tôi thì chắc chắn những điều tôi vừa nói là đúng, – ông Bouc nói. 

– Ông hãy nhớ là gã người Ý ở cùng phòng với người hầu phòng của Ratchett. Masterman (gã hầu phòng) đã thức khuya vì bị đau răng. Và Masterman đã thề là gã người Ý không hề rời khỏi phòng. 

– Đó là chỗ khó đấy. 

Poirot nheo mắt. 

– Nói một cách khác, cơn đau răng của gã hầu phòng đã làm cho lý luận của ông không vững và làm cho anh chàng người Ý của chúng ta vô tội. 

– Tất cả rồi sẽ sáng tỏ thôi. – ông Bouc nói giọng bao dung. 

Poirot lại lắc đầu và nói: 

– Tôi không tin là vụ án này đơn giản đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.