Phong thần diễn nghĩa
Hồi 51: Tử Nha cướp trại đuổi binh Thương
Bấy giờ Lão Tử và Nguyên Thỉ vào đến trận Huỳnh Hà. Trông thấy đệ tử nằm ngáy vang như sấm, nhìn lên đài bát quái, thấy năm nàng tiên đang đứng đẹp như năm bức tranh vẽ liền than:
– Tiếc công họ tu luyện ngàn năm, nay chỉ vì năm nàng tiên nữ này mà họ trở thành phàm tục hết.
Huỳnh Tiêu thấy Lão Tử vào trận liền lấy Kim Dao Tiển quăng lên, cái kéo phép nầy xòe lưỡi, chiếu hào quang sáng giới.
Chẳng ngờ Lão Tử thấy Kim Dao Tiển bay xuống liền đưa tay áo hứng vào.
Bích Tiêu liền lấy Hỗn Nguyên Ðấu quăng lên, Lão Tử biết là phép dữ của cung Bích Du liền lấy Phong Hỏa bồ đoàn là báu vật đệ nhất của cung Huyền Ðô sai Huỳnh Cân lực sĩ thâu Hỗn Nguyên Ðấu đem về cung Ngọc Hư.
Ba vị tiên cô mất phép, tức giận kêu lớn:
– Lão Tử, ngươi thâu phép báu của ta, không thể nhịn được.
Vân Tiêu múa gươm xuống chém, Lão Tử lấy bức Càn Khôn sai Huỳnh Cân lực sĩ bọc Vân Tiêu đem nhét dưới chân núi Kỳ Lân.
Huỳnh Tiêu vung gươm chém Nguyên Thỉ.
Nguyên Thỉ khiến Bạch Hạc đồng tử quăng Tam bửu Ngọc Như Ý lên, Ngọc Như Ý đánh nhằm đầu Huỳnh Tiêu tét hai, Huỳnh Tiêu nhào xuống đất chết tươi.
Bích Tiêu hét lớn:
– Công tu luyện chị em ta mấy ngàn năm, bị các ngươi làm hại một ngày.
Nói rồi liều mạng lướt tới chém Nguyên Thỉ, bị Bạch Hạc đồng tử lấy Ngọc Như Ý đánh rơi gươm xuống đất.
Nguyên Thỉ lấy cái hộp giở nắp, quăng lên trên cao thâu Bích Tiêu và chim rằn vào hộp. Chỉ nửa tiếng đồng hồ sau, người và vật đều tiêu ra huyết.
Có thơ than rằng:
Ba cô họ Tiêu quyết tu hành,
Lập trận vì chưa báo oán anh
Một chị phân vân đường họa phước
Hai em lừng lẫy quyết đua tranh
Phép tiên Triệt giáo không thua kém
Kéo độc quăng lên chẳng phải lành
Chọc giận Ngọc Hư cùng Lão Tử
Khiến cho xương thịt phải tan tành.
Ba vị tiên cô đã bỏ mạng rồi. Thể Vân với Hạm Chi đều đứng trên đài coi hai vị Thiên Tôn phá trận.
Hai vị Thiên Tôn vỗ tay một cái, sấm sét nổ tung, trận cửu khúc Huỳnh Hà bị tiêu hủy, các tiên trưởng đang nằm trong trận giật mình thức dậy cúi đầu làm lễ.
Nguyên Thỉ và Lão Tử trở về Lư Bồng.
Chư tiên đồng hội lại ra mắt.
Nguyên Thỉ nói với các đồ đệ bị nạn:
– Từ nay các đồ đệ bị lọt vào trận Huỳnh Hà đã bị mất hết hào quang, thiên môn đã lấp, đợi hội Phong Thần xong phải bắt đầu tu lại. Tử Nha còn đang chịu ba mươi sáu đạo binh công phạt, các ngươi phải ráng phò trì. Ta cho các ngươi phép Tùng Ðịa Kim Quang, mỗi ngày đi vài ngàn dậm, còn các phép bị Hỗn Nguyên Ðấu thâu hết, ta sẽ truyền trả lại cho. Nay ta để Nam Cực và Bạch Hạc ở đây phá trận Hồng Sa, còn ta với sư huynh ta về động.
Chư tiên đồng quỳ cúi lạy đưa.
Lúc ấy Thể Vân và Hạm Chi đứng trên đài bát quái, nghe tiếng sấm nổ, biết trận đã bị phá, và các tiên đều tỉnh dậy hết, nên hai nàng tức tốc về dinh thuật lại mọi việc cho Thái Sư Văn Trọng nghe.
Văn Thái Sư buồn bã vô cùng, liền viết biểu sai người về Triều Ca khiến Ðặng Cửu Công ra trợ chiến.
Nhắc lại Võ vương từ khi bị trận Hồng Sa đến nay đã hơn chín mươi ngày, các tiên đồng nhóm lên trên Lư Bồng, bàn việc phá trận, giải cứu cho Võ vương.
Nhiên Ðăng nói:
– Ngày mai chúng ta phá trận.
Chư tiên đều vâng lịnh ai nấy chuẩn bị sẵn sàng.
Rạng ngày. Nam Cực tiên ông và Bạch Hạc đồng tử đưa trước trận Hồng Sa.
Bạch Hạc đồng tử kêu lớn:
– Có thầy ta đến đây phá trận.
Trương Thiệu nghe kêu vội cỡi hươu ra trước, thấy Nam Cực tiên ông liền nói:
– Ðạo huynh là người thanh tịnh, không phải tay phá trận Hồng Sa, nếu đại huynh cãi lời tôi thì:
Uổng công tu luyện thành tiên thánh
Bị trận tan tành hóa bụi tro.
Nam Cực tiên ông nói:
– Trương Thiệu đừng có nhiều chuyện. Nay phần ta đi phá trận nầy, e ngươi khó giữ được sanh mạng.
Trương Thiệu nổi giận giục hươu tới, vung gươm chém tiên ông.
Bạch Hạc đồng tử đưa Ngọc Như Ý ra đỡ.
Ðánh vài hiệp Trương Thiệu chạy vào trận, Nam Cực và Bạch Hạc đuổi theo.
Trương Thiệu lên đài đốt Hồng Sa vãi xuống, Nam Cực cầm quạt Thất Tinh quạt mấy cái, tức thì Hồng Sa bay mất hết.
Trương Thiệu tức giận bưng một mớ Hồng Sa tạt xuống nữa, Tiên ông cũng dùng quạt làm cho Hồng Sa tiêu biến, rồi nói:
– Trương Thiệu! Hồng Sa sao không ứng nghiệm, thì mạng ngươi chẳng còn.
Trương Thiệu lật đật bỏ chạy, bị Bạch Hạc đồng tử quăng Ngọc Như Ý đánh nhằm lưng té nhào xuống đất.
Bạch Hạc dùng bữu kiếm chém đầu, linh hồn Trương Thiệu bay lên đài Phong Thần theo tám vị trước.
Nam Cực tiên ông phá trận rồi, thấy dưới đất có ba cái hầm lớn, mỗi hầm đều có người. xem lại là Võ vương và các đệ tử bị nạn.
Tiên ông liền chỉ tay xuống đất, sấm nổ vang lên một tiếng.
Lôi Chấn Tử và Na Tra vùng ngồi dậy, thấy Nam Cực tiên ông mới biết người đến cứu mình. Hai tướng xúm lại đỡ Võ vương, thì thấy Võ Vương không còn hơi thở, con ngựa bị rũ xương mọc nấm.
Tử Nha truyền phò Võ vương về thành. Thấy mặt của Võ vương tái ngắt, chỉ còn là một cái xác không hồn. Tử Nha ôm thây khóc nức nở.
Nhiên Ðăng bước tới nói:
– Không hề chi đâu! Lúc Võ vương đi phá trận. Ta đã vẽ ba trăm yếm, số Võ vương mắc nạn một trăm ngày, ta sẽ có phép cứu lại.
Nói rồi truyền Lôi Chấn Tử ẵm thây Võ vương về Lư Bồng, lấy nước nóng tắm rửa xong xả, rồi nghiền một hoàn thuốc đổ vào miệng Võ vương. Chỉ trong hai giờ, Võ vương sống lại.
Ai nấy đều đến trước mặt Võ vương chúc mừng.
Võ vương nói:
– Ngày nay ta mới thấy mặt bá quan văn võ.
Tử Nha đưa Võ vương vào cung để an nghỉ.
Nhiên Ðăng nói với chư tiên:
– Nay quí vị đến giúp Khương Thừa Tướng phá xong mười trận rồi vậy quí vị đâu lui về đó. Riêng Quảng Thành Tử hãy đến núi Ðào Hoa mà đón Văn Trọng, đừng cho Văn Trọng về Giai Mộng quan. Xích Tinh Tử qua núi Yên Sơn ngăn không cho Văn Trọng trở về năm ải. Hai ông hãy đi trước cho mau. Còn Từ Hàng đạo nhân thì ở lại đây ít lâu để có chút việc.
Các tiên vâng lệnh ra đi, vừa xuống khỏi Lư Bồng thì gặp Vân Trung Tử bước đến vái chào.
Các tiên đồng khen:
– Vân Trung Tử là tiên có phước đức mới không bị trận Huỳnh Hà.
Vân Trung Tử nói:
– Tôi vâng lệnh giáo chủ đem Thông Thiên thần trư hỏa xuống núi Tuyệt Long để đón Văn Trọng.
Nhiên Ðăng nói:
– Nếu vậy đạo hữu phải đi gấp chẳng nên trở lại.
Vân Trung Tử giã từ đằng vân đi mất.
Nhiên Ðăng lại gọi Tử Nha đến giao ấn soái, nói:
– Nhiệm vụ phá trận đã xong ta trả ấn lại cho ngươi. Hiện giờ ta cũng phải ra núi Tuyệt Long mà giúp Vân Trung Tử.
Nói rồi độn thổ tức thì, Tử Nha thấy Nhiên Ðăng đi rồi, các tiên cũng tản mát hết, liền sai các tướng chỉnh đồn quân ngũ ngày mai ra trận đánh với Văn Trọng.
Bấy giờ Văn Trọng đang trông Ðặng Cửu Công đem binh tiếp chiến, nhưng chưa thấy tin tức gì.
Thể Vân và Hạm Chi tiên cô than:
– Không ngờ tam cô chỉ một ngày mà bỏ mạng. Bởi có hai vị sư bá xuống trần, nếu không thì phép mầu của Triệt giáo không ai đương nổi.
Văn Thái Sư lắc đầu thẩn thờ. Bỗng nghe tướng quân ó ngoài dinh, và có quân vào báo:
– Khương Tử Nha mời Thái Sư ra trận.
Văn Thái Sư nổi giận nói:
– Ta không bắt Khương Thượng mà trả thù quyết không sống trên đời này nữa.
Liền dẫn bốn tướng và hai vị tiên cô xuất trận.
Tử Nha nói:
– Văn Thái sư! Nay khí số nhà Thương đã gần tuyệt.Thái Sư không biết hay sao mà còn cố thủ. Xin lui binh là hơn.
Nói rồi truyền quân dẫn Triệu Giang ra sai Võ Kiết chém đầu trước trận, linh hồn Triệu Giang bay lên đài Phong Thần, đủ số mười vị thiên quân.
Văn Thái Sư tức giận gầm lên một tiếng, cầm roi xông đến đánh liền.
Hoàng Thiên Hóa giục kỳ lân giơ song chùy đánh trả thì Hạm Chi tiên cô ra trợ chiến bị Dương Tiển đón lại giao công.
Thể Vân xông vào cũng bị Na Tra ngăn trở. Bốn tùy tướng của Văn Thái Sư áp đến, thì bên kia Hoàng Phi Hổ, Nam Cung Hoát, Tân Hấp, Tân Miễn đều ra uy một lượt.
Hai bên giao đấu cực kỳ sôi nổi, ngựa hí quân reo, trống chiêng vang dội.
Tử Nha đang đánh với Văn Trọng.
Hạm Chi tiên cô mở túi gió đâm ra, hơi bốc ngùn ngụt, Từ Hàng trông thấy liền đưa Ðịnh Phong Châu lên, gió ngừng thổi.
Tử Nha quăng Ðả Thần Tiên đánh Hạm Chi tiên cô bể đầu chết.
Thể Vân nghe một tiếng bốp, thất kinh vừa quay lại bị Na Tra đâm nhằm vai té nhào xuống đất.
Na Tra đâm bồi một giáo nữa. Thể Vân trút linh hồn.
Bấy giờ Hoàng Phi Hổ đánh với Trương Tiết, được ít hiệp Hoàng Phi Hổ đâm Trương Tiết chết ngay.
Văn Thái Sư đang đánh Tử Nha và Hoàng Thiên Hóa, thấy ba vị tiên cô bỏ mình, liền thu quân chạy về trại.
Ðặng Trung, Tân Hoàn, Ðào Vinh cũng chạy theo sau hộ tống.
Tử Nha truyền thâu binh.
Từ Hàng nói:
– Tôi đã trừ được hai vị tiên cô, nhiệm vụ tôi đã hết, xin trở về núi.
Tử Nha tiễn Từ Hàng vài dặm đường rồi trở vào thịnh truyền các tướng sửa soạn tụ họp trước trướng đài để nghe dạy việc. Khi các tướng hội họp đủ mặt, Tử Nha viết lịnh tiễn phát cho Hoàng Thiên Hóa một cái, giao cho Na Tra, Lôi Chấn Tử một cái. Ba người đi ba ngả, dặn cứ theo trong lịnh tiển mà hành động.
Ba tướng đi rồi Tử Nha lại sai Hoàng Phi Hổ lãnh năm ngàn binh đi Tả chi, Nam Cung Hoát lãnh năm ngàn binh đi giữa, Kim Tra, Mộc Tra, Long Tu Hồ phá cửa trước, các tướng còn lại đều đi sau ứng chiến.
Sau hết, Tử Nha lại sai Dương Tiển lãnh ba ngàn binh đi đốt lương thảo, đốt xong thì kéo ra núi Tuyệt Long trợ lực với Lôi Chấn Tử.
Bấy giờ Văn Thái Sư thất trận về dinh, chỉ còn lại một đám tàn quân với ba viên tướng cạnh. Ba tướng thấy Trương Tiết vừa bỏ mình đều ngã lòng, rủn chí, Văn Thái Sư ngồi trong trướng, sầu riêng, mở con mắt giữa nhìn qua thành Tây Kỳ, thấy hơi dữ xông lên ve vẩy vào trước trướng thì nhủ thầm:
– Khương Thượng thắng trận, lại thừa cơ muốn cướp dinh ta.
Nói rồi truyền Ðặng Trung, Ðào Vinh trấn bên tả. Tân Hoàn trấn bên hữu. Kiết Lập, Dư Khánh thủ dinh sau và coi chừng lương thảo, còn mình thì ở trước trướng trấn giữ viên môn.
Sắp đặt xong xuôi, Văn Thái Sư ra vào xem chừng mãi không ngủ.
Bên kia Tử Nha dẫn binh đến trại vào lối canh hai, đốt lên một tiếng pháo làm hiệu, rồi đèn lồng chiếu ánh sáng lòa. Quân ó vang trời, trống khua dậy đất.
Tử Nha kéo binh tướng đánh phá đến cửa Viên môn, gặp Văn Thái Sư cỡi kỳ lân ra trước, hét lớn:
– Khương Thượng! Ta quyết với ngươi một còn một mất.
Nói rồi vung roi đánh tới.
Tử Nha ra sức giao công. Bên tả có Kim Tra, bên hữu có Mộc Tra bảo vệ.
Bấy giờ, Long Tu Hồ trổ tài liệng đả quăng vào dinh trại của địch như mưa bất.
Binh Thương bị thương tích rất nhiều ùn ùn bỏ chạy.
Hoàng Phi Hổ thừa bên trái kéo tới, anh em con cái đi theo rất đông hổn chiến với Ðặng Trung và Ðào Vinh.
Ðặng Trung vung búa như bay, nhưng cũng chỉ giữ được mình cho khỏi chết. Còn Ðào Vinh múa cặp giản như giao long mà cũng không đánh trúng được tướng nào.
Mé bên phải, Hữu Ðức, Nam Cung Hoát kéo quân vào thành với Tân Hoàn, đèn đuốc chói sáng như ban ngày.
Khi ấy Tử Nha quăng Ðả Thần Tiên ra đánh trúng vai Thái Sư Văn Trọng còn Long Tu Hồ liệng đá phá vỡ quân Thương làm cho trận chiến rối loạn.
Hoàng Thiên Tường tuy tuổi nhỏ mà mạnh lắm, múa giáo tợ rồng bay, đâm Ðào Vinh nhào xuống ngựa, Ðặng Trung kinh hải chạy dài.
Tân Hoàn thấy binh Thương tan rã. Thái Sư Văn Trọng bỏ chạy, nên phải chạy theo mà bảo vệ.
Lại nghe binh Châu bốn phía đồng kêu lớn:
– Trụ vương vô đạo hại dân, Võ vương là vua nhân đức. Các ngươi đừng phò Trụ mà mắc họa, mau đầu Châu đặng hưởng thái bình.
Binh Thương nghe rao như vậy kéo vào đầu Châu gần một nửa.
Văn Thái Sư thấy vậy kinh hoàng túng thế phải vừa đánh vừa chạy, thu góp một số tàn quân còn lại vừa an ủi để cho binh sĩ an lòng.
Tân Hoàn, Ðặng Trung, Kiết Lập, Dư Khánh bốn tướng đi cản hậu, kéo quân chạy hơn bảy mươi dặm đường mới đến núi Kỳ Sơn.
Tử Nha xua quân đuổi một đỗi xa mới thu quân trở lại.
Văn Thái Sư thấy quân địch không đuổi theo nữa, kiểm điểm binh mình, chỉ còn lại hơn mười vạn mà thôi, binh tướng ai nấy đều ngơ ngác.
Ðặng Trung thưa:
– Bây giờ Thái Sư định chạy về hướng nào?
Văn Thái Sư hỏi:
– Ngả nầy đi về đâu?
Ðặng Trung thưa:
– Ðây là đường qua ải Giai Mộng.
Văn Thái Sư nói:
– Vậy thì chúng ta đến ải Giai Mộng đồn binh nghỉ ngơi. Ðợi tin Ðặng Cửu Công rồi sẽ tính.
Binh mã được lệnh kéo đi, khổ cực lắm mới đến chân núi Ðào Hoa.
Bỗng thấy Quảng Thành Tử đứng dưới cây phướng vàng bên lưng núi.
Văn Thái Sư lướt tới nói:
– Quảng Thành Tử! Ngươi ở đây làm gì?
Quảng Thành Tử đáp:
– Ta ở đây đón ngươi! Bởi ngươi nghịch trời, phò bạo chúa, hại tôi ngay, tội ấy rất nặng. Tuy vậy ta không nở bắt người cô thế, ngươi phải đi ngả khác, ta chẳng cho ngươi qua lối này đâu.
Văn Trọng nổi giận nói:
– Ðừng thấy ta thất cơ mà khi dễ.
Nói rồi xông tới đánh liền.
Quảng Thành Tử đưa gươm ra đỡ.
Vừa đánh được ít hiệp, Quảng Thành Tử lấy Phiên Thiên Ấn quăng lên.
Văn Thái Sư biết đó là báu vật lợi hại liền giục Kỳ lân chạy qua phía Tây.
Ðặng Trung vội vã theo sau phò tá.
Còn Tân Hoàn tức giận bay theo hỏi:
– Sao Thái Sư kinh hãi bỏ chạy sang ngã khác?
Văn Thái Sư nói:
– Phiên Thiên Ấn là báu vật của Quảng Thành Tử, nếu sa nhằm mình thì còn gì tánh mạng. Chi bằng tránh đi ngõ khác là hơn.
Tân Hoàn nói:
– Bây giờ Thái Sư định đi đường nào?
Văn Trọng hỏi:
– Ngả nầy đi về đâu?
Ðặng Trung nói:
– Ngả này đi qua núi Yên Sơn rồi về đường ngũ quan.
Văn Thái Sư đi theo ngã ấy, mất một ngày mới đến núi Yên Sơn nhìn lên sườn núi thấy dựng một cây phướng vàng, có Xích Tinh Tử đứng giữ.
Văn Thái Sư giục Kỳ lân tới, Xích Tinh Tử nói lớn:
– Văn Thái Sư hãy trở lại, không được qua chốn này. Ta vâng lệnh Nhiên Ðăng cấm không cho Văn Thái Sư vượt ngũ quan. Hễ đi ngả nào thì về ngả nấy.
Văn Thái Sư nổi giận hét.
– Xích Tinh Tử, ta là học trò Triệt giáo, tuy khác phái song cũng cùng một đạo, sao ngươi dám khi ta như vậy.
Nói rồi giục Kỳ lân tới, vung roi đánh líền. Xích Tinh Tử đánh được mười hiệp, lấy Âm Dương Cảnh ra.
Văn Thái Sư thấy bửu bối ấy liền giục kỳ lân nhảy lùi lại, rẽ qua ngã khác.
Xích Tinh Tử cũng không đuổi theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.