Mừng ngài trở về, ngài Benedict!” Gã quản lý khách sạn Beverly Hills cúi người khi thấy Zack tại bàn đăng kí phòng nghỉ buổi chiều anh được tại ngoại. “Chúng tôi sẽ dành cho ngài gian phòng tốt nhất, và phần còn lại thì tùy ý các ngài lựa chọn” ông ta lịch sự nói khi Matt kí tên ngay bên dưới Zack “Thư kí của các ngài có nói hai người chỉ ở chỗ chúng tôi trong tối nay. Xin hãy cho tôi và nhân viên biết có thể phục vụ gì thêm”.
Đằng sau họ trong đại sảnh chật cứng người bắt đầu có những cái nhìn chăm chú, và Zack nghe thấy tên anh được thầm thì liên tục như những cơn gió xuyên qua kẽ lá.
“Đem đến phòng tôi một chai sâm panh cỡ lớn” anh chỉ đạo cho nhân viên tiếp tân khúm núm, và đẩy bản đăng kí phòng về phía trước “và một bữa ăn tối cho hai người vào lúc 8 giờ. Nếu có ai đó cần gặp tôi thì nói với họ là tôi không có đăng kí ở đây”.
“Vâng, thưa ông Benedict”.
Zack gật đầu cộc lốc rồi quay đi, suýt nữa tông vào một cô gái tóc vàng xinh đẹp và một cô có nước da ngăm đen khi họ bất ngờ chìa khăn và bút cho anh.
“Ông Benedict” cô nàng tóc vàng nở nụ cười chói lóa “chúng em có thể xin chữ kí được không?”
Anh nhếch mép cười và buộc lòng kí, nhưng khi cô gái có nước da ngăm đưa khăn thì anh nhận thấy trên đó có ghi số phòng và anh có một cảm nhận rõ ràng là có một chiếc chìa khóa đang luồn bên dưới lòng bàn tay anh. Anh nguệch ngoạc tên mình trên cái khăn và trả lại cô ta.
Từ khóe mắt Matt quan sát cảnh tượng quen thuộc đã từng diễn ra hàng trăm lần trong quá khứ.
“Tôi nghĩ là” anh nói khô khốc trong lúc gã quản lý dẫn họ đến phòng “tối nay tôi sẽ ăn mừng một mình”.
Để trả lời Zack liếc nhìn chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay rồi ném nó vào bụi cây và nhìn đồng hồ.
“Đã 4h rồi. Cho tôi hai tiếng gọi điện thoại rồi chúng ta sẽ tiếp tục ăn mừng vì cuộc sống tự do của tôi”.
Vài giờ sau Matt đi vào gian phòng của Zack, lúc này Zack đã thay bộ vét bằng một chiếc áo sơ mi và quần mặc trong nhà được ông thợ may già đưa đến vài phút trước. Ông thợ may đã rời khỏi với đôi mắt ngân ngấn nước khi Zack yêu cầu có thêm hai tá đồ vét, áo sơ mi, quần và áo khoác thể thao. Đại lí bán xe Rolls Royce vui mừng hớn hở vì sự trở lại của anh, và hứa sẽ mang thêm 3 chiếc xe khác đến cho anh kiểm tra vào buổi sáng.
“Tôi không nghĩ là” Matt nói khi thấy Zack gác máy sau một cuộc điện thoại đường dài để thuyết phục người thuê căn hộ của anh ở Pacific Palisades chấp nhận một khoản bồi hoàn lớn. “Tôi có mong ước quái quỷ là thuyết phục được cậu hãy nhập viện vài ngày và kiểm tra sức khỏe kĩ lưỡng. Vợ tôi cương quyết mong cậu hãy làm việc đó”.
“Anh nói đúng” Zack nói trong lúc đi đến quầy rượu và rót cho mỗi người một ly “Anh khỏi cầu mong thuyết phục được tôi.” Liếc mắt về phía những chai rượu sắp kín cả quầy, anh cười toét miệng và hỏi “sâm panh hay thứ mạnh hơn?”
“Thứ mạnh hơn”.
Zack gật đầu tán thành và cho đá vào hai ly thủy tinh, pha Scotch và một ít nước lã, và đưa một ly cho Matt. Lần đầu tiên kể từ lúc được thả Zack tự cho phép mình thư giãn. Anh nghiên cứu sự im lặng của bạn, đắm mình vào thực tại tự do, và lòng biết ơn không thể diễn tả thành lời dành cho Matt.
“Kể cho tôi nghe một vài chuyện đi” anh thận trọng nói.
“Cậu muốn nghe gì?”
Giấu giếm tình cảm sâu sắc đằng sau một câu đùa, Zack nói.
“Vì tôi không có cách nào có thể báo đáp lại tình bạn và sự trung tín của anh, nên anh cho phép tôi tặng anh một món quà mừng đám cưới muộn được chứ?”
Hai người đàn ông nhìn nhau, cả hai đều biết ý nghĩa sâu sắc của giây phút này, nhưng họ là đàn ông và đa cảm là không thể chấp nhận. Matt hớp một ngụm rượu và nhăn trán suy nghĩ ra vẻ như vấn đề này rất quan trọng.
“Cân nhắc đến những rắc rối cậu gây ra cho tôi thì tôi nghĩ một hòn đảo ở Aegean sẽ là minh chứng rõ ràng cho lòng biết ơn của cậu”.
“Anh đã có một hòn đảo ở Aegean rồi mà” Zack nhắc.
“Cậu nói đúng. Vậy để tôi về nhà bàn bạc lại với Meredith”.
Zack nhìn thấy mắt Matt dịu lại khi nhắc đến tên vợ và niềm vui khi anh nói về nhà. Giống như Matt đã đọc được suy nghĩ này của Zack nên anh nhìn ly rượu và nhấp thêm ngụm nữa “Cô ấy rất muốn gặp cậu”.
“Tôi cũng rất muốn gặp cô ấy” vẻ hài hước trong giọng anh lộ rõ “Khi còn trong tù tôi đã theo dõi diễn biến… vụ lùm xùm xung quanh đời sống vợ chồng của anh.” Zack tỉnh táo nói thêm “Tôi hơi ngạc nhiên vì anh chưa từng kể với tôi là anh đã kết hôn với cô ấy 15 năm về trước”.
“Tôi sẽ kể cậu nghe sự thật đàng sau chuyện đó – cái phần mà báo chí không thể mò ra – vào một lúc khác. Khi nào cậu ổn định tôi sẽ đưa Meredith và Marissa tới đây, và chúng ta sẽ làm gì đó cùng nhau”.
“Khoảng sáu tuần nữa thì sao? Có lẽ tôi phải mất khá nhiều thời gian để quay lại cuộc sống bình thường, Thật ra mà nói tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc” anh suy nghĩ trong một giây “vào khoảng 22 tháng 5, nếu nó tiện cho lịch làm việc của anh”.
“Sáu tuần? Làm sao cậu làm hết mọi việc chỉ trong 6 tuần ngắn ngủi?”
Zack hất đầu về chiếc điện thoại và nói.
“Những cuộc gọi ‘khẩn’ phòng tiếp tân chuyển lên cho dù tôi đã bảo là tôi không nhận điện thoại, mấy kẻ kia nghĩ là tôi cần phải biết một số việc. Nhìn qua thử xem”.
Cầm lên những mẩu tin, Matt lướt mắt qua hết. Trong số đó là một tá là từ mấy hãng phim, nhiều nhà sản xuất độc lập, và hai tin từ đại diện trước đây của Zack. Ném chúng qua một bên, Matt toét miệng cười thích thú.
“Mấy kẻ này nói cùng một chuyện – chào mừng trở về, chúng tôi biết là anh vô tội, và giờ chúng tôi có một lời mời mà anh không thể chối từ”.
“Những thằng khốn phản trắc, đúng không?” Zack nói bằng một giọng đầy ác ý “Mắc cười nhất là chúng chẳng bao giờ gửi mấy cái tin giống vậy khi tôi còn ở trong tù. Và giờ chúng gọi đến tất cả khách sạn trong thành phố và để lại lời nhắn”.
Matt cười thầm rồi nghiêm trang trở lại, mang mối bận tâm đã quấy rầy suốt từ lúc Zack được thả.
“Cậu định làm gì với Julie Mathison? Nếu cô ta kiện cậu vì tội – “.
Nụ cười của Zack biến mất và mắt anh lạnh băng như đá.
“Đừng bao giờ nhắc đến tên cô ta với tôi” anh gầm gừ “Không bao giờ”.
Matt cau mày vì giọng điệu của Zack, nhưng anh bỏ qua. Buổi tối hôm đó, trong gian phòng của mình anh gọi cho Meredith để báo là anh sẽ bay về nhà vào sáng sớm mai và cập nhật cho cô tin tức về những hoạt động của Zack.
“Cậu ấy nhận được cả tá lời mời từ các hãng phim Holywood. Và cậu ấy sẽ tổ chức một buổi tiệc sau 6 tuần nữa, vào ngày 22 nếu chúng ta có thể tới”.
Ở Chicago, Meredith vặn xoắn sợi dây điện thoại và đề cập đến cái tên của một người mà Matt hoàn toàn khinh miệt.
“Còn Julie Mathison thì sao?”
“Cô ta không được mời” Matt châm biếm. Nhưng anh dịu giọng “Nếu em nghĩ là anh đang tỏ ra vô lý với cô ta thì em sẽ không tin được phản ứng của Zack khi nghe đến tên cô ấy đâu”.
Meredith cố chấp nói “Có ai đó thử cân nhắc đến cảm xúc của cô ấy khi biết anh ấy hoàn toàn trong sạch không vậy?”
“Không còn nghi ngờ gì cô ta đang cảm thấy hình tượng nữ anh hùng của mình đã đi xuống địa ngục”.
“Matt, anh nghĩ gì cũng được, cô ấy yêu Zack. Em biết như thế. Em có thể kể”.
“Chúng ta đã thảo luận chuyện này trước đây rồi mà em yêu, và nó luôn là một chủ đề nóng bỏng. Zack căm ghét cô ta, và đây không phải là một cảm xúc nhất thời. Anh sẽ về nhà vào sáng mai. Marissa thế nào?”
“Con bé nhớ anh”.
Giọng anh sâu lắng dịu dàng “còn mẹ của Marissa thì sao?”
Meredith cười “Cô ấy còn nhớ anh nhiều hơn”.