Chúng ta bị lạc rồi, tôi biết mà. Lạy Chúa chúng ta đang ở chốn nào vậy? Ai có thể lên đến trên này ngoại trừ một đội đốn gỗ?” Giọng Julie vang lên căng thẳng trong lúc từng đợt tuyết đập vào kính chắn gió. Họ đã ở bên trái đường cao tốc và đang trên con đường thẳng đứng trèo lên dốc núi với một chuỗi dài vô tận quẹo cua, những khúc cua hình răng lược có thể làm cô căng thẳng trong ngày hè, bây giờ, cùng với tuyết ẩm và tầm nhìn tồi tệ đã làm phức tạp mọi thứ, việc leo lên còn khó khăn gấp bội. Và ngay khi cô nghĩ hành trình không thể tệ hơn, họ lại di chuyển vào một nhánh đường hẹp đến mức những cành thông to khỏe chạm vào hai bên xe và va quẹt vào nó.
“Tôi biết là cô mệt” Vị hành khách của cô nói “Nếu tôi nghĩ đã có cơ hội cho cô nhảy ra khỏi xe, tôi sẽ lái tiếp và cho cô nghỉ ngơi”.
Dù họ đã hôn nhau gần 12h trước, anh vẫn đối đãi với cô bằng vẻ lịch sự ấm áp thậm chí còn đánh động Julie nhiều hơn là cơn giận, bởi vì cô không thể tống khứ cảm giác anh đã thay đổi kế hoạch, hay cách anh sử dụng – cô. Kết quả là, cô đáp lại những nỗ lực trò chuyện dễ chịu của anh với vẻ sắt đá, ương ngạnh khiến cô trông có vẻ như một người đàn bà đanh đá. Cô cũng đổ lỗi hoàn toàn cho anh.
Bỏ mặc lời tuyên bố của anh, cô nhún vai băng giá “Theo tấm bản đồ và lời chỉ dẫn, chúng ta đang đi đúng đường, nhưng không có dấu hiệu nào là con đường sẽ đi thẳng. Đây là xe hơi, không phải máy bay hay xe trượt tuyết”.
Anh trao cô một ly nước giải khát họ mua ở trạm xăng/cửa hàng tiện lợi, nơi họ tiếp thêm nhiên liệu và một lần nữa anh tháp tùng cô vào toa let. Vẫn như trước, anh ngăn cô khóa cửa và thanh sát toa let xem cô có để lại mẩu giấy nhắn tin nào ko. Khi anh đưa cô đồ uống mà không đá động gì tới lời than phiền của cô về điều kiện khắc nghiệt, Julie rơi vào im lặng. Nếu vào lúc khác, cô chắc phải mê mệt quang cảnh của những ngọn núi tuyết hùng vĩ và những hàng thông cao ngút trời. Nhưng thật không thể thưởng thức khung cảnh này nổi khi mà nó đòi hỏi sự tập trung cao độ và mọi nỗ lực chỉ nhằm giữ xe đi đúng hướng. Sau một lúc lâu, khi họ gần đến đích, Julie cho là vậy, vì họ đã quẹo vào góc đường cuối cùng 20 phút trước. Bây giờ họ đang hướng thẳng lên núi trong một cơn bão tuyết hoàn chỉnh mà con đường giờ chỉ còn rộng hơn xe có 1 inch.
“Tôi hy vọng ai đó đưa cho anh tấm bản đồ và mấy lời hướng dẫn biết ông ta đang làm gì” cô nói.
“Thật sao” anh trêu chọc “Tôi tưởng là cô mong chúng ta bị lạc”.
Cô phớt lờ câu hài hước tự nhiên của anh “Tôi yêu thích việc đó nếu anh là người bị lạc, nhưng tôi không mong lạc chung với anh. Vấn đề là, tôi đã lái suốt 24h qua những con đường nát bét trong thời tiết kinh khủng và tôi bị kiệt sức”.
Cô ngưng bặt khi thấy dấu hiệu một cây cầu gỗ hẹp trước mặt. Cho đến 2 ngày trước, thời tiết vẫn ấm áp bất thường ở Colorado và băng tan tạo nên vài nhánh sông nhỏ, như cái này, trở nên căng ra, tập trung nhiều con sông nhỏ đổ ra biển lớn.
“Cây cầu trông không an toàn lắm. Còn nước thì hơi cao”.
“Chúng ta không có nhiều lựa chọn lắm” cô nhận thấy sự lo lắng trong giọng anh nhưng nỗi sợ giữ chân cô lại trên bàn đạp thắng “Tôi không lái qua cây cầu chệt tiệt đó đâu”.
Zack đã đi quá xa để có thể quay lại, bên cạnh đó, quay lại trên con đường hẹp ngập tuyết kia cũng là điều không thể. Và mặt sau ngọn núi là những khúc cua răng lược. Con đường đã được cào bằng gần đây, có lẽ là sáng nay, khi Matt Farrell biết về cuộc vượt ngục của Zack và đoán ra tại sao Zack lại nhờ anh nói qua điện thoại cho ai đó vài tuần trước về chi tiết con đường đến ngôi nhà trong núi. Bằng chứng rõ ràng là Matt đã thuê người cào bằng con đường phòng trường hợp Zack cố lái xe vào. Tuy vậy, cây cầu không có vẻ an toàn. Nhánh sông phồng lên một khúc cây lớn, và nếu di chuyển quá nhanh sẽ tạo nên chấn động không thể chịu nổi cho toàn bộ cấu trúc.
“Đi ra ngoài” Một lúc sau anh nói.
“Ra ngoài? Tôi sẽ chết cóng trong vòng 1h! Đây là điều anh dự tính hay sao? Bảo tôi lái đến đây rồi mặc tôi chết trong tuyết hả?”
Không một lời nhận xét có gai nào từ chọc thủng được khiếu hài hước của anh suốt ngày dài, nhưng những câu công kích vừa rồi đã làm được – quai hàm anh siết lại, cơn giận băng giá trở nên sắc lẻm trong giọng anh.
“Ra khỏi xe” Anh quát “Tôi sẽ lái qua cầu. Nếu thành công, cô có thể đi bộ qua và trở vào xe ở phía bên kia”.
Cô không cần thêm sự thúc giục nào nữa, khoác áo len vào người, cô mở cửa và bước ra, nhưng sự nhẹ nhõm đang chuyển thành cái gì đó khác, một thứ tuyệt đối ngớ ngẩn trong trường hợp này: khi cô nhìn anh chuyển sang ngồi sau vô lăng, cô cảm thấy có tội vì rời bỏ chiếc xe, xấu hổ vì sự hèn nhát của mình và lo lắng cho an toàn của anh. Đó là trước khi anh lách người ra băng sau lấy thêm áo choàng và hai tấm mền của Carl và đưa cho cô ngay khi cô mở cửa.
“Nếu cây cầu không trụ nổi, hãy bọc kín người rồi lần theo chỗ nào đủ nông để đi trên đó. Trên đỉnh đồi, có một ngôi nhà với điện thoại và rất nhiều thức ăn. Cô có thể gọi điện xin giúp đỡ và đợi ở đó cho đến khi cơn bão qua đi, đội cứu hộ cũng sẽ tới thôi”.
Anh đã nói ‘nếu cây cầu không trụ nổi’ mà không để lộ chút cảm xúc ít ỏi trong giọng anh qua khuôn mặt. Julie run rẩy nhận ra Zachary Benedict có thể mạo hiểm mạng sống mình mà chẳng mảy may quan tâm. Nếu cây cầu thật sự không giữ nổi, anh và cả chiếc xe cồng kềnh sẽ rơi tõm xuống nhánh sông căng tràn, lạnh giá kia. Cô giữ chặt cánh cửa để ngăn anh đóng nó lại. “Nếu nó không trụ được” cô nói “Tôi sẽ ném cho anh sợi dây hay cành cây hay cái gì đó mà anh có thể dùng để bám vào bờ”.
Anh đóng cửa lại sau câu cuối cùng của cô, rùng mình, Julie ép chặt áo khoác và tấm mền vào người. Bánh xe xoay tròn trên tuyết rồi hãm lại, và cả xe bắt đầu nhích từng inch một. Cô nín thở, lầm bầm cầu nguyện khi cô vấp vào tuyết để đến cầu. Ở đó cô nhìn xuống dòng nước chảy siết, thử ước lượng độ sâu của nó. Những khúc gỗ đang chạy đua với nhau, xoay vòng, rung lắc trong khi cô kéo lê một cảnh cây mục dài khoảng 8 feet đến bờ rìa và kẹt ở đó. Khi nó không chạm đáy, sự sợ hãi leo thang thành hoảng loạn.
“Đợi đã” Cô la lên, cố làm anh nghe thấy qua cơn gió ngược “Chúng ta có thể để xe lại và cùng đi bộ qua cầu”.
Nếu anh có nghe thì anh cũng đã phớt lờ cô. Động cơ tăng tốc nhanh hơn khi bánh nó trượt trên tuyết và bị giữ lại, chiếc xe phà khói và tiếp tục tiến tới, tập trung đủ tốc độ để cào bằng đống tuyết dọc trên cầu. Rồi Julie nghe thấy tiếng gỗ răng rắc phát ra từ cây cầu, và cô la hét.
“Đừng có cố nữa! Cây cầu không chịu nổi đâu. Ra khỏi đó. Ra khỏi xe ngay”.
Nhưng đã quá muộn. Chiếc Blazer đã di chuyển vào đúng ngay chỗ gỗ kêu cót két. Đẩy tuyết ra bằng thanh chắn xe, bánh xe lảo đảo, đứng lại rồi tiếp tục xoay vòng vòng như một chiếc xe 4 bánh phải làm việc của nó.
Tấm mền ép chặt vào ngực cô, tuyết phủ dày xung quanh cô, Julie đứng đó trong tư thế bại liệt vô ích, bị ép buộc trông thấy những việc không thể ngăn cản.
Cho đến khi chiếc xe cùng với tay lái điên cuồng ngồi bên trong qua bên bờ kia an toàn cô mới thở lại được. Nhưng cô lại cảm thấy tràn qua người cơn giận dữ mới khi anh dám để cô vào tình huống khủng khiếp vừa rồi. Không lịch sự và không biết ơn, cô lê bước qua cầu, mở cửa bên hông và trèo vào.
“Chúng ta đã làm được”.
Julie trao anh cái nhìn chết người “Làm được cái gì?”
Câu trả lời đến vài phút sau khi họ quẹo qua khúc ngoặt cuối cùng và đi lên đỉnh núi. Đâu đó nằm giữa vùng hẻo lánh dưới những tán thông là ngôi nhà lộng lẫy làm bằng đá tự nhiên và gỗ cây tuyết tùng, bao bọc bởi sàn gỗ cùng bãi cỏ rộng lớn. “Cho điều này”.
“Ai đã xây ngôi nhà ở đây, một người ẩn cư hả?”
“Một người chắc chắn thích sự riêng tư và tĩnh mịch”.
“Nơi này thuộc về người thân của anh à?” cô đột ngột nghi ngờ.
“Không phải”.
“Thế người chủ đó có biết anh dùng chỗ này để lẩn trốn cảnh sát không?”
“Cô hỏi nhiều câu chết tiệt quá” anh nói, kéo xe tới chỗ dừng bên cạnh ngôi nhà và leo ra “Câu trả lời là không” Anh đi vòng qua và mở cửa cho cô “Đi thôi”.
“Đi?” Julie tá hỏa, ép người vào ghế “Anh đã nói tôi có thể đi khi anh đến đây mà”.
“Tôi nói dối đấy”.
“Anh – tên khốn, tôi đã tin anh” cô khóc, nhưng cô cũng nói dối. Suốt nhiều ngày cô đã liều lĩnh bỏ qua điều mà dự cảm của cô cảnh báo: anh giữ cô bên cạnh là để không cho cô tiết lộ với chính quyền nơi ở của anh; nếu anh thả cô bây giờ, sẽ chẳng có gì đảm bảo cô không làm thế.
“Julie” anh kiên nhẫn đầy gượng ép “Đừng làm điều này trở nên khó khăn hơn nó cần phải. Cô sẽ kẹt ở đây vài ngày, nhưng cũng không phải là nơi quá tệ để ở đâu”.
Rồi anh bước qua bên cạnh cô, rút chìa khóa xe và đi thẳng vào trong nhà. Trong một giây Julie quá đau đớn và giận dữ để có thể nhúc nhích, rồi cô gạt đi những giọt nước mắt ngân ngấn trong mắt và bước ra khỏi xe. Run lẩy bẩy không kiểm soát được bởi những cơn gió rét buốt, cô lê bước theo lối rẽ của anh, cẩn thận đặt chân lên đúng dấu chân anh đã tạo nên xung quanh ngôi nhà. Choàng tay quanh người, cô quan sát anh đến gần nắm cửa. Nó bị khóa. Anh giật ra thật mạnh. Nó vẫn khóa chặt. Anh bỏ qua tay cầm của cánh cửa và đứng lại đó, hai tay chống hông, nhìn anh và lạc mất suy nghĩ của mình, hàm răng Julie bắt đầu run lập cập.
“G – giờ s-sao?” cô hỏi “Anh định v-vào trong bằng c-cách nào?”
Anh liếc mắt nhìn cô đầy châm biếm.
“Vậy cô nghĩ sao?”
Không đợi cô trả lời, anh đến chỗ mặt ván bao xung quanh phần trước và phần sau ngôi nhà. Julie bám theo anh sát gót, lạnh run và giận dữ.
“Anh định phá cửa sổ phải ko?”
Cô quan sát với vẻ khiếp sợ khi nhìn lên những mảng kiếng to đùng tít trên cao ít nhất 25 feet ( khoảng 8m) và bổ sung.
“Nếu anh phá vỡ một cái trong số đó, nó sẽ rơi xuống và cắt anh ra thành từng mảnh”.
“Đừng hy vọng thế chứ” anh nói, tia nhìn của anh tập trung vào những đụn tuyết khổng lồ chắc chắn đang che dấu điều gì bên dưới chúng. Anh bắt đầu đào một cái trong số đó bằng cái xẻng lớn anh lấy ở cửa sau.
“Bây giờ anh làm gì vậy?”
“Đoán đi”.
“Làm sao tôi biết được” Julie quát “Anh là tội phạm chứ không phải tôi”.
“Đúng, nhưng tôi vào đó vì giết người chứ không phải phá đồ và đột nhập”.
Với vẻ không thể tin nổi, cô nhìn anh đào đi lớp sỏi đất đông cứng và lôi ra một cái chậu đất. Anh ném cái bình vào cạnh bên ngôi nhà và đập vỡ nó rồi gom lớp đất vào trong mớ tuyết sát bên cánh cửa. Không nói một lời anh, anh nện quả đấm vào lớp đất, Julie nhìn anh đầy hoài nghi.
“Anh đang bị cơn giận tức thời hả?”
“Không đâu, cô Mathison” anh nói theo kiểu kiên nhẫn quá mức. Anh lôi một mảng đất ra và chà sát nó bằng ngón tay. “Tôi đang tìm chìa khóa”.
“Không ai nếu có khả năng chi trả cho căn nhà cũng như làm con đường ngoằn ngoèo lên núi lại ngây thơ đến mức giấu chìa khóa trong chậu bông cả”.
“Cô luôn đanh đá như vậy à?” Anh lắc đầu tức tối.
“Người đàn bà đanh đá” giọng cô bị bóp nghẹt bởi sự thất vọng. “Anh trộm xe tôi và bắt tôi làm con tin, đe dọa mạng sống của tôi, lừa dối tôi, và bây giờ anh – trơ tráo phê bình nhân cách của tôi”.
Bài diễn văn đả kích của cô bị gián đoạn khi anh lôi ra một vật bám đầy đất màu bạc mà Julie nhận ra ngay nó là chìa khóa, rồi anh tra thử vào cửa. Bằng một cái vung tay thật mạnh anh mở tung cánh cửa, ra cử chỉ mời cô vào bằng cái quét tay.
“Chúng ta phải đồng ý rằng tôi đã phá vỡ hầu hết luật lệ xã giao của Emily Post cho dù cô quan tâm. Tôi đề nghị cô vào trong và quan sát xung quanh trong khi tôi lấy đồ ra khỏi xe. Tại sao cô không thử thư giãn một chút” anh bổ sung “Nghỉ một lát. Tận hưởng khung cảnh. Hãy xem nó như một kì nghỉ”.
Julie há miệng liếc anh, nhưng cô khép hai hàm lại và cáu tiết nói.
“Tôi không phải đang đi nghỉ! Tôi là con tin, đừng mong tôi quên điều đó”.
Anh ném cho cô cái nhìn chịu đựng như lời đáp lại là cô đang trong giai đoạn cực kì khó khăn, cô dời mắt khỏi anh và chuyển sang nhìn ngôi nhà. Ở bên trong, ngọn núi trở nên vừa đơn sơ vừa sang trọng đến ngạc nhiên, xây xung quanh căn phòng khổng lồ hình lục giác, ba lối ra dẫn tới những phòng ngủ khác nhau. Trần nhà lót gỗ với thanh đà làm từ gỗ cây tuyết tùng. và một cầu thang uốn lượn dẫn đến một gác xếp đã được đặt tươm tất bằng tủ sách xinh đẹp. Bốn trong số sáu bức tường đã được làm hoàn toàn bằng thủy tinh, trưng ra một tầm nhìn mới về những ngọn núi mà Julie biết sẽ rất ngoạn mục vào một ngày đẹp trời. Bức tường thứ năm được bao gồm một lò sưởi lớn xây bằng đá bản địa. Hướng vào lò sưởi là ghế sô pha chữ L bọc bằng da mềm màu bạc. Ở phía đối diện lò sưởi và hướng vào cửa sổ là hai chiếc ghế dài bọc nệm màu bạc sọc xanh. Một tấm thảm dày có cùng thiết kế với mấy cái gối dựa trên chiếc sô pha được bảo vệ các phần rìa bằng những mảng gỗ kéo dài đến lò sưởi. Thêm hai bộ ghế nữa được đặt mời mọc bên cạnh cửa sổ và chiếc bàn giấy được kê ngay góc giữa những bức tường kính. Vào một lúc khác, chắc hẳn Julie sẽ cảm thấy ngưỡng mộ và kinh ngạc bởi vẻ đẹp độc đáo cô chưa từng thấy, nhưng cô đang quá buồn và đói nữa nên chỉ có thể đưa mắt nhìn sơ qua thôi. Quay trở ra, Julie tha thẩn đi vào gian bếp, một thiết kế hài hòa giữa tiện ích và hiện đại trải dài hết bức tường, được phân chia với phòng khác bằng 6 chiếc ghế bằng da. Bụng cô reo lên khi cô nhìn vào trong tủ bếp và tủ lạnh, sự thèm ăn của cô đã thua cuộc chiến với kiệt sức. Cảm thấy mình như một tên trộm hèn hạ, cô mở tủ chén ra, bên đầy dĩa và đồ ăn bằng thủy tinh, và một ngăn khác – may mắn thay – chứa đủ các loại đồ hộp. Quyết định làm một cặp xăng uých rồi đi ngủ, cô rụt rè lấy một hộp cá sốt cà khi Zack mở cửa vào và nhìn cô.
“Tôi có dám mong” Anh vừa nói vừa phủi tuyết khỏi giày “Là cô đang nghiêng người làm việc không?”
“Ý anh là tôi có thể nấu ăn hả?”
“Đúng”.
“Không phải cho anh” Julie đặt hộp cá trở lại chỗ cũ, đóng cửa tủ lại trong khi dạ dày cô reo lên phản đối.
“Giê su, cô thật bướng bỉnh!” Chà sát hai tay chống lại cái lạnh, anh đến máy điều hòa trên tường và tăng nhiệt độ lên, rồi anh hướng về tủ lạnh và mở nó ra. Julie đứng sau anh và cứng người bởi những miếng thịt bò dày cùng sườn heo, những tảng thịt nướng khổng lồ, một vài thứ được bọc trong giấy bạc, những cái khác trong hộp, gồm rau sống cũng như loại đã được sơ chế. Miệng cô bắt đầu chảy nước khi anh cầm tảng thịt bò dày cỡ inch rưỡi (hơn 3cm), sự kiệt sức đã hoàn toàn lấn át cô. Cô thấy nhẹ nhõm hẳn khi được sống trong ngôi nhà ấm áp thay vì ở trong một chiếc xe, cuối cùng họ đã đến điểm đích sau cuộc hành trình vô tận, căng thẳng thần kinh, nó khiến cô đột nhiên cảm thấy khập khiễng, cô nhận ra mình cần một bồn nước nóng và một giấc ngủ sâu nhiều hơn là thức ăn.
“Tôi cần ngủ một lúc” Cô nói, cố tập trung để giọng nói trở nên vô cảm và có uy lực “Làm ơn, ở chỗ nào?”
Điều gì đó trong gương mặt trắng bệch và ánh mắt trĩu nặng của cô khiến anh đáp ngay mà không tranh cãi.
“Phòng ngủ ở lối này” anh quay gót chỉ về cửa ra vào thông với phòng khách.
Khi anh bật công tắc đèn, Julie thấy mình đang đứng trong căn phòng ngủ khổng lồ với lò sưởi và tiếp giáp phòng tắm lót đá cẩm thạch đen và những bức tường bằng kính. Cô chú ý chiếc điện thoại cạnh bên giường ngủ cỡ lớn cùng lúc với anh.
“Nó có phòng tắm riêng” Anh nói điều chẳng cần thiết khi bước tới chiếc bàn ngủ, và tháo dây điện thoại và kẹp nó dưới cánh tay.
“Nhưng không có điện thoại, tôi biết rồi” cô cay đắng xác nhận khi quay lại phòng khách lấy hành lý của mình.
Sau lưng cô, anh kiểm tra cánh cửa phòng tắm và phòng ngủ, rồi anh nắm lấy cánh tay cô khi cô sắp đi lấy túi.
“Xem nào” anh nói “chúng ta nên có ít luật lệ ở đây. Tình huống là thế này: không có căn nhà nào khác trên núi này. Tôi có chìa khóa xe, nên cách duy nhất để cô rời khỏi đây là đi bộ, và cô sẽ chết cóng trước khi đến gần đường cao tốc. Phòng tắm và phòng ngủ không cần phải khóa vì bất kì ai cũng có thể mở bằng cái răng lược nên tôi không ủng hộ cô tự nhốt mình trong đó vì chỉ tốn thời gian thôi, đó là chưa kể phải giam giữ cô không cần thiết. Cô theo kịp chứ?”
Julie cố giằng cánh tay khỏi anh nhưng không thành công.
“Tôi không bị kém trí”.
“Tốt. Và cô nên nhận thấy cô có thể đi vòng vòng trong nhà”.
“Vòng vòng trong nhà? Như một chú chó con được huấn luyện phải không?”
“Không giống lắm” anh nói, miệng cong lên một nụ cười ngưỡng mộ mái tóc lượn sóng màu hạt dẻ của cô luôn nhấp nhô không ngừng “Giống chú chó Ailen lông xù bất kham hơn” anh sửa lại.
Julie mở miệng trả đũa lại những gì anh đáng nhận. Nhưng cô không thể thốt ra chữ nào khi cô lại ngáp lần nữa.