Julie, cháu ổn chứ?” Flossie Eldridge gõ gõ vào kính chắn gió và nói “cháu đã ngồi trong xe giữa trời tối om và động cơ đang nổ được hơn nửa giờ rồi đó”.
Tia nhìn chăm chú của Julie lia qua gương mặt phúc hậu đầy quan tâm của Flossie, và cô mò mẫm tìm chìa khóa xe, tắt máy rồi hấp tấp ra ngoài.
“Cháu ổn mà bà Flossie, chỉ là – cháu đang suy nghĩ vài chuyện – một số rắc rối ở trường và quên mất cháu đang ở đâu”.
Run rẩy trong màn sương giá lạnh, Flossie kéo áo khoác vòng qua người cô.
“Ở ngoài này mãi sẽ cảm lạnh đến chết mất thôi”.
Hơi xấu hổ vì không biết mình đang ở đâu, Julie lôi túi xách từ băng sau ra và mỉm cười với bà lão hàng xóm.
“Cháu có máy điều hòa trong xe mà bà” cô nói cho dù cô cũng không biết chắc mình có hay không.
“Không, cháu không có” bà Flossie nói “Kính chắn gió của cháu phủ sương cả đây này – nhìn xem. Cháu làm việc quá khuya rồi đó, nhất là vào Chủ nhật!” bà chú ý đến túi xách của Julie.
“Luôn có nhiều việc phải làm” Julie nói “Thôi vào nhà cùng cháu nhé” cô nói thêm, vòng tay qua người bà Flossie và chậm rãi băng qua bãi cỏ chia cắt hai nhà. “Trời tối quá vì không có trăng, cháu sợ bà bị vấp vào cỏ”.
“Julie” bà Flossie ngập ngừng nói khi bà đứng dưới vòng sáng trước đèn cửa “cháu có sao không? Nhìn cháu tiều tụy quá. Cháu có thể kể ta nghe sự thật cơ mà. Ta sẽ không kể cho Ada. Có phải cháu sắp bỏ đi với Zachary Benedict không?”
Tâm trạng thẩn thờ cả ngày hôm nay của Julie bị đánh động chỉ sau một giây bà Flossie nhắc đến tên Zack.
“Sao bà lại nghĩ vậy?” tiếng cười của cô bị nghẹn lại trong cổ họng và giống như được phát ra từ tai.
“Bởi vì” bà Flossie trả lời với vẻ đoan chắc “Cháu ngồi trong xe hàng giờ liền và nhìn ngắm mông lung. Hồi còn trẻ và sắp đi theo Her- một người nào đó, ta cũng có những hành động giống hệt cháu”.
“Ý bà là” Julie thử trêu “Bà lái xe đến trước lối đi vào nhà và ngồi đó nửa tiếng đồng hồ?”
“Không đâu” bà khúc khích cười làm lộ nếp nhăn nơi khóe mắt “Cháu biết ta đâu có biết lái xe. Ý ta là ta chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không như cháu thôi”.
Tránh né việc phải nói dối hoặc đưa ra câu trả lời, Julie lẩn trốn khỏi câu hỏi bằng cách nói rạng rỡ.
“Cháu không tin việc phải bỏ trốn vì một cái gì đó, bà Flossie ạ. Nếu cháu không thể có được nó và cháu biết điều đó thì cháu sẽ đối mặt và cố đưa nó ra khỏi tâm trí mãi mãi bằng hết sức mình”.
Thay vì chấp nhận hoặc quay lại câu hỏi ban đầu giống như Julie mong đợi thì bà Flossie lại đặt tay lên cô và nói.
“Vậy cháu sẽ làm gì nếu có một thứ cháu luôn luôn muốn có, và cháu có thể có nó – có lẽ vẫn còn có thể có – nhưng cháu lại e ngại người khác cười vào mũi cháu? Cháu có sợ nếu cháu nhận lấy nó thì cháu có thể sẽ phải hối tiếc hay không?”
Nụ cười của Julie trở nên chân thật hơn cái vừa nãy, và cô lắc đầu.
“Câu hỏi khó nhỉ” cô thừa nhận “Nếu cháu không thể có hạnh phúc nếu không có nó thì cháu nghĩ mình sẽ nắm lấy cơ hội được có hạnh phúc thử xem sao”.
“Nhưng đây là về anh ta chứ không phải đồ vật” Flossie hé lộ.
Julie quay lại khúc đầu của cuộc đối thoại.
“Mà là ai kia?” Cô hỏi lại phòng trường hợp bà Flossie tiến thêm bước nữa “Ý cháu là, anh ta là ai?”
“Đó là bí mật”.
Không, nó không phải, Julie buồn bã nghĩ, và vì cô không còn gì để mất và Flossie có mọi thứ để tiếp tục, cô đành nói.
“Cháu nghĩ những gì Herman Henkleman cần là một người ở bên cạnh tin tưởng và cho ông ấy lý do để tự hào. Tất nhiên” cô nói thêm với bà Flossie đang đỏ mặt xấu hổ “Herman sẽ không bao giờ mạo hiểm mở lời hỏi xin cơ hội với người phụ nữ ông ấy từng yêu sau những chuyện rắc rối trong đời ông. Người phụ nữ đó phải đi bước đầu tiên, và cần có rất nhiều dũng khí”.
Julie hấp tấp hôn lên bên má nhăn nheo của bà.
“Chúc ngủ ngon” cô nói. Tạm biệt, cô nghĩ. 6 trong 8 ngày Zack cho cô đã trôi qua.
Ngay trước cửa nhà, Julie lần mò chùm chìa khóa trong ví, tìm được chìa đúng và mở khóa, bước vào trong, đóng cửa lại sau lưng. Cô đang tìm công tắc đèn thì một giọng đàn ông vang lên.
“Đừng mở đèn” cơn khiếp đảm đang nghẹn trong cổ họng cô lúc người kia nói thêm “Tôi là bạn của Zack”.
“Sao tôi phải tin anh?” giọng nói và tay chân đang run lẩy bẩy.
“Bởi vì” Dominic Sandini bật cười “Tôi đến để tham quan xung quanh và đảm bảo cô vẫn muốn có một chuyến đi nho nhỏ”.
“Khốn thật, anh làm tôi sợ chết khiếp” Julie thở phào, nửa tức giận nửa mắc cười.
“Xin lỗi”.
“Sao anh vào đây được?” cô nói, cảm thấy nói chuyện với một gã vô hình trong bóng đêm có đôi chút ngớ ngẩn.
“Sau khi đi lòng vòng xung quanh tôi đã vào nhà từ cửa sau. Cô có một cái đuôi theo sau đấy thưa quý cô”.
“Một – cái gì?”
Julie phân tâm đến mức quay ra sau lưng kiểm tra xem mình có cái đuôi nào không trước khi anh ta nói rõ.
“Cô bị theo dõi. Một chiếc xe bồn màu xanh đã bao quát khắp nhà và một chiếc màu đen đi theo cô từng bước một. Phải là đám FBI rồi – luôn xài mấy loại xe chẳng đáng để trộm. Nhưng chúng theo dõi người ta giỏi hơn mấy gã địa phương. Xe hơi” anh ta tự hào nói “là chuyên môn của tôi. Như xe cô chẳng hạn, động cơ 1.5 lít, có thể có radio, không điện thoại, mỗi phần tháo rời có giá khoảng 250 đô”.
“Anh – anh đã từng làm đại lý bán xe hả?” Julie hỏi, quên bẵng chuyện FBI vì cô quá vui mừng được ở gần một người tự xưng là bạn của Zack.
“Cô có thể nói vậy” anh ta cười thầm “Nhưng tôi bán chúng theo dạng không tên, cô hiểu ý tôi chứ”.
“Anh… anh… trộm xe?” Julie khó khăn nói thêm.
“Đúng, nhưng giờ hết rồi” anh giải thích với một nụ cười khác “Tôi hoàn lương rồi”.
“Tốt” cô nổi nóng. Bạn của Zack lại là tên trộm xe thì cũng chẳng trấn an cô được bao nhiêu. Nhận ra vị khách không thấy mặt có thể sẽ xua đuổi được những nỗi sợ khác của cô, Julie nói nhanh “Zack không ở Los Angeles phải không? Anh ấy cũng không đe dọa những người kia phải không?”
“Thật tình là tôi không biết Zack đang ở đâu và đang làm gì”.
“Anh phải biết! Ý tôi là anh ấy hẳn đã nói với anh – “.
“Không, không phải tôi. Zack đã có sự sắp xếp” anh hấp tấp sửa lời “Nếu anh ấy biết tôi tự đến đây và dính vào chuyện này. Đúng ra việc này sẽ do một kẻ khác thực hiện, nhưng tôi hiểu rẳng đây là cơ hội duy nhất tôi có thể gặp Julie của anh ấy. Nhất định là cô yêu anh ấy như quỷ vậy”.
Rồi anh ta im lặng, Julie lên tiếng.
“Đúng vậy. Anh ấy rất quan trọng với anh đúng không, vì anh đã mạo hiểm tới đây”.
“Mạo hiểm khỉ gì” anh ta vênh váo nói “tôi có làm gì bất hợp pháp đâu. Tôi chỉ đi thăm một người bạn của bạn tôi, và luật đâu có cấm tôi đi vào từ cửa sau và nói chuyện trong bóng đêm. Mà tôi còn sửa lại ổ khóa cửa sau giúp cô trong lúc tôi ngồi đợi. Cái ổ đó không giữ nổi một đứa bé nếu nó muốn vào trong này. Tôi mà không phải công dân tôn trọng pháp luật thì còn là gì nữa?” Sandini đùa.
Anh ta đã nói mình đến đây để bảo đàm cô ‘sẵn sàng’ cho chuyến đi nên Julie sắp sửa hỏi ý câu nói lúc nãy của anh thì anh đã trả lời bằng giọng điệu hài hước vô tư.
“Thôi bỏ qua chuyện đó đi, lý do tôi đến là vì Zack muốn cô có một chiếc xe mới, cô biết đó, nếu lỡ cô bất chợt muốn đi đâu đó vài ngày – thế là tôi xung phong nhận việc. Và giờ tôi ở đây”.
Julie ngay lập tức nhận định được cô sẽ dùng chiếc xe mới không phải cho riêng cô mà là để ‘cắt đuôi’ những kẻ theo dõi trong hành trình bỏ trốn khỏi Keaton 2 ngày sau.
“Nó không phải là xe gian đó chứ” giọng cô nghiêm trọng đến mức Sandini phải toét miệng cười.
“Không phải đâu. Tôi đã nói tôi giải nghệ rồi mà. Zack đã trả tiền cho chiếc xe, và tôi giao nó cho cô, có thế thôi. Đâu có luật lệ nào cấm tội phạm bỏ trốn mua xe cho một quý cô bằng khoản tiền chân chính anh ta khó nhọc kiếm được. Còn cô định sử dụng chiếc xe thế nào không phải là việc của tôi”.
“Tối nay tôi đâu có thấy chiếc xe nào đậu trước sân nhà”.
“Tất nhiên là không” anh ta giả vờ kinh hãi “tôi không nghĩ mình muốn phá vỡ quy tắc của thị trấn và làm huyên náo cả khu phố nhỏ xinh này nên tôi đã chuyển nó tới một bãi giữ xe đằng sau một nơi trong thị trấn có tên Thực phẩm khô Keaton”.
“Tại sao?” Julie nói, tự thấy mình hơi ngốc.
“Một câu hỏi thú vị đấy. Tôi cũng không chắc do đâu mà tôi có sự thôi thúc điên khùng đến vậy” Lời nói đùa của Sandini làm Julie chợt nhớ đến những cậu nhóc 8 tuổi vô trách nhiệm và khó thay đổi cô đang dạy dỗ “Tôi đã nghĩ đến cảnh cô ra ngoài phố bằng xe của cô vào một sáng nọ, vào trong cửa hàng, nhìn trước ngó sau rồi chạy đi bằng cửa sau cùng chiếc xe mới. Tất nhiên chuyện đó sẽ làm mấy gã theo đuôi cô cảm thấy bực mình. Ý tôi là sẽ khó cho bọn họ lần ra cô biến mất thế nào, cô lái cái gì, cô ăn mặc ra sao – đó là giả sử cô muốn thay một cái áo len hay vài thứ khác cô có trong túi xách. Cô hiểu ý tôi chứ”.
Cô gật đầu trong bóng tối, khẽ rung lên vì những ẩn ý bên dưới những điều Sandini nói.
“Tôi hiểu ý anh” cô cười căng thẳng.
Chiếc ghế rung rinh những tiếng cọt kẹt khi anh ta đứng lên.
“Nói chuyện với cô thật vui” tay anh ta khẽ chạm vào người cô “Tạm biệt, Julie của Zack. Tôi hy vọng cô biết mình đang làm cái quái gì”.
Julie cũng hy vọng như thế.
“Đừng bật đèn sau nhà cho đến khi tôi đi khỏi”.
Cô lắng nghe những bước chân chậm chạp và nhận ra anh ta đi hơi khập khiễng.