Phong thần diễn nghĩa
Hồi 50: Trận Huỳnh Hà ba cô bắt các Tiên
Thể Vân tiên cô vội Lục Mục Châu lên, trúng mặt Hoàng Thiên Hóa, giảm cho Hoàng Thiên Hóa nhắm mắt nhào xuống kỳ lân, nhờ có Kim Tra lướt tới cứu kịp đem về dinh.
Tử Nha vội quăng Ðã Thần Tiên đánh lại trúng nhằm vai Vân Tiêu, nhào xuống thanh loan, Bích Tiêu vội đỡ chị lên, bị Dương Tiển thả Hạo Thiên Khuyển ra cắn sứt một miếng thịt.
Hạm Chi tiên cô thấy hai chị em Vân Tiên một người bị roi thần, một người bị chó thần cắn trúng, vội mở túi phép ra, hắc phong bay vụt vụt, làm trời đất tối đen như mực.
Tử Nha thấy gió đen bay ra, lấy làm lạ nhướng con mắt lên, bị Thể Vân ném Lục Mục Châu trúng nhằm mắt, bại tẩu về Lư Bồng.
Huỳnh Tiêu có ý đuổi treo, nhờ Dương Tiển kèm một bên đỡ thương mới thoát khỏi.
Về đến Lư Bồng, Nhiên Ðăng thấy con mắt Tử Nha và Hoàng Thiên Hóa sưng vù, biết bị Lục Mục Châu, liền lấy linh đơn chữa trị.
Còn Vân Tiêu và Bích Tiêu bị Ðã Thần Tiên và Hạo Thiên Khuyển gây thương tích tuy không nặng lắm, song ba chị em đều căm giận nói với nhau:
– Chúng ta không nỡ hại nó, nó lại quyết giết chúng ta. Nếu chẳng ra tay thì bị chúng khinh dễ đến bực nào?
Hôm sau, Vân Tiêu nói với Văn Thái Sư:
– Ðạo huynh hãy chọn sáu trăm binh mã có sức lực, để tôi lập nên một trận đồ bắt chúng nó mới được.
Văn Thái Sư y lời truyền các tướng tuyển lựa binh mã. Còn năm vị tiên cô hợp nhau vẽ một họa đồ, gồm chín cung tám quẻ, gọi là trận Cửu khúc Huỳnh Hà. Trong ấy tuy có sáu trăm quân, nhưng sức mạnh có hơn trăm vạn. Năm vị tiên cô ra sức chỉ bảo hơn nửa tháng trận mới thành.
Ngày kia Vân Tiêu nói với Văn Thái Sư:
– Trận tôi lập đã xong, đạo huynh chờ xem chúng tôi bắt các tiên.
Văn Thái Sư hỏi:
– Chẳng hay trận ấy lợi hại thế nào?
Vân Tiêu nói:
– Trận nầy nhiệm mầu lắm. Có Hoặc tiên đơn, Bế tiên tuyết làm cho thần tiên vào trận đều phải xiêu hồn lạc phách. Thần tiên mà vào đó thì thành xác phàm, còn phàm tục vào đó thì thành quỷ. Trong chín khúc quanh co nhiều nẻo, thần tiên không biết ngõ nào mà ra.
Văn Thái Sư nghe nói mừng rỡ truyền lịnh khai dinh, cỡi hắc lỳ lân dẫn bốn tướng ra trước thành khiêu chiến, còn năm vị tiên kéo đến dưới Lư Bồng kêu lớn rằng:
– Mời Tử Nha ra nới chuyện.
Tử Nha nghe báo truyền các đệ tử đồng theo xuống Lư Bồng.
Vân Tiêu nói:
– Khương Tử Nha! Phép độn ngũ hành và di sơn đảo hải của ngươi ta đã dư biết, nay ta có lập một trận như ngươi đến xem thử thế nào, nếu ngươi phá được trận nầy thì chị em ta về núi, bằng phá không được, ta sẽ báo cừu cho anh ta.
Dương Tiển xen vào nói:
– Tôi sẽ hầu sư thúc tôi vào xem trận, xin các tiên nương đừng thừa cơ quăng bửu pháp mà hại lén chúng tôi.
Vân Tiêu hỏi:
– Ngươi là ai đó?
Dương Tiển nói:
– Tôi là đệ tử ông Ngọc Ðảnh chơn nhơn, ở núi Ngọc Tuyền, động Kim Hà.
Bích Tiêu nói:
– Ta nghe đồn ngươi có bảy mươi hai phép biến, lại có một con chó cắn trộm giỏi vô cùng. Song chị em ta không phải như các ngươi mà thừa lúc người ta không để ý thả chó ra cắn trộm đâu. Hãy yên tâm vào xem trận.
Dương Tiển nghe nói hơi giận bốc lên ngùn ngụt, nhưng vẫn phải giả điếc làm ngơ phò Tử Nha vào xem trận.
Khi đến trước cửa, Tử Nha thấy một tấm bảng nhỏ có để năm chữ “Cửu khúc Huỳnh Hà trận”. Lại có năm cây phướng năm màu, binh tướng lối sáu trăm, mà gió dữ ghê mình, nghịt mùi sát khí.
Tử Nha xem rồi bước ra.
Vân Tiêu hỏi:
– Tử Nha biết trận ấy hay không?
Tử Nha nói:
– Ðạo hữu đã để bảng rõ ràng trước trận, còn hỏi tôi làm gì nữa?
Bích Tiêu thấy mặt Dương Tiển vùng nổi giận hét lớn:
– Dương Tiển! Sao hôm nay ngươi không thả chó cắn trộm chúng ta nữa đi?
Dương Tiển bị nói khích đỏ mặt, liền giục ngựa tới đâm Huỳnh Tiêu một giáo.
Huỳnh Tiêu đánh được ít hiệp rồi quăng Hỗn nguyên đấu lên hào quang chiếu sáng lòa, múc Dương Tiển vào gáo, đem trút vào trận Huỳnh Hà:
Huyền công thuở trước tuy rằng thánh
Cửu khúc từ đây hóa xác phàm.
Kim Tra thấy Dương Tiển bị bắt, xốc tới nạt lớn:
– Các ngươi dùng tà thuật bắt đạo huynh ta đi đâu?
Nói rồi chém Huỳnh Tiêu một gươm.
Huỳnh Tiêu đánh được ít hiệp thì Kim Tra quăng Ðộn long thun lên.
Vân Tiêu cười lớn:
– Ấy là phép mọn, biểu diễn làm gì.
Nói rồi tay trái cầm Hỗn nguyên đấu, tay mặt chỉ Ðộn Long Thun, tức thì Ðộn Long Thun sa vào cái gáo.
(Hỗn nguyên đấu có hình như một cái gáo múc nước, các báu vật đều bị gáo ấy múc hết).
Vân Tiêu thâu phép xong lại dùng Hỗn nguyên đấu múc Kim Tra đổ xuống trận Huỳnh Hà.
Có bài thơ khen Hỗn nguyên đấu rằng:
Báu trong trời đất thảy gồm thâu
Bắt hết thần tiên chẳng khó đâu
Mới biết tam cô dùng phép lạ
Báo thù giúp Trụ phá Tây Châu.
Mộc Tra thấy em bị bắt liền hét lớn:
– Yêu phụ! Ngươi dùng tà thuật gì bắt em ta như vậy?
Nói rồi múa gươm xông tới chém đùa.
Huỳnh Tiêu đánh được ba hiệp, Mộc Tra vùng mình một cái gươm Ngô Câu bay bỗng lên nửa lừng.
Huỳnh Tiêu cười lớn nói:
– Gươm Ngô Câu mà làm chi ai?
Vân Tiêu ngoắt một cái, gươm Ngô Câu sa vào gáo.
Vân Tiêu thâu phép lại rồi lại quăng Hỗn nguyên đấu lên, múc Mộc Tra đổ vào trận Huỳnh Hà.
Khi ấy Vân Tiêu giục Thanh loan bay tới bắt Tử Nha.
Tử Nha thấy ba người đồ đệ mình bị bắt tâm thần rối loạn, vội vung gươm đánh với Vân Tiêu.
Vân Tiêu đánh được ít hiệp cũng quăng Hỗn nguyên đấu lên bắt Tử Nha.
Tử Nha quýnh quáng rút cây Hạnh quỳnh kỳ vung lia vung lịa. May thay, cây hạnh quỳnh kỳ hiện ra một luồng hào quang, ngăn Hỗn nguyên đấu không sa xuống được.
Tử Nha thừa cơ chạy về Lư Bồng, mặt tái mét.
Nhiên Ðăng nói:
– Cái Hỗn nguyên đấu ấy không phải tầm thường, e chúng ta mắc nạn hết.
Vân Tiêu thấy Tử Nha bỏ chạy, liền cùng với các em trở về trại.
Văn Thái Sư thấy các tiên nương một lúc bắt ba tướng liền hỏi:
– Ðã bắt được đệ tử cung Ngọc Hư vậy phải xử trí làm sao?
Vân Tiêu nói:
– Ðể gặp mặt Nhiên Ðăng rồi sẽ tính.
Văn Thái Sư mừng rỡ, vì trong hai trận đang nhốt sáu người liền dọn yến tiệc thết đãi.
Rạng ngày năm vị tiên cô đến trước Lư Bồng mời Nhiên Ðăng ra nói chuyện.
Nhiên Ðăng và các tiên trưởng đồng kéo nhau ra, Vân Tiên thấy Nhiên Ðăng đầu chừa hai vá, mặc áo đen, cỡi hươu hồng mai, trên đầu tỏa hào quang ngàn trượng, thì đến trước mặt vái chào và hỏi:
– Nhiên Ðăng đạo sư! Bởi các đệ tử của ngươi khi dễ ta, nên ta mới lập trận nầy. Nay trăng khuyết khó tròn, ván đóng thuyền rồi khó gỡ. Các đệ tử ngươi còn ai giỏi vào phá trận thử.
Nhiên Ðăng cười lớn:
– Tiên nương nói sai lắm! Khi lập bảng phong thần quí tiên nương ở cung Bích Du lẽ nào không thấy. Nay Triệu Công Minh vô phước, không được thành tiên, nên mới có tên trong bảng Phong thần. Số trời đã định, làm sao thoát được.
Vân Tiêu nói:
– Các ngươi hành động quái ác, lại chỉ cho số trời, đó là lời ma mị.
Huỳnh Tiêu nói với Văn Tiêu:
– Chị đã lập trận còn dùng lý lẽ đấu khẩu làm gì. Ðể tôi bắt thử Nhiên Ðăng xem nó dùng phép gì cự lại.
Nói rồi giục chim hồng bay đến.
Xích Tinh Tử nổi giận cầm gươm xốc đến cản lại, ngâm:
Nằm dựa chốn đầu non
Trăm hoa tợ phấn son
Mảng xem vừng sáng đỏ
Lại thấy bóng trăng tròn
Ðờn suối nghe êm ái
Quạt đồng phất véo von
Cảnh tiên muôn sắc tốt
Không lợt cũng không mòn.
Xích Tinh Tử ngâm rồi hét lớn:
– Huỳnh Tiêu tiên nữ, trong bản Phong Thần chắc có tên ngươi.
Huỳnh Tiêu giận đỏ mặt nét son cau có, mày liễu nặng oằn, vung gươm đánh với Xích Tinh Tử một hồi.
Vân Tiêu quăng Hỗn nguyên đấu xin bắt Xích Tinh Tử bỏ vào trận Huỳnh Hà.
Thương hại công tu luyện mấy mươi năm, nay mắc vào trận nầy thì cung Nê hoàn bế tắc, nằm ngủ mê man như kẻ phàm tục.
Quảng Thành Tử nổi giận kêu, lớn:
– Vân Tiêu, ngươi chớ ỷ báu vật cửa Bích Du cung mà khi dễ chúng ta như vậy.
Vân Tiêu cỡi chim loan bay tới nói:
– Quảng Thành Tử, ngươi tuy là với tiên cầm đầu trong việc đánh khánh khua chuông, song gặp phép ta ngươi đừng hòng chạy trốn.
Quảng Thành Tử cười lớn:
– Ta đã phạm sát sanh, làm sao tránh khỏi nạn.
Nói rồi vung bữu kiếm chém sả vào mặt Vân Tiêu.
Vân Tiêu đỡ ra chém lại. Hai bên đánh với nhau được ít hiệp, Bích Tiêu quăng Hỗn nguyên đấu lên múc Quảng Thành Tử bỏ vào trận Huỳnh Hà như các vị tiên khác.
Sau đó, Văn Thù, Phổ Hiền, Từ Hàng, Thanh Hư, Ðạo Hạnh, Ngọc Ðảnh, Thái Ất, Cù Lưu Tôn. Huỳnh Long, mười vị đại tiên lần lượt ra tiếp chiến đều bị Vân Tiêu tiên cô dùng Hỗn nguyên đấu múc bỏ vào trận Huỳnh Hà hết.
Các vị tiên nầy bị vào trận ấy thì cung Nê hoàn bị lấp, chỉ còn là một xác phàm, và đợi sau hội Phong thần trở về núi tu lại.
Vân Tiêu thấy đã bắt hết mười hai vị tiên trưởng, chỉ còn sót có Nhiên Ðăng và Tử Nha, liền nói lớn:
– Nhiên Ðăng! Nay ngươi đã đến số rồi còn chạy đi đâu cho khỏi.
Nói dứt lời liền quăng Hỗn nguyên đấu lên.
Nhiên Ðăng tính trước, hóa gió bay mất.
Tử Nha sợ các tiên nương dùng phép bắt mình, vội phất cờ lia lịa, và trốn theo Nhiên Ðăng.
Năm vị tiên cô đại thắng cùng nhau trở về.
Văn Thái Sư thấy đã bắt được mười hai vị tiên trưởng còn Nhiên Ðăng và Tử Nha sợ khiếp vía, thì mừng rỡ không cùng, liền dọn tiệc đãi đằng khen ngợi không dứt.
Vân Tiêu tuy ngồi uống rượu, nhưng trong lòng chẳng vui, thầm nghĩ:
– Ta bắt mười hai vị tiên nhân bỏ vào trận hóa ra kẻ tục, nếu muốn tu thành chính quả thì phải tu trên ngàn năm nữa thì mới được như ngày nay. Thật tội nghiệp!
Lòng nhân đạo của Vân Tiêu nổi lên khiến nàng mặt mày ủ rủ.
Văn Thái Sư nói:
– Nay đã bắt hết các tiên ở Lư Bồng rồi, cũng nên xử trí cách nào chứ?
Vân Tiêu nói:
– Tôi xuống đây chỉ vì thù hận của anh tôi. Nay mười hai vị tiên trưởng bị sa vào trận đã trở thành phàm tục, dù để họ sống thì cũng chẳng làm được việc gì, họ tu luyện trên ngàn năm nữa mới thành chánh quả được. Thù của anh tôi như vậy cũng đã trả bằng giá quá đắt rồi.
Huỳnh Tiêu và Bích Tiêu nói:
– Chị không định giết họ sao?
Vân Tiêu nói:
– Mình là kẻ tu hành, dầu sao cũng lưu lại chút cảm tình với các giáo hệ. Những người ấy đều là đệ tử ưu tú của cung Ngọc Hư, giết họ đi chỉ thêm thù oán.
Bầy giờ, Nhiên Ðăng trốn về Lư Bồng, thấy Tử Nha hổn hển theo sau, mặt mày sợ hãi.
Tử Nha hỏi:
– Các đạo hữu bị trận Huỳnh Hà chẳng biết hung kiết thế nào xin đạo trưởng chỉ dạy.
Nhiên Ðăng nói:
– Không đến nỗi gì, song uổng công tu luyện. Nay những người ấy đã trở thành xác phàm, dầu nay mai có thoát khỏi mà muốn trở thành chánh quả thì phải tu luyện lại như thuở ban đầu.
Tử Nha le lưỡi lắc đầu:
– Trận Huỳnh Hà của Triệt giáo lợi hại đến thế sao!
Nhiên Ðăng nói:
– Trận ấy do phép thuật của vị Giáo chủ Triệt giáo luyện thành, chúng ta không phải là kẻ đương đầu với họ.
Tử Nha nói:
– Nếu vậy thì làm sao giải cứu cho mười hai vị đạo huynh?
Nhiên Ðăng nói:
– Ta phải trở về núi Côn Lôn cầu cứu Giáo chủ chúng ta để ngài định liệu.
Tử Nha nói:
– Nếu vậy xin đạo trưởng tính giùm gấp kẻo trễ.
Nhiên Ðăng liền độn thổ đến núi Côn Lôn. Vừa đến nơi thấy Bạch hạc đồng tử đang đứng trước cửa Cửu Long, áo quần tề chỉnh hình như sắp sửa đi đâu vậy, Nhiên Ðăng hỏi:
– Chẳng hay Giáo chủ sửa soạn đi đâu vậy?
Bạch hạc nói:
– Giáo chủ sắp xuống Tây Kỳ, xin sư thúc trở về thắp hương nghênh tiếp.
Nhiên Ðăng mừng rỡ, độn thổ trở về Lư Bồng.
Tử Nha trông thấy hỏi:
– Giáo chủ dạy thế nào?
Nhiên Ðăng nói:
– Giáo chủ sắp đến đây, hãy đi đốt hương nghênh tiếp.
Tử Nha lật đật tắm rửa sạch sẽ, thay đổi y phục, rồi đặt bàn hương án bên đường.
Xảy nghe hương bay ngào ngạt, hạc kêu lảnh lót.
Tử Nha và Nhiên Ðăng nghe trên mây có tiếng hạc, biết Nguyên Thỉ giáng phàm trần, liền thắp hương, van vái:
– Ðệ tử không hay trước, nên nghênh tiếp chẳng xa, xin Thiên Tôn tha tội.
Nguyên Thỉ Thiên Tôn sa xuống, có Nam Cực tiên ông cầm quạt theo hầu.
Nhiên Ðăng và Tử Nha làm lễ rước lên Lư Bồng, rồi quì dưới đất nghe dạy.
Nguyên Thỉ truyền đứng dậy.
Tử Nha thưa:
– Ba vị tiên nương lập trận Huỳnh Hà, các tiên trưởng đều lâm nạn, xin Thiên Tôn mở lòng từ bi cứu đệ tử.
Nguyên Thỉ nói:
– Số trời đã định như vậy, các tiên không tránh khỏi.
Nói rồi ngồi làm thinh như đang tâm niệm vậy.
Nhiên Ðăng và Tử Nha không đám hỏi nữa, đứng một bên hầu cho đến giờ tí thì trên đầu Thiên Tôn hiện ra năm sắc hào quang tỏa ra ước chừng một mẫu đất, rồi từ trên mây tua tủa xuống như muôn ngọn đèn vàng chẳng bao giờ đứt. Mọi người có cảm tưởng như một vùng nước mưa đủ màu, đủ sắc rơi xuống vậy.
Bấy giờ Vân Tiêu ở trong trận trông thấy hào quang trên Lư Bồng thì thất kinh, kêu hai em nói:
– Hai em ơi! Sư bá xuống phàm! Nguy rồi! Trước kia ta đã không chịu xuống trần, chỉ vì sợ hai em bị rủi ro nên phải đi theo. Nay ta nóng giận lập trận Cửu khúc Huỳnh Hà bắt mười hai tiên trưởng đồ đệ của Xiển giáo, giết không dám giết, còn tha không dám tha, nếu vị Giáo chủ Xiển giáo xuống đây, chị em ta biết phải trả lời làm sao?
Huỳnh Tiêu nói:
– Nguyên Thỉ Thiên Tôn không phải là thầy mình, bất quá mình lệnh vi Giáo chủ nên phải gọi là Sư bá mà thôi. Chúng ta là môn đệ Triệt giáo, việc gì lại sợ Giáo chủ Xiển giáo?
Bích Tiêu nói:
– Chị em ta cứ lấy lễ mà kính người, nếu người không kiểu cách thì thôi, bằng chấp nê ta không nhận là Sư bá nữa. Ðã ra trường chinh chiến còn khuất phục đối phương làm sao!
Rạng ngày Nguyên Thỉ truyền Nam Cực tiên ông dọn Phi lai ỷ đồng vào xem trận Huỳnh Hà.
Nhiên Ðăng dắt đường đi trước, Tử Nha hộ vệ theo sau.
Khi đến trước trận Bạch hạc đồng tử hét lớn:
– Tam tiên đảo Vân Tiêu, mau ra rước Giáo chủ.
Ba chị em Vân Tiêu ra trận, đồng bái và thưa:
– Ðệ tử vô lễ mười phần, xin sư bá làm ơn xá tội.
Nguyên Thỉ nói:
– Vì số mạng đồ đệ ta gặp tai nạn nên mới khiến các tiên cô lập trận nầy. Tuy nhiên, dầu bậc thầy của các tiên cô cũng không dám làm ngang như vậy sao các tiên cô dám cãi mệnh trời?
Vân Tiêu nói:
– Xin sư bá nghĩ lại, anh chúng tôi dầu trời đã định gặp tai ương thì các tiên trưởng Xiển giáo cũng nên nghĩ tình tại sao lại tìm cách giết hại anh tôi thảm thiết như vậy?
Nguyên Thỉ không cãi lại chỉ vào trận nói:
– Thôi các ngươi vào trận trước, ta sẽ theo sau.
Ba vị tiên cô liền lên đài Bát quái, coi Nguyên Thỉ vào trận cách nào.
Nguyên Thỉ vừa ngồi vào ghế Phi lai thì xe trầm hương bốn chân đều hỏng đất cách hai thước, có mây năm sắc đỡ và bay thẳng vào trận.
Nguyên Thỉ thấy mười hai người đồ đệ của mình nằm vắt vẻo trong trận ngủ vùi, khí tượng thần tiên đều tiêu mất hết, thì than rằng:
– Bởi không dằn được tánh nóng, nên uổng công tu luyện ngàn năm.
Than rồi quay ra trận.
Thể Vân đứng trên Bát quái đài hốt một nắm Lục mục châu vãi theo, song châu ấy chưa đến mặt Thiên Tôn đã biến thành tro bay mất hết.
Vân Tiêu xem thấy kinh hãi.
Nguyên Thỉ trở lên Lư Bồng, Nhiên Ðăng bước đến hỏi:
– Thiên Tôn vào trận xem thấy các đạo hữu ra thế nào?
Nguyên Thỉ thở dài nói:
– Thiên môn đã bị bế hết. Những người ấy hiện giờ cũng như những kẻ phàm tục mà thôi.
Nhiên Ðăng hỏi:
– Thầy đã vào đó sao không cứu các đồ đệ ra?
Nguyên Thỉ cười lớn nói:
– Tuy bần đạo là Giáo chủ, song cũng còn có sư huynh, phải thưa rồi mới dám.
Nói vừa dứt tiếng đã nghe trâu rống vang trời, Nguyên Thỉ nói:
– Sư huynh ta cỡi thanh ngưu xuống đó.
Nói rồi đồng xuống Lư Bồng nghênh tiếp.
Quả thật, Lão Tử đang cỡi thanh ngưu hiện đến.
Nguyên Thỉ nghênh đón, và nói:
– Vì sự nghiệp nhà Châu tám trăm năm, nhọc lòng sư huynh phải giáng hạ.
Lão Tử nói:
– Việc nầy không đi sao được.
Nhiên Ðăng xông hương bát ngát, thỉnh Lão Tử lên lầu.
Lão Tử nói:
– Ba vị tiên cô Triệt Giáo lập trận Huỳnh Hà, khiến các đệ tử ta lâm nạn, vậy Thiên Tôn đã vào xem trận hay chưa?
Nguyên Thỉ nói:
– Tôi đã xem rồi, chỉ chờ sư huynh đến phá.
Lão Tử nói:
– Thiên Tôn phá cũng được, cần gì chờ bần đạo?
Nói rồi Lão Tử ngồi tham thiền cho đến tối.
Còn Vân Tiêu thấy hào quang của Lão Tử hiện ra cả khắp trên trời, liền nói với hai em:
– Huyền Ðô đại lão gia đến đó, chúng ta biết làm sao?
Bích Tiêu nói:
– Lão Tử cũng không phải thầy của chị mà chị sợ nỗi gì? Nếu hôm nay ra trận, chúng ta gặp Lão Tử đừng kính nhường như ngày hôm qua nữa.
Vân Tiêu nói:
– Dù là khác phái, song đạo có kẻ lớn người nhỏ, em nói như vậy sao phải.
Bích Tiêu nói:
– Cũng vì kính nhường mà các giáo phái luôn luôn tìm cách áp chế lẫn nhau để tranh giành địa vị độc tôn. Theo em thì giáo phái nào chỉ biết hệ thống của giáo phái ấy mà thôi.
Vân Tiêu nhìn em thở dài không nói.
Huỳnh Tiêu nói:
– Phép tắc mỗi giáo phái có mỗi đặc tính riêng. Xiển giáo chắc gì đã làm gì nổi pháp thuật của Triệt giáo chúng ta. Ðể ngày mai em quăng Kim đao tiển và Hỗn nguyên đấu bắt quách hai vị lãnh đạo ấy xem thử.
Rạng ngày Lão Tử nói với Nguyên Thỉ:
– Hôm nay chúng ta phá xong trận rồi về chẳng nên ở lại lâu nơi trần thế.
Nguyên Thỉ nói:
– Sư huynh dạy phải lắm.
Liền sai Nam Cực tiên ông đem Trầm hương liễn, Lão Tử cỡi thanh ngưu, Nhiên Ðăng dẫn đường đi trước, hương bay tám hướng, nồng nực mùi thơm.
Khi đến trước trận, Huyền Ðô đại pháp sư kêu lớn:
– Ba tiên cô, mau ra nghênh đón đại lão gia.
Xảy nghe trong trận một tiếng chuông ngân, ba tiên nữ hiện ra trước mặt Lão Tử, và đứng sừng sững không quỳ.
Lão Tử nói:
– Chúng bay không biết giữ bổn phận, quen thói khinh người. Thầy chúng bay gặp ta còn phải cúi đầu mà bái, sao các ngươi dám vô lễ như vậy?
Bích Tiêu nói:
– Chúng ta là môn đệ của Triệt giáo chỉ kính Triệt giáo chủ thôi, không hề biết đến Huyền Ðô. Lẽ thường, trên chẳng kiêng thì dưới chúng kính.
Huyền Ðô đại pháp sư hét lớn:
– Súc sanh dám buông lời phạm thượng. Hãy lui vào trận cho mau.
Ba vị tiên cô đều lui vào trận.
Lão Tử giục thanh ngưu, Nguyên Thỉ ngồi trên Trầm hương liễn, đồng lòng vào một lượt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.